Chương 247: Hoạn nạn biết chân tình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 247: Hoạn nạn biết chân tình (1)

'Anh, anh về rồi à?' Sầm Chí Tề nhìn thấy anh hai mình vẻ mặt nghiêm nghị đi vào, bàn tay đang định véo mặt Quan tiểu thư vội rụt về nhưng động tác đó vẫn bị Sầm Chí Quyền nhìn thấy.

Mắt híp lại, giọng đã có chút tức giận, 'Đứng lên, ngồi gần như thế làm gì?'

Tề thiếu gia vội từ giường bật dậy, 'Anh, Mẫn Mẫn...không phải, là chị dâu, chị dâu mới tỉnh lại, em đút cháo cho chị dâu thôi mà.'

Lúc Quan tiểu thư nghe hắn gọi mình là chị dâu, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.

'Gọi thêm một tiếng nữa nghe thử.' Người nào đó càng thêm dầu vào lửa.

Nếu như không phải có boss ở đây, muốn nghe hắn gọi một tiếng chị dâu thật sự khó!

'Không còn ai khác sao?' Vừa nghe điều này, Sầm Chí Quyền càng thêm buồn bực, giật chiếc chén trên tay hắn, 'Em đi được rồi.'

Sầm Chí Tề qua đây, ngoại trừ muốn xem thương thế của cô ra sao thì còn muốn chính miệng nói xin lỗi với cô, giờ hai chuyện đều đã hoàn thành, anh hai cũng về rồi, hắn đương nhiên không muốn lưu lại miễn cho người ta chướng mắt vì vậy vẫy tay với Quan tiểu thư trên giường rồi tiêu sái rời đi.

'Anh về rồi!' Lúc phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Quan tiểu trư nũng nịu gọi.

'Còn muốn ăn nữa không?' Sầm Chí Quyền ngồi xuống, quan sát sắc mặt vẫn còn tái nhợt của cô, thấy tinh thần hồi phục không tệ nhưng vẫn khiến người ta lo lắng.

Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, đưa hai tay về phía hắn, 'Em muốn ôm anh.'

Đặt chiếc chén trong tay xuống, hắn nghiêng về trước, kéo cô vào lòng.

Dán mặt lên lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, hai tay cô sít sao vòng qua người hắn không buông, hơn nữa càng ôm càng chặt.

'Sao vậy?' Hai tay hắn vỗ nhẹ lên lưng cô, thấp giọng hỏi.

Vừa nãy còn đấu võ mồm với Chí Tề vui vẻ lắm mà, sao đột nhiên lại...

'Có phải chỗ nào không khỏe không?'

Chiếc đầu nhỏ đang vùi trong ngực hắn lắc nhẹ.

'Vậy thế nào? Nói cho anh nghe được không?' Giọng người đàn ông càng thấp, dịu dàng dỗ dành khiến cô càng không muốn hắn rời khỏi mình nửa bước.

Thấy cô như vậy, Sầm Chí Quyền cũng biết phần lớn là muốn làm nũng, cũng không hỏi thêm, chỉ càng siết chặt cô vào lòng.

Hai người cứ thế ôm chặt nhau, không cần bất kỳ ngôn ngữ dư thừa nào bầu không khí cũng ngọt ngào đến mức người khác không đành lòng quấy rầy.

Ăn uống no nê, tiểu Quan tiên sinh thò đầu vào phòng nhìn rồi vội thụt lại, 'Ông cố, chúng ta đi về trước đi!'

Ở đây bọn họ chỉ tổ làm bóng đèn công suất lớn thôi! Dù sao người cũng đã không có việc gì!

Không biết qua bao lâu, người trong lòng rốt cuộc cũng có động tĩnh, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ kề miệng sát bên tai hắn, ngọt ngào nói, 'Chú, cám ơn chú.'

Nếu như không phải có hắn lập tức nhảy xuống biển cứu cô, nói không chừng cô thật sự đã làm mồi cho cá rồi!

Trước khi cô chìm vào bóng tối, là hắn kéo cô trở lại.

