Chương 260: Bí mật bị vạch trần (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 260: Bí mật bị vạch trần (5)

'Quan tiểu thư, trong mắt con mẹ luôn là đẹp nhất.' Cậu nhóc đột nhiên nhảy lên giường, mắt vẫn nhìn cô không chớp.

Lời dễ nghe ai mà không thích! Tuy khen cô đẹp là con trai ruột, hơn nữa xem ra nói dối nhiều hơn nhưng nghe vẫn thấy vui.

'Coi như con biết điều.'

Hai mẹ con vui vẻ cười với nhau.

Lúc Sầm Chí Quyền mang khay bước vào, sau lưng là một nhóm người, dẫn đầu là lão gia tử, theo sau lưng ông vẫn là dì Lâm, tiếp nữa là Sầm Húc Sâm và nhóm của Sầm Giai Di. Vốn còn nhiều người hơn nữa nhưng vì không quấy rầy Quan Mẫn Mẫn mới vừa tỉnh lại, lão gia tử đã đuổi họ về rồi.

'Ông nội...' Quan Mẫn Mẫn ngồi dậy gọi một tiếng rồi nhìn sang Sầm Húc Sâm, gọi, 'Ba...'

Mọi người mới thân thiết hỏi han vài câu thì đã bị Sầm Chí Quyền mời ra, bởi vì tiểu trư nhà hắn đói rồi.

Đích thân đút cho cô ăn xong, Sầm tiên sinh lại chu đáo mang "cháu gái" đi tắm nước nóng.

Thấy tâm tình của cô không tốt, hắn cho dù có muốn hơn nữa cũng chỉ là ăn chút đậu hũ cho đỡ thèm, cuối cùng, vẫn là Quan Mẫn Mẫn thấy bộ dạng khó nhịn của hắn, không đành lòng, trực tiếp ngồi khóa chân trên người hắn.

Phòng tắm lại nhộn nhạo một mảnh xuân tình!

Thực ra, lúc tâm tình không tốt, cái kia...

...cũng giúp giải tỏa căng thẳng rất hiệu quả!

Cho nên, sau một hồi hoan ái kịch liệt, ngoại trừ mệt, tâm tình của cô thực ra đỡ hơn rất nhiều, mơ mơ màng màng nằm trên giường để mặc hắn giúp mình sấy tóc...

'Có phải anh đã biết từ sớm rồi không?' Lúc hắn sấy khô tóc xong, cô đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

'Biết cái gì?' Sầm Chí Quyền cất máy sấy xong quay trở lại giường, nằm ngửa để cô úp mặt trên ngực mình, một tay lười nhác gối sau gáy, tay kia nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của cô.

'Anh biết em muốn hỏi gì mà.' Cô bất mãn cắn hắn một cái, người này, cứ luôn biết cách giả ngu.

'Diệp Dao là con gái của Quan Thiệu Hiên, chuyện này anh biết. Nhưng anh không biết Diệp Hàm Quân với em là hai mẹ con.' Điều này hắn nói thật.

Lúc đó ở trên biển, Quan Dĩ Thần nói Mẫn Mẫn không phải em gái mình, hắn luôn suy nghĩ chuyện này rốt cuộc là thế nào, hỏi Quan Dĩ Thần thì không hỏi ra, phái người điều tra thì chưa tra ra được manh mối gì hữu ích.

Hắn thật sự không ngờ là Diệp Hàm Quân lại mưu mô đến vậy, giờ chứng minh Mẫn Mẫn vẫn là con gái của Quan Thiệu Hiên, vậy tức là nói Quan Dĩ Thần và Quan Thiệu Hiên không phải là cha con?

Cho nên quan hệ giữa hai người mới đến nông nỗi này?

Quan hệ giữa người với người này thực sự là quá phức tạp rồi!

Đừng nói là nhà họ Quan, ngay cả nhà họ Sầm hắn cũng vậy thôi.

'Vậy sao anh không nói với em chuyện đó?'

Rõ ràng biết cô luôn có nghi vấn về chuyện đó thế mà hắn không nói một lời.

'Sức khỏe mẹ em còn chưa hồi phục, anh sợ em nhất thời xúc động gây chuyện.' Tính tình của cô nàng này thế nào hắn còn không rõ sao? Hắn không dám đảm bảo liệu cô có vì Mẫn Thiên Vân mà cãi nhau với Quan Thiệu Hiên không.

Đến lúc đó làm lớn chuyện lên, đối với ai cũng không tốt.

Hắn còn tưởng Quan Thiệu Hiên có thể xử lý tốt chuyện này, ai ngờ đúng là đã đề cao người bố vợ này quá.

'Vậy giờ bà ấy sao rồi?' Quan Mẫn Mẫn biết hắn nói không sai, cô thật rất có khả năng sẽ xúc động chạy đi chất vấn ba mình chuyện này.

'Ai?'

'Diệp Hàm Quân?'

'Quan tâm bà ấy?'

'Bà ấy đến tìm em hỏi chuyện của Diệp Dao, em vốn không biết cô ta ở đâu.'

'Tinh thần bà ấy có chút sợ hãi, anh đã cho người trông chừng. Đợi khi nào bà ấy tỉnh táo hơn rồi nói.'

Chuyện Diệp Hàm Quân hình như bị người ta giam lỏng hắn không nói cho cô biết bởi vì vẫn còn chưa tìm được người tên Lộ Tri Hằng này.

'Vậy còn Diệp Dao?'

'Anh đã cho người đưa cô ta về đây.'

'Anh bắt Diệp Dao thật sao?' Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc hỏi.

'Không phải.' Hắn chỉ không ngờ thủ đoạn làm việc của Sầm Dung Cần thật sự là...

Nhưng để cô gái họ Diệp này chịu chút giáo huấn cũng tốt, nếu không phải nhờ cậu bắt cô ta, mọi chuyện còn chưa lộ ra ánh sáng nhanh như vậy.

'Vậy ai làm?'

'Mẫn Mẫn, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn trước, được không?' Hắn đột nhiên ngoặt sang một đề tài khác.

Quan Mẫn Mẫn sững sờ nhìn hắn.

'Ngày mà ông nội chọn còn xa quá, anh đợi không kịp.'

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hắn không muốn kéo dài thêm nữa, một ngày cũng không muốn.

'Nhưng người ta còn muốn một hôn lễ thật hoành tráng mà.'

'Có, nhất định có.' Nhưng hắn muốn quan hệ của hai người được pháp luật công nhận.

'Người ta còn muốn một màn cầu hôn lãng mạn.' Lần trước quả thực chỉ là uy hiếp, hoàn toàn không thể tính.

'Muốn lãng mạn đến mức nào?'

Vì để cô vui, làm gì hắn cũng đồng ý.

'Anh tự nghĩ đi.'

'Em nói được, anh nhất định làm được.'

'Tự anh nghĩ mới có thành ý.'

Hai người nói đến đề tài kết hôn, nói mãi đến khi Quan tiểu thư mệt quá thiếp đi mất, để lại một mình Sầm tiên sinh mải suy nghĩ làm sao cho tiểu trư nhà mình một mành cầu hôn lãng mạn thì không làm sao ngủ được.

Nghĩ một hồi, hắn dời đầu của Quan Mẫn Mẫn đang ngủ say xuống gối, lặng lẽ xuống giường, gõ cửa phòng con trai.

Cậu nhóc còn chưa ngủ, rất nhanh đã ra mở cửa.

'Ba?'

'Mã số của nhóm liên lạc trong gia tộc là bao nhiêu, cho ba.'

Lần trước sau khi Trình Chi Nam giải tán cái nhóm kia, hắn tin tên kia nhất định đã lập một nhóm mới, chỉ là lần này không dám kéo hắn vào mà thôi.

Sầm Cảnh Duệ nhất thời tưởng mình nghe nhầm.

Đại boss là có ý chủ động muốn gia nhập vào nhóm sao?

'Mau đưa cho ba, ba có chuyện quan trọng.' Hắn giục.

'Vậy để con kéo ba vào nhóm.'

Một phút sau, đại boss như ý được kéo vào nhóm liên lạc của nhà họ Sầm.

Sở dĩ mất đến một phút là bởi vì cậu nhóc phải thông báo trước với cả nhóm một tiếng.

Sau khi boss vào nhóm, ngoại trừ Trình Chi Nam và tiểu Quan tiên sinh ra chào hỏi, những người khác cho dù đang online cũng lập tức ẩn thân, sợ bị mắng!

Vẫn nên lấy tĩnh chế động thì hơn.

Đại boss: Chi Nam, sao chỉ có mình em?

Sầm Chí Quyền vừa vào nhóm thì cậu nhóc đã lập tức giúp hắn sửa nick name.

Thiên hạ đệ nhất nhiều chuyện: Anh, vừa nãy mọi người còn ở đây mà? Có lẽ không để ý anh mới vào đấy thôi. Có chuyện gì bọn em giúp được sao?

Không có lý do gì bắt hắn một mình đối mặt với đại boss đang chuẩn bị phun lửa, đúng không? Hơn nữa gần đây bọn họ cũng không tám chuyện gì quá đáng bởi biết hai vợ chồng boss đang phiền lòng với nhiều chuyện, đương nhiên sẽ không gây thêm rắc rối.

Đại boss: Gọi hết mọi người ra đây.

Được rồi, đại boss đã nói như vậy, còn ai dám kháng lệnh?

Tuy rằng có chút sợ nhưng sao dám không thò mặt ra chứ?

Thấy mọi người đã tề tựu đông đủ, Sầm tiên sinh gửi tin qua – "Phải làm sao để cầu hôn một cô gái một cách lãng mạn?"

Lời vừa gửi đi, cả nhóm lập tức xôn xao!

Cả đám đua nhau bày mưu hiến kế!

Đại boss muốn cầu hôn chuyện lớn như vậy, làm sao có thể bỏ qua?

Tin vui! Tin vui lớn!

Gần đây mây đen quá nhiều, giờ có chuyện xung hỉ đương nhiên là vui rồi.

Tốt nhất đến lúc đó có thể truyền hình trực tiếp! Nhưng quan trọng là xem ai có sáng kiến hiến kế cho boss kìa! Nói không chừng còn có thưởng nữa!

Cả nhóm nhao nhao cả lên, rất nhanh tin nhắn đã vượt +999, cuối cùng, boss hạ lệnh, bảo nhóm trưởng chỉnh lý hết những đề xuất được đưa ra, ngày mai gửi vào mail cho hắn sau đó lui ra.

Trình Chi Nam thật muốn khóc thét! Trong nhóm nhiều người như vậy, tại sao lại chỉ định hắn chứ?

Đại boss không biết là lời biện hộ cuối mà vị luật sư trưởng là hắn đây thường nói trên tòa đều do thư ký soạn sẵn sao? Vậy mà còn bắt hắn làm chuyện phức tạp như vậy.

Hơn nữa ngày mai nhất định phải gởi cho boss! Hic hic...

Nhưng vì hạnh phúc cả đời của anh cả, hắn cho dù không ngủ cũng phải hoàn thành.

****

11 giờ rưỡi đêm, trong một quán bar đèn mập mờ khách khứa vẫn đông đúc vô cùng.

Tần Khiết lắc lư thân thể kiều diễm cùng một người đàn ông trẻ tuổi trên sàn nhảy, mê say khiêu vũ, hai thân thể trong tiếng nhạc xập xình dán chặt lấy nhau, gần như không còn khe hở.

Đám đông vây xung quanh họ không ngừng gào thét cổ vũ, không khí càng lúc càng high, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo cũng càng lúc càng lớn.

Hai tay cô vòng qua ôm chặt lấy người đàn ông, nhảy khá lâu rồi nên cũng hơi mệt, gục đầu vào vai hắn nghỉ mệt, thân thể mềm mại dán lên người hắn, gò ngực dán lên ngực người đàn ông phát ra tiếng thở dốc như có như không.

'Chúng ta đi thôi?' Người đàn ông cúi xuống cắn nhẹ vành tai trắng muốt của cô nói.

'Được.' Tần Khiết đáp, ánh mắt mê li.

Thế là hai người ôm nhau chen chúc qua đám đông định rời đi thì một  tràng tiếng huyên náo từ ngoài truyền vào...

'Cảnh sát kiểm tra, xin phối hợp!'

Đợi khi Tần Khiết phản ứng kịp xảy ra chuyện gì thì đã bị áp lên xe về đồn cảnh sát.

Cô cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại nhưng vì uống quá nhiều, đầu óc vẫn còn choáng váng, cô lắc mạnh đầu nhưng càng lắc thì đầu càng nặng hơn.

'Anh cảnh sát...' Cô yếu ớt lên tiếng, nhưng nhìn gương mặt nghiêm trang của người đối diện, cuối cùng đành im lặng.

'Yên lặng cho tôi. Có gì về đồn rồi nói.
Tần Khiết thật sự sợ hết hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net