Chương 294: Hôn lễ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 294: Hôn lễ (2)

Sau nghi lễ là tiệc rượu còn vũ hội thì 7 giờ tối mới chính thức bắt đầu.

Trong phòng cô dâu, Quan Mẫn Mẫn đã thay một chiếc sườn xám màu đỏ rực.

Chiếc áo bó sát người khiến đôi gò càng thêm cao ngất còn vòng eo càng thêm mảnh mai. Cô nhìn chính mình trong gương mà đỏ cả mặt.

'Mẹ, con mặc như vậy ra ngoài sao được?' Quan Mẫn Mẫn sờ đôi má nóng rực, xấu hổ nói.

'Sao lại không được? Đẹp lắm mà.'

Đây là quà cưới Mẫn Thiên Vân tặng con gái, bà cảm thấy nó đẹp cực kỳ.

Lát nữa ra ngoài, nhất định sẽ làm chấn động cả hôn trường.

Con gái của Mẫn Thiên Vân bà, sao có thể thua chị kém em được?

'Nhưng con cứ cảm thấy thế nào ấy!' Quan Mẫn Mẫn đưa tay vuốt nhẹ chiếc áo.

'Không có gì đâu, tin tưởng ánh mắt của mẹ.'

Lúc hai mẹ con nói chuyện, Sầm Chí Quyền đã đến dưới lầu. Thấy hắn, Mẫn Thiên Vân và người trang điểm đều lui xuống.

Sầm Chí Quyền từ phía sau ôm lấy cô, khẽ hôn lên vành tai trắng nõn, giọng khàn khàn, 'Sao lại mặc bộ này?'

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trong gương, bộ tây trang màu đen khiến hắn thoạt nhìn càng thêm thành thục ổn trọng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô qua gương mang theo bản năng xâm lược của đàn ông.

Quan Mẫn Mẫn khẽ run lên, khí tức có chút hỗn loạn, 'Đây là quà cưới mẹ tặng cho em! Mẹ nói màu này rất đẹp, anh thích không?'

Sầm Chí Quyền cười cười, 'Thích thì thích lắm, nhưng anh càng thích em mặc thế này trong phòng ngủ cho một mình anh xem thôi!'

Bàn tay to từ thắt lưng chậm rãi trượt xuống, giọng mị hoặc, 'Đổi bộ khác, hử?'

Làn da cô cực tốt, màu đỏ luôn có thể làm cho ưu điểm đó của cô càng thêm nổi bật.

Nhưng hắn cũng không rộng rãi đến nỗi để bao nhiêu người đàn ông thưởng thức vẻ đẹp của cô cho nên, không đợi cô trả lời đã ôm cô đến bên giường, hai tay chống ở hai bên sườn, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Hắn đưa một tay chậm rãi vuốt ve làn da nõn nà của cô, 'Mẫn Mẫn, hôm nay em thật đẹp!'

Lúc này trên người cô là bộ áo cưới màu đỏ truyền thống, gương mặt trắng sứ thanh lệ động lòng người, vóc dáng mềm mại như liễu, nụ cười ngọt ngào khiến hắn chỉ muốn đắm chìm trong đó.

Bàn tay chậm rãi trượt đến cánh môi, Quan Mẫn Mẫn há miệng cắn lấy ngón tay, ánh mắt thoáng qua một tia nghịch ngợm.

Giọng người đàn ông càng trầm xuống, tiếng cười bật ra từ cổ họng, 'Em yêu, em đây là muốn anh động phòng sớm sao?'

Gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, huých hắn một cái, 'Để em dậy, người bên ngoài đang đợi kìa.'

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, bàn tay to trượt xuống eo cô, bất chợt dùng sức, bộ sườn xám tuyệt đẹp kia trong chớp mắt bị xé thành hai nửa.

Quan Mẫn Mẫn có có sốt ruột, bất chấp bờ vai trần đang lộ ra ngoài đưa tay giữ lấy tay hắn, 'Anh hư quá đi, đây là quà cưới mà mẹ tặng em. Lát nữa em mặc gì bây giờ?'

Haizz, đại boss từ lúc nào trở nên thô bạo như vậy rồi?

Sầm Chí Quyền giữ lấy vai cô không để cô ngồi dậy, trầm giọng nói, 'Anh cho người mang bộ khác cho em!'

