Chương 285: Đại boss, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 285: Đại boss, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (4)

Paris, sông Seine, trong một chiếc du thuyền xa hoa

Quan Mẫn Mẫn mặc một chiếc váy màu xanh lục nhạt, những đường may khéo léo tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của cô, gương mặt đông phương thanh lệ thu hút không ít ánh mắt nhìn mà người đàn ông đứng bên cạnh cô cũng không thua kém, khí chất xuất chúng, ngũ quan anh tuấn mang theo sự kiêu ngạo của người đã quen đứng trên đỉnh.

Chiều nay họ mới tới Paris thì được nhận được lời mời của thị trưởng thành phố, một mực muốn mời hai người đến tham dự buổi dạ tiệc trên sông này.

Quan Mẫn Mẫn đứng trên boong tàu bằng gỗ cao cấp, xung quanh cô đèn đuốc sáng rực, đội nhạc đang diễn tấu một khúc nhạc du dương, những nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục len lỏi giữa những khách mời, không ngừng đưa lên champagne và điểm tâm.

Thật hưởng thụ cực kỳ!

'Thích sông Seine không?' Sầm Chí Quyền thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

'Đẹp và lãng mạn lắm.' Cô ngẩng lên mỉm cười nói.

'Lãng mạn? Ừm, rất lãng mạn.' Hắn đồng ý với lời cô.

'Anh không cần đi chào hỏi thị trưởng trước sao?' Cô nhắc nhỏ.

'Không cần, lát nữa ông ấy sẽ qua đây.'

'Boss, anh có mặt mũi ghê há, có phải ngay cả bộ trưởng gì đó cũng muốn gặp anh không?' Cô cười trêu.

Hắn cũng cười, 'Ừ, vừa nãy ông ấy có cho người đến, hy vọng ngày mai gặp mặt một chút.'

'Hả?'

'Họ biết anh sẽ ở lại đây mấy ngày, muốn trước khi anh đi bàn với anh chút chuyện.'

Hắn không chỉ là người thừa kế của Sầm thị mà còn là một trong ba cổ đông có quyền phát ngôn của tập đoàn tài chính nổi tiếng toàn cầu BCF, đến Paris lần này tuy rằng không khoa trương nhưng vẫn bị người biết đến.

'Bàn chuyện gì?' Cô tò mò hỏi.

'Bàn về tình hình kinh tế của Paris, bảo anh đầu tư một khoản tiền lớn vào đây. Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, lần đầu tiên em đi dạo trên sông Seine, để anh giới thiệu một chút phong cảnh ở đây.'

Hai người ôm nhau đứng trên boong tàu, 'thấy không, đó là tháp Eiffel...'

Theo lời giới thiệu của hắn, cô chăm chú nhìn những kiến trúc hiện đại và cổ điển gần bờ sông, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn nhất là khi người ở bên cạnh cô là hắn, nụ cười trên môi càng lúc càng ngọt ngào...

Quan Mẫn Mẫn tựa vào ngực hắn, nghe sự thuyết trình chi tiết của hắn, ý cười trên môi chưa lúc nào tắt.

Lần này ra nước ngoài, không có phiền não về công việc, không có phiền não về gia đình, hắn giống như đặc biệt chỉ là của riêng cô, hai người đang tận hưởng kỳ trăng mật ngọt ngào trước hôn lễ.

Cô thật sự vui lắm!

****

Ngày hôm sau, lúc Quan Mẫn Mẫn tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái thì đã gần 12 giờ.

Tiêu rồi, không phải hắn có hẹn với bộ trưởng gì đó dùng cơm trưa sao?

Sao cô lại ngủ đến muộn như vậy được chứ?

Haizz, cũng tại tối qua vui quá, về đến khách sạn lại chơi thật lâu nên cô ngủ một mạch tới trưa luôn.

Chắc hắn đã đi gặp người ta như đã hẹn rồi chứ?

'Dậy? Ngủ đủ chưa?' Một giọng quen thuộc vang lên bên tai, bàn tay to vuốt nhẹ lên mặt cô.

Còn đang mơ mơ màng màng cô vội bật dậy, 'Anh...sao anh còn ở đây?'

'Vậy anh nên ở đâu?'

'Không phải hẹn người ta ăn cơm rồi sao?' Cô sốt ruột hỏi.

'Anh hủy cuộc hẹn rồi.' Hắn nhàn nhạt nói.

'Hủy cuộc hẹn với bộ trưởng?'

'Ừ.'

'Tại sao chứ?'

'Em còn chưa ngủ dậy.'

'Em...em...' Trời ạ, cô có phải tội đồ rồi không? Mà hắn sao có thể tùy hứng như vậy?

'Không sao, lần này anh qua không phải vì công việc. Mau dậy đi, đưa em đi chơi.'

'Nhưng...như vậy có được không đó?'

'Có gì mà được với không. Đói chưa? Lát nữa dẫn em đi ăn món ngon của Paris.' Lời vừa nói xong thì hắn đã động thủ cởi áo ngủ của cô, rất tự nhiên tự tay giúp cô thay đồ.

'Món ngon của Paris? Được đó, em cũng muốn thử, nhất định là rất hấp dẫn.' Cô cười vui vẻ.

Nửa tiếng sau, hai người trong trang phục dạo phố nắm tay nhau nhàn nhã bước ra ngoài. Trong thang máy, Quan Mẫn Mẫn nhìn người đàn ông bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn mặc quần Jeans chứ không phải tây trang, cà vạt nữa. Hắn bây giờ nhìn đẹp trai và tiêu sái hơn hẳn khiến cô không khỏi lo lắng liệu người đàn ông của mình có bị mấy cô gái nước Pháp nhiệt tình trực tiếp bổ nhào vào không.

'Nhìn gì?' Người đàn ông sủng nịch sờ đầu cô.

'Nhìn anh đẹp trai. Sợ người khác tơ tưởng.'

'Đồ ngốc.' Hắn mới sợ cô bị người khác tơ tưởng.

Hai người suốt buổi chiều dạo quanh những con phố của Paris, thấy gì ngon thì ăn, thấy gì thích thì mua, buổi tối, hắn đưa cô đến Vương cung thánh đường, hai người tay trong tay ngắm cảnh đêm của Paris, lại men theo công viên thanh niên, ngồi dưới gốc dương liễu ngắm những đường nét của bảo tàng Lourve cùng cây cầu lãng mạn nhất ở Paris – Cầu nghệ thuật.

'Đẹp quá! Paris đẹp thật đó!' Dưới cảnh đêm tuyệt đẹp, cô ngả đầu lên vai hắn, nói với vẻ mê say.

Vuốt mái tóc bị gió thổi tung của cô, người đàn ông mỉm cười, 'Ngày mai thử xong áo cưới, chúng ta đi mua đồ, Paris là thiên đường mua sắm, không đi thật lãng phí.'

'Được, ngày mai em mua hết tiền của anh luôn.' Cô nghịch ngợm nói.

'Được, nếu như em mua được hết tiền của anh thì tùy em.' Hắn sủng nịch nói.

'Ngày mai mua sắm xong chúng ta đi tìm Tĩnh Di nha?'

Mỗi lần nói đến xài tiền, mua sắm, cô luôn không tự chủ được nhớ đến cô nàng phá của.

Gần đây nhiều việc, cũng không có thời gian nói chuyện với cô nàng, lần này đến Paris quyết định cũng khá đột ngột cho nên hai người đến hai ngày rồi cũng chưa liên lạc với cô ấy.

Không biết liệu đã quen được với anh chàng đẹp trai nào ở đây rồi không?

'Em nhớ Tĩnh Di?' Hắn cười, ôm cô càng thêm chặt.

'Em có một câu hỏi, anh nhất định phải trả lời em.' Quan tiểu thư vòng tay ôm eo hắn, nghiêm túc nói.

Hắn rũ mắt, nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, 'Hỏi đi.'

'Tĩnh Di không phải con ruột của mẹ phải không?'

Quả nhiên...

Hắn không trả lời, nhưng sự im lặng của hắn khiến cô biết đáp án.

'Ba có quan hệ với dì Lâm?'

'...'

'Nói đi mà!'

'...'

Làm sao mở miệng được đây?

Đây xem như là bí mật của gia tộc, người biết cũng không nhiều, ngoại trừ người trong cuộc ra thì chỉ có ba mẹ hắn, những người khác đều cho rằng Tĩnh Di là con ruột của Thích Bội Tư.

Bởi vì năm đó Thích Bội Tư và dì Lâm hai người đều ở nước ngoài hơn một năm, lúc về mới mang Tĩnh Di về.

Lúc đó hắn mới 8 tuổi, thi thoảng ra nước ngoài giao lưu học tập, tiện đường thăm mẹ nhưng lại phát hiện người mẹ vốn nói sang đây dưỡng thai lại không hề mang thai gì cả.

Mẹ cũng không giấu hắn, đem chuyện kể hế một lượt. Năm đó tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng chuyện không nên nói, hắn vẫn giữ kín không hé một lời.

Nếu như không phải cô chủ động hỏi, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.

Dù sao cô cũng đoán được một phần rồi, rồi có ngày sẽ biết hết, huống gì giờ cô cũng là một phần tử của nhà họ Sầm rồi, có vài chuyện, hắn không cần cố ý giấu diếm.

Vì vậy, suy nghĩ một chút, hắn nói, 'Thực ra, Tĩnh Di coi như là cô út của anh.'

Cô út?

Ý tức là, người có quan hệ với dì Lâm không phải ba mà là ông nội?

Thì ra...

Tư duy Quan Mẫn Mẫn nhất thời hỗn độn!

Cho dù sức tưởng tượng phong phú đến mấy cũng khó mà nghĩ ra tình tiết kịch tính như vậy.

Vậy sau này ở trước mặt Tĩnh Di có phải cô không thể tùy ý cười giỡn đùa pha rồi không?

Dù sao cũng là trưởng bối nha! Huhu, còn tưởng rằng mình là chị dâu, ai ngờ...

'Trước đây hai người đối xử với nhau thế nào thì sau này cứ như vậy. Em cứ coi như mình không biết chuyện này.'

Sầm Chí Quyền nâng tay cô lên hôn nhẹ một cái, 'Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi dạo thêm lát nữa?'

Đêm lãng mạn như vậy, về khách sạn sớm quá cũng không tốt.

Huống gì, cho dù là về chắc là cũng không nghỉ ngơi mà là vận động.

'Thôi, em đi không nổi rồi, anh cõng em.' Cô nũng nịu nói.

'Đồ lười.' Hắn cọ nhẹ lên mũi cô, 'Mệt thì về đi.'

'Về làm gì?'

'Anh muốn làm gì?'

'Ngủ em.'

'Ai ngủ ai còn chưa biết nha.'

Hắn ôm cô lên khỏi băng ghế đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net