Chương 286: Đại boss, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 286: Đại boss, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (5)

Nước Pháp, đại lộ Champs Elysee
Quan Mẫn Mẫn đối với mấy chuyện mua sắm hàng hiệu không có quá nhiều hứng thú, đi dạo đại lộ Champs Elysee cũng là vì có hắn mà thôi.

Thực ra một trong những mục đích của cô là hẹn cô nàng phá của ra để cô phá của thêm một ít, không ngờ gọi điện thoại qua mới biết người ta đã theo bạn đến Bordeaux hái nho rồi.

Sau đó còn gửi cho cô ảnh chụp một vườn nho trĩu quả khiến cô ganh tị vô cùng.

Nhưng chuyến đi Pháp của họ sắp kết thúc rồi, tối mai là phải bay đến Hawaii kiểm tra lại một lần hiện trường tổ chức hôn lễ.

Cũng may là Sầm tiên sinh nói đợi sau khi xong hôn lễ sẽ đưa cô đi hái nho trong lòng Quan Mẫn Mẫn mới cân bằng lại đôi chút.

'Anh đầu tư nhiều như vậy, có đầu tư trang trại nho không?'

Hai người tránh những đường phố đông đúc của khu mua sắm, nhàn nhã đi dạo trên một con đường mang đậm phong vị của nước pháp, thể nghiệm cuộc sống lãng mạn của người Pháp.

'Nếu như em muốn, chúng ta có thể mua một cái, sau này lúc nào cũng có thể qua.'

Đại boss nói chuyện đúng là không tầm thường, mua một trang trại nho mà cứ đơn giản như mua một bình nước vậy.

'Đợi sau này khi chúng ta già thì đến bên này, mỗi ngày cuốc đất trồng hoa.' Hắn nắm chặt tay cô, bình đạm cười.

Nghe nói vị Phạm tiên sinh nào đó cũng rất biết chơi, ở Moscow làm một vườn rau và trái cây, ngoại trừ khiến người phụ nữ của mình vui còn có thể thả lỏng tâm trạng.

Đây cũng là một cách nghỉ ngơi không tệ, đáng để học hỏi.

Lúc hai người đang nói chuyện thì điện thoại của hắn đổ chuông.

Là nhà thiết kế áo cưới, nói áo cưới đã được đưa đến cửa hàng, mời họ đến thử.

Vốn định từ Paris gửi máy bay trực tiếp đến Hawaii nhưng nếu đã đến đây, đương nhiên phải thử một chút, hơn nữa cửa hàng của họ cũng ở ngay trên đại lộ này.

Đón hai người ở cửa hàng là nhà thiết kế, ông đích thân trình bộ áo cưới cho hai người.

Chiếc áo cưới may thủ công có giá trên trời được làm từ vô số lớp voan chồng lên nhau, đẹp đến khiến người ta nghẹt thở.

Có đôi khi không thể không thừa nhận câu nói người đẹp là vì lụa.

Bề ngoài không mấy xuất chúng nhưng khi mặc lên người chiếc váy cưới kia, cô lại trở nên giống như những danh viện thiên kim khác, khí chất bất phàm, xinh đẹp yêu kiều.

'Phu nhân, cô đẹp lắm.' Nhà thiết kế vừa giúp cô chỉnh lại làn váy vừa không chút keo kiệt tán thưởng.

Người phiên dịch đứng sau dịch câu đó cho Quan Mẫn Mẫn nghe, trên gương mặt thanh lệ của cô nhiều thêm một ý cười sáng lạn.

'Cô có thể ra ngoài cho Sầm tiên sinh xem rồi.' Nhà thiết kế đề nghị.

Khi cánh cửa phòng thay đồ mở ra, cô gái trong chiếc váy cưới xinh đẹp bước lên mấy bước, Sầm Chí Quyền chống cằm ngồi ở sofa đối diện nhìn cô, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Hai tay cô nắm lấy làn váy, khẩn trương hỏi, 'Đẹp không?'

'Qua đây!' Hắn đứng lên, chìa tay về phía cô.

Mang giày cao gót có chút không quen, lúc cô đi hơi loạng choạng một chút khiến Sầm Chí Quyền sợ hết hồn, vội bước đến đỡ lấy vai cô, lo lắng hỏi, 'Có sao không?'

Cô ngước gương mặt ửng đỏ nhìn hắn cười, 'Nhất thời không quen thôi.'

