Chương 327: Lấy tiền của người đàn ông khác trả hắn? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 327: Lấy tiền của người đàn ông khác trả hắn? (3)

'Chẳng lẽ ba cưới mẹ khiến tinh thần anh ấy bị tổn thương nên mới như vậy?' Quan Mẫn Mẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.

Nếu như sự xuất hiện của mẹ và cô khiến anh hai không vui như vậy, cô đúng là có chút khổ sở.

'Nghĩ nhiều quá rồi, cậu ấy như vậy tuyệt đối không phải vì em với mẹ đâu.'

'Vậy gì cái gì?'

'Vậy phải hỏi cậu ấy mới biết.'

'Chắc ba biết phải không?'

Người ta thường nói, người hiểu bạn nhất không nhất định là người thân nhất của bạn mà là kẻ thù. Ba với anh hai ghét nhau như vậy, người ngoài tuyệt không nhìn ra chút nội tình nào nhưng mẹ chắc chắn cũng biết.

Sầm Chí Quyền gật đầu.

'Được, mai em gọi điện thoại cho ba hỏi thử xem.'

Sầm phu nhân nói một cách quả quyết.

****

Khi bên tai Quan Dĩ Thần lần nữa vang lên tiếng chuông điện thoại, tâm trạng đang bực dọc khiến hắn cầm điện thoại lên, nhìn cũng không nhìn, quát to, 'Gì nữa?'

Hắn tưởng là Sầm Chí Quyền lại gọi đến, ai ngờ đầu bên kia nghe tiếng quát của hắn, im lặng hồi lâu cũng không lên tiếng, hoặc không dám lên tiếng.

Không dám?!

Hắn dịch điện thoại ra khỏi tai, lúc nhìn thấy số điện thoại không lưu tên nhưng sớm đã nhớ kỹ trong lòng kia, tim chợt đập nhanh hơn một bậc...

Là cô!

Lần đầu tiên cô gọi cho hắn, hơn nữa là khi hai người vừa trải qua một hồi tranh chấp kịch liệt.

Trang Lâm vốn sớm đã chuẩn bị sẵn phải nói gì nhưng khi nghe những lời đầy tức giận của hắn thì bị dọa đến ngây người. Khi hoàn hồn lại, cô thở ra một hơi dài, 'Là...là tôi, giờ anh có ở công ty không?'

Nghe giọng nói dịu dàng của cô, cơn tức của hắn ngay lập tức bị tắt hơn nửa.

'Có.' Hắn trầm giọng đáp.

'Vậy anh...có tiện xuống đây không?'

'Em đang ở dưới lầu?'

'Phải.'

'Bãi đỗ xe?' Nhớ tới có một lần, nửa đêm nửa hôm cô ở lại bãi đỗ xe chơ hắn, một cảm giác tức giận không hiểu sao lại dâng lên, giọng nói cũng nặng hơn mấy phần.

'Không phải, ở cửa công ty.'

'Anh...' Vốn định nói "Anh lập tức xuống ngay", cuối cùng khi nói ra lại là, 'Có chuyện thì đến văn phòng của anh mà nói.'

Trang Lâm nhìn điện thoại đã bị ngắt, giận dỗi cắn môi.

Cô chưa từng đến văn phòng của hắn, làm sao biết nó ở tầng mấy? Hơn nữa, cho dù biết nó ở đâu, văn phòng tổng tài Phạm Nhã Quốc tế là nơi cô có thể tùy tiện đi vào sao?

Nếu như hắn còn bận, cô có thể đợi ở đây!

Cô không muốn đi vào thế giới của hắn nữa!

Ở đó, quá tàn khốc!

Cô sợ lắm rồi.

'Trang tiểu thư phải không?'

Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, một nhân viên bảo an mặc đồng phục bước ra, lễ phép hỏi.

'Phải.'

'Tổng tài đang đợi cô, xin mời theo tôi.'

Thì ra hắn đã cho người đến dẫn đường cho cô, cho dù không muốn đến mấy cô cũng cắn môi bước theo.

Dù sao cũng phải gặp mặt một lần mà!

Nhân viên bảo an quẹt thẻ, cẩn thận giúp cô ấn nút thang máy rồi lui ra.

Khi thang máy đóng cửa lại, trái tim cô đột nhiên hồi hộp vô cùng, hai tay sít sao siết lấy tấm chi phiếu thì lúc đến dưới lầu công ty hắn cô vẫn cầm suốt đến giờ.

Đợi lát nữa khi trả cho hắn xong, cô thật sự không còn thiếu hắn cái gì!

Vốn nên cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao, không có!

Lòng cô, càng nặng nề hơn.

Nhớ lại đêm mưa hôm đó, hắn tát cô một cái, giận dữ quát bên tai cô, 'Em nợ tôi một cái mạng, đời này cũng trả không xong!'

Đúng vậy, nợ tiền dễ trả, nợ ân tình làm sao trả đây?

Bất kể thái độ hay lời nói của hắn làm cô tổn thương đến mấy cũng không thể phủ nhận một chuyện thực, hắn đã từng cứu cô một mạng!

Cô sợ mình càng hãm càng sâu, cô sợ chỉ có mình mình bị trầm mê còn hắn vẫn tiêu diêu tự tại, tỉnh táo nắm giữ mọi chuyện, cô sợ nhất là nếu cứ tiếp tục như vậy, đời này bản thân vĩnh viễn cũng không thể thoát được.

Thế giới của hắn quá sâu, quá khó hiểu.

Yêu cầu của cô cũng không nhiều, thật sự không nhiều, cô chỉ muốn vãn hồi một chút tôn nghiêm mà thôi.

Cửa thang máy cách một tiếng mở ra, cô mới vừa ngước lên đã thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông.

Hắn...đang đợi cô sao?

Còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã xoay người bỏ đi trước.

Cô từ thang máy bước ra, chỉ có thể bước theo chân hắn.

'Quan tổng...'

Hắn đứng trước cửa văn phòng, tay đã đặt lên nắm cửa đang định đẩy ra thì Trang Lâm vừa thở hồng hộc vừa gọi.

'...tôi...tôi không vào đâu.'

Cô chỉ cần đưa chi phiếu cho hắn là được.

Một khi đi vào cánh cửa đó, đóng lại rồi, xảy ra chuyện gì cô không dám tưởng tượng.

Cô sợ, lại cùng hắn lần nữa thân thể triền miên.

Cô lại gọi hắn là Quan tổng??

Cô rốt cuộc muốn xóa sạch quan hệ với hắn đến mức nào chứ?

Hơi lạnh bắt đầu dâng lên khiến ánh mắt băng lãnh dần chuyển thành một cơn giận âm ỉ.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa dùng sức một cái, lúc đẩy cửa phòng, giọng nói lạnh lùng cũng bật ra, 'Vào rồi nói sau.'

Lời vừa dứt thì bóng hắn cũng đã lách qua khung cửa.

Cuối cùng, Trang Lâm chỉ đành cắn răng bước vào theo, nhưng chân cô vừa mới đặt qua cửa thì cánh tay đẫ bị người đàn ông túm lại kéo vào, sau đó cánh cửa "phanh" một tiếng, sập lại sau lưng khiến Quan Viện Viện đang định đến tìm anh mình cũng bị nhốt ở bên ngoài.

Khuya như vậy rồi còn có phụ nữ đến tìm anh hai?

Quan Viện Viện đứng đó trầm tư, nếu cô không nhìn nhầm, cô gái đến tìm anh hai kia cũng là người mà lần đó anh hai bảo cô đến bệnh viện đưa số tài khoản cá nhân cho cô ta.

Lúc nào thì họ lại dây dưa cùng nhau rồi?

Nếu như cô không đoán nhầm, cô gái này tuyệt đối là đầu sỏ gây nên những cảm xúc phập phồng của anh cô trong mấy tháng qua.

Nhưng cô cũng hiểu anh mình, lúc này anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy có bất kỳ ai xen vào chuyện riêng của mình.

Thôi vậy!

Cô đang định xoay người rời đi thì điện thoại trong tay vang lên, cô liếc nhanh qua màn hình rồi ấn phím đón nghe, 'Tôi là Quan Viện Viện.'

'Quan tiểu thư, tư liệu cô cần tôi đã chuẩn bị xong rồi.'

'Được, giờ tôi qua lấy.'

Nói rồi cô bước nhanh vào thang máy.

****

Trang Lâm vừa vào văn phòng của hắn thì đã bị khói thuốc bên trong làm sặc đến ho liền mấy tiếng, haizz, người này sao lại biến văn phòng thành thế này chứ?

Một ly nước lọc đặt trước mặt cô, hắn ngồi xuống, mặt đối mặt với cô.

Nhìn cô ho đến đỏ cả mặt, suy nghĩ một chút lại đứng lên, mở hết tất cả cửa sổ để khói thuốc mau tản đi.

Chờ đến khi cô ngừng lại, hắn chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã tiều tụy đi không ít, giọng bất giác dịu lại, 'Đến tìm anh có việc gì?'

Đối với những cử chỉ khác thường của hắn, Trang Lâm cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, rụt rè đặt chi phiếu trong tay lên bàn, 'Cái này...trả cho anh!'

Giọng của cô rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe rất rõ, vừa nhìn thấy tấm chi phiếu kia, lửa giận trong lòng lại bắt đầu bùng lên.

Tốt, tốt lắm...

Thì ra là đến trả tiền!

Hắn còn tưởng rằng cô đột nhiên thay đổi.

Cô gái này, giỏi thật đấy!

Hắn chẳng qua trong lúc tức giận không lựa lời mà nói thôi, thế mà cô còn xem là thật.

Giật lấy tấm chi phiếu, đang định phát hỏa thì lại bị chữ ký rồng bay phượng múa bên trên làm cho sững sờ.

Lại nhìn xuống dấu mộc phía dưới...

Hay thật đấy!

Chẳng trách tên kia vừa mới về nước thì rảnh rỗi gọi điện thoại cho hắn, hỏi về chuyện riêng giữa hắn và cô! Thì ra...

Lửa giận phừng phừng hắn nắm chặt tờ chi phiếu, sải bước về phía bàn làm việc cầm điện thoại lên.

Vừa về đến nhà đang ở bếp giúp cô vợ nhỏ của mình chuẩn bị trái cây thì điện thoại của Sầm Chí Quyền đổ chuông, Quan Mẫn Mẫn liếc nhanh qua, khi nhìn thấy cái tên Quan Dĩ Thần đang nhấp nháy, suy nghĩ một chút, vẫn không có gan nhận điện thoại vì thế gọi với vào bếp, 'Ông xã, điện thoại.'

'Nghe dùm anh đi.'

'Không nghe, là của anh hai.'

Nghe lỡ bị mắng thì làm thế nào? Ảnh hưởng không tốt đến cục cưng nha.

Sầm Chí Quyền đặt dĩa trái cây lên bàn, ấn phím đón nghe.

'Sầm Chí Quyền, ý cậu là sao?' Điện thoại vừa thông thì đã nghe giọng nói đầy tức giận của Quan Dĩ Thần vang lên bên tai.

'Cơn tức lớn như vậy, còn đang tăng ca sao?' Sầm Chí Quyền bình thản hỏi.

'Bớt quanh co đi, cậu viết chi phiếu cho người của tôi là có ý gì?'

'Vậy thì phải hỏi lại chính cậu xem đã làm gì để người phụ nữ của mình phải nhờ người khác viết chi phiếu cho?' Sầm Chí Quyền không chút khách khí đáp.

Tên kia nổi nóng với hắn cũng vô dụng, hắn căn bản không sợ!

Hắn chỉ sợ tên kia chỉ sống trong thế giới của mình, nhìn không rõ lòng mình để rồi gây nên những tổn thương không đáng có cho người khác thôi.

'Sau này chuyện của tôi với cô ấy, cậu ít xen vào thôi.' Quan tổng tài lần nữa chủ động cúp máy khiến Sầm Chí Quyền bên này cũng bực lên, ném điện thoại sang một bên.

Hừ, mạnh miệng như vậy, sau này có chuyện tuyệt đối đừng đến tìm hắn!

Đương nhiên, bằng vào tính ương ngạnh của tên kia, cho dù có chuyện chắc cũng sẽ không tìm ai giúp đỡ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net