PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau - Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 07: Muốn quên, lại gặp (1)

'À, anh hai không phải hôm qua mới về sao? Một nhà ba người không có tiết mục gì sao?'

'Anh ấy bận công việc muốn chết, nào có tiết mục gì.' Trang Lâm nhàn nhạt đáp nhưng Quan Viện Viện nghe ra được trong lời nói của cô có một tia oán giận.

Oán giận??

'Chắc không phải chị đang giận anh em đó chứ? Hai người cãi nhau sao?' Cô ngừng động tác gõ bàn phím ngẩng đầu lên, 'Anh hai em là vậy đó, ảnh đã quen cách sống như vậy rồi, nếu muốn ảnh thay đổi, chị phải khiến ảnh nhận ra phải biết cân bằng giữa gia đình và công việc mới được.'

Trang Lâm từ tốn pha một ấm trà mang lại sofa, ngồi xuống rồi mới nói, 'Bọn chị không cãi nhau.'

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua bức rèm chiếu vào phòng, cô thoải mái ôm một chiếc gối vào lòng, vào một buổi sáng đẹp trời thế này, thật sự hy vọng cuộc chiến tranh lạnh của họ không còn tiếp tục nữa, vậy thì tốt biết mấy.

'Không cãi nhau? Không tức giận?' Quan Viện Viện đặt laptop xuống, nghi hoặc nhìn vẻ mặt của cô.

Rõ ràng trên mặt cô không có sự vui vẻ thường ngày!

Nhưng ngày thường khi anh hai về, cho dù không có thời gian dành cho hai mẹ con thì trên mặt chị ấy cũng đều tỏ ra vui mừng, còn bây giờ thì sao?

'Thật sự không có.' Trang Lâm bấu chặt chiếc gối trong tay, nhớ tới chuyện sáng nay hình như hai người còn chưa gặp mặt nhau nữa, cãi nhau bằng cách nào?

Mà tối qua, cũng không hẳn là cãi nhau.

'Lúc đầu khi anh hai cưới chị, em cảm thấy hai người thực sự không thích hợp lắm.' Quan Viện Viện rót cho mình một ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm, vị ngon của nó khiến cô không khỏi thoải mái thở ra.

'Vậy giờ thì sao?' Trang Lâm lườm Quan đại tiểu thư, chuyện trước đây cô không để ý nhưng giờ hai người đã thân nhau hơn rồi, biết tính cách cô chính là như vậy.

'Giờ lại cảm thấy, chỉ có người như chị mới chịu nổi anh của em thôi.'

Nếu như những cô thiên kim tiểu thư suốt ngày chỉ biết nhe nanh múa vuốt mà cô quen gả cho anh ấy, không li hôn mới thực sự là kỳ tích.

'Thực ra Dĩ Thần cũng không tệ đến thế.'

Lúc đầu khi hai người mới đến với nhau, công việc của hắn còn không bận như bây giờ, thực ra quan hệ giữa hai người rất tốt. Sau đó cô mang thai, không thể cùng hắn ra ngoài, mà mấy hạng mục lớn của công ty bên châu Âu và Mỹ đồng thời khởi công, Quan Viện Viện cũng bởi vì mang thai mà ném hết công việc lại cho hắn khiến hắn có một khoảng thời gian bận đến nỗi một ngày ngủ chưa đến năm tiếng khiến cô nhìn mà đau lòng.

Khoảng một năm nay tình hình tốt hơn nhiều. Nghe nói một vài hạng mục đã hoàn thành, Quan Viện Viện cũng đã quay lại với công việc, thực ra cô rất muốn hắn nghỉ ngơi một chút nhưng trên công việc, Quan tổng tài làm gì chịu nghe cô nói chứ?

'Chỉ có chị thấy ảnh tốt thôi.'

'Quan Viện Viện, đó là anh hai em.'

'Ờ, chính vì là anh trai em nên em mới nói như vậy, ảnh mà không phải anh trai em, em lười phải nói.'

'Chỉ nói người ta thôi, còn em thì sao?'

'Em thì có vấn đề gì?'

'Em không định tìm cha cho Quả Quả sao?'

Sự trưởng thành của một đứa bé, sao có thể thiếu vai trò của người cha được chứ?

Nhìn Á Á nhà cô xem, cho dù thời gian ba dành cho con rất ít nhưng con gái cô vẫn thương ba mình vô cùng.

'Tại sao phải tìm ba cho đứa nhỏ chứ?' Quan Viện Viện lơ đễnh nói.

Một mình cô cũng có thể nuôi dưỡng đứa bé nên người, căn bản không cần sự giúp sức của bất kỳ người đàn ông nào.

'Quả Quả có hỏi em về ba của nó không?'

'Có chứ.'

'Vậy em nói thế nào?'

'Không phải đứa nhỏ nào cũng có ba, cũng không phải đứa nhỏ nào cũng có hai người mẹ như con bé mà.'