Thấy vẻ đáng yêu của cô, hắn đặt một nụ hôn phớt lên môi cô, hơi kéo khoảng cách dãn ra một chút rồi lại hôn một cái nữa.

Gương mặt Quan Mẫn Mẫn lần này đỏ triệt để, cô đẩy hắn ra, ngoảnh mặt sang hướng khác, 'Đáng ghét, nhiều người như vậy...'

'Người ở đâu?' Hắn bật cười hỏi.

Người ta rất biết điều, trong phòng dành cho khách VIP sớm chỉ còn lại hai người.

'Có phải đẹp thật không?' Thấy không có người ngoài, Quan tiểu thư khôi phục bản tính nghịch ngợm.

'Phải, em đẹp nhất.' Hắn không keo kiệt tán thưởng.

Nhất là khi mặc áo cưới, bộ dạng thẹn thùng lại đáng yêu kia đẹp đến khiến hắn rung động không thôi.

Ừm, áo cưới mấy triệu quả nhiên là đáng giá! Nhìn bảo bối của hắn mặc nó vào mà xem, xinh đẹp biết mấy, xinh đẹp đến nỗi hắn chỉ muốn lập tức ôm cô vào động phòng.

Bàn tay to có chút không nhịn được đưa về phía dây kéo của áo cưới, chậm rãi kéo xuống.

Quan Mẫn Mẫn giật mình nhìn hắn, 'Anh muốn làm gì?'

Theo tiếng dây kéo bị kéo ra, cô bối rối giữ lại bàn tay đang làm loạn kia, 'Đừng mà...'

Quan tiểu thư dưới tình huống tuyệt đối an toàn và riêng tư đương nhiên rất hưởng thụ sự nhiệt tình của hắn, thậm chí còn chủ động khiêu khích, nhưng mà...nhưng mà...

...đây là phòng thay đồ của cửa hàng áo cưới, bên ngoài còn một đám người đang chờ họ!

Nếu như...nếu như có người đột nhiên bước vào thì làm thế nào?

'Động phòng trước...' Người đàn ông khàn giọng nói.

Dây kéo đã được kéo xuống hoàn toàn, từ chiếc gương phía sau có thể nhìn thấy vùng lưng trần trắng nõn của cô, hắn gác cằm lên bờ vai trần mảnh khảnh, nghiêng đầu hôn lên cổ cô.

'Ô...' Quan Mẫn Mẫn giật mình kêu lên một tiếng, đột nhiên từ dưới cánh tay có thêm hai bàn tay dùng sức nhấc cô lên khỏi chiếc váy bồng bềnh, theo phản xạ bản năng, cô chỉ đành vòng tay ôm lấy cổ hắn, chiếc váy không có gì chống đỡ đổ xuống sàn mà lúc này, trong lòng người đàn ông áo mũ chỉnh tề là cô gái trên người chỉ còn một bộ nội y.

Hắn bế cô đi đến sofa, đặt cô ngồi xuống đùi mình, 'Có cảm nhận được không?' Hắn cười cười, nhìn sâu vào mắt cô.

Quan Mẫn Mẫn không thể tin được nuốt nuốt nước bọt, vội liếc nhanh về phía cửa, cửa vẫn còn chưa đóng chặt để lộ một khe hở nhỏ, nhân viên bên ngoài có thể vào đây bất cứ lúc nào.

'Anh đừng làm rộn nữa.' Cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt, huých mạnh vào ngực hắn.

Ý cười trên môi Sầm Chí Quyền càng sâu, 'Ngày thường không phải em thích chơi mấy trò kích thích lắm sao?' Hắn khóa chặt tay cô, kề môi cắn nhẹ lên vành tai cũng đang ửng hồng, 'Anh bảo đảm, lần này rất kích thích.'

'Đáng ghét...không được đâu... bị người ta nhìn thấy...' Quan Mẫn Mẫn ủy khuất nói, trong đôi mắt to tròn là vô hạn thẹn thùng.

Phòng thay quần áo...

Đúng là một nơi rất lý tưởng...

Nhưng mà...

Nếu như cô uống say, chắc sẽ không ngại chơi trò kích thích...

Nhưng bây giờ cô rất tỉnh táo...

Chuyện này...

Thực sự quá open!

Cho dù người Pháp nổi tiếng lãng mạn nhưng ở nơi này làm chuyện này...

Đáng tiếc Sầm tiên sinh không để ý đến sự kháng cự của cô, đôi môi trượt từ tai xuống cổ rồi xuống đến vai...

'Ưm...' Cô than nhẹ một tiếng, hai mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cánh cửa đang khép hờ.

