Chương 284: Đại boss, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 284: Đại boss, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (3)

Ngày hôm đó, mấy nhân viên quản lý cấp cao của Phạm Nhã Quốc tế từ sáng chờ đến lúc tan tầm vẫn không thấy tổng tài lẫn phó tổng tài xuất hiện, hai anh em nhà họ Quan đều không xuất hiện ở công ty, cũng không có bất kỳ sự báo trước nào, ngay cả trợ lý cũng không biết hành tung của hai người.

Trong một gian phòng suite của khách sạn 5 sao

Salad cá hồi, súp nấm, gà nướng chanh, bít tết, tráng miệng là bánh kem mousse việt quất, bánh pudding chanh dây, cà phê đen nóng hổi cùng ca ca nóng, tất cả đều được bày biện đẹp mắt trên bàn ăn nhưng không ai muốn dùng.

Trong phòng tắm tiếng nước rào rào còn trên ban công, người đàn ông trên người chỉ có một chiếc áo choàng tắm tay kẹp thuốc, vừa ngắm cảnh sắc bên ngoài vừa nhả khói.

Mãi đến khi cửa phòng tắm mở ra, cô gái với mái tóc ướt sũng, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, không buồn nhìn bàn ăn đầy thức ăn kia mà đi thẳng đến giường, đổ chiếc túi mua sắm trên giường ra, đổ một bộ váy liền còn chưa cắt mạc và một bộ nội y phối màu với váy ra.

Đang định thay đồ thì thân thể nam tính nóng rực từ phía sau đã ôm cô vào lòng khí tức quen thuộc mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi, thậm chí dạo gần đây cô đã quen với nó!

Chỉ có điều, khoảnh khắc mà hắn dán lên người cô đó, thân thể cô chợt cứng đờ sau đó theo phản xạ đẩy hắn ra.

Quen với mùi hương đó không có nghĩa là cô quen với động tác thân mật như vậy.

'Cùng ăn cơm rồi hẵng về?' Sầm Chí Tề cũng không ép cô, tùy ý ngồi xuống giường.

Chỉ tiếc là người đẹp lạnh lùng không thèm để ý đến hắn, cứ thế ở trước mặt hắn kéo khăn tắm xuống. Vóc dáng mỹ miều không chút che đậy hiện ra trước mắt người đàn ông khiến cổ họng hắn nhấp nhô, ánh mắt tối lại vài phần.

Quan Viện Viện từ tốn mặc từng món lên người, hoàn toàn mặc kệ người đàn ông trước mặt.

Mặc chỉnh tề xong, cô đi đến sofa, lấy điện thoại trong túi xách ra...

Tốt quá, đã hết pin nên tắt máy rồi! Cũng tức là nói, cô với hắn đã ở khách sạn suốt một ngày một đêm, ngay cả công ty cũng không báo một tiếng.

Ngoại trừ anh hai Quan Dĩ Thần, hành trình của cô không cần báo với bất cứ ai nhưng vấn đề là, suốt một ngày cô không đến công ty, điện thoại cũng tắt máy, anh cô chắc là đã giận đến điên rồi.

Một chiếc điện thoại từ phía sau đưa đến nhưng cô không buồn nhìn một cái, xoay người đi về phía máy điện thoại bàn, bàn tay cầm điện thoại của Sầm Chí Tề sựng lại giữa không trung, một ngọn lửa bắt đầu bùng lên.

Cứ như vậy không muốn nhờ cậy hắn sao?

Điện thoại rất nhanh đã gọi đi, tiếc là điện thoại của anh cô không có ai nghe.

Quan Viện Viện đặt điện thoại xuống, bước nhanh về phía cửa.

'Quan Viện Viện...'

Khi tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, Sầm Chí Tề nhịn không được nữa quát lên.

Quan Viện Viện ngừng bước nhưng không quay lại, giống như đang đợi xem hắn muốn nói gì.

Thấy cô không cố chấp rời đi, lửa giận trong lòng hắn cũng từ từ giảm xuống, đi đến sau lưng cô...

'Tối nay anh phải bay đến Hawaii.'

