Twoshot: Một mảnh vỡ được giữ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước tiên nói rõ đây chỉ là fanfic không dựa theo tình tiết truyện, nhân vật thuộc về CLAMP và tui cố không OCC hết mức có thể.

#1

L.S mệt mỏi đặt ly cà phê lạnh ngắt xuống bàn làm việc vừa vặn vào chỗ trống còn sót lại. Anh ngồi xuống ghế tiếp tục với công việc buồn tẻ và chán ngắt. Số lượng công việc tuần này sao mà tăng nhiều đến thế không biết.

 Công ty kinh doanh nhỏ H.E bạn anh muốn được sát nhập vào hoạt động, còn có bên thiết kế nổi tiếng D.T lại muốn được hợp tác trong sản phẩm mới kỳ này. Anh chỉ thấy làm lạ khi những người quen biết lại đột nhiên can thiệp vào công việc của anh.

 L.S trước giờ sống rất nguyên tắc, luôn để 'công việc' và 'tình cảm cá nhân' sang hai phần phân biệt bởi ranh giới rõ ràng. Chứng thực nhất là cái bộ mặt lãnh đạm không bao nhiêu cảm xúc được biểu hiện này khi ở công ty. Bởi chỉ một trong hai phạm vào ranh giới mỏng manh ấy thôi, luôn có hỗn loạn...

 Giống như cô ấy đã từng...

 Ánh đèn đường dần dần thắp sáng cả thành phố. Từ chỗ của anh, thủ đô Tokyo phồn hoa lại như một bức tranh thủy mặc trầm lặng. Có lộng lẫy, nhưng lại quá xa vời; trông nhộn nhịp, nhưng lại như mờ như ảo, tựa như thế giới anh đang sống trong này, chẳng có gì là thật cả.Bao ánh đèn vàng nhấp nháy giữa những con đường, Tokyo dần lụi dần đi, chìm vào cảnh đêm lạnh lẽo với gam màu xanh xám và đen lụi dần.

 L.S thích được đứng trên cao nhìn xuống bên dưới như thế này, khi mà mọi thứ trở nên quá nhỏ bé và mờ nhạt để anh bận tâm đến. Có người nghĩ anh ham mê quyền lực yêu thích được nắm quyền và đứng cao hơn tất cả, nhưng họ chả biết gì về anh để có thể đánh giá ngông cuồng như thế. Dù anh có là Chủ tịch tập đoàn đứng nhất này, chung quy vẫn là một con người bình thường như bao người khác, biết yêu, biết đau vì yêu.

 Bàn tay đặt lên tấm kính lạnh lẽo tựa như vô hình ngăn cách anh giữa thế giới...

 Anh thích cô lập mình như vậy, là để tránh xa những thứ có thể hủy hoại những gì xung quanh anh. Ai nói đã đau một lần rồi tim sẽ lạnh băng nữa chứ? Thứ mất đi có tìm lại được chăng nữa vẫn rất dễ lạc khỏi vòng tay một lần nữa... Cú ngã đau đớn lần đó để lại tâm lý rất nặng nề trong anh.

 Anh giải quyết được một xấp giấy biên nhận, mở máy tính lên lại là những thống kê của tháng, lại bực bội dập máy. Cơn đau đầu vây lấy anh, anh mệt mỏi thử nhắm mắt, thầm nhủ chỉ là một chút thôi...

 Không ngờ sắc hồng  lại hiện lên ngay trong tâm trí. Không như bao lần mang lại ánh sáng đau đớn chói mắt nhói lòng, lần này nó đưa anh chìm vào cả một giấc ngủ êm đẽ, xoa dịu mọi căng thẳng mệt mỏi trong anh. Cứ như những cánh hoa anh đào kia lại có thể cuốn trôi tất cả muộn phiền,và cả cuốn trôi nó đi mãi...

...

L.S tỉnh dậy sau nửa tiếng. Anh biết anh đã mơ thấy gì, dù không nhớ rõ chi tiết thế nào, nhưng chắc chắc lại là về người con gái đó...

