Chương 297: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 297: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (3)

10 phút sau, hai vợ chồng họ Sầm túm cậu nhóc vẻ mặt không cam tâm đi về phía căn nhà gỗ dành cho hai vợ chồng Phạm Trọng Nam.

Đến trước cửa, Phạm Trọng Nam bất đắc dĩ đứng ở một bên, Phạm phu nhân và con trai Phạm Dật Triển đang dỗ dành Giang Bối Bối đang buồn bực dùng xẻng xúc đất trong bồn hoa.

Thấy họ, vị Phạm phu nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng lên chào hỏi, 'Sầm tiên sinh, Mẫn Mẫn, Tiểu Duệ, chào buổi sáng.'

'Đóa Đóa, chào buổi sáng.' Quan Mẫn Mẫn đẩy con trai lên trước nhưng cậu nhóc chết sống không chịu vì vậy chỉ đành mỉm cười tiến lên, nhìn Giang Tâm Đóa rồi nhìn xuống Giang Bối Bối, 'Bối Bối, Quan Cảnh Duệ bắt nạt con thế nào, nói cho dì nghe được không?'

Vốn đang giận dỗi xúc đất như phát tiết, Giang Bối Bối đột nhiên ném chiếc xẻng nhỏ trong tay đứng lên, thấy Quan Cảnh Duệ không thèm nhìn mình, vành mắt lập tức đỏ lên, nước mắt ủy khuất lách cách rơi xuống...

Những giọt nước mắt này thật sự dọa sợ những người lớn, ai nấy đều chạy đến vây quanh cô bé...

'Ôi, Bối Bối, con đừng khóc nữa! Chắc chắn là Quan Cảnh Duệ không tốt, đợi lát nữa dì sẽ dạy dỗ nó lại. Giờ con nói dì biết, nó bắt nạt con thế nào được không?'

Quan Mẫn Mẫn thật buồn bực vô cùng, không biết con trai mình rốt cuộc đã làm gì khiến cô nhóc đáng yêu như Bối Bối buồn đến vậy.

Hơn nữa còn trên địa bàn của mình nữa chứ, thật sự không biết phải làm sao.

'Bối Bối, đừng chỉ lo khóc không nói chuyện. Rốt cuộc tại sao lại cãi nhau?' Giang Tâm Đóa thực ra cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Quan Cảnh Duệ mới sáng sớm đã đến tìm họ, còn vui vẻ cùng ăn sáng, sau đó ba đứa nhỏ ôm máy tính bảng ra ngoài chơi nhưng chẳng bao lâu sau thì họ nghe tiếng cãi nhau, lúc đi ra thì đã thấy Tiểu Duệ ngay cả máy tính cũng không cầm mà chạy đi mất.

Sau đó hỏi hai đứa nhỏ xem xảy ra chuyện gì nhưng đứa nào đứa nấy đánh chết cũng không nói.

Vì vậy Phạm Trọng Nam mới phải đi tìm Sầm Chí Quyền.

Giờ đương sự đều có mặt, dù thế nào cũng phải giải quyết xong mâu thuẫn này.

'Thấy Bối Bối khóc khổ sở thế nào chưa? Bất kể ai đúng ai sai, qua xin lỗi bạn ấy đi, để bạn ấy thôi khóc!' Sầm Chí Quyền vỗ vai con trai.

Cậu nhóc đẩy tay ba mình, bước nhanh về phía trước, nhìn cô bé đang khóc nói, 'Giang Bối Bối, bạn rốt cuộc có nhận sai hay không?'

Trán Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn giật giật, rõ ràng bảo cậu nhóc đi xin lỗi, bộ dạng đó, nào có giống người đi xin lỗi chứ?

Vẫn luôn khóc không nói chuyện, Giang Bối Bối lau nước mắt, cũng tức giận nhìn lên cậu nhóc, 'Mình sai ở chỗ nào? Bạn hung dữ như vậy làm gì?'

Từ nhỏ đến lớn, trong nhà chưa có người nào lớn tiếng với cô bé, cho dù là Quan Cảnh Duệ cùng nhau lớn lên ở Melbourne cũng rất ít khi hung dữ với cô bé như vậy.

Nhưng hôm nay bạn ấy thật quá đáng!

'Giang Bối Bối, bạn dám giả nhận làm vợ của mình mà không dám nhận, bạn nói xem mình có sai không?'

Nếu như không phải hôm nay cậu tò mò liếc nhìn máy tính bảng của Bối Bối xem gần đây bạn ấy chơi trò gì thì cũng không biết bạn ấy gạt mình lâu như vậy.

Rốt cuộc cũng nói ra trọng điểm rồi!

Mấy người lớn hoàn toàn ngớ ra.

'Mình không biết người đó là bạn.' Giang Bối Bối không phục phản bác lại.

'Bạn còn dám nói không biết? Trò chơi đó là mình dạy bạn.'

'Không phải, đó là anh hai dạy mình. Mình chỉ xem bạn chơi thôi.'

'Vậy lúc bạn xem mình chơi, bạn không thấy ID của mình sao?'

'Mình cũng mới biết cách đây không lâu mà!' Không phải lần trước đến Luân Đôn mới biết sao!

'Không phải bạn lợi hại lắm sao? Bạn không tra IP của mình sao?'

'Chẳng lẽ mình phải tra IP của tất cả những người chơi trò chơi đó sao? Dù sao bạn biết ID đó là của mình mà còn tiếp tục giấu mình là không đúng, hôm nay trừ phi bạn xin lỗi mình, bằng không mình mặc kệ bạn.'

'Không, không, không là không.'

Nhìn hai bạn nhỏ cãi nhau, những người lớn hoàn toàn không có cơ hội xen vào.

Mới sáng sớm cãi nhau, thì ra là vì chuyện này.

Sau này có phải nên hạn chế chúng chơi trò chơi một chút không?

Hai đứa nhỏ vẫn giận dỗi mãi đến khi cả nhà họ Phạm rời đảo vẫn chưa làm hòa trở lại.

Chiếc thuyền tình bạn nhỏ bé, nói lật là lật, một lần lật này, dài suốt 10 năm.

Tiễn khách đến dự hôn lễ về, hai vợ chồng quyết định lưu lại hòn đảo này nghỉ ngơi thêm vài hôm mới xuất phát đến nơi khác hưởng tuần trăng mật.

Phong cảnh trên đảo rất đẹp, xa rời sự ồn ào của thành thị khiến người trước giờ luôn thích trốn trong nhà như Quan Mẫn Mẫn thích nơi này cực kỳ, Sầm Chí Quyền rõ ràng cũng rất thích nhưng ba ngày đầu sau tân hôn, bọn họ thật sự không rảnh đi tìm hiểu quá nhiều nơi trên đảo.

Bởi vì phần lớn thời gian họ đều tiêu hao trên giường, làm một loại vận động không tiết chế nào đó.

Hai người nhốt mình trong nhà ba ngày, rốt cuộc nắm tay nhau xuất hiện trên bãi biển.

Giờ đang lúc hoàng hôn, cảnh biển nơi đây đẹp như một bức tranh, bờ biển với bãi cát vàng óng, nước biển xanh ngăn ngắt, những tán cọ rợp bóng, cùng vô số loài cây nguyên sinh um tùm tạo nên một cảnh sắc thật mê người.

Đến bờ biển, Quan Mẫn Mẫn thả thay hắn ra, nghịch ngợm đá những ngọn sóng, chẳng bao lâu làn váy đã bị sóng đánh ướt sũng, bên trên dính đầy cát cô cũng không để ý.

'Chúng ta đi bơi, có được không?' Cô quay lại nhìn người đàn ông sau lưng.

Sầm Chí Quyền nhìn trời chiều vàng rực trên biển lại nhìn cô gái đang đứng trong nước, mái tóc dài theo gió tung bay, lòng thoáng xao động...

'Đi, về thay đồ bơi.'

Hắn bước đến nắm tay cô quay về biệt thự chính.

Tuy rằng hai người đã có vô số lần thân mật nhưng khi mặc bikini bước ra, nhìn thấy người đàn ông mặc quần bơi đang đứng trước cửa phòng thay áo, vóc dáng nam tính đó vẫn khiến Sầm phu nhân suýt nữa thì chảy máu mũi.

Haizz, sao mỗi lần nhìn lại muốn nhào đến sờ một chút cho đã nhỉ?

Nhưng nếu giờ cô nhào đến thì hôm nay chắc khỏi phải bơi lặn gì rồi.

'Đẹp không?' Cô đi đến trước mặt hắn, chống tay lên hông như người mẫu đang trình diễn.

'Đẹp!' Người đàn ông không chút keo kiệt tán thưởng.

Màu cam khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm bóng loáng động lòng người cộng thêm nụ cười ngọt ngào kia, làm gì có chuyện không đẹp?

Phủ khăn tắm lên vai cô, hai người cùng đi về phía bãi biển.

Trong chuyện bơi lội, trình độ của Quan Mẫn Mẫn đối với Sầm Chí Quyền mà nói căn bản là không đáng nhắc tới cho nên cô chỉ có thể chơi ở vùng nước cạn gần bờ, tuy rằng không có chút kỹ thuật nào đáng nói nhưng chơi cũng rất vui vẻ.

'Hô hô...' Nếu như ngày nào cũng thoải mái như hôm nay thì tốt biết mấy! Cô thả mình trên chiếc phao để nó dập dềnh trên nước, thoải mái mà than một tiếng.

'Để anh đưa em đi chơi.' Đã bơi xong một vòng quay lại, Sầm Chí Quyền túm lấy chiếc phao của cô, đáy mắt mang theo ý cười nhìn cô nàng đang lười nhác thả mình trên biển kia.

Quan Mẫn Mẫn vừa nhìn lên đã thấy lồng ngực tinh tráng của hắn, những lớp cơ không quá rõ rệt nhưng vẫn nhìn thấy được phân bố đều khắp, những hạt nước trên người dưới ánh nắng chiều như phát sáng lên, đẹp đến nỗi khiến cô có chút xúc động muốn nhào tới ăn cho đã đậu hũ.

'Không xuống thật sao?' Bàn tay người đàn ông vuốt nhẹ cánh tay trần của cô, không biết là loại kem chống nắng cô dùng hiệu quả tốt hay ông trời ưu đãi cho làn da của cô, màu da trắng của cô so với màu đồng rám nắng của hắn đúng là quá cách biệt.

'Em không lợi hại như anh, lỡ bị sóng đánh đi mất thì làm sao?' Cô lười nhác nói, căn bản là không muốn động đậy.

'Yên tâm, có anh ở đây mà.' Hắn vòng tay nhấc cô khỏi phao, nhiệt tình hôn một cái rồi mới ôm cô nhảy ùm vào trong nước.

Quan Mẫn Mẫn nhắm mắt nhận nụ hôn của hắn, haizz, cái tên xấu xa này, rõ biết kỹ thuật bơi của cô tệ hại mà còn cố ý kéo cô nhảy vào vùng nước sâu như vậy, thật là...

Người đàn ông bật cười, kéo cô dán sát vào người mình, rất nhanh nụ hôn đầy nhiệt tình khiến cô quên đi tức giận, hai tay vòng qua cổ hắn, hai chân quấn lấy eo hắn, vong tình trao đổi mật ngọt cho nhau mãi đến khi cô không còn dưỡng khí nữa hắn mới ôm cô lần nữa trồi lên mặt nước.

Liều mạng hít thở từng hớp không khí trong lành, Quan Mẫn Mẫn mắt khép hờ nhìn mặt trời dần lặn xuống , đầu óc có chút mê huyễn.

'Sầm Chí Quyền, sẽ bị người ta nhìn thấy...'

'Không đâu!'

Xung quanh hòn đảo này là vùng biển tư nhân, người ngoài tuyệt không có khả năng nhìn thấy, người hầu cũng không có khả năng nhìn trộm chuyện riêng tư của chủ nhân, hơn nữa, sắc trời đang tối dần lại...

Thủy triền đang lên, sóng biển vỗ càng mạnh...

Theo lớp sóng biển dập dềnh, là chiếc áo bơi màu cam kia...

Không biết sẽ bị sóng biển cuốn đến đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net