Chương 296: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 296: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (2)

Singapore

"Hôm nay, người chấp chưởng tương lai của gia tộc Sầm thị, tổng tài của Sầm thị thương nghiệp, một trong những người sáng lập của tập đoàn BCF đã chính thức thông báo với giới truyền thông toàn cầu hôm nay tổng chức hôn lễ trên một hòn đảo tư nhân ở Hawai.

Tin vui này đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông toàn cầu, rất nhiều ký giả nghĩ cách đến hòn đảo đó để có những bức ảnh cưới độc quyền đồng thời tìm hiểu xem hôn lễ thế kỷ của người đàn ông độc thân mà rất nhiều cô gái mơ tưởng sẽ được tổ chức như thế nào...

Nhưng hôn lễ lần này được bảo mật cực kỳ tốt, tất cả phương tiện truyền thông đều bị ngăn ở bên ngoài, hai tiếng trước, bộ phận PR của Sầm thị đã công bố cho giới truyền thông những bức ảnh đầu tiên về hiện trường hôn lễ..."

Màn ảnh lớn sau lưng người đưa tin theo đó phát ra những bức ảnh về hôn lễ thế kỷ này, phần lớn là ảnh hôn trường, duy chỉ có một bức ảnh chụp được hai nhân vật chính từ một góc xa, cảnh chú rể đĩnh đạc trong bộ tây trang đen ôm cô dâu tinh khôi trong váy cưới màu trắng từ máy bay trực thăng xuống...

Góc chụp rất xa, ngay cả mặt của nam chính cũng không nhìn rõ chứ đừng nói là nhìn được vẻ mặt... Nhưng cho dù nhìn không rõ, từ sự hoành tráng và mức bảo mật nghiêm ngặt của hôn lễ cũng có thể nhìn ra được sự sủng ái mà người đàn ông dành cho cô dâu của mình.

Cùng là phụ nữ, tại sao người khác có thể hạnh phúc như vậy còn cô thì không được?

Vừa ăn vừa xem tin tức, tâm tình của Tần Khiết đột nhiên kích động lên, ném cả chén đũa trong tay xuống đất, thống khổ khóc.

'Tiểu Khiết, sao vậy con?' Bà Tần nghe tiếng khóc từ trong phòng truyền ra, thấy con gái nằm gục trên bàn khóc lớn, chén đũa, thức ăn vung vãi đầy đất mà trên tivi, người đưa tin vẫn đang huyên thuyên không ngừng về hôn lễ thế kỷ kia...

Bà hiểu ra ngay.

Đi đến, cầm remote tắt tivi rồi đến ngồi bên cạnh con gái, lặng lẽ ôm con vào lòng, mũi cũng đầy chua xót.

Hai mẹ con đời này mệnh sao khổ quá, muốn tìm một người đàn ông đáng để nương tựa cũng khó như vậy.

Mà con gái bà, dường như còn khổ hơn.

Lần trước sinh non đã phải cắt mất 1/3 tử cung, đời này chắc là đã không còn có cơ hội làm mẹ nữa.

Đúng là tạo nghiệt!

Giờ nhìn người ta hạnh phúc mỹ mãn như vậy, làm sao con không đau lòng cho được?

Nhưng ngoại trừ đau lòng, họ có thể làm gì được đây?

'Tiểu Khiết, chúng ta rời khỏi Singapore, đến Úc làm lại từ đầu, được không?'

Singapore chỉ là vùng đất đau lòng, không có gì đáng để lưu luyến.

'Mẹ, con không cam lòng, thật sự rất không cam lòng!'

Tần Khiết nghe mẹ mình nói như vậy, khóc càng lớn tiếng hơn.'

Nhưng, không cam lòng thì có thể thế nào?

****

6 giờ sáng, phòng ngủ chính của căn biệt thự nằm trên hòn đảo tư nhân thuộc Nam thái bình dương ấm áp như mùa xuân.

Lúc Quan Mẫn Mẫn thức giấc, Sầm tiên sinh đang chống một tay xuống giường, nghiêng người dịu dàng hôn cô.

Lúc cô mở mắt, môi hắn dời xuống môi cô, bàn tay cũng bắt đầu không khách khí dò xét...

Cô ngước mặt, vô thố mà mê đắm đón nhận nụ hôn của hắn, đôi tay lặng lẽ vòng qua cổ hắn rồi trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực tinh tráng của hắn.

Nụ hôn, ngày càng nóng rực, hai người quấn quýt dưới chiếc chăn mỏng, tuyệt không muốn tách rời đối phương, mãi đến khi cô sắp không thở nổi hắn mới buông cô ra, ánh mắt vẫn không rời khỏi đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ của cô.