 Một xấp giấy rơi xuống sàn đá, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man sắp bắt đầu.

 Anh thấy người mình rất nóng, chảy đầy mồ hôi, lười biếng lấy remote giảm nhiệt độ máy lạnh xuống, nhưng khi nhìn lại nó đã là 16 độ C từ nãy giờ.

 Chỉ còn cách tiếp tục với công việc chất đống này.

  Dù chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi, nhưng anh biết một phần tâm trí anh lại bị lấy đi, trôi về phương nào. 

Nhưng hiệu suất công việc vẫn thế, quả là khâm phục khi đến 7 giờ sáng hôm sau anh đã giải quyết xong.

 "Cộc cộc"

 L.S đang đứng ngắm thành phố e lệ sớm mai đang từ từ tỉnh giấc lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Tim đập nhanh một hồi đáng sợ nhưng khi anh quay lại là nụ cười nửa miệng thân quen. Bầu không khí giảm nhiệt độ đáng kể khi anh cất tiếng, cái giọng khàn khàn như mất nước.

 "Chẳng phải tôi đã bảo vào phòng không bao giờ được gõ cửa hay sao?"

 Đáp lại cái giọng băng lãnh lạnh lẽo của anh lại là cái giọng tỉnh bơ không biết sợ gì của tay trợ lý trẻ F.D.F:

 " Ố chà, tôi chỉ quên thôi mà, không cần phải làm quá lên như vậy. Ngài biết đấy, chủ tịch đại nhân, tôi cũng chỉ là nhân viên mới..."

 "Mới cũng không được cẩu thả, mọi thứ phải được hoàn hảo trong tập đoàn này. Và tại sao anh lại có thể ngăn mọi người gõ cửa trong khi mình lại đầy bản lĩnh làm?"

 F.D.F nguýt một tiếng rõ dài, thường thì đó là biểu hiện anh sẵn sàng đứng tranh cãi biện luận với vị chủ tịch khó gần luôn đưa ra những nguyên tắc quái đản này, nhưng lần này anh chỉ nói.

 " Dù sao thì, chủ tịch L.S, ngài có khách, tôi chỉ đến thông báo và, nếu ngài đã giải quyết xong văn án thì tôi xin thu lấy truyền xuống phòng hành chính cho nhóm I.N-kun nhé?"

 "Anh nên nhớ không được để tình cảm thân thiết quá mức trong tập đoàn này. Nơi đây chúng ta chỉ liên quan đến nhau qua 'công việc'..."

 "Được, tôi sẽ nhớ thưa chủ tịch!"

"Còn khách?"

 "Họ sẽ vào ngay đấy thôi!"

 F.D.F thu dọn bàn làm việc của L.S, sau đem vào bộ trà và tách cà phê ấm nóng rồi rời đi thì họ bước vào.

 "Chú làm ăn cũng 'được' quá đấy chứ?"

 Bước vào lại là cái giọng tưng hửng, L.S chỉ không nhanh không chậm xoay lại.

 " Lần này muốn sát nhập công ty? Còn muốn làm đối tác? Các người thật ra đang âm mưu gì?"

 Người kia lập tức ỉu xuống, nhưng nụ cười lịch sự vẫn nở trên môi.

 "Cậu đúng là kỳ lạ, nhưng chẳng thay đổi gì cả, Syaoran."

 L.S trợn mắt nhìn con người cả gan kia, tưởng chừng trong chốc lát có thể lao vào. Lại một giọng nói khác vang lên, nhưng lại là ngọt ngào, dịu dàng khiến anh bình tâm lại.

 "H.E, anh nên nhớ trong kinh doanh không thể đem 'mối quan hệ ngoài' vào nói chuyện, anh nên kính trọng chủ tịch L.S đây chịu chiếu cố tiếp chúng ta."

 Cơ L.S giãn ra đáng kể, anh trở lại vẻ băng lạnh xuất trần, hai tay đút vào túi quần, nhàn nhạt cất tiếng:

 "Quả không hổ danh đại tiểu thư D.T, rất có lịch sự, nhưng chẳng hay hai người hôm nay đến đây lại là chuyện gì? Còn chuyện muốn lấn sang tôi là thế nào?"

