Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em từng có một đôi mắt,

Nhưng rồi ông trời đã lấy nó khỏi em.

Người ta nói: Mất đi 1 thứ sẽ được đền bù bởi thứ khác.

Vì vậy em được đền bù 1 gia đình.

Em mồ côi,

có một bàn tay ấm áp ấy đã chạm vào đôi mắt em: "Đây là tai nạn do anh gây ra, nên anh sẽ chăm sóc cho em"

Em chìm trong bóng tối.

Nhưng em lại có 1 ánh sáng khác, một ánh sáng trong tâm hồn.

Từ đó anh như ánh sáng của em, ánh sáng duy nhất trong không gian tối tăm này.

Khi ấy em 10 tuổi.

Em được đón về 1 gia đình, mà bên cạnh em có người chăm sóc. Nguời ta gọi em là: "cậu chủ nhỏ"

Anh không đặt tên mới cho em.

Anh chỉ gọi em là: "An"- cái tên duy nhất em nhớ từ trại mồ côi.

Anh hay đi sớm về muộn.

Lúc đầu anh không quan tâm đến em. Anh nói:"Sẽ có người chăm sóc chu đáo và dạy em học mỗi ngày, đừng lo về quyền lợi"

Em im lặng sống.

Chị Thi - gia sư riêng, từng nói anh rất đẹp, anh rất giỏi, và em thật may mắn. Em chạm lên đôi mắt, đây là cái giá của may mắn ?

Khi em 12 tuổi.

Anh đưa em đi chơi - đó là lần thứ 2 anh để ý đến em, sau lần gặp ở trại trẻ mồ côi ấy. Chị Thi nói với em: " Bác quản gia đã đề nghị như thế"

Lần đầu em được tự do như một đứa trẻ. 

Em cười. 

Anh dịu dàng nói" Em cười rất đẹp". Một bàn tay to lớn ấm áp xoa nhẹ gò má em

Em 14 tuổi.

Trong nhà có thêm 1 người phụ nữ.

Chị Thi xoa đầu em: "Em sẽ có chị mới, một người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi"

Đó cũng là lần đầu em nghe anh cười vui vẻ đến thế. Nụ cười ấy không phải của em, mà là của chị ấy. Cảm giác mất anh kì lạ len vào tâm hồn non nớt của em. 

Em khó chịu. 

Nhưng em không lí giải được cảm giác kì lạ ấy. Vì nó thoáng qua tựa như ánh sáng đèn pha cuối cùng mà em thấy bằng đôi mắt này.

Sau khi thi cấp 3. 

Anh ôm em vào lòng, nhẹ nhàng khen: "Giỏi lắm"

Em hạnh phúc.

Nhưng rồi, em vui không bao lâu, vì chị đi rồi.

Anh khóc.

Anh đau đớn kêu gào như con thú hoang mất lí trí

Em chỉ nhìn anh, nhìn chị, bằng cái tâm hồn chua xót.

Chị đi vì ung thư máu.

Chị đi không đau đớn, rất bình thản trong vòng tay anh.

Anh đau khổ 1 năm.

Và rồi anh không cười nữa

Em từng hỏi: "Anh có quên được chị không?"

Anh chỉ xoa đầu em nhẹ nhàng với cái giọng lạnh băng xen kẽ buồn bã: "Có lẽ không"

Em tự hỏi vì sao lại "có lẽ"? Và câu hỏi ấy cho đến tận bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời.

Em không sống ở căn biệt thự ấy nữa.

Anh đưa em đến biệt thự một thành phố lớn. Cái xa hoa và ồn ã đầy vội vàng. 

Em thấy thật lạc lõng.

Vì anh không ở đây.

Em không biết vì sao và từ bao giờ, anh bỗng chiếm trong tim em một vị trí quan trọng, mà đến khi anh đi mất, nơi ấy âm ỉ đau. 

Anh trở về thành phố nơi chị từng ở.

Chị Thi ôm em và nói: "Đừng trách anh, con người ấy quá lụy tình"

Em mang cái trống rỗng ấy trong lòng rất lâu. Cho đến tận khi em trưởng thành.

Anh đến và mang cho em một món quà - một đôi mắt

Đáng nhẽ em phải vui, vui vì đôi mắt sẽ trở lại với em. Em sẽ được nhìn, được ngắm, được trải nghiệm tất cả màu sắc trên thế giới này mà em đã bỏ lỡ 9 năm. 

Nhưng em đau quá. 

Đôi mắt trở lại và anh phải đi ?

Ông trời trả em đôi mắt để rồi người lại lấy đi tình thương của em sao ?

Gía như người đừng trả tình thương 9 năm như cái giá cho đôi mắt của em

Giá như thứ người trả cho em không phải tình thương của anh

Giá như ...

Có hàng vạn cái "giá như" trong đầu em. Nó như cơn thủy triều bất chợt ập đến.

Đôi mắt em bỏng rát đau đớn như chính tâm hồn em bây giờ.

Em khóc.

Giọt nước mắt đau đớn tràn khỏi khóe mi.

"Anh đừng đi..."

Em không khóc vì hạnh phúc, em khóc vì đau thương. 

Xin ông trời đừng mang anh rời khỏi con như thế.

Và rồi em nói ra lời đã chôn cất trong lòng mình từ lâu, mà em cứ nghĩ sẽ mang theo nó đến hết cuộc đời.

"Anh, em thương anh."

Em không thấy cái ôm ấm áp, không thấy cái tát bỏng rát nào cả. Không gian tĩnh lặng như sự yên bình bất chợt trước cơn bão sắp ập đến. Tự nhiên em ước mình có 1 đôi mắt - 1 đôi mắt để lúc này em có thể nhìn thẳng vào ánh mắt anh

Em ngã quỵ.

Em xin anh hãy tha thứ cho kẻ ích kỉ như em.

Em xin anh đừng ghê tởm một con người như em.

Em xin chị đừng ghét bỏ một người như em.

.

.

.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC