Chương 302: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 302: Kinh hỉ trong tuần trăng mật (8)

Vốn định hai ngày nữa mới rời đảo nhưng vì tin vui bất ngờ của Sầm phu nhân mà thay đổi, tiếp tục lưu lại trên đảo cho hết tuần trăng mật.

Một giấc này Quan Mẫn Mẫn ngủ thật lâu, khi lần nữa tỉnh lại thì đã tối hẳn.

Vừa mở mắt đã thấy hắn ngồi bên cạnh chăm chú đọc mấy trang văn kiện trên tay, thấy cô tỉnh lại, hắn buông văn kiện trên tay xuống, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, 'Đói không?'

'Đói, đói lắm.' Cô xoa bụng, nói với vẻ đáng thương.

'Anh ôm em đi đánh răng rửa mặt, xong chúng ta ăn tối.' Hắn xuống giường, đi vòng qua bên kia ôm Sầm phu nhân đi về phía phòng tắm.

Lúc chiều hắn đã kêu người đặt một chiếc ghế đa năng trong phòng tắm, sau khi đặt cô ngồi xuống thì đưa lấy bàn chải và kem đánh răng cho cô, sau đó rót cho cô một ly nước, 'Có cần anh đánh răng giúp em không?'

Quan Mẫn Mẫn buồn cười nhìn một loạt động tác của người đàn ông, 'Sầm tiên sinh, anh mà còn như vậy, tứ chi của em sẽ thoái hóa mất.'

Cô chỉ mang thai thôi, không phải tàn phế, hắn có cần làm đến mức này không?

'Không sao, có anh ở đây mà.' Nghe cô nói vậy, hắn cũng cảm thấy mình hình như có hơi khẩn trương quá mức.

'Để em tự làm được rồi.' Động tác đứng lên của cô khiến Sầm tiên sinh nhăn mặt, 'Cẩn thận một chút.'

Tuy cô đã ngủ một giấc dài, thoạt nhìn đã khôi phục lại như trước nhưng Sầm tiên sinh vẫn không cách nào yên tâm được, lúc cô đánh răng vẫn đứng bên cạnh chờ, đợi cô đánh răng xong còn cẩn thận giúp cô vắt khăn, thay cô lau mặt sau đó ôm cô về giường, giúp cô thay một bộ quần áo thoải mái. Còn đang định xuống lầu mang bữa tối lên thì bị cô kéo lại, 'Em xuống ăn được rồi.'

'Hay là cứ ăn trên giường đi?'

'Ông xã, em không muốn ăn trên giường.'

Hôm nay đã nằm cả một ngày rồi, người mang thai đâu cần phải như thế.

'Được, vậy anh ôm em xuống lầu.'

Sầm phu nhân: '...'

Được rồi được rồi, hắn thích làm thế nào thì cứ làm thế ấy vậy.

Thế là, ôm xuống lầu, vừa đi vừa dặn dò, 'Sau này lên xuống cầu thang nhất định phải có người đi cùng, không được một mình nhảy lên nhyar xuống...'

'Trước đây lúc em có con trai cũng tự mình lên xuống cầu thang, tự ra ngoài, có sao đâu?'

'Vậy Sầm Chí Tề đâu lại để em một mình ra ngoài?' Nghe cô nói vậy, Sầm tiên sinh bức xúc hỏi.

Haizz, Sầm tiên sinh, chẳng lẽ anh muốn Sầm Chí Tề ôm vợ anh lên lầu, xuống lầu, ra ngoài thật sao?

Ai cũng nói phụ nữ khi mang thai trở nên rất cảm tính nhưng Sầm phu nhân sâu sắc cảm thấy, người trở nên cảm tính là ông xã của mình mới đúng.

Nhưng ỷ mình mang thai, Sầm phu nhân cũng vì được sủng mà kiêu ngạo cực kỳ, cả một bàn đồ ăn lớn hết chọn cái này lại chọn cái kia, cũng may Sầm tiên sinh cực kỳ nhẫn nại, từng chút thỏa mãn yêu cầu của cô.

Ăn xong lại cẩn thận bế lên lầu.

Bởi vì mang thai không thích hợp ngâm bồn nhưng Sầm tiên sinh lo lắng lúc tắm cô không cẩn thận trượt chân vì vậy từ đầu đến cuối đều theo sát cô.

Nếu như là ngày thường thì nào có chuyện tắm rửa đơn giản như vậy? Nhưng hôm nay ngoài giúp Sầm phu nhân tắm rửa, hắn thực sự chẳng làm gì cả.

Cố tình Sầm phu nhân không để hắn sống yên ổn!

'Ông xã...'

'Ừm.'