'A!...' Lại là một tiếng kêu bị kìm nén, cả người cô run lên, 'Sầm Chí Quyền, không được!'

'Sầm tiên sinh, Sầm phu nhân!' Nhà thiết kế già gõ cửa hai lần rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào, Sầm Chí Quyền mắt lanh tay lẹ kéo cả người cô vào lòng mình, thuận tay lấy chiếc áo vest vắt trên thành ghế sofa khoác lên người cô.

Nhà thiết kế thấy bầu không khí có chút khác thường, ý cười trên mặt càng sâu, haizz, người trẻ tuổi mà, kích tình một chút cũng bình thường thôi.

'Hai vị có hài lòng với chiếc áo cưới này không?'

Lại bị người ta bắt tại trận, Quan Mẫn Mẫn thật sự xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ biết giả chết trốn trong ngực hắn, ai bảo hắn làm chuyện xấu làm gì!

Để hắn tự giải quyết đi!

Trái ngược với sự xấu hổ của Sầm phu nhân, Sầm tiên sinh bình tĩnh cực kỳ, 'Cực kỳ hài lòng, nhưng hai vợ chồng tôi có chút chuyện cần phải nói riêng một chút, phiền ông có thể cho chúng tôi chút không gian riêng tư được không?'

Nhà thiết kế cười cười, 'Đương nhiên không có vấn đề.'

Vấn đề mà Sầm tiên sinh và Sầm phu nhân cần nói riêng mất hết hơn nửa tiếng, trong khoảng thời gian đó đúng là không có ai đến quấy rầy.

Khi Sầm tiên sinh dìu Sầm phu nhân bước ra trên mặt Sầm tiên sinh đắc ý dào dạt còn hai má Sầm phu nhân thì đỏ như táo chín, xinh đẹp cực kỳ.

****

Rời khỏi Paris lãng mạn, hai người bay thẳng đến thiên đường Hawaii
Hắn đưa cô ngồi trực thăng bay qua bầu trời xanh trong của Hawaii, thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời của biển và núi cùng những rặng san hô xinh đẹp khiến cô không kìm lòng được không ngừng thét lên...

'Anh xem, anh xem, bên kia kìa, đẹp quá!'

Cô kích động níu cánh tay hắn kêu lớn, Sầm Chí Quyền nhìn theo hướng tay cô chỉ, mỉm cười giải thích, 'Đó là nơi đẹp nhất của hẻm núi Waimea, là nơi quay bộ phim Công viên kỷ Jura.'

Hẻm núi Waimea được nhà văn Mark Twain xưng là "hẻm núi đẹp nhất Nam thái bình dương", tuy độ cao chỉ hơn 1000 mét nhưng nhờ vào vị trí địa lý, khi được ánh mặt trời chiếu qua sẽ phát xạ thành vô số màu sắc khác nhau, vì vậy mới đẹp lạ thường đến vậy.

Quan Mẫn Mẫn lần nữa kinh ngạc không thôi, 'Anh đến nơi này rồi sao?'

'Ừ.' Lúc hắn còn học sinh cũng không phải loại mọt sách, ngoại trừ vừa học vừa giúp ông nội quản lý một số nghiệp vụ ở nước ngoài, lúc nghỉ hè cũng thường ra ngoài du lịch cho nên, trước khi về lại Singapore, tất cả những nơi hắn muốn đi đều đã đi một lần.

'Em muốn ra đảo tham quan.'

'Đợi xong hôn lễ anh đưa em đi.'

'Chúng ta có thể đi du lịch vòng quanh thế giới không?'

'Được.' Hắn tâm tình rất tốt nhận lời.

Công ty không có có hắn đôi ba tháng nửa năm cũng không đến nỗi phá sản.

'Chú à, chú tốt thật đó.' Cô quay sang hôn mạnh lên má hắn một cái.

'Còn gọi chú?' Hắn nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt kia.

'Vậy gọi là gì?'

'Nhanh vậy đã quên rồi? Vật nhỏ không có lương tâm.'

Cô không cam lòng chu môi, 'Ông xã...'

Gương mặt trắng nõn của cô lúc thốt lên hai chữ này đã phiêm phiếm hồng.

Mà vẻ thẹn thùng cùng tiếng gọi đó của cô khiến lòng hắn kích động một hồi, nhịn không được cúi đầu, mạnh mẽ hôn xuống...

Phong cảnh bên ngoài có đẹp hơn nữa, cũng không bằng người trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net