Ngược toàn thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


------------------------
-Em sẽ không như cô ấy
-Thật sao?
-Phải. Cô ấy làm anh đau còn em thì không?

............

-Anh có yêu em không?
-Có. Anh yêu em rất nhiều.
-Dù có chuyện gù xảy ra thì xin anh, xin anh đừng bao giờ bỏ mặc em.
-Ngốc à. Sẽ không có chuyện đó đâu.

............

Ngày đám cưới....
-Xin lỗi em, tình yêu của anh từ trước đến giờ chưa bao giờ dành cho em. Hôm nay cô ấy về nước, anh quyết định sẽ cùng cô ấy định cư tại Úc.
-Anh nói gì? Anh sao có thể làm vậy được với em chứ ?
-Anh xin lỗi....

...............

Tin tức chú rể từ hôn trong ngày đám cưới trọng đại với thiên kim gia tộc họ An đã khiến nhiều người chú ý đến. Bắt đầu từ ngày hôm đó, mọi người đều lấy cô ra bàn tán đủ điều bịa đặt. Có người bảo rằng cô có nhân tình, bị hắn phát hiện nên hủy hôn. Có người lại bảo phút chót phát hiện cô bị vô sinh nên gia đình nhà trai đã phản đối..... Và còn sự thật là gì? Ngoài những người trong cuộc ra thì chẳng ai biết rõ.

Còn cô, từ sau khi hắn bị đi cô không một lần tìm kiếm, không hề khóc lóc van xin. Chỉ là nụ cười trên môi cô đã tắt, ánh mắt trong sáng cũng phai mờ. Giọng nói vui tươi bị thay đi bởi nét già dặn đau thương không nên có.

Có trời mới biết rằng cô đau lòng đến thế nào. Yêu nhau 7 năm đến lúc đám cưới lại bị hủy đi. Quãng thời gian 7 năm tuy nói dài lại không dài nhưng ngắn chắc chắn không ngắn, thời gian ấy cũng đủ để khiến trái tim của cô dành trọn vẹn cho một người. Người ấy ở lại, tim cô còn. Người ấy ra đi, tim cô cũng lặng lẽ theo đi. Thứ tình cảm này có chết cũng không bao giờ tan đi dù chỉ là một chút.

Nhưng, hắn ở nơi xa ấy cùng với người con gái mà hắn yêu thương có chăng còn nhớ đến cô. Hắn đã có bên mình một hạnh phúc hoàn hảo, một hạnh phúc mà mãi mãi cô cũng không được chạm vào. Thứ tình yêu hèn hạ của cô liệu hắn có cần không hay chưa một lần để ý đến.

Năm đó hắn gửi cho cô một bức thư bảo rằng hắn sống rất tốt, rất hạnh phúc. Hắn mong cô sẽ tự tìm lấy tình mới cho đời mình. Cuối cùng nghe theo sự mai mối của gia đình, cô lên xe hoa với một người xa lạ, một người cô không hề quen biết, càng không có chút tình yêu. Cô gửi cho hắn một tập thư, phải rất nhiều.. Có lẽ cô đã viết nó trong những ngày cô đơn nhất cuộc đời nhưng lại không dám gửi cho hắn.

"Chỉ mong rằng anh sống tốt hơn thôi

Bao chuyện cũ đã qua rồi anh ạ

Đừng đánh mất mình, đừng để lòng sa ngã

Bởi niềm tin ai ngã giá mà mua ?

Đừng bon chen toan tính với hơn thua

Sống ích kỷ và dối lừa người khác

Cuộc đời này đã quá nhiều kẻ bạc

Đừng để bước chân anh lầm lạc lối về

Em quên rồi những đêm lạnh tái tê

Quên anh với bao lời thề bỏ lỡ

Hai chúng mình chỉ có duyên không nợ

Nên tình mình dành dang dở người ơi

Nước mắt em giờ cũng đã thôi rơi ..."

"Em sẽ đi về nơi phía không anh

Bởi lời hứa chân thành giờ thay đổi

Tình chúng mình đâu phải là nông nỗi

Để bây giờ hờn dỗi lại xa nhau

Anh đừng nhắc rồi xa xót tim đau

Bên giấc ngủ hằn sâu từng suy nghĩ

Em chôn chặt vào đáy lòng thật kĩ

Lời thơ tình cũng chỉ lắm long đong

Nhớ nhau nhiều thương nhớ cũng bằng không

Rồi cuộc sống làm lòng thêm bối rối

Nếu mai đây trên đường đời chung lối

Ta vô tình mà lướt vội qua nhau

Anh có chào và cười nói vài câu

Hay là anh không lời nào quay bước

Cũng chẳng sao lòng người đâu đo được

Tình yêu thương ai biết trước khổ sầu..."

.........
Nước mắt hắn rớt nhoà lên chữ, cô đau lòng như thế nào hắn biết chứ. Nhưng hắn còn có thể làm gì hơn.
-Tại sao anh không nói cho cô ấy biết anh bị bệnh.
-Cô ấy không cần biết.
-Nhưng anh yêu cô ấy mà.
-Phải. Và cô ấy cũng yêu tôi.
-Hai người thật ngu ngốc.
-Ừ....
Hắn chỉ cười buồn, nhìn tấm ảnh cưới của cô. Cô rất đẹp, chú rể cũng rất soái chỉ tiếc đó không phảu là hắn thôi.
-Xin lỗi em.

Cuối năm đó, cô sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, kí ức buồn cũng dần chìm vào quên lãng. Bây giờ có nhắc đến hắn, cô cũng chỉ có trong mình cảm giác tiếc nuối.... Tiếc nuối về tuổi thanh xuân.

Cuối năm đó, hắn ra đi mãi mãi trong căn bệnh quái ác. Trước khi qua đời hắn đã gửi một bức thư cho cô. Bức thư cuối cùng...

"Anh lỗi hẹn và ra đi mãi mãi

Để nơi này còn lại mỗi mình em

Bến sông buồn lục bình nặng niềm riêng

Theo dòng nước dập duềnh trôi xuôi ngược

Em bên đời cố vững vàng tiếp bước

Vắng xa rồi nào trách được ai đây?

Em gượng cười trong thương nhớ hao gầy

Vờ mạnh mẽ cho qua ngày đoạn tháng

Anh biết chăng khi bình minh tỏ dạng

Lúc hoàng hôn em trống vắng đơn côi

Nơi thềm xưa sương đẫm ướt trêu người

Trăng chếch bóng hững hờ soi bậu cửa?

Vắng xa anh em còn đây lời hứa

Giữ nơi lòng nhen lửa ấm con tim

Tiếng gió lùa, mưa rả rích trong đêm

Nghe thắt dạ giữa mêng mông xa vắng

Anh xa rồi em thành người trầm lặng

Phố đông người em lạc lỏng, cô đơn

Lòng dặn lòng không được trách, dỗi, hờn

Bởi nghịch cảnh thiệt hơn đành cam chịu."

ANH YÊU EM.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net