'Cho nên Quả Quả chấp nhận câu trả lời này?'

'Trước mắt thì vẫn chấp nhận.'

'Vậy sau này thì sao?'

'Chuyện sau này, sau này tính đi.' Đến lúc con bé lớn rồi, hiểu chuyện rồi thì sẽ hiểu, chuyện người lớn không nhất thiết phải có đáp án.

'Có phải em rất thích ba của Quả Quả không?' Nhiều năm như vậy rồi nhưng Trang Lâm chưa hề thấy cô có quan hệ mật thiết với người đàn ông nào, liệu có phải là vì ba của đứa nhỏ khiến cô nhớ mãi không quên không?

Cô đã từng hỏi thử Quan Dĩ Thần xem có biết vì sao hai người không đến với nhau không, ai ngờ Quan tổng tài lại điềm nhiên nói, 'Ngay cả người đàn ông đó là ai anh còn không biết thì làm sao biết tại sao hai người không đến được với nhau.'

Thậm chí có thể nói hắn còn không biết từ lúc nào em gái mình lại qua lại với một người đàn ông, còn để đến mang thai.

Nhưng trước giờ hắn không hỏi đến chuyện riêng của em gái, bằng vào cá tính của Viện Viện, cô cũng không thích người khác hỏi nhiều về chuyện của mình, nếu như cô đã quyết định sinh đứa bé ra, vậy chắc chắn là đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Vì vậy hắn không hỏi đến mà tùy ý cô.

'Thích?' Quan Viện Viện nhất thời ngớ ra, trong đầu nghĩ đến lại là tình cảnh hôm đó ở sân bay, hắn và người đẹp chân dài kia đi cùng nhau cùng động tác khoác tay lên eo cực kỳ thân mật kia.

Cô? Thích hắn??

Tình cảm thân thiết thời thơ ấu có lẽ có một chút nhưng tình yêu nam nữ? Sao có thể chứ?

Cho dù là có thì cũng là hắn đã từng thích cô mới phải.

Đúng vậy, đã từng.

Bằng vào danh hiệu phong lưu của Tề thiếu gia, cái "thích" dành cho một cô gái có thể kéo dài bao lâu chứ?

Huống gì cô đã từng gây ra chuyện đó với anh ba hắn.

Bọn họ...

Chẳng sao cả, hai người sớm đã là hai đường thẳng song song.

'Thật sự thích sao?' Sự thẫn thờ dù trong chớp mắt của cô, Trang Lâm vẫn nhận ra.

Nhưng rất nhanh, Quan Viện Viện khôi phục lại vẻ mặt như thường, bình thản dời đi chủ đề...

'Trưa nay muốn ăn gì?'

'Trong nhà có món gì?'

Quan Viện Viện nhún vai, 'Thôi bỏ đi, ra ngoài ăn vậy, tiện dẫn hai đứa nhỏ đi chơi luôn.'

'Cũng được.'

Hôm nay khí trời mát mẻ, rất thích hợp đi dạo phố.

Hai người lớn uống trà xong thì dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.

Mà từ sáng cho đến khi họ ra ngoài, điện thoại của Trang Lâm vẫn một mực im lặng, không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn.

Thật sự rất quá đáng!

Lửa giận trong lòng Quan phu nhân càng lúc càng lớn.

Cô quyết định lần này phải chiến tranh lạnh đến cùng, tuyệt đối không chủ động để ý đến hắn.

*****

Giờ cơm trưa, ở cổng lớn của tòa nhà Sầm thị vẫn đông đúc người đến người đi.

Sầm Tĩnh Di đã trình bày kế hoạch của mình với Sầm Chí Quyền gần hai tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, cô nhiệt tình mời, 'Anh, có muốn cùng đi ăn trưa không?'

Sầm Chí Quyền không ngẩng đầu lên, 'Không cần đâu.'

'Mẫn Mẫn sẽ đến sao?' Sầm Tĩnh Di tỏ ý đã hiểu, Mẫn Mẫn và anh hai nhiều năm như vậy rồi mà vẫn ngọt ngào như ngày đầu, thật khiến người ta hâm mộ, cũng khiến người ta tin tưởng, thực ra tình yêu thật sự vẫn tồn tại, hơn nữa sẽ tồn tại lâu dài.

'Ừ.' Đang định chỉnh lại cách xưng hô của cô thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra, hai mẹ con nhân vật chính xuất hiện, theo sau là tài xế tay xách hộp cơm.

'Ba...' Cô bé Nhược Nhược phóng như bay về phía ba mình, sau đó mới phát hiện có Sầm Tĩnh Di liền ngọt ngào gọi, 'Cô út.'

'Cục cưng, để cô út bế một chút.' Nhìn nụ cười ngọt ngào của cô bé, tim Sầm Tĩnh Di mềm nhũn, quỳ xuống, giang hai tay ra.

'Cô út, chