Chương 221: Hành vi khác thường của Sầm đại gia (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 221: Hành vi khác thường của Sầm đại gia (3)

Ngược lại với không khí thê lương bên này, ở bên kia Sầm Húc Sâm không hề cảm thấy có chút áy náy nào.

Một bữa cơm này, Quan Mẫn Mẫn mới cảm nhận được sự lợi hại của ba chồng tương lai của mình, bỏ mặc người vợ hiện tại không lo không hỏi, ngược lại tìm đủ đề tài để nói chuyện với vợ cũ, chỉ tiếc là người ta không thèm để ý đến, căn bản là ông nói mười câu thì bà mới lơ đễnh đáp lại một câu.

Trái lại Ben rất nhiệt tình nói chuyện với ông chỉ tiếc là Sầm đại gia lại không thèm để ý.

Thái độ tùy hứng của Sầm đại gia cuối cùng khiến cho Thích Bội Tư nhìn không nổi nữa, bà nhìn sang Ben nói với vẻ hối lỗi, 'Xin lỗi anh, tính cách của chồng trước tôi hơi kỳ lạ, anh đừng để ý.'

Ben nhún vai, 'Không sao đâu, em không cần phải xin lỗi.'

'Thích Bội Tư, bà nói vậy là có ý gì? Lại dám nói với người ngoài rằng tính cách của tôi kỳ lạ?' Sầm đại gia lần nữa nổi nóng.

'Sầm Húc Sâm, ông phải nhìn cho rõ ràng, giờ ai mới là người ngoài.' Thích Bội Tư không chịu thua kém trừng mắt nhìn ông.

Hai người họ đã ly hôn, ngoại trừ mối quan hệ với con cái ra thì họ chính là người ngoài.

Tối nay ông thật kỳ lạ, bỏ mặc người vợ nhỏ trẻ trung xinh đẹp không lo lại cứ một mực đòi chen chúc ở cái bàn này, giờ lại còn không biết xấu hổ mắng người khác là người ngoài.

Rốt cuộc ai mới là người ngoài chẳng lẽ ông còn không rõ ràng sao?

'Thích Bội Tư, bà...' Sầm Húc Sâm đang định nổi nóng thì Sầm Chí Quyền đã lên tiếng, 'Hai người đủ chưa vậy? Chú Ben vẫn còn ở đây, mỗi người nói ít một câu đi.'

Ba hắn không ngại mất mặt nhưng hắn thì có, thật không biết ông đang suy nghĩ gì trong đầu nữa.

Sầm Chí Quyền để khăn ăn xuống bàn nhìn sang bên cạnh, 'Ăn xong chưa?'

Một lớn một nhỏ đồng loạt gật đầu, ăn thì ăn xong rồi nhưng vẫn còn muốn xem kịch.

'Vậy chúng ta đi trước.' Hắn nói rồi nhìn sang ba người lớn, 'Mọi người từ từ ăn, con đi trước. Chú Ben, rất vui được quen biết chú, có dịp gặp lại sau.'

Ben lịch sự gật đầu đáp lễ.

Một nhà ba người của Sầm Chí Quyền đi rồi, Thích Bội Tư cũng đứng lên, 'Ben, chúng ta cũng đi thôi.'

Nếu như Sầm Húc Sâm đã muốn ở lại đây ăn thì cứ để ông ấy ăn cho đã đi.
'Này, Thích Bội Tư!' Sầm Húc Sâm tức giận vỗ bàn đứng lên nhưng rõ ràng là người vợ trước này không định để ý đến ông, khoác tay tình cũ kiêm tình mới tiêu sái rời đi.

Lần đầu tiên bị người ta bỏ rơi, Sầm đại gia bụng đầy lửa giận mà không có chỗ phát tiết hơn nữa lại còn bị vợ cũ bỏ rơi, thật sự là không còn chút mặt mũi nào, còn ăn uống gì nổi nữa chứ?

Ném khăn ăn xuống bàn định rời đi thì lại bị nhân viên phục vụ lễ độ chặn lại, 'Sầm tiên sinh, đây là phiếu thanh toán.'

Sầm Húc Sâm nhìn hóa đơn mà nhân viên phục vụ đưa đến, thật sự đã tức đến nói không được câu nào.

Thật toàn những người vô lương tâm, bao gồm cả con trai ông trong đó, ăn cơm xong thì phủi mông bỏ đi để lại hóa đơn cho ông ký.

Thanh toán cho con trai và vợ trước cũng không sao, dù sao cũng coi như người một nhà, nhưng còn bạn trai hiện tại của vợ trước, sao ông lại phải thanh toán luôn phần của tên kia chứ?

Lúc ký tên lên hóa đơn trong lòng Sầm Húc Sâm không khỏi có cảm giác giống như mình bị vợ cho đội mũ xanh vậy.

Thấy nhóm người của Sầm Chí Quyền đã rời đi, Tần Khiết mặc kệ những cô bạn kia, đứng lên đuổi theo Sầm Húc Sâm, trước khi ông rời đi gọi với theo, 'Húc Sâm!'

Sầm Húc Sâm quay lại, 'Không phải em đang ăn cơm với bạn sao?'

'Cũng ăn gần xong rồi, chúng ta cùng về đi.' Thấy ông ngồi chung bàn với vợ cũ, cô sớm đã ăn không biết mùi vị gì rồi nhưng vì mặt mũi, cô đành cứng rắn ngồi lại, giờ mọi người đã đi cả rồi, cô làm sao có thể nhẫn nại được nữa.

'Anh còn có việc, em tự đón xe về đi.' Sầm Húc Sâm nói rồi lên xe đi mất.
Tần Khiết lẳng lặng đứng đó, răng cắn môi đến rướm máu.

'A, đây không phải là cô vợ trẻ mà Sầm Húc Sâm mới cưới về đây sao? Sao lại đứng ở đây một mình vậy?'

Một tiếng cười trào phúng vang lên bên cạnh, Tần Khiết nắm chặt nắm tay quay người lại mới thấy Liên phu nhân Tiêu Dật Hoa một thân trang phục sang trọng cao quý đang đứng cách đó chừng hai mét cười cười nhìn mình.

Nhà hàng này là nơi những người trong giới thượng lưu thích ghé lại ăn vì thế khó tránh gặp được người quen.

Tối nay bà và con trai vừa khéo cũng hẹn ở đây ăn cơm, nhưng bàn của bà ở trên lầu. Đang ăn thì nhận được tin nhắn của một người bạn bảo bà xuống dưới lầu xem kịch vui, nào ngờ khi bà xuống đến nơi thì diễn viên chính đã đi cả rồi.

Còn đang thầm tiếc tại sao lại nhận tin nhắn muộn như vậy, bỏ lỡ một màn kịch hay, không ngờ phía sau vẫn còn một màn kịch hấp dẫn không kém, chính là cảnh vị Sầm đại gia phong lưu kia bỏ lại cô vợ xinh đẹp như hoa của mình mà đi một mình. Mới cưới bao lâu thôi mà? Chán sớm vậy sao?

Nhưng nghĩ lại, vẫn thấy tội nghiệp cho cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình đây. Dùng sắc đẹp mê hoặc người, dùng sắc đẹp để dành lấy sự sủng ái, làm sao có thể dài lâu chứ? Nhất là với người đàn ông luôn có ong bướm vây quanh như Sầm Húc Sâm, ông có bao giờ thiếu người đẹp đâu, chẳng qua chỉ là ham chút mới mẻ mà thôi.

Muốn chân chính trói buộc một người đàn ông, ngoại trừ việc người đàn ông đó thật lòng yêu thích một người phụ nữ ra, bản thân người đó cũng phải có lý do gì để người đàn ông có thể động tâm, bằng không nếu chỉ có thể khiến họ động nửa người dưới, làm sao có thể dài lâu được?

Mà rõ ràng vị Tần tiểu thư này chỉ có thể khiến Sần đại gia động nửa người dưới, bằng không làm sao có thể bị thất sủng dễ dàng như vậy được?

Haizz, làm con dâu nhà hào môn không dễ chút nào nhất là gia tộc do một người nắm quyền như nhà họ Sầm, nếu không được trưởng bối chấp nhận thì cũng coi như không có hy vọng.

Đương nhiên điều bà càng tiếc hơn là vị Sầm phu nhân này trước đây cũng đã từng có tin đồn tình ái với con trai mình. Thật không biết con trai bà thích cô ta ở điểm nào nữa.

'Liên phu nhân, tôi còn có việc đi trước, tạm biệt.'

Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại, bị người ta bắt gặp tình cảnh chật vật của mình như vậy, về sau không biết còn bị những quý phụ phu nhân kia cười chê đến mức nào nữa.

Nhàn nhạt nói một câu rồi xoay người rời đi, mới vừa ra khỏi nhà hàng thì một chiếc xe đột nhiên chạy đến dừng sát bên cô, vốn còn tưởng là Sầm Húc Sâm quay lại đón mình, gương mặt Tần Khiết lập tức tươi tỉnh trở lại.

Nào ngờ một giây sau, khi cửa kiếng xe hạ xuống để lộ gương mặt của Liên Chính Tắc, nụ cười trên môi Tần Khiết lập tức đông cứng lại.

Sao anh ta lại ở đây?

Trên môi Liên Chính Tắc vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó không phải dành cho cô mà cho vị Liên phu nhân đang đứng sau lưng cô đây.

'Mẹ, lên xe đi.'

'Sầm phu nhân, làm phiền nhường bước, tôi phải lên xe.' Tiêu Dật Hoa cao ngạo nói.

Tần Khiết đứng trơ mắt nhìn từng người từng người rời đi trước mắt mình, cô không biết mình lên xe bằng cách nào, không biết đã chạy qua bao nhiêu con đường, không biết bản thân phải đi về đâu, dù sao thì cô cũng không muốn quay về một ngôi nhà quạnh quẽ kia.

Cuối cùng xe dừng lại ở một quán bar, ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ rồi cao ngạo dẫm chân trên đôi giày cao gót bước vào trong.

Có lẽ đây là nơi duy nhất khiến cô cảm thấy bản thân mình được giải thoát.

Men rượu, âm nhạc, đám đông ồn ào, thậm chí là đàn ông.

*****

Trong căn biệt thự nhỏ nằm trong khuôn viên nhà họ Sầm, ánh đèn thật nhu hòa, ấm áp.

Trong phòng ngủ chính, Sầm tiên sinh đang giúp tiểu trư nhà mình sấy tóc, tiếng máy sấy ong ong cũng không làm phá vỡ bầu không khí thân mật giữa hai người, cho dù không ai nói tiếng nào vẫn cảm thấy ấm áp và thoải mái vô cùng.

Giúp cô sấy tóc xong, Sầm tiên sinh giật quyển truyện manga trong tay cô cất đi rồi ôm người lên giường.

Mới vừa nằm xuống thì bàn tay nhỏ đã bắt đầu không an phận sợ đông sờ tây, Sầm tiên sinh trước khi bản thân mất không chế đã chộp tay cô lại, 'Ngoan ngoãn ngủ đi.'

Vừa nãy ở trong phòng tắm đã giằng co lâu lắm rồi, hắn không muốn làm cô mệt thêm vậy mà cô nàng này cứ không biết hai chữ "an phận" viết như thế nào.

'Anh nói xem liệu mẹ có lấy chú Ben không?' Trên đường về bởi vì còn có con trai nên cô không tiện hỏi nhưng bây giờ bỗng dưng lại rất muốn biết.
'Đó là chuyện của mẹ.' Sầm Chí Quyền để mặt cô dán vào ngực mình, nhắm mắt nghỉ ngơi, không cần nghĩ cũng biết cô nàng này bắt đầu không an phận rồi.

'Sao anh không quan tâm đến mẹ gì hết vậy? Chú Ben đó là mối tình đầu nha, trên đời này có mấy người may mắn có thể ở bên cạnh mối tình đầu của mình đâu chứ? Nhất là như mẹ và chú Ben vậy, xa cách nhau đã mấy chục năm mà vẫn còn có duyên gặp lại, nếu như đến cuối cùng vẫn không thể đến được với nhau thì đúng là không có thiên lý.' Quan tiểu thư hùng hồn lý luận một tràng dài.

'Chuyện tình cảm của hai người, người ngoài làm sao xen vào được. Em không cần phải lo lắng.' Huống gì họ đều là người trưởng thành, đương nhiên có cách xử lý mà họ cho là thích hợp nhất, kết hôn cũng chưa chắc là điều tốt nhất với họ.

Đối với một số người, chỉ cần tình yêu, chỉ cần được ở bên nhau là đủ rồi, hôn nhân chỉ là hình thức mà thôi.

Đương nhiên hắn và tiểu trư không giống vậy, hai người nhất định phải kết hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net