Nếu như là trước đây, cô còn vô tâm vô phế tưởng rằng đại boss đối xử tốt với cô, sủng cô, chìu cô chỉ là vì trách nhiệm, chỉ là bởi vì cô là mẹ của con hắn, nhưng bây giờ, cho dù thẹn thùng đến mấy cô cũng phải thừa nhận, sự đối xử tốt đó, sự cưng chìu đó tuyệt đối không phải chỉ vì trách nhiệm, không phải vì bất cứ lý do nào khác mà là vì một loại tình cảm mà trước giờ cô chưa bao giờ cẩn thận suy ngẫm đến.

Nếu như một người đàn ông đối với một cô gái không có tình cảm sâu đậm đến vậy, làm sao lại chịu bỏ ra nhiều tâm lực đối xử với đối phương tốt như vậy chứ?

Chắc chắn là không, cho dù là vì trách nhiệm cũng không.

Mà hắn tốt với cô, sủng cô, cưng chìu cô, dung túng cô, từng chút từng chút một dung nhập vào từng tế bào trong thân thể cô, khiến cô không cách nào bỏ qua vị trí của hắn trong lòng mình.

Sớm đã không như vậy rồi!

Cho nên, khi cô vừa mở mắt ra sau sự cố, không nhìn thấy hắn, trong lòng cảm thấy rất hoảng hốt, rất muốn có hắn ở bên cạnh mình, để cô nhìn thấy được, chạm tới được, để cô có thể tùy ý rúc vào trong ngực hắn, không muốn rời đi nữa.

Cám ơn hắn? Cái cô ngốc này!

Cám ơn gì chứ? Không bảo vệ tốt cho cô là lỗi của hắn.

Rõ ràng biết cô nhoài người ra ngoài như vậy là chuyện rất nguy hiểm nhưng nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của cô như vậy, hắn lại dung túng cho cô!

Bởi vì sự dung túng đó cho nên mới có nguy cơ đó!

Sau này, vì sự an toàn của cô, tốt nhất không thể để cô muốn sao thì được vậy được!

'Ngốc!' Cuối cùng, hắn gõ đầu cô mắng yêu.

'Em rất nhớ anh, rất muốn gặp anh.' Nghe một tiếng "ngốc" thân thiết ấy, lòng Quan Mẫn Mẫn sôi sục như sóng trào, mặt càng dán sát vào ngực hắn hơn, vành mắt có chút nóng lên, giọng cũng nghẹn lài, 'Sao anh đi lâu quá vậy, để em đợi mãi.'

Nghe thanh âm khác thường của cô, còn chưa kịp nâng mặt cô lên thì ngực đã truyền đến cảm giác ươn ướt...

Đây là...

Nước mắt sao?

Lòng hắn nhất thời hoảng lên.

'Sao vậy em?'

'Chỉ là nhớ anh thôi.'

'Không phải anh về rồi sao?' Hắn chỉ ra ngoài xử lý chuyện đó thôi, cũng chỉ ba bốn tiếng mà thôi! Lúc đó cô vẫn còn chưa tỉnh lại kia mà!

Trước đây hắn đi công tác cả tuần lễ, cô cũng đâu có dính người đến vậy.

Chẳng lẽ sau khi bị thương tâm linh cũng trở nên yếu ớt hay sao?

'Nhưng em tỉnh lại không nhìn thấy anh.' Cô có chút ủy khuất nói.

'Phải, phải, là anh không tốt. Không thể để em vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh, sau này sẽ không vậy nữa đâu, đừng khóc nữa.'

Hắn cực kỳ kiên nhẫn an ủi hồi lâu, cô nàng mới tạm nguôi ngoai nhưng đôi mắt đã khóc đến hơi đỏ lên kia khiến hắn đau lòng vô cùng.

Hôn lên mí mắt hơi sưng lên kia, hắn dời đi đề tài, 'Vừa nãy cùng Chí Tề nói gì vậy?'

Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, 'Anh ấy chỉ đến thăm em thôi, thuận tiện ngoài miệng bắt nạt em một chút.' Nhớ lại nội dung câu chuyện lúc nãy với Sầm Chí Tề, cô nhìn hắn hồi lâu không nói.

'Chí Tề dám bắt nạt em?' Sầm Chí Quyền đưa tay véo mũi cô, thấy cô giống như có chuyện mà không nịu nói, 'Anh đẹp trai đến vậy sao? Làm gì mà nhìn dữ vậy?'

'Anh, lúc đó anh có giận em không?'

'Lúc nào?' Hắn nhướng mày.

'Lúc em đào hôn.'

'Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?' Sầm Chí Quyền có chút tò mò khi thấy cô đột nhiên chủ động nhắc đến chủ đề này.

'Tự dưng muốn hỏi thôi.'

'Giận đương nhiên phải giận rồi.'

Sao có thể không giận chứ? Trước giờ chưa từng có ai khiến hắn mất hết mặt mũi như vậy. Nhưng giận thì có thể thế nào? Điều khiến trong lòng thấy khó chịu nhất chính là, hắn cho rằng thì ra cô ghét mình đến như vậy.

Nhưng hắn là một người đàn ông, chẳng lẽ thật sự muốn đuổi theo cô đến chân trời góc biển hay sao?

Lúc đó hắn thật sự không làm được, chỉ có thể buông tay.

Chỉ không ngờ là xoay xoay chuyển chuyển, cô lại quay về bên cạnh hắn, khiến hắn đắm đuối trong tình yêu đến vậy.

'Xin lỗi anh.' Cô vùi mặt vào cổ hắn, giống như Sầm Chí Tề vừa nãy nói lời xin lỗi.

Khi mới từ Melbourne trở về, cô có nói với hắn nhưng tâm trạng lúc đó với bây giờ hoàn toàn không giống nhau, lúc đó là vì áy náy, bây giờ thì là đau lòng.

Thì ra, khi thật sự thích một người, theo bản năng sẽ luôn để ý đến cảm thụ của người đó.

'Còn nói thêm một câu như vậy nữa coi chừng bị đòn.' Vẫn thật sự không quen một Mẫn Mẫn cảm tính như vậy, còn thật sự đánh vào mông cô một cái.

'Em là người bệnh đó, không được đánh!' Bị đánh đòn, cô nàng nào đó rốt cuộc khôi phục lại bình thường, 'Chân em còn đau lắm.'

'Để anh xem.' Sầm Chí Quyền buông cô ra, kéo chiếc chăn đắp trên chân cô xuống, cẩn thận quan sát lớp băng gạc quấn quanh bắp chân nhỏ nhắn.

Chân cô bị thương bởi vì lúc rơi xuống biển vô tình bị mũi tàu quẹt trúng làm rách da, không phải rất nghiêm trọng, qua vài ngày vết thương đóng vảy thì tốt rồi.

'Cá heo sao đột nhiên lại nhảy lên tấn công người vậy?' Quan Mẫn Mẫn thực tình nghĩ không ra vấn đề này.

Đối với câu hỏi này, bởi vì trước mắt chưa có tiến triển nào cụ thể cho nên Sầm Chí Quyền cũng không định nói nhiều, 'Đã cho người điều tra rồi, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.'

Nếu hắn đã nói như vậy, cô cũng không hỏi tiếp, nhìn xuống sườn mặt của người đàn ông đang nghiêm túc nhìn chân mình, một vấn đề đã dấu trong lòng nhiều năm lại trỗi dậy.

'Chú a, có phải trước đây anh yêu thầm em lâu rồi không?'

Trước đây cô hẳn là không dám tự kỷ đến mức cho rằng như vậy nhưng đến hôm nay Quan tiểu thư đã có dũng khí để đưa ra giả thuyết lớn mật này.

Bằng không, không có khả năng vì trách nhiệm mà cưới cô, cũng không có khả năng khi cô gây ra chuyện lớn như đào hôn mà không truy cứu trách nhiệm chút nào chứ đừng nói là chìu chuộng, dung túng cô như vậy.

La Mã không phải được xây trong một ngày, tình cảm dành cho một người cũng không có khả năng đột ngột mà nảy sinh được!

Cũng đâu phải tiếng sét ái tình gì, bọn họ đã quen biết nhau hơn mười năm rồi.

Nhưng trong cái xã hội thượng lưu này, cô lại không phải đẹp nhất, giỏi nhất, thân phận lại là con riêng kém cỏi như vậy, sao có thể lọt vào mắt hắn được chứ?

Đây đúng là một vấn đề cần phải tìm hiểu kỹ càng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net