'Nhưng mà người ta thích bộ này lắm! Lần trước ở trên thuyền anh còn để em mặc chiếc váy lộ vai kia mà, kiểu của chiếc váy kia còn open hơn chiếc này nhiều, lộ vai, lộ lưng còn lộ cả đùi!'

Haizz, người này cũng nhỏ mọn quá đi!

'Cái đó không giống.'

'Sao lại không giống?'

'Lúc đó trên thuyền chỉ có người nhà. Ngoan, nghe lời anh, đi đổi một bộ khác.' Hắn hôn lên má co rồi ngồi dây, ánh mắt lưu luyến rơi trên người cô một lúc mới chịu ra ngoài.

Hôm nay đến tham dự hôn lễ có mấy trăm người, hắn làm sao tùy tiện để cô ra ngoài để đám đàn ông kia nhìn được chứ?

Chưa đến một phút sau, Sầm Giai Di và Sầm Tĩnh Di bước vào, Quan Mẫn Mẫn đang ngồi trên giường buồn bực nhìn chiếc sườn xám.

Cho dù không thích cô mặc cái này, cũng đâu cần xé nó chứ!

Đây là tâm ý của mẹ dành cho cô nha!

Hắn biết là cô không nhẫn tâm phụ lòng tốt của mẹ, nhất định sẽ mặc nó ra ngoài cho nên mới dứt khoát xé rách nó luôn đúng không?

Sầm Tĩnh Di chạy đến bên giường, đưa tay cầm hai miếng vải rách khiến người ta rất dễ suy nghĩ vẩn vơ kia, chậc chậc, 'Bạo lực quá đi!' Sau đó nhịn không được bật cười, 'Anh hai không thể đợi thêm lát nữa sao chứ? Lát nữa sau khi phóng pháo hoa trên bãi biển thì đôi vợ chồng mới cưới là anh chị khiêu vũ xong là có thể động phòng rồi, gấp như vậy làm gì? Không giống tác phong trước giờ của đại boss nha!'

Quan Mẫn Mẫn ngồi dậy, cầm chiếc áo choàng tắm khoác tạm lên người, có chút không cam lòng bĩu môi, 'Không phải như hai người nghĩ đâu!'

'Chẳng lẽ bạo lực hơn nữa sao?' Đứng bên cạnh Sầm Giai Di cố nén cười, 'Nói nghe thử xem rốt cuộc chú rể của chúng ta làm hỏng chiếc sườn xám này như thế nào?'

Quan Mẫn Mẫn lườm cô một cái, 'Thư ký trưởng, giờ suốt ngày cô chỉ nghĩ đến những thứ này thôi sao? Chẳng lẽ Hứa phó tổng ở nhà thích chơi mấy trò này?'

Sầm Giai Di nhướng mày, 'Chị dâu, chị không cần cố ý cài bẫy em, trước đây em còn tưởng anh hai là người nghiêm túc nhưng giờ mới phát hiện, thực ra những người bề ngoài càng đàng hoàng thì bên trong càng ác liệt cực kỳ!'

'Chị Giai Di, chị là đang ngầm ám chỉ chồng tương lai của mình sao?' Sầm Tĩnh Di liếc cô cười, thật không ngờ, cô mới xuất ngoại chưa bao lâu mà trong nhà đã có hai, ba cái đám cưới rồi.

Thật khiến người ta không cách nào đoán trước được vẫn là thư ký trưởng và vị Hứa phó tổng mà cô chỉ mới gặp một lần kia!

Cô nhớ ngày đó hai chị em ở ngoài ăn cơm tình cờ gặp được, mà lúc đó thư ký trưởng với anh ta dường như còn chưa có chút quan hệ nào ngoài quan hệ đồng nghiệp.

Vậy mà giờ đã sắp kết hôn rồi!

Đúng là thế sự khó lường mà!

'Đàn ông mà, như nhau cả thôi.' Sầm Giai Di híp mắt cười, 'Đúng rồi, nghe nói gần đây em quen với một anh nước ngoài đẹp trai lắm. Sao hở? Chuyện kia có phải rất lợi hại không?'

'Chị muốn thử đàn ông nước ngoài sao? Có muốn em giới thiệu một vài người không?' Sầm Tĩnh Di lườm cô.

'Vậy thì không cần.' Cũng không phải chưa từng gặp đàn ông nước ngoài, không có hứng thú chút nào, bằng không làm gì phải đợi đến 28 tuổi chứ?

Trái ngược với người Tây phương mắt xanh tóc vàng, cô thích loại hình đàn ông đông phương sạch sẽ nhã nhặn hơn.

'Này, hai người có thể quan tâm tôi một chút không?' Quan Mẫn Mẫn buồn bực nhìn hai chị em đang đấu võ mồm, 'Giờ tôi không có gì mặc nè, làm sao xuống tiếp khách?'

'Chị dâu, yên tâm đi, anh hai đã cho người chuẩn bị lễ phục rồi.' Bữa tiệc làm sao có thể thiếu nữ chính được chứ?

Cho dù muốn động phòng thì cũng phải đợi nhảy xong điệu nhảy khai mạc vũ hội trước đã.

'Nói xem chuyện chiếc sườn xám này là thế nào? Chiếc áo đẹp quá, em còn chưa kịp xem kỹ nữa!' Sầm Tĩnh Di nhìn miếng vải trong tay, cảm khái nói.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không nghĩ cũng biết tại sao anh hai lại làm thế.

Bộ sườn xám tôn dáng lại gợi cảm thế này, mặc vào còn không khiến đàn ông chảy máu mũi sao? Chút ghen tị đó của đàn ông, có gì mà khó đoán chứ?

'Hai người cố tình đến xem kịch vui phải không?' Quan Mẫn Mẫn oán giận nói.

Lúc này, chuyên viên trang phục mang một bộ lễ phục màu đỏ khác vào, cô ta thoáng liếc qua chiếc sườn xám bị xé rách bằng ánh mắt tiếc nuối. Chiếc áo đẹp biết mấy, thật đáng tiếc!

Đương nhiên, lễ phục mà Sầm tiên sinh chọn cho Sầm phu nhân cũng rất đẹp nhưng còn kém một bậc nhưng mặc nó vào cũng đủ làm kinh diễm toàn hôn trường.

Mẫn Thiên Vân cũng đi vào, nắm tay con gái, 'Haizz, đứa nhỏ này, sao lại tham ăn đến nỗi làm hỏng cả chiếc sườn xám kia vậy?'

Ý của mẹ là sao?

Cô lúc nào thì tham ăn đến nỗi làm hỏng chiếc áo?

Rõ ràng là...

Trời ạ, ông xã cô đổ oan cho cô với mẹ!

Hu hu hu...

Cô không phục!

Nhưng có thể nói với bà, sườn xám là do con rể quý của bà xé rách được không?

Cho dù cô nói vậy thật chắc bà cũng không tin hắn lại làm ra loại chuyện này.

Haizz, thật ủy khuất!

'Em yêu, phải đi mời rượu rồi, xuống thôi!'

Sầm Chí Quyền không biết từ lúc nào đã đi vào, đưa tay về phía cô.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô có thể tranh cãi với hắn không? Haizz.

****

Sầm Chí Quyền vì không để cô nàng tửu lượng quá kém này uống rượu, lúc mời rượu lý do duy nhất mà hắn đưa ra là...

... thân thể cô bây giờ không tiện uống rượu.

Mọi người nghe vậy đều rõ ràng là ý gì, cười híp mắt nói chúc mừng sau đó như có ý như vô tình liếc nhanh về phía vùng bụng bằng phẳng của cô khiến cho Quan Mẫn Mẫn khó xử cực kỳ.

Cho nên, sau một vòng mời rượu, Sầm Chí Quyền thực sự uống không ít, cũng may sau lưng còn một đoàn phụ rể bằng không tuyệt đối sẽ say đến mức không cách nào động phòng.

Tiệc rượu kết thúc, vũ hội bắt đầu!

Theo tiếng nhạc dập dìu, bọn họ kéo nhau ra sàn nhảy.

Nhưng trong điệu nhảy đầu tiên, Sầm tiên sinh đã không ít lần bị đôi giày cao gót của Sầm phu nhân đạp đến thê thảm nhưng hắn hoàn toàn không đem chút trò vặt này của cô để vào mắt, vẫn tươi cười dìu cô lướt theo điệu nhạc.

'Cười cười cười, anh còn dám cười!' Sầm phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

'Đợi lát nữa về phòng tùy em tính sổ.' Sầm Chí Quyền nói nhỏ bên tai cô.

Nhảy xong điệu nhảy mở màn, màn phóng pháo hoa chính thức bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net