'Anh có cảm thấy em lớn hơn rồi không?' Sầm phu nhân kéo tay Sầm tiên sinh qua, ấn vào chỗ nào đó không buông.

Cảm giác mềm mại truyền từ lòng bàn tay khiến trái tim Sầm tiên sinh run lên nhưng lại không dám có động tác gì khác, chỉ khàn giọng đáp, 'Ừ, lớn.'

'Trước đây lúc chưa mang thai là cúp B, sinh con trai xong thành cúp C, anh nói xem, nếu sinh xong đứa này nữa liệu có thành cúp D không?'

'Gì cũng được.'

'Đàn ông không phải thích ngực lớn sao?' Như Tề thiếu gia chẳng hạn.

'Thích hợp là được rồi.'

Giọng Sầm tiên sinh thấp hơn mấy phần, đưa tay tắt nước, lấy khăn tắm ôm cô bước ra.

Chủ đề này nếu cứ tiếp tục nói, hắn không chảy máu mũi mới lạ.

Về giường, giúp cô sấy khô tóc, giúp cô dém chăn xong thì đứng lên, 'Em ngủ trước đi, anh đi tắm rồi ngủ cùng em.'

'Em còn chưa muốn ngủ, anh đưa điện thoại cho em, em gọi cho con trai được không?'

Cả ngày nay không thấy bóng dáng chiếc điện thoại của cô đâu!

'Lúc này con còn chưa tan học, ngoan đi, phụ nữ mang thai không được tiếp xúc với thiết bị điện tử quá nhiều. Nếu thực không ngủ được, anh ôm em sang phòng sinh hoạt xem tivi, hử?'

Ngay cả chuyện cô muốn dùng điện thoại lên mạng hắn cũng biết, haizz, cái cớ gọi điện thoại cho con trai này thật không dùng được.

'Em đợi anh tắm ra vậy.' Sầm phu nhân chán nản rúc vào chăn.

Haizz, không biết tin tức ở đâu mà nhanh vậy, rằng phụ nữ có thai 3 tháng đầu phải tránh tia phóng xạ, không được chơi điện thoại, máy tính, ngay cả xem tivi cũng phải suy xét nội dung của nó một chút, những cảnh máu me gì đó tuyệt đối không được xem.

Xem ra, chắc cô chỉ có thể xem phim hoạt hình thôi quá.

Đợi đến lúc Sầm tiên sinh trở ra, cô nàng nào đó nói không buồn ngủ đã nhắm tít mắt lại, rúc mình trong ổ chăn ngủ say sưa.

Sầm Chí Quyền bật cười, rón rén lên giường, ôm cơ thể ấm áp của cô, vùi mặt trong mái tóc thơm ngát của cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng còn bằng phẳng, nơi đó, có con của hai người...

Chẳng bao lâu, hắn cũng nhắm mắt lại, mơ màng ngủ mất...

****

Chứng lo lắng của Sầm tiên sinh, sau một tuần lễ Sầm phu nhân dùng thực tế chứng minh sức khỏe của mình không khác gì so với lúc chưa mang thai mới từ từ giảm bớt.

Còn Sầm phu nhân bị nhốt trong nhà suốt một tuần cuối cùng cũng được phóng thích.

Sau khi cùng hắn đi dạo một vòng quanh bãi biển, cô lười nhác tựa người vào một gốc cọ nhìn người đàn ông đang bơi, làn da rám nắng ướt nước dưới phản xạ của ánh sáng mặt trời cực kỳ quyến rũ, khiến người ta nhìn mà mặt đỏ tim đập.

Haizz, ông xã cô trông ngon mắt làm sao, cũng may món ngon này chỉ có mỗi mình cô được thưởng thức.

Sầm Chí Quyền bơi xong một vòng thì quay vào bờ, nằm xuống chiếc ghế dài cạnh cô, vừa định nói chuyện phiếm với cô một lúc thì lại thấy cô đứng lên, chân trần đi đến bãi cát cách đó không xa nhặt vỏ sò.

Hắn đứng lên, đi theo sau lưng cô, giúp cô cầm hộ những vỏ sò nhặt được nhưng cô vẫn còn đang cắm cúi tìm.

'Muốn tìm loại vỏ sò nào?'

'Em muốn tìm vỏ sò màu tím.' Sầm phu nhân vén mái tóc dài bị gió thổi tung lại, bàn tay dính cát không cẩn thận dính lên mặt, trông đáng yêu cực kỳ.

'Sao nhất định phải tìm vỏ sò màu tím?'

