Chương 251: Cảm ơn, vì có anh! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 251: Cảm ơn, vì có anh! (1)

Quan Mẫn Mẫn xuống xe, đang định cùng Sầm Chí Quyền đi vào bệnh viện thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ vườn hoa cách đó không xa đi đến, không phải là Diệp Dao đó sao?

Diệp Dao cũng đồng thời nhìn thấy hai người, bước chân cô thoáng khựng lại, liếc cô một cái, khóe môi chậm rãi nhếch lên, cũng không chào hỏi mà hếch cao cằm, bước lên một chiếc taxi rời đi.

'Sao cô ta lại ở đây?'

Quan Mẫn Mẫn nắm tay Sầm Chí Quyền, giọng có chút khẩn trương lẫn bất an.

Sầm Chí Quyền dùng ánh mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ âm thầm theo sát chiếc taxi kia rồi mới cầm lấy tay cô, 'Yên tâm, ở đây Diệp Dao không làm được gì đâu.'

Cô gái này quả nhiên không đâu không tìm tới được, lại tìm được đến tận đây.

Lúc hai người vào phòng bệnh, Quan Thiệu Hiên đang ngồi nói chuyện với Mẫn Thiên Vân, thấy hai người, Mẫn Thiên Vân gọi con gái qua, nhìn chiếc cằm đã gầy đi không ít thì đau lòng vô cùng, trách yêu, "Thật là, lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc cho bản thân, để mẹ lo quá.'

'Mẹ, không phải con tốt lắm sao, lo gì chứ? Mẹ mới là người nên điều dưỡng cho tốt mới đúng.' Quan Mẫn Mẫn nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh, cười ngọt ngào.

'Thực xin lỗi, là con không chăm sóc Mẫn Mẫn đàng hoàng.' Sầm Chí Quyền bước đến áy náy nhận lỗi.

'Chí Quyền, con không cần áy náy.' Mẫn Thiên Vân mỉm cười, đưa tay thân thiết gõ lên trán con, 'Cá tính của nó mẹ còn không biết sao, đi đến đâu là gây họa đến đấy.'

Trước khi quay về nhà họ Quan, con gái bà chính là cá tính hoạt bát như vậy, sau khi về đó, sự thay đổi hoàn cảnh khiến mới có tí tuổi mà con gái đã học được cách đè nén bản thân, trở thành một bé gái ngoan ngoãn, nhu thuận không khiến người ta phiền lòng.

Nhưng đó không phải là tính cách thật của nó.

Giờ có người đàn ông như vậy sủng nó, chìu nó, nó không bay lên trời mới lạ.

'Mẹ, sao mẹ nói con như vậy? Con tệ tới vậy sao?' Quan tiểu thư đối với cách nói này của bà rất bất mãn.

'Tại Chí Quyền chìu con riết thành hư thôi.' Mẫn Thiên Vân cười cười.

'Đâu có chìu hư con đâu!' Lúc nói câu này, Quan tiểu thư có chút chột dạ.

Hai mẹ con líu ríu tâm sự, Sầm Chí Quyền mượn cớ có công sự muốn bàn với Quan Thiệu Hiên, hai người lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh.

****

Trong một gian phòng dành cho khách VIP của bệnh viện, Sầm Chí Quyền đứng trước cửa sổ châm một điếu thuốc chậm rãi hút.

Quan Thiệu Hiên thì ngồi ở sofa, tự rót cho mình một tách trà, uống liền mấy hơi mới nhàn nhạt nói, 'Con có chuyện gì muốn nói?'

'Ba định xử lý chuyện Diệp Dao thế nào?' Sầm Chí Quyền không quay đầu lại, hỏi.

'Có chuyện gì cần ba xử lý sao?' Quan Thiệu Hiên không đáp mà hỏi ngược lại.

'Vừa nãy cô ta đến tìm ba.' Sầm Chí Quyền kẹp điếu thuốc trên tay quay lại, Quan Thiệu Hiên rõ ràng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, 'Cho dù nó đến tìm ba, vậy thì thế nào?'

'Chuyện giữa hai người con vốn không định xen vào nhưng nếu đã liên lụy đến Mẫn Mẫn, con không thể không nhắc nhở ba, nếu ba còn không xử lý, vậy con sẽ ra tay.' Đến lúc đó đừng trách hắn quản quá nhiều.

Nghe vậy, Quan Thiệu Hiên chừng như e sợ điều gì, sắc mặt ngưng trọng đăm chiêu một lúc mới nói, 'Đợi ba đưa mẹ của Mẫn Mẫn đến Zurich rồi sẽ xử lý chuyện này. Giờ sức khỏe của bà ấy không chịu nổi bất kỳ kích thích nào, ba không muốn bà ấy buồn.'

'Con biết ba suy nghĩ cho mẹ, con cũng không muốn mẹ buồn nhưng chuyện Mẫn Mẫn rơi xuống biển ở Hồng Kông rất có khả năng liên quan đến Diệp Dao, cho nên, ba vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.'

'Con nói Diệp Dao hại Mẫn Mẫn?' Nghe vậy, Quan Thiệu Hiên giật mình, nặng nề đặt ly trà xuống bàn.

'Trước mắt vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực nhưng con nhất định phải điều tra chuyện này đến cùng.'

'Ba biết phải làm sao.' Quan Thiệu Hiên gật đầu. Không ngờ đứa con gái kia lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!

Những lời nên nói đã nói hết rồi, Sầm Chí Quyền định rời đi thị bị Quan Thiệu Hiên gọi lại.

'Quan Dĩ Thần gần đây âm thầm thu mua cổ phiếu của Quan thị, chuyện này chắc không liên quan đến con đấy chứ?'

Sầm Chí Quyền nhếch môi, quay đầu lại, 'Nếu con muốn Quan thị thì dễ như trở bàn tay, không cần dùng thủ đoạn đó.

'Sầm Chí Quyền, mày...' Quan Thiệu Hiên nổi khùng lên, cầm tách trà trên bàn ném thẳng về phía hắn nhưng bị hắn nhanh nhẹn tránh thoát.

'Ba vợ à, tuổi cao rồi đừng nên hở một chút là tức giận. Nếu như công ty không quản lý nổi, ba có thể mời một người chuyên nghiệp đến làm thay, hoặc để Dĩ Thần giúp cũng được mà.' Nếu như có Quan Dĩ Thần ở đó, ai còn dám giở trò với Quan thị chứ?

'Cho dù ta bán công ty thì cũng không bán cho nó. Sầm Chí Quyền, con đã kêu ta một tiếng ba vợ, sao lại cứ bênh vực người ngoài chứ? Con có ý gì?'

Quan Thiệu Hiên vốn vẫn còn giận Sầm Chí Quyền nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến ông không có thời gian và tâm trí mà cãi nhau với hắn nhưng giờ hắn lại đụng đến điểm mấu chốt của ông, không giận mới là lạ.

'Con không có ý gì hết. Dĩ Thần nói thế nào thì cũng là họ Quan.' Nếu so với đứa con rể là hắn đây thì còn gần gũi hơn nhiều.

Hắn không phải không biết quan hệ căng thẳng giữa hai cha con, trước đây có lẽ hắn sẽ không chọc giận ông như vậy nhưng lần trước ở trên thuyền, Quan Dĩ Thần đã rõ ràng nói với hắn, Mẫn Mẫn không phải là em gái của cậu ấy, điều này hắn vẫn nhớ kỹ trong lòng.

Nhất là giờ khi Diệp Dao xuất hiện, cộng với thái độ của Quan Thiệu Hiên khiến hắn không thể không hoài nghi bên trong còn có ẩn tình gì không thể nói ra.

Nhưng rõ ràng, Quan Thiệu Hiên đối với chuyện này cũng rất mẫn cảm, một chút xíu tin tức cũng không chịu lộ ra.

'Ta không muốn nói về nó.' Nói rồi ông đứng dậy, đi ngang qua Sầm Chí Quyền, mở cửa đi trước.

Sầm Chí Quyền nhìn theo bóng lưng chống gậy của ông, vừa định đuổi theo thì điện thoại vang lên, hắn liếc nhìn màn hình, thoáng nhíu mày.

Sầm Dung Cần sao lại gọi cho hắn vào lúc này?

****

'Đây là cái gì?' Ngồi vào xe của Sầm Dung Cần đang đậu trước cổng bệnh viện, mở túi giấy mà hắn đưa cho mình, Sầm Chí Quyền nhướng mày.

'Anh tự xem đi.' Sầm Dung Cần chỉ nhàn nhạt nói.

Sầm Chí Quyền thu lại tầm mắt, nhanh nhẹ mở túi giấy ra...

Một xấp ảnh và những tư liệu do thám tử tư tìm được bày ra trước mắt hắn.

'Người đàn ông này...' Sầm Chí Quyền chỉ tay vào một gương mặt xa lạ trên tấm ảnh.

'Hắn là Diệp Lâm, là con nuôi của anh họ của Diệp Hàm Quân, năm nay 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.' Sầm Dung Cần chậm rãi nói.

'Vậy tức là anh họ của Diệp Dao?' Sầm Chí Quyền đi thẳng vào đề, 'Hắn là nghi phạm do cục cảnh sát Hồng Kông điều tra được sao?'

'Không, nghi phạm là một người bạn của hắn. Đây là tư liệu em dùng quan hẹ cá nhân điều tra ra. Người bạn đó của Diệp Lâm là một người có quốc tịch Mỹ, là nghiên cứu sinh của khoa hóa sinh của một trường đại học. Theo điều tra của thám tử tư, trong vòng một tháng qua hai người qua lại rất mật thiết, hơn nữa cùng nhau ở lại Hồng Kông một tuần liền, cho nên, suy đoán khả năng họ có liên quan đến chuyện rớt xuống biển của Quan tiểu thư là rất lớn.'

Sầm Chí Quyền gật đầu, cũng không quá ngạc nhiên.

Diệp Dao thật sự có dã tâm đoạt lấy gia nghiệp của nhà họ Quan, chuyện không phải một sớm một chiều mà sớm đã có dự mưu, bố trí mọi chuyện sẵn sàng.

Chỉ đáng tiếc, chút thủ đoạn này thì đáng kể gì chứ?

'Lúc nào thì em bắt đầu điều tra chuyện này?'

Hắn cho mọi thứ vào túi lại, nhìn người đàn ông nho nhã tuấn dật bên cạnh, giọng bình thản.

Sầm Dung Cần cũng nhìn hắn, nhìn thẳng vào đáy mắt sâu không thấy đáy kia.

Nhất thời, hai người cứ thế nhìn nhau, bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ.

Giữa họ, rốt cuộc đã bao lâu không tâm bình khí hòa ngồi nói chuyện với nhau như vậy rồi?

Chắc là từ lúc hắn còn ở Mỹ du học, lần cuối cùng bay đến Luân Đôn thăm anh ta, sau khi anh ta nhìn thấu ý đồ của hắn, hai người cùng nhau đi ăn một bữa tối...

Sau đó, thì không còn liên hệ gì nữa!

Mãi đến khi hắn trở về, dùng đủ mọi cách muốn cạnh tranh với hắn chỉ vì muốn hắn biết được sự tồn tại của mình, biết hắn vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.

Gánh nặng gia nghiệp Sầm thị không nhẹ, trong mắt người ngoài, lúc hắn mới về nước tiếp nhận tập đoàn Dương Bách, tất cả những chuyện hắn làm đều là vì chuẩn bị sau này quay về tổng công ty, cùng Sầm Chí Quyền tranh cao thấp. Nhưng trên thực tế, hắn làm vậy ngoại trừ để anh ta nhớ đến mình ra, mục đích cuối cùng chẳng qua là vì chuẩn bị sẵn một bước đệm tốt để sau này anh ta tiếp nhận gia nghiệp dễ dàng hơn.

Bất kể những người anh em họ khác trong gia tộc có dã tâm tranh đoạt với anh ta hay không, hắn tin tưởng, chỉ cần trong tay hắn có lá bài tẩy đủ mạnh, nhất định có thể giúp anh ta một tay.

Cho dù là, bằng vào năng lực của anh ta cũng không cần hắn giúp nhưng hắn vẫn tình nguyện làm vậy!

Tình nguyện làm bất cứ điều gì cho anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net