47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Quốc. Điền Chính Quốc sắp xù lông rồi, cậu như con mèo bị người ta túm cổ, cái chân giãy giãy, nhưng nhận ra giãy cũng không có tác dụng, đành phải chấp nhận số phận.
Điền Chính Quốc giơ tay định tự mình cầm lấy, lại bị Kim Thái Hanh ấn cổ tay xuống.

Điền Chính Quốc nhíu mày.

Kim Thái Hanh nhìn đối phương, giọng nói hơi khàn, cả đêm anh không ngủ, cả người mang theo chút mệt mỏi và lạnh lùng, một chút u ám cũng theo đó mà ra.

"Nghe lời."

Mẫn Doãn Kì ở bên cạnh run tay, suýt nữa đánh rơi cái nĩa.

Điền Chính Quốc ngậm lấy miệng cốc, Kim Thái Hanh chậm rãi cho cho cậu uống. Lông mi cậu rung rung, Điền Chính Quốc đang sợ, cũng đang xấu hổ.

Sữa có màu trắng, dính một ít lên khóe miệng Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh nhìn cậu một hồi, rút một tờ giấy ăn trên bàn ra, giúp cậu lau sạch sẽ.

Khăn giấy thuận theo khóe miệng, Điền Chính Quốc cảm nhận được cằm mình bị người ta nhẹ nhàng bóp một cái.

Ánh mắt Mẫn Doãn Kì vô cùng phức tạp, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người bọn họ, Kim Thái Hanh ép buộc người ta như thế, sao mà tiếp tục được?
Phác Trí Mẫn không nghĩ nhiều như vậy, dù Kim Thái Hanh có vẻ hơi đáng sợ thì cũng không đến lượt nó sợ, nó nhìn Kim Thái Hanh săn sóc cho Điền Chính Quốc như vậy, cảm thấy rất vui, đang ăn cơm cũng có thể xoay ngược xoay xuôi.

Bọn họ không thể hiểu rõ Kim Thái Hanh bằng Mẫn Doãn Kì được.

Trịnh Hạo Thạc thì cảm thấy, Quốc Quốc có thế nào thì cuối cùng cũng sẽ ở bên Kim Thái Hanh thôi, cho dù bây giờ không thích thì sớm muộn cũng sẽ thích. Kim Thái Hanh tán người đỉnh như thế, thật ra, cậu ta cũng muốn học hỏi.

-

Cả đám sưng mặt sưng mũi bước xuống khỏi xe nhà Kim Thái Hanh, cực kì khiến người ta phải để ý. Chỉ có Phác Trí Mẫn cả người sạch sẽ, mấy người kia thì ít nhiều đều có vài vết bầm.

Phác Trí Mẫn yên lặng cách bọn họ xa một chút.

Mẫn Doãn Kì tóm lấy vai nó kéo lại về cạnh mình: "Em còn cảm thấy mất mặt hả? Nếu không phải là đêm qua em uống say thì em cũng sẽ giống như bọn này thôi."
Trịnh Hạo Thạc ở bên cạnh bơm đểu: "Tôi cá là nó giả vờ đấy."

Phác Trí Mẫn lập tức bùng nổ: "Giả cái gì mà giả? Tao thật sự mê man bất tỉnh cả người không có chút sức lực..."

Nó nói rất khoa trương, còn rất gợi hình đồi trụy, Trịnh Hạo Thạc bịt lỗ tai nói nó cút, nó bèn nhảy lên lưng cậu ta luôn mồm kêu Thạc Thạc yêu dấu.

Tiết tự học buổi sáng, Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh và Trịnh Hạo Thạc bị Lý Thư Nhã gọi tới văn phòng.

Lý Thư Nhã nhìn ba người bọn họ một hồi, thở dài hỏi: "Đánh ở trong trường hay là đánh ở bên ngoài?"

Trịnh Hạo Thạc cúi đầu: "Bên ngoài ạ."

"Hội đồng?"

"Bị đánh tập thể ạ."

Điền Chính Quốc không nhịn được, cậu là người đầu tiên phì cười.

Lý Thư Nhã liếc cậu: "Quốc Quốc, đi ra ngoài hành lang đứng."

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc của lớp bọn họ trong khoảng thời gian này học hành khá tốt, lên lớp cũng ít khi ngủ, thỉnh thoảng thầy cô gọi trả lời câu hỏi cũng trả lời được, còn được giải tiến bộ nhiều nhất cơ mà. Cuối cùng Điền Chính Quốc của lớp bọn họ, chỉ qua một đêm đã trở lại trước ngày giải phóng, còn tiện thể kéo theo cả lớp trưởng của bọn họ.

Lúc đầu chỉ có Điền Chính Quốc đứng ở hành lang, Văn Đình thò đầu ra từ cửa sổ: "Quốc, cậu sao thế, mấy người các cậu bị cái gì vậy?"

Điền Chính Quốc sờ mặt: "Bị đánh."

Văn Đình quá sợ hãi: "Lớp trưởng cũng cũng bị đánh á?"

Điền Chính Quốc cười, không nói gì, Kim Thái Hanh vốn sẽ không bị đánh, hoàn toàn là vì cậu, anh ta là đỡ đòn thay. Đỡ đòn thay thì có lợi hại hơn nữa cũng không thể để ý đến nhiều việc như vậy, ăn mấy đòn là chuyện bình thường.
Điền Chính Quốc không nói rõ mình có cảm nhận như thế nào, nhưng cậu có thể xác định rằng, cảm xúc bây giờ là của chính cậu.

Có chút chua, lại có chút ngọt.

Trịnh Hạo Thạc và Kim Thái Hanh trở lại từ văn phòng, Trịnh Hạo Thạc kéo tay Điền Chính Quốc, hết nhìn Điền Chính Quốc rồi lại nhìn Kim Thái Hanh: "Quốc Quốc, lão Kim, bởi vì tôi thẳng thắn nên được khoan hồng, không bị phạt đứng, chứ thật ra tôi cũng muốn lắm."

Lý Thư Nhã đi ngay phía sau cậu ta, cô thản nhiên nói: "Vậy em đứng cùng luôn đi."

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Điền Chính Quốc rất không tử tế phì cười, rồi cậu lại tò mò, sao Trịnh Hạo Thạc đã bắt đầu gọi Kim Thái Hanh là "lão Kim" rồi.

Trịnh Hạo Thạc đứng ở bên trái Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh đứng ở bên phải, Trịnh Hạo Thạc thì thầm, tự cho là rất nhỏ chỉ Điền Chính Quốc nghe được: "Thật ra sau khi tiếp xúc thì tao thấy lão Kim cũng được lắm, có nghĩa khí, vừa rồi cậu ta tự ôm hết trách nhiệm đấy, trong khoảng khắc đó đến tao cũng cảm thấy rung rinh."
Kim Thái Hanh liếc nhìn Trịnh Hạo Thạc, không nói chuyện, chẳng qua anh không muốn liên lụy đến Điền Chính Quốc thôi.

Lúc cười Điền Chính Quốc đặt tay ở trên miệng, Kim Thái Hanh mới thấy phần ngón tay chỗ khớp bị trầy hết cả, tối hôm qua anh không để ý tới những vết thương ở bên tay phải này.

Điền Chính Quốc còn đang "thì thầm" với Trịnh Hạo Thạc, khi bị người bên cạnh nắm tay, cậu giật nảy mình, không dám ngăn lại, đành phải mất tập trung hùa theo Trịnh Hạo Thạc, thực tế tất cả lực chú ý đã dồn về cái tay đang bị Kim Thái Hanh nắm chặt kia rồi.

Kim Thái Hanh mang theo thuốc bôi, vốn là mang cho Điền Chính Quốc dùng, một ngày bôi ba lần.

Thuốc mỡ mát rượi được bôi lên mu bàn tay Điền Chính Quốc, Trịnh Hạo Thạc bỗng vỗ vai Điền Chính Quốc, ôm bụng: "Quốc Quốc, tao đi nặng cái."
Điền Chính Quốc: "..."

Bây giờ trong hành lang chỉ còn lại Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhìn về phía Kim Thái Hanh, khẽ nói: "Cũng không đau."

Động tác Kim Thái Hanh dừng lại, ngước mắt lên nhìn cậu, con ngươi phản chiếu nét mặt có phần luống cuống của cậu. Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn trên mu bàn tay Điền Chính Quốc, anh chậm rãi nói: "Nhưng tôi đau."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net