'Hành trình của anh không cần báo cáo với tôi.' Quan Viện Viện rốt cuộc lên tiếng, giọng vẫn lạnh như băng.

Được, không cần nói với cô! Hắn gật đầu, 'Hôn lễ của anh hai với Mẫn Mẫn, em sẽ đến chứ?'

'Anh thấy sao?'

Quan Viện Viện bĩu môi, cho hắn một đáp án như vậy rồi nhấc chân đi.

Gần đây nhà họ Quan xảy ra chuyện lớn như vậy cô cũng có thể bỏ ngoài tai, sao có thể tham gia hôn lễ kia chứ?

'Viện Viện...'

Trả lời hắn là tiếng sập cửa nặng nề.

Một giây sau, chiếc điện thoại trong tay bay thẳng vào tường.

Một giây sau nữa, cả bàn ăn tinh xảo chưa động đến một đũa dưới cơn giận của Tề thiếu gia, toàn bộ vung vãi trên sàn.

Sầm Chí Tề hắn sao lại tự coi thường bản thân như thế, bên ngoài có bao nhiêu cô gái xinh đẹp nóng bỏng không yêu lại cứ thích một cô gái trong lòng đã có người khác vậy chứ?

****

Lúc Trang Lâm mệt mỏi về đến nhà, bà Trang đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ, cô vừa áy náy vừa đau lòng lại vừa chột dạ.

'Lâm Nhi, cuối cùng con cũng về rồi. Tối qua nói đi tăng ca, đến sáng vẫn chưa thấy con về, cả ngày gọi điện thoại cho con đều không được, mẹ gọi đến công ty thì họ nói hôm nay con xin nghỉ, rốt cuộc là có chuyện gì?' Bà Trang huyên thuyên nói, vẻ mặt đầy lo lắng.

'Mẹ, xin lỗi để mẹ phải lo.' Tối qua con với mấy đồng nghiệp tăng ca xong cùng đi ăn, nhất thời vui quá nên uống chút rượu, không ngờ lại say nên một bạn nữ ở gần đó đưa con về nhà cô ấy ngủ một đêm. Hôm nay mệt quá cho nên ngủ quá giấc.' Nói dối lưu loát như vậy, ngay cả cô cũng sợ chính mình.

'Thật sao?' Bà Trang nửa tin nửa ngờ.

Con gái từ khi nhà xảy ra chuyện chưa từng mời bạn đến nhà, sau khi tốt nghiệp đi làm càng không nghe nói có bạn gái nào thân thiết, 'Từ lúc nào có bạn thân như vậy? Sao mẹ chưa từng nghe con nói?'

'Là một đồng nghiệp vào làm cùng lúc với con...mọi người giúp đỡ nhau thôi, đều làm chung một phòng, ngày nào cũng gặp mặt.' Cô không dám nhìn thẳng mẹ.

Thấy con gái như vậy, nhớ tới lần trước cũng một đêm không về, bà Trang có chút nghi ngờ, 'Có phải con có bạn trai không?'

Sợ bà phản đối nên nói dối?

Nếu như có người thích con gái bà thật lòng, bà vui còn không kịp nữa là.

'Mẹ, có bạn trai gì chứ?' Trang Lâm vội vàng phủ nhận, 'Con tăng ca thật mà. Bởi mấy ngày nữa tổng tài kết hôn, tổng tài phu nhân mời tất cả thư ký chưa kết hôn trong phòng làm phù dâu cho nên phải tăng ca làm cho xong công việc mới đi. Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung.'

Cái cớ này, tuyệt đối hoàn mỹ. Quan hệ giữa cô với hắn dây dưa không dứt, cô cũng không biết phải nói với mẹ mình thế nào.

Nhưng bất kể thế nào, hiện giờ họ vẫn không thể coi như đang kết giao.

'Phủ nhận nhanh như thế làm gì?' Bà Trang thấy trên mặt con thoáng qua một chút buồn bã, ngừng một lúc mới nói, 'Haizz...con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, mẹ không lo sao được? Tuổi của con cũng nên tìm bạn trai rồi, nếu như là người nhân phẩm không tệ, mẹ sẽ không phản đối. Cái vị Quan tiên sinh lần trước, con...'

Nghe mẹ nhắc đến Quan Dĩ Thần, Trang Lâm vội nắm tay bà làm nũng, 'Mẹ, con với anh ta chỉ là bạn thôi. Con không muốn lấy chồng, chỉ muốn ở với mẹ suốt đời.'

Kết hôn, đối với cô mà nói, là một điều rất xa xỉ, lại rất xa xôi!

Cô trước giờ chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ người sau này nắm tay cô đi cả đời sẽ là người như thế nào khi mà cô có một đoạn quá khứ khó mà hé răng kia.

'Đồ ngốc, mẹ rồi sẽ già, sẽ chết, con phải tìm một người để chăm sóc mình chứ.' Bà sờ đầu con cái, thương tiếc nói.

'Mẹ, giờ con chỉ muốn cùng mẹ.' Trang Lâm ngẩng lên nhìn bà, 'Con đói bụng rồi, có gì ăn không mẹ?'

Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, sợ vô tình sẽ để lộ điều gì.

Con gái nói vậy nhưng trong lòng bà Trang không khỏi thoáng qua một chút bất an và lo lắng. Không có bạn trai? Nhưng dấu tích ẩn hiện trên cổ rõ ràng do đàn ông để lại kia là thế nào chứ?

***

Buổi tối về nhà, khó được một nhà ba người cùng nhau ăn tối.

Sầm tiên sinh vẫn như cũ một mực chăm sóc "con gái" bên cạnh, bóc vỏ tôm, cắt thịt bò, gắp rau, Quan tiểu thư tự mình không có tay sao?
Thật sự đủ rồi!

Thân là con trai người ta, tiểu Quan tiên sinh vừa và cơm vừa nhìn hai người, động tác càng lúc càng nhanh.

'Ăn nhanh như vậy làm gì? Coi chừng tiêu hóa không tốt, dễ đau dạ dày.' Sầm Chí Quyền quét mắt về phía con trai.

Tiểu Quan tiên sinh đặt đũa xuống, 'Ăn no rồi, sau này nếu hai người ở nhà, con sẽ qua chỗ ông nội ăn cơm.'

'Tại sao vậy?' Quan tiểu thư vẫn còn ngây thơ chưa biết.

'Nhìn hai người thế này, con mới tiêu hóa không tốt đó.'

Quan tiểu thư nhìn con trai, hai giây sau, 'Có phải con ghen tị không đó? Cảm thấy ba thương mẹ hơn con?'

Nhưng con trai cô cũng không giống mấy đứa nhỏ khác ấu trĩ như vậy nha!

Trí thông minh của Quan tiểu thư từ khi về với Sầm tiên sinh vẫn không cao lên được chút nào, điểm này Sầm Cảnh Duệ có thể đảm bảo.

'Hai người cứ từ từ ăn.' Cậu nhóc nhảy xuống ghế định chạy nhưng bị Sầm Chí Quyền gọi lại.

'Ngày mai ba với mẹ bay chuyến bay tối qua Paris, đợi đến trước hôn lễ vài ngay con qua đó, OK?'

Hôn lễ cử hành ở Hawaii nhưng họ phải qua Paris thử áo cưới và nhẫn trước, thực ra những thứ này đều có thể gửi máy bay qua đây nhưng hắn muốn đưa cô qua đó, thuận tiện cho cô giải khuây.

'Được.' Cậu nhóc nói rồi phóng đi.

'Chúng ta làm ba mẹ có phải thất bại lắm không?' Tại sao con trai cứ luôn tỏ vẻ ghét bỏ như vậy?

'Là con trai chúng ta trưởng thành quá sớm thôi.' Sầm tiên sinh lại bóc cho cô một con tôm, chấm vào nước chấm đưa đến bên miệng cô, 'Bởi vì nó có một đôi cha mẹ rất thành công.'

Haizzz, Sầm tiên sinh, giải thích như vậy cũng được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net