 L.S nhìn vị tiểu thư thanh lịch bước vào sau kia, còn không buồn mời ngồi xuống. Nhưng D.T luôn thông thái hiểu chuyện nhanh chóng nói nhanh ý nguyện.

 "Chúng tôi muốn được ở bên cạnh anh và giúp đỡ anh. Ít nhất, anh có thể không cần thứ trắng giải quyết công việc thế này mà được trở về nhà, trở về..."

 " Tôi cũng rất muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng công việc lại có thể tin tưởng người ngoài..."

 Đột nhiên vị D.T mất bình tĩnh giận dữ quát lên:

 "Đủ rồi đấy Li Syaoran! Bọn tớ thật lòng muốn giúp cậu! Chúng ta cũng đâu xa lạ đến như vậy! Tớ không muốn sự việc như trước kia lại phải tiếp diễn!Cậu thế này tớ cũng không cam tâm, hơn nữa còn cậu ấy..."

 L.S như thật sự bị chọc giận, hét lớn lại:

 "Được rồi Daidouji! Chỉ cần tôi đồng ý hợp tác công việc sẽ được giảm, có thể dư dả thời gian hơn! Nhưng hai người có thể chịu khổ vì tôi thôi được sao? Đừng nhắc đến 'tình nghĩa bạn bè' gì với tôi! Dù gì đây chính là 'công việc', không cần các người bận tâ-"

 "Syaoran! Chúng tôi thật lòng muốn giúp, chính là ước nguyện của chúng tôi! Tôi biết cậu như thế này là vì sao... nhưng... nhưng 'công việc' cũng chỉ là một phần của cuộc sống này thôi, tôi biết trọng trách cậu gánh vác rất lớn, cậu luôn lo sợ đánh mất tất cả, nhưng hãy quan tâm đến bản thân một chút đi, rồi cậu ấy..."

 "Đừng nhắc đến cô ấy, cô ấy bị vậy chẳng phải là do hai người chợt ngẫu hứng gây chuyện hay sao?!!"

 Trông L.S lúc này như con sói mang đầy nỗi đau. Đôi mắt anh như dằng xé, tức giận nhìn hai người.

 Ngược lại, D.T và H.E trông vẫn rất ung dung, có cảm giác nghe câu ấy hai người còn hài lòng hơn.

 "Đúng! Nếu đã là lỗi do chúng tớ, hãy để chúng tớ chịu trách nhiệm. Cậu cũng có trách nhiệm của mình đấy, "Lý thiếu*"! (*ở đây dùng tiếng Trung)

 ...

Anh cúi gầm mặt, không nói gì. Và D.T biết, anh đang suy nghĩ, tức là mọi chuyện đã quyết. Cô mỉm cười hài lòng, để lại xấp giấy trên bàn làm việc, rồi cùng với H.E trước khi rời đi chỉ bỏ lại một câu.

 H.E: "Cậu vẫn luôn có những cơ hội..."

 D.T: "...và cậu ấy cũng vậy."

-------------------------------------------

 Chiều hôm ấy, mọi việc bàn giao hợp tác đột nhiên được hoàn tất nhanh lẹ. Gánh nặng công việc của L.S được giảm đáng kể. Bởi có nhân viên của H.E và D.T sang giao lưu và cùng nhau hợp tác, mọi việc cứ như đã trở nên nhẹ nhàng đi.

 Còn trên con đường quốc lộ đêm như trải dài thẳng tắp, một chiếc Porsche phóng nhanh tạo những tiếng gió rít xuyên màn đêm.

 Ký ức dần được tập hợp lại trong suy nghĩ rối bời của L.S.

 Anh đang về nhà, về ngôi nhà duy nhất của anh, nơi duy nhất níu giữ những ngọn lửa ấm áp cuối cùng.

=====================================

Thật ngại quá, bản thảo này được viết xong lâu lắm rồi giờ mới nhớ đăng lên <:"3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC