Đoản XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Phụ mẫu ... Con muốn cưới nàng ấy ...

- Được

Sinh ra và trưởng thành trong một gia đình giàu có bậc nhất làng , lại là đứa con duy nhất , vì thế hắn ước gì được đó ...

Diện mạo hơn người , gia thế bậc nhất , nhưng lại không có học thức ...

Tính cách hắn lại kiêu căng , đa nghi và độc đoán ...

Và hắn tên là Trương Sinh ...

Buổi chiều hôm ấy , hắn đi cùng với mấy tên nam nhân trong làng đi dạo ...

Cứ đi liên tục không ngừng bước , nhưng khi đi đến trước một căn nhà nhỏ bọn họ lại dừng chân , tên kia chỏ tay vào nữ nhân mặc tà áo trắng ngồi bên cửa sổ thêu khăn , nói

- Trương Sinh , xem kìa , người phụ nữ kia có phải rất đẹp không ??

Hắn đưa mắt nhìn nàng , từ ánh nhìn có vẻ khinh thường , dần chuyển sang tập trung hơn ...

Hắn hỏi :

- Nàng ta là ai ??

Tên đó trả lời :

- Vũ Thị Thiết , còn gọi là Vũ Nương , con gái duy nhất của nhà họ Vũ , vừa hiền lành , nết na , hiếu thảo, lại xinh đẹp ...

Nghe những lời ấy , hắn càng không thể rời mắt khỏi nàng ...

Đến người kiêu căng như hắn cũng phải công nhận ... Nàng rất đẹp ...

Đôi bàn tay mảnh khảnh thuần thục lên xuống chiếc kim tay ...

Ngay lúc ấy hắn đã nảy sinh ra một ý định ...

Hắn muốn ...

Cưới nàng ...

Không thể chậm trễ , các nam nhân trong ngôi làng này cũng đang dòm ngó nàng ... Hắn chạy về ngay , cầm lấy tay mẹ hắn , quỳ xuống , thành khẩn xin ...

- Phụ mẫu ... Con muốn cưới vợ ...

Mẹ hắn ngây người , nghe như không nghe , chau mày hỏi lại

- Con muốn gì cơ ?

- Phụ mẫu ... Con muốn cưới nàng ấy ...

Mặc kệ nữ nhân đó là ai , thương con bà liền gật đầu ...

- Được

Hôm sau , hắn dẫn bà đến nhà nàng , bàn chuyện với cha mẹ nàng ...

Thấy nàng mẹ hắn cũng gật đầu ưng ý ...

Mẹ hắn đến đem theo 100 lượng vàng và các lễ vật quý đến xin cưới nàng cho hắn ...

Gia đình nàng vốn nghèo khó , lại có mỗi nàng là con gái ... Nàng nay lại đến tuổi phải gả đi ...

Còn chưa nhờ người mai mối , nay đã có người đến hỏi chuyện hôn sự , mối nhân duyên này lại hậu hĩnh vô cùng , thế thử hỏi có lý do gì để cha mẹ khước từ ?

Và thế nàng trở thành vợ Trương Sinh ...

Nàng là người hiểu chuyện ...

Nàng biết tính tình hắn đa nghi , độc đoán vì thế khi sống chung nàng luôn giữ khuôn phép đầy đủ ...

Luôn không để cả hai xảy ra chuyện bất hòa ...

Nàng sống trong cuộc sống giàu sang , sung sướng , ấm no và hạnh phúc ...

Nhưng chưa được bao lâu ...

Trong làng cho người đi chọn lính ...

Hắn tuy giàu có , nhưng bản tính lêu lỏng không thích học , vì thế không có học thức ...

Nên buột phải ra trận ...

Trước khi đi , hắn ôm lấy mẹ mình , mẹ hắn bảo

- Nay con phải tạm đi tòng quân, xa lìa dưới gối. Tuy là hội công danh từ xưa ít gặp, nhưng trong chỗ binh cách, phải lấy việc giữ mình làm trọng, biết gặp nạn thì lui, lượng sức mà đánh đừng nên thăm miếng mồi thơm, để lỡ mắc vào lưới cá. Quan cao tước lớn để dành người ta, có như thế thì phụ mẫu ở nhà mới đỡ lo lắng vì con được.

Hắn quỳ xuống đất vâng lời dạy ...

Vợ hắn đứng bên cạnh ,  rót chén rượu đầy tiễn hắn rằng:

- Chàng đi chuyến này ta thật chẳng mong đeo ấn hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo hai chữ bình yên, thế là đủ rồi ...

Vừa nói xong, giọt lệ từ mắt nàng tuôn ra ... Hắn ôm lấy nàng vỗ lưng nàng an ủi ...

Thế rồi ...  Hắn đi ...

Lúc hắn đi , nàng đã mang thai được hơn 5 tháng ...

Hắn đi chưa được bao lâu , mẹ hắn vì quá nhung nhớ con trai , sinh bệnh mà mất ...