'Bởi vì theo truyền thuyết, nếu như có thể tìm được một cặp vỏ sò màu tím giống nhau thì có thể cùng người mình yêu sống bên nhau suốt đời, kiếp sau cũng có thể gặp nhau, yêu nhau, vĩnh viễn không chia lìa.' Sầm phu nhân nghiêm túc nói.

'Được, vậy anh tìm với em.'

Thế là, vì truyền thuyết đẹp đẽ đó, vì hoàn thành nguyện vọng của cô, Sầm tiên sinh nắm tay Sầm phu nhân cùng nhau tìm vỏ sò màu tím.

Chỉ có điều, hai người tìm đến mặt trời lặn vẫn không tìm thấy.

Tâm tình Sầm phu nhân có chút xuống thấp, cơm tối cũng không ăn được mấy miếng, mặc kệ Sầm tiên sinh dỗ dành thế nào cũng không chịu ăn.

Haizz, cảm xúc của phụ nữ có thai quả nhiên thay đổi nhanh quá!

Buổi tối, Sầm tiên sinh lại phải dỗ dành hồi lâu Sầm phu nhân mới chịu đi ngủ.

Trời mới vừa sáng, Quan Mẫn Mẫn mơ màng thức giấc, tay theo phản xạ bản năng sờ qua bên cạnh lại chỉ thấy một mảnh lạnh ngắt.

Cô ngồi dậy nhìn căn phòng trống rỗng, gọi một tiếng, 'Ông xã...'

Tiếc là không ai trả lời cô.

Liếc mắt nhìn qua đồng hồ, mới 5 giờ sáng thôi mà, hắn dậy sớm như vậy làm gì?

Ngay cả dép lê cũng không kịp mang, cô vội vàng xuống giường tìm người.

Vừa mới đi đến phòng sinh hoạt chung thì đã thấy người mình muốn tìm mở cửa bước vào.

'Sao lại dậy rồi? Dép lê đâu không mang?'

'Anh đi đâu vậy? Em sốt ruột đi tìm anh mà.' Cô dúi mặt vào ngực hắn, lại kinh ngạc phát hiện chiếc áo hắn mặc lạnh toát, rõ ràng là mới từ bên ngoài trở lại.

Đặt cô lên giường xong, hắn ngồi xuống, cẩn thận vén mái tóc rối của cô sau tai.

'Anh đi đâu vậy?' Sầm phu nhân vẫn chưa hết thắc mắc.

Chắc không phải cô chỉ mới mang thai mà đã ra ngoài ăn vụng phở đấy chứ?

Sầm phu nhân vừa nghĩ đến điều này thì sốt ruột túm lấy áo hắn, 'Mau khai thật đi.'

Nhưng mà Sầm phu nhân, cô cũng không suy nghĩ một chút, trên hòn đảo nhỏ này, ngoại trừ vệ sĩ và người làm ra, nào có ai để mà ăn vụng chứ? Sầm tiên sinh cũng không phải bụng đói ăn quàng đến mức ấy.

Nhìn bộ dạng giận dỗi đáng yêu của cô, Sầm Chí Quyền bật cười.

'Anh còn cười...'

'Được rồi được rồi, không trêu em nữa. Xem đây là cái gì?' Sầm tiên sinh lấy trong túi áo ra hai vỏ sò tròn tròn xòe ra trong lòng bàn tay.

Sầm phu nhân ngạc nhiên nhìn hai chiếc vỏ sò trong tay hắn, đây...đây là vỏ sò màu tím trong truyền thuyết mà ngày hôm qua họ tìm suốt một buổi chiều không được đây sao?

Hắn suốt đêm không ngủ là vì muốn tìm chúng sao?

'Tuy rằng màu hơi nhạt nhưng cũng coi như là màu tím rồi...lần sau...'

Sầm tiên sinh còn chưa nói hết câu thì đã thấy mặt Sầm phu nhân ướt đẫm nước mắt.

'Sao lại khóc rồi?' Hắn đau lòng ôm cô vào lòng.

Chỉ tiếc là Sầm phu nhân chỉ lo khóc, khiến Sầm tiên sinh sốt ruột muốn chết mà chẳng có cách nào.

Thật không dễ dàng mới đợi cô ngừng lại được, hắn nâng mặt cô lên, lau đi nước mắt vương trên đó, 'Không thích sao? Không thích anh đi tìm nữa.'

'Không được đi.' Vốn đã ngừng khóc, nghe hắn nói vậy nước mắt cô lại tuôn ra, dúi mặt vào ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy, 'Anh không cần đối xử với em tốt như vậy đâu!'

Sầm tiên sinh bật cười, thì ra khóc là vì vậy! Hắn không đối xử tốt với cô thì đối xử tốt với ai đây?

Đúng là cô gái ngốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net