Đoản V #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Anh có thể buông tha cho tôi đi được không ?

- Không

Câu hỏi suốt 3 năm qua cô luôn hỏi. Và đó cũng chính là câu trả lời suốt 3 năm qua anh dành cho cô ...

Kết hôn được 3 năm , nhưng trong 3 năm đó chưa bao giờ cô có được cảm giác hạnh phúc thật sự ...

Cô thường hay hỏi anh rằng

- Nếu đã không yêu , cớ sao lại không thả tôi đi ?

Anh cũng chỉ lạnh lùng trả lời

- Nên nhớ. Cô còn nợ tôi 1 mạng người

Nợ 1 mạng người ?

Thật tức cười , năm đó nếu không phải chị gái bướng bỉnh của cô lái xe tông phải mẹ của anh ta , thì bây giờ cô đã không phải chịu trận thay như thế này ...

Nỗi đau mất mẹ ai mà chẳng đau , điều đó cô hiểu , nhưng anh thật tàn độc khi không giết cô ...

Thà bị giết để " chuộc lỗi thay " còn hơn phải sống trong đau khổ như thế này

Hằng ngày bị tra tấn, hằng giờ bị tra tấn

- Ngọc Tình , rồi cô sẽ phải trả giá cho những gì cô đã gây ra cho mẹ tôi

Cô mệt mỏi nằm trên giường, khóe môi khẽ nhếch lên , đôi mắt đã cay xé đi vì những giọt nước mắt tuyệt vọng, một lúc sau cô thều thào nói nhỏ

- Được, nhưng xin hãy giết tôi sớm hơn, tôi đã không đủ sức để sống nữa rồi ...

Từ khi còn bé , lúc nào cô cũng bị ngược đãi, gia đình cô vốn chỉ yêu thương mỗi chị cô, đối với gia đình cô chỉ là một đứa con vô dụng, nhu nhược ...

Ngọc Tinh và Ngọc Tình là hai chị em song sinh , cả hai đều rất đẹp , họ giống nhau như hai giọt nước ,tuy nhiên có giống như thế nào thì cũng có điểm khác biệt ...

Vốn là con lai hai dòng máu Mỹ - Trung nên trong đôi mắt của Ngọc Tình có mang chút màu xanh nhạt , còn của Ngọc Tinh chỉ là màu nâu đen thuần túy

Kết quả học tập của Tình luôn nổi trội hơn chị mình , và cũng vì thế cô luôn bị gánh nặng học hành đè nặng trên vai , suốt 12 năm cắp sách đến trường không một lúc nào cô được tự do ...

Lúc nào ba mẹ cô cũng bắt cô phải học , nhưng chị cô thì lại được thoải mái , chị ấy được ba mẹ tặng chiếc váy công chúa lộng lẫy vào ngày sinh nhật , còn cô thì đến một lời chúc mừng cũng chẳng có ...

Cô bị gánh nặng học tập đè nặng trên vai đến mức đến khi ngã lưng xuống ngủ cô vẫn phải tự hỏi mình rằng

- Liệu kết quả học tập năm nay mình có được như năm trước không ? Lỡ không, ba mẹ chắc sẽ mắng nhỉ ...

Ngọc Tinh được chiều chuộng , 12 tuổi đã có điện thoại di động , trong khi cô tới tận năm 18 vẫn chưa có , 20 tuổi đã được ba mẹ mua cho xe hơi , và vì tay lái quá yếu nên chị ấy đã ... đâm chết người ...

Và thật không may đó là mẹ của anh ...

Vào lúc đó cô ấy vô cùng hoảng loạn vừa hay Ngọc Tình trên đường đi học về , vì là trời tối nên xung quanh lại khá vắng chẳng ai buồn ghé mắt lại xem ...

Cô ta chạy đến nắm lấy tay cô

- Tình Tình, mau cứu chị , cứu chị nhé ...

Cô nhất thời hoảng loạn không hiểu gì , ngơ mặt nhìn người phụ nữ thân hình đầy máu, hỏi lắp bắp

- Là chị làm sao?

Tinh không trả lời, chỉ vội vàng nói

- Cứu chị nhé

Nói rồi , chị ta đẩy cô đến chỗ người đàn bà đó rồi hét lên

- Cứu người , mau cứu người

Những người còn sót lại xung quanh cũng mang chút tình người ồ ạt kéo tới , họ hỏi là ai đã tông người phụ nữ kia

Cô vốn chậm chạp vừa hoảng hốt vì thân thể nhuốm đầy máu của người phụ nữ xấu số đến chưa kịp phản ứng gì thì chị ta đã khóc lóc kể lể

- Xin mọi người hãy giúp em tôi, nó chỉ vô ý tông trúng người kia thôi ...

Thật vô lý phải không, nhưng cô ta đã làm thế ...

Nói rồi bọn họ chỉ chỏ vào người cô nói này kia , bàn tán xôn xao ...

Cô ngồi ngây ra đó không hiểu chuyện gì chỉ lẩm bẩm trong miệng hai chữ
" không phải " ...

15 phút sau xe cứu thương và cảnh sát đến

Cảnh sát bắt giam cô về đồn , họ hỏi cô bất cứ thứ gì cô cũng không trả lời, nước mắt cứ rơi mãi rơi mãi ...

3 ngày sau , cô được bảo lãnh bởi một người đàn ông lạ mặt, cô cũng không hiểu tại sao tội giết người lại có thể dùng tiền bảo lãnh ra được ...

Nhưng ba mẹ cô đâu? Anh ta là ai?

Lúc ấy , tâm trí cô vô cùng hoảng loạn, liên tục hỏi anh

- Anh là ai? Ba mẹ tôi đâu? Chị Tinh Tinh đâu ? Sao tôi lại ở đây?

Anh chán ghét nhìn cô , đưa tay bóp mạnh chiếc cằm nhỏ đã ướt từ bao giờ bởi những giọt nước mắt... 

- Nghe cho kĩ đây, tôi là con trai duy nhất của người phụ nữ mà cô đã tông chết ban nãy ...

Bỗng nhiên cô cười , nước mắt vẫn rơi. Cô như người điên hỏi lại anh

- Là tôi tông chết mẹ anh sao?

Anh cau mày, khó chịu nói

- Cái gì?

Cô bật cười, tiếng cười đau thương đến cùng cực như nhát dao đâm vào nơi sâu thẫm nhất trong tim mỗi người, cô hoảng loạn tự hỏi

- Tôi tông mẹ anh sao? Là tôi sao ? Haha là tôi sao ?

Cô như người điên, cứ cười điên dại rồi lại khóc nức nở ...

Nhưng không vì thế mà anh tha cho cô , anh đem cô về bắt cô kí vào giấy đăng ký kết hôn rồi từ từ hành hạ cô ...

Trong căn biệt thự rộng lớn không hề có một người hầu nào ngoài 2 tên canh cổng , một mình cô bị bắt làm tất cả ...

Ban ngày cô phải làm việc tất bật , tối đến thì lại bị anh hành hạ đến thừa sống thiếu chết ...

Rất nhiều lần anh ngây ngốc hỏi cô

- Tại sao lại lái xe?

Cô cũng chỉ điềm tĩnh nén lòng đáp lại

- Đường Minh, không phải là tôi tông chết mẹ anh ...

Anh tức giận bước tới bóp cổ cô nhấc lên , thiếu khí nên mặt cô trở nên trắng bệt , anh gằn giọng nói

- Những lời giả tạo đó, cho dù cô có nói đến vạn lần cũng không thể khiến tôi bớt hận cô đâu ...

Cô nhếch môi cười, giọng yếu ớt nói

- Giết tôi đi ...

Anh tức giận quăng cô xuống , phất tay bỏ đi

Ngày ngày trôi qua như thế , lúc ban đầu cô còn cố gắng nài nỉ ,van xin anh buông tha ...

Nhưng bây giờ đã khác , cho dù anh có giết chết cô , thì cô cũng vẫn nhắm mắt chờ đợi ...

Yêu một người quả thật rất khổ , cô nhận ra rằng anh càng hận cô bao nhiêu thì chính cô lại yêu anh bấy nhiêu ...

Cô thường hay tự hỏi rằng cớ sao mình lại đi yêu người đàn ông độc ác như vậy ...

Có lẽ bởi vì lòng hiếu thảo của anh , bà ấy mất cũng đã hơn 3 năm rồi , thế mà ngày nào anh cũng tự dằn vặt mình rằng do anh không tốt , không bảo vệ được bà ...

Anh thương mẹ bao nhiêu thì lại căm hận cô bấy nhiêu ...

Nhưng anh lại không biết rằng , người anh hận lại là người yêu anh , người anh rắp tâm hành hạ lại là người vô tội ...

Hôm nay anh không về nhà một mình , bên cạnh anh còn có hai ba tên đàn ông khác ...

Một người trong số họ lên tiếng hỏi

- Đường Tổng đây là người hầu sao? Hoang phí thật

- Muốn chơi ? - Anh hỏi

- Đường Tổng cho phép sao?

Anh nhếch môi cười đểu , thấy cô đang run sợ , anh nói

- Được thôi , nếu cậu muốn ...

Lập tức , anh ta như con hổ đói nhào lại cô

Cô gào thét la lên

- Đừng , đừng đụng vào tôi ...

Anh cười khẩy , rồi quay lưng đi lên phòng ...

Lúc anh rời đi , cô cố gắng cầu cứu bằng ánh mắt với anh , nhưng tiếc thay không anh không thể thấy được ...

Khi cánh cửa phòng của anh khép lại , mọi thứ cũng dừng lại

Cô sợ hãi , rưng rưng nước mắt nói

- Tôi xin anh hãy tha cho tôi

Anh ta bật cười nói

- Đại tẩu ! Chúng ta hợp tác nhé ...

Nói rồi anh ta tiến gần lại chỗ cô , khiến cô bất giác lùi lại một bước , anh ta khẽ cười nói

- Đại tẩu , em không dám làm gì chị đâu yên tâm đi ...

Cô nghe nói thế , cũng ngờ ngợ tin

Anh ta dựa lưng vào chiếc bàn , châm điếu thuốc hút , rồi hỏi cô

- Đại tẩu. Chị có yêu anh ấy không ?

Cô không nói gì , chỉ cúi gầm mặt xuống

Anh ta tiến gần lại chỗ cô thì thầm gì đó , xong cô hỏi

- Liệu có được suôn sẻ không ?

- Sẽ được , nếu chị đồng ý hợp tác ...

Cô im lặng , nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cô

Anh ta nói tiếp

- Nếu chị yêu anh ấy. Thì xin chị hãy giúp anh ấy đi ... Có được không ??

....

Còn tiếp ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net