Nàng một thân một mình lo hậu sự cho mẹ chồng ...

Rồi lại một mình sinh con , chăm con , nuôi con lớn , dạy dỗ con...

Nàng đặt tên cho đứa con trai đầu lòng của mình là Đản ...

Thời gian thấm thoát trôi đi , thoắc đã 3 năm trôi qua ...

Hắn trở về ... Vừa nghe tin mẹ mình mất , hắn đau lòng bế đứa con chạy đến nơi mộ phần của mẹ mình...

Nhưng đến nửa đường , thằng bé quấy khóc , vùng vẫy đòi về ...

Hắn nói

- Bà mất , phụ thân đã buồn lắm rồi , con đừng khóc nữa ...

Thằng bé ngơ mặt ra , ngây thơ hỏi

- Ơ , thế người cũng là phụ thân ta ư ??

Thằng bé đang nói gì vậy ?? Hắn nghe như không nghe , một mực hỏi nó , nó bảo

- Đêm nào cũng có một người đàn ông đến , phụ mẫu ta đi đâu hắn cũng đi theo , phụ mẫu bảo đấy là phụ thân của ta ...

Bản tính vốn đã đa nghi , nay thêm chuyện này , hắn càng tức giận ...

Chạy về nhà , quát mắng nàng , nàng không hiểu bèn hỏi lại

- Chàng bảo gì cơ ?

Hắn nói

- Thật trơ trẽn, thứ nữ nhân như ngươi thật  đáng kinh thường , dám nhân lúc ta không ở nhà mà thất tiết ?

Nàng khóc , nói

- Ta vốn con kẻ khó , được nương tựa nhà giàu , sum họp chưa thỏa tình chăn gối , lại bị chia cắt vì động việc lửa binh , cách biệt 3 năm vẫn giữ gìn một chữ tiết , đâu có hư thân mất nết như lời chàng đã nói , xin chàng đừng nghi oan cho ta ...

Nàng chưa nói dứt câu , hắn đã quát mắng , khước từ hết mọi lời giải thích của chàng , và đánh đuổi nàng đi ...

Nước mắt nàng ùa nhau chảy ra , nàng nói

- Thôi được , nay đã bình rơi trâm gãy , mây tạnh mưa tan , ta yêu chàng , chàng yêu ta , nhưng lại không thể một đời một kiếp bên nhau

Nàng đi ...

Nàng giương đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn lần cuối rồi quay lưng lủi thủi bỏ đi ...

Trước khi rời đi , nàng không quay đầu , nói ...

- Trương Sinh hãy nhớ ...  Là chàng phụ ta ... Vũ Nương ta chưa hề phụ chàng ...

Nàng bước một bước , lệ lại chảy xuống mấy hàng...

Nàng ra sông Hoàng Giang , ngửa mặt lên trời mà than ...

- Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu , chồng con rẫy bỏ , điều đâu bay buộc , tiếng chịu nhuốc nhơ , thần sông có linh , xin ngài chứng giám ... Nếu ta đoan trang giữ tiết , trinh bạch gìn lòng , chết đi xin được uống canh Mạnh Bà mà độ kiếp mới ... Nếu lòng chim dạ cá , lừa chồng dối con , chết đi xin làm mồi cho tôm cá ...

Nói rồi nàng gieo mình xuống ...

Khoảnh khắc nàng rơi xuống , đôi mắt nàng vẫn còn đọng lại những giọt lệ ...

Hóa ra , tình cảm suốt những năm qua không thể cởi bỏ nghi ngờ trong chàng ...

Thôi thì , hẹn chàng ở lại kiếp sau ...

Hắn tuy giận thế nhưng hay tin nàng chết lòng lại chua xót vô cùng ...

Đêm đó , hắn ngồi bên chiếc đèn khuya , nhớ lại những chuyện cũ , lòng bỗng nhói lên cảm giác khó tả ...

Chợt đứa con la lên

- Kìa kìa , chính là người đó ...

Hắn giật mình nhìn theo hướng tay nó , là cái bóng của chàng ... Hắn trợn tròn mắt  nhìn nó , nó bảo

- Đó là người mà phụ mẫu đã bảo là phụ thân của ta đó ...

Ngay lúc ấy , hắn đã nhận ra , hóa ra khi hắn không ở nhà , nàng thường chỏ vào bóng mình mà trêu con đó là phụ thân của nó ...

Hắn đưa tay ôm lấy mặt ...

Lòng hắn nặng nề , đau xót , hối hận , từng hồi xúc cảm dâng lên khiến hắn không kìm chế được mà bật khóc ...

Hắn chạy đến sông Hoàng Giang , thét lên

- Vũ Nương!!!!

Hắn khóc , vừa khóc vừa lẩm bẩm

- Ta sai rồi , nàng về đi , ta xin nàng ... Ta xin nàng ...

END

Chúc các bạn thi tốt 💓
Đoản lần này hơi nhạt




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net