Quan Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười, 'Chào buổi sáng Sầm tiên sinh!'

Hắn chống hai tay bên sườn cô miên man hôn hồi lâu mới ngừng lại, 'Chào buổi sáng Sầm phu nhân!'

'Xin hỏi Sầm tiên sinh, ngài lại muốn nữa sao?' Đôi tay nhỏ nhắn của Sầm phu nhân sờ loạn trước ngực của người nào đó, gương mặt hồng nhuận như táo chín tràn đầy ý cười.

'Vậy Sầm phu nhân có muốn hay không?' Hắn vuốt ve gương mặt cô, khàn giọng hỏi.

'Sầm phu nhân mệt quá nha, làm sao bây giờ? Sầm tiên sinh có thể tự mình giải quyết không?'

Người đàn ông thấp giọng , cắn nhẹ vành tai trắng muốt của cô, 'Sầm phu nhân, không được trốn tránh nhiệm vụ đâu!'

Quan Mẫn Mẫn huých hắn một cái, 'Vậy anh muốn sao đây? Tối qua em mệt thật mà!'

'Không phải em muốn khiêu chiến thể lực với anh sao? Anh nhớ còn chưa tới trời sáng thì có người đã khóc xin tha rồi.'

'Tại thể lực của anh biến thái quá thôi.' Sầm phu nhân hừ nhẹ.

Người đàn ông bật cười, 'Thể lực không tốt, em còn phải rèn luyện nhiều.'

Môi hắn dời đến môi cô, mạnh mẽ gặm cắn, một tay nhẹ nhàng xoay người cô lại, làn da trắng ngần đều đã nhuốm một màu hồng phấn mê người...

'Sầm Chí Quyền đáng ghét này!'

Cái tên đáng ghét kia đang cúi người hôn nhẹ dọc sống lưng cô, râu cằm sáng sớm còn chưa cạo cọ nhẹ lên làn da mịn màng của cô, hôn đến đâu liền tạo thành một màu đỏ nhạt đến đấy, thoạt nhìn giống như những đóa hồng mai trên tuyết trắng...

Ánh mắt của người đàn ông nóng rực, giữ lấy bắp chân cô kéo về phía mình...

Trời sáng, bên ngoài hòn đảo là một mảnh trời xanh biển rộng.

Cả người Quan Mẫn Mẫn bị ngâm trong một dòng nước ấm áp, thoải mái đến nỗi phát ra một tiếng thở nhẹ, chỉ muốn ngủ trong dòng nước ấm áp ấy mãi.

Mệt chết đi! Thật sự mệt chết đi!

Thật sự không thể tùy tiện chọc vào cái tên có thể lực biến thái kia!

Một đôi tay trượt trên bờ vai tuyết trắng, cô chậm rãi mở mắt, không chút khách khí huých hắn một cái, 'Đáng ghét, anh thật đáng ghét!'

'Được rồi được rồi, đừng giận nữa, lần sau không vậy nữa.' Hắn ôm cô vào ngực dỗ dành.

Cô lại đấm hắn cái nữa, 'Đáng ghét! Không cho hôn em nữa.'

Sầm Chí Quyền thấp giọng cười, 'Ngoan ngoãn để anh hôn em!'

Cô đỏ mặt lườm hắn, 'Em cho anh hôn, lát nữa anh cho em hôn! Em muốn hôn khắp người anh!'

Sầm Chí Quyền cảm thấy ngọn lửa trong người mình vừa mới dập bớt lại có xu hướng bùng lên, hai người ở phòng tắm ngọt ngào hồi lâu Sầm tiên sinh mới giúp cô mặc áo choàng tắm vào rồi ôm ra ngoài.

Vừa mới vào phòng bên ngoài đã vang tiếng gõ cửa.

'Ba...' Cửa vừa mở, cậu nhóc đã bị đôi vợ chồng mới cưới bỏ rơi suốt một ngày một đêm, lúc này đang mặt đầy ủy khuất đứng ngoài cửa.

'Sao vậy? Ăn sáng chưa?' Sầm Chí Quyền lách người để cậu nhóc đi vào.

Cậu nhóc giẫm chân thật mạnh bước vào, mỗi bước chân đều mang theo sự tức giận vô cùng.

Mới sáng sớm, ai lại chọc giận tiểu thái tử của nhà họ Sầm thế này?

'Các bạn đâu?' Hai anh em song sinh nhà họ Phạm cũng đến làm hoa đồng, đây không phải là điều con trai đã chờ mong thật lâu sao?

Hôm qua không phải còn chơi rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ mới sáng sớm đã chơi trò giận dỗi?

'Ba, sau này không được nhắc cái tên Giang Bối Bối trước mặt con.'

Cậu nhóc ngồi phịch xuống sofa, vẻ mặt giận dỗi.

'Tại sao vậy?' Sầm tiên sinh đi đến ngồi bên cạnh con trai, nhướng mày hỏi.

Hắn vừa nãy hình như không hề nhắc đến mấy chữ "Giang Bối Bối" kia mà? Rõ ràng là cậu nhóc tự mình nói ra. Xem ra thực sự là dỗi nhau rồi, hơn nữa tình huống rất nghiêm trọng.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà cậu chàng tức giận như vậy?

'Quan Cảnh Duệ con...' Cậu đưa tay lên thề nhưng lại bị Sầm Chí Quyền ngắt lời, chỉnh lại --- 'Là Sầm Cảnh Duệ.'

'Dù sao từ hôm nay bắt đầu, tình bạn giữa con với Giang Bối Bối chấm dứt!'

Vấn đề xem ra là lớn đây!

Hai vợ chồng họ Phạm từ Luân Đôn xa xôi dẫn theo hai đứa con đến dự hôn lễn, còn để hai con làm hoa đồng, không ngờ lại chơi trò giận dỗi với con trai nhà mình.

Chuyện này, bất kể có phải do bọn trẻ dỗi nhau không thì hắn cũng phải hỏi cho rõ ràng.

'Xảy ra chuyện gì mà con giận đến vậy?'

Nghe tiếng con trai, Quan Mẫn Mẫn tuy rát mệt nhưng vẫn đi ra, không ngờ lại nghe được cậu nhóc nói muốn chấm dứt tình bạn với Giang Bối Bối?

Không phải chứ?

Hai đứa nhỏ gần như cùng nhau lớn lên, mới cách đây không lâu còn chạy đến Luân Đôn chơi với nhau rất vui kia mà.

Sao đột nhiên lại...

'Giang Bối Bối rất quá đáng! Bạn ấy gạt tình cảm của con!' Cậu nhóc ủy khuất nói.

'Con bé gạt tình cảm của con?' Quan Mẫn Mẫn như lạc vào sương mù còn Sầm Chí Quyền thì ngạc nhiên nhướng mày.

Nói thế này hình như hơi nghiêm trọng nha!

Hai đứa nhỏ 6 tuổi, nói gì đến "gạt tình cảm", thật không khỏi quá...

Cậu nhóc khoanh tay trước ngực, không chịu nói thêm.

'Giang Bối Bối đã làm chuyện gì mà con giận như vậy? Làm hỏng máy tính bảo bối của con?' Quan Mẫn Mẫn dò hỏi.

Nhưng con trai đâu phải nhỏ mọn như vậy.

Thấy cậu nhóc không chịu nói, Sầm Chí Quyền lên tiếng, 'Bất kể Bối Bối có phải thật làm chuyện gì khiến con không vui không thì con bé vẫn là bạn từ xa đến, là khách của nhà chúng ta, con không thể mặc kệ người ta được, như vậy rất không lịch sự. Đàn ông con trai đội trời đạp đất, so đo với một cô bé làm gì? Đi xin lỗi bạn đi, được không?'

Nếu như hắn đoán không lầm, chuyện chắc xảy ra vào bữa sáng!

'Người phải nói xin lỗi là bạn ấy mới đúng.' Cậu nhóc đứng bật dậy.

'Ờ, thế con bé đã làm sai gì mà phải xin lỗi con?'

Vừa hỏi tới chuyện này, cậu nhóc lại im bặt.

Tân hôn ngày thứ hai, bởi vì con trai giận dỗi với bạn mà hai vợ chồng họ Sầm rất đau đầu.

Lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ, vẫn là Sầm Chí Quyền đứng lên mở cửa...

'Chí Quyền?' Ba của Giang Bối Bối, Phạm Trọng Nam ngạc nhiên nhìn người đàn ông chỉ quây người bằng một chiếc khăn tắm, chắc không phải hắn làm phiền vợ chồng người ta thân thiết đấy chứ?

Nhưng hai đứa nhỏ dỗi đến mức này, ai cũng không chịu nhận mình sai trước, hai vợ chồng họ Phạm cũng đau đầu vô cùng.

'Xin lỗi, chờ chúng tôi 10 phút, lập tức xuống ngay.'

Ngay cả Phạm Trọng Nam cũng đích thân ra mặt, xem ra chuyện cần phải giải quyết ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net