PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau - Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 06: Chiến tranh lạnh (2)

Hắn ở phòng khách trăn trở thật lâu cũng không ngủ được, sợ cô không biết có đang khóc không cho nên chỉ đành quay về phòng xem cô, ai ngờ cô thì tốt rồi, ngủ say như vậy.

Nhìn cô ngủ, cơn tức vừa mới nguội xuống lại bắt đầu bùng lên, đồng thời một ngọn lửa khác cũng dấy lên.

Ai ngờ cô lại còn bướng như vậy, vừa đá, vừa đánh lại còn cắn nữa, ý là định ép hắn lấy dây trói cô lại sao?

'Em không muốn ngủ với anh, anh đi ra ngoài.'

Cô lần nữa đấm mạnh vào vai hắn, giọng uất ức.

'Em là vợ của anh, không ngủ với anh thì ngủ với ai?' Hắn càng tức hơn.

'Chính là không muốn ngủ với anh.'

'Nói lại lần nữa xem!' Giọng của hắn trầm xuống vài phần.

'Không muốn ngủ với anh.' Nói lần nữa thì sao chứ? Cho dù hắn đánh cô cô cũng không sợ.

'Em...' Thấy cô nhắm tịt mắt giống như hắn thật sự sẽ đánh cô vậy, khiến hắn có chút tức giận, chút không đành lòng cùng bất đắc dĩ.

Tức giận cực điểm buông cô ra, hắn ngả người nằm xuống phần giường bên cạnh.

'Anh ra phòng khách ngủ.' Cô mở măt, thấy bộ dạng hắn như muốn ngủ lại đây thì đưa tay đẩy vai hắn một cái.

'Trang Lâm, giờ anh không muốn cãi nhau với em, anh cảnh cáo em, tốt nhất đừng nên khiêu chiến điểm cực hạn của anh.' Tránh cho hắn nhịn không được đưa tay bóp chết cô.

'Vậy xin hỏi Quan tổng tài, hôm nay vẫn cần tiểu nữ hầu hạ ngài ngủ sao?'

'Trang Lâm, sức nhẫn nại của anh có hạn. Ngủ...' Nghiến răng giữ cho mình tỉnh táo lại, thấy cô còn mở miệng muốn nói liền dứt khoát chặn đứng, 'Im miệng!'

Cô tức giận túm lấy chiếc gối định đến phòng dành cho khách ngủ nhưng chăn còn chưa kịp cuộn đi thì đã bị hắn thô lỗ đè trở lại giường, 'Anh nói ngủ!'

Trang Lâm trừng hắn một cái, quay đầu sang hướng ngược lại nhắm mắt chẳng thèm nhìn hắn nữa, cơn tức làm cho lồng ngực không ngừng phập phồng, đương nhiên không có cách nào lập tức ngủ được nhưng cô chính là không muốn nhìn hắn dù chỉ một lần nào nữa. Nghiêng người né tránh cánh tay như gọng kìm của hắn, những giọt nước mắt ủy khuất không kìm chế được tràn ra khóe mi, một giọt rồi một giọt, không cách nào ngừng được.

Khóc mệt rồi, trong mơ hồ, cô cảm thấy phần giường bên kia trũng xuống, hắn nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, vỗ nhẹ lưng cô, giọng nhỏ như một tiếng thở dài...

'Rốt cuộc em giận dỗi gì anh chứ?'

****

Sáng hôm sau thức dậy, phần giường bên kia đã trống không.

Nếu như không phải chiếc gối đầu bên cạnh hõm xuống, không chừng cô còn tưởng hai người thực sự chia phòng ngủ suốt một đêm qua.

Nhưng, cho dù ngủ chung trên một chiếc giường thì cũng chẳng tốt hơn là bao.

Lật chăn lên ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường đã nghe giọng hớn hở đầy ngạc nhiên của con gái...

'Ba, ba về rồi!'

'Ừ!'

Sau đó là tiếng chân của con.

'Mẹ làm bữa sáng ở nhà, mang đến cho hai đứa nè, Lâm Nhi đâu?' Bà Trang tay cầm hộp thức ăn mỉm cười nhìn cô bé đang hớn hở dụi mặt vào ngực ba mình không chịu đứng lên.

'Bà ngoại, chắc chắn là mẹ còn chưa dậy rồi.'

'Sao con biết?' Bà Trang cầm hộp thức ăn vào phòng ăn, mở ra sau đó bày từng món ăn tinh xảo lên bàn.

'Mỗi lần ba đi công tác về, ngày hôm sau mẹ đều không dậy nổi.' Cô bé hùng hồn nói, sau đó còn quay sang ba mình, giọng cầu thị, 'Phải không ba?'

'Được rồi được rồi, qua đây ăn sáng với ba con đi.' Bà Trang là người từng trải nhưng ở trước mặt con rể nói chuyện khuê phòng của con gái, bà vẫn chưa open đến như vậy.

Cũng may, tất cả tâm tư của bạn nhỏ Á Á đều đặt trên người người cha đã lâu không gặp của mình nên không để ý, đôi tay mềm mại ôm chặt cổ ba, nũng nịu nói, 'Ba, ba ăn sáng với con nha, được không?'

'Ừ.' Đáp khẽ một tiếng, Quan Dĩ Thần ôm con gái đi về phía phòng ăn.

'Mẹ, mẹ không cùng ăn sáng sao?' Quan Dĩ Thần nhìn bà Trang hỏi.

'Mẹ ăn ở nhà rồi, để mẹ ra ban công giúp tụi con chăm mấy chậu hoa, mấy ngày trước Lâm Nhi mới bảo người ta giao đến.' Bà sợ con gái không biết cách chăm.

Bà Trang đi rồi, Á Á đã ngồi yên trên ghế vẫn chưa chịu ăn mà cứ nhìn ba mình không chớp, 'Ba, bánh kem con để lại cho ba, ba có ăn chưa?'

'Ăn rồi.' Ăn một miếng cũng kể là ăn mà, đúng không?

'Có ngon không?'

'Cũng ngon.'

'Ba, ba không về mừng sinh nhật với con, con nhớ ba lắm.'

'Xin lỗi con, lần sau ba nhất định sẽ về.'

'Vậy phải đợi đến sang năm lận, lâu thật lâu!'

'Không sao, ba với con cùng đợi.'

'Ba, lần này ba về, là vì nhớ con với mẹ sao?'

'Ừ.'

'Ba, vậy có phải ba sẽ ở lại lâu một chút không?'

'Ừ.'

'Ba, vậy...'

'Ăn đi, không được nói nhiều.'

Hắn đẩy ly sữa đến trước mặt con gái.

'Ba, con muốn ăn bánh sừng bò của ba.'

Quan Dĩ Thần cầm một chiếc bánh sừng bò khác đưa cho cô bé.

'Con muốn ăn cái trong dĩa của ba kia.' Cô nhóc bướng bỉnh nói.

Quan Dĩ Thần nhìn chiếc bánh đã bị cắn một miếng trong dĩa của mình, chần chừ một chút cuối cùng vẫn đưa một nửa chưa cắn đến bên miệng con.

Cô bé hé môi, nhẹ nhàng cắn một miếng rồi cười một cách thỏa mãn, 'Ba, bánh này ăn ngon thật.'

Nhìn nụ cười ngây thơ của con gái, lòng Quan tổng tài nhất thời mềm nhũn, giọng cũng nhu hòa hơn, 'Ngon thì ăn nhiều một chút.'

Cùng con gái ăn xong bữa sáng, Trang Lâm vẫn chưa xuất hiện.

Bà Trang giúp hai người chăm sóc mấy bồn hoa ngoài ban công xong cũng quay về.

Trong phòng khách an tĩnh, Quan Dĩ Thần mở máy tính lên check mail, Á Á ăn no rồi hớn hở ôm món quà sinh nhật muộn mà ba mình mang về từ Pháp chạy tới chạy lui trong phòng, vui vẻ cực kỳ.

Quan Dĩ Thần liếc nhìn cô con gái đang nói chuyện một mình với búp bê của mình, lại nhìn về phía phòng ngủ còn đang đóng chặt, mím môi, 'Á Á...'

'Dạ.'

Cô bé hớn hở chạy đến trước mặt ba mình, mở to đôi mắt như hai viên bi nhìn hắn.

'Vào xem mẹ đã dậy chưa, bảo mẹ chơi với con nhé.'

'Dạ.' Cô bé liếc nhanh về phía chiếc laptop đang mở, tuy rằng rất muốn ba chơi với mình nhưng lại sợ làm trễ nãi công việc của ba, vì vậy rất nghe lời ôm búp bê đi vào phòng ngủ.

Quan Dĩ Thần thấy con gái đã vào phòng ngủ liền ôm máy tính đi vào thư phòng.

'Mẹ...' Á Á vào phòng nhưng không thấy mẹ đâu liền lớn tiếng gọi.

Trang Lâm thay xong quần áo từ phòng thay đồ bước ra, thấy con gái đang ôm búp bê tìm mình thì vội đáp, 'Mẹ ở đây!'

Cô bé quay lại, nhìn thấy mẹ, trên môi liền nở nụ cười ngọt ngào, 'Mẹ xem nè, đây là quà sinh nhật ba mang về đó.'

'Thích không?' Trang Lâm nhìn con búp bê trong tay con gái, ừm, vẫn còn không quên mua quà.

Mà cô bé ngốc kia, cũng ngốc như cô vậy, chỉ cần nhận được một chút thì đã sẵn sàng móc tim móc phổi ra hết.

'Thích.'

'Ba đâu?' Cô quỳ xuống, giúp con buộc lại mái tóc dài cho thật đẹp.

'Ba bảo con vào tìm mẹ chơi với con.'

'Vậy ba đi đâu rồi?'

'Ba đang làm việc.'

Lại làm việc!

Thôi kệ đi!

'Hom nay mẹ đưa con đi tìm Quả Quả chơi, được không?'

'Mẹ...' Cô bé như suy nghĩ điều gì đó ghê lắm.

'Sao vậy? Không muốn đi?'

'Không phải.'

'Vậy thì sao?'

'Con thích ở nhà hơn.'

'Tại sao?'

'Tại vì ba ở nhà.'

'Ba đang làm việc, chúng ta không làm phiền ba, được không?'

'Vậy...thôi được.'

Thế là, hai mẹ con nắm tay nhau ra khỏi phòng.

Ngoài phòng khách yên tĩnh cực kỳ còn trong thư phòng loáng thoáng vọng lại tiếng hắn đang nói điện thoại, vốn định nói với hắn một tiếng nhưng một suy nghĩ lướt qua đầu khiến cô lẳng lặng nắm tay con gái bước ra ngoài.

'Mẹ, không cần nói với ba chúng ta ra ngoài sao?' Ngược lại cô bé Á Á chu đáo cực kỳ.

'Không cần đâu.'

'Vậy ba tìm không thấy chúng ta thì làm thế nào?'

'Mẹ sẽ gởi tin nhắn cho ba.'

'Dạ.'

Trước khi ra ngoài, cô bé còn lưu luyến nhìn về phía thư phòng mấy lần.

Đợi khi công việc của Quan Dĩ Thần tạm xử lý xong ra ngoài thì trong nhà đã không còn một bóng người.

Đang định gọi điện thoại hỏi xem cô đi đâu thì công ty lại gọi điện đến, nhận điện thoại xong, hắn trực tiếp ra cửa.

Lúc đến công ty mới nhận được tin nhắn của cô nói mình đến chỗ Quan Viện Viện, hắn cũng yên tâm không nghĩ gì nhiều.

****

Trang Lâm đưa con gái đến chỗ của Quan Viện Viện, hai cô bé đã lâu không gặp nhau vui vẻ nhập bọn chơi chung.

Quan Viện Viện ngồi ở sofa, trên đầu gối là một chiếc laptop đang mở.

'Hai người thực sự là anh em ruột không lẫn đi đâu được.'

Trang Lâm cầm miếng bánh mousse trà xanh vừa nãy trên đường cố tình ghé mua mang đến cắn một miếng, 'Hôm nay muốn uống trà gì?'

Đối với câu trước, Quan Viện Viện làm như không nghe thấy, còn câu sau, cô chỉ tay về phía bếp, 'Trà chanh đi, bên đó có bộ dụng cụ pha trà hai ngày trước em mới mua.'

Trang Lâm xoay người đi vào bếp, mở tủ, bên trong quả thực có một bộ dụng cụ pha trà bằng sứ, vừa nhìn đã biết rất đắt đỏ.

'Em mua cái này làm gì?' Đủ các loại ly, ấm trà nhét đầy cả ngăn tủ.

'Quan phu nhân, dùng ấm trà và tách trà nào thì phải xem tâm trạng thế nào. Lỡ như tâm trạng em không tốt, nhìn bộ ấm chén không thuận mắt thì làm thế nào?' Quan Viện Viện chẳng buồn ngẩng đầu lên, hùng hồn đáp.

Haizz, biết trước là hỏi cũng như không hỏi mà.

Người nhà họ Quan của hắn hình như ai cũng vậy, làm chuyện gì cũng chỉ biết theo ý mình, căn bản không nghe lọt tai ý kiến của người khác.

Có lúc Trang Lâm thực sự hoài nghi có phải đứa trẻ nào do những gia tộc hào môn như vậy nuôi dưỡng ra cũng giống nhau cả không, cứ xem mình là trung tâm của vũ trụ?

Nhưng Mẫn Mẫn cũng là người nhà họ Quan, hình như chị ấy đâu có khó khăn như hai anh em này đâu?

Hy vọng Á Á của cô sau này đừng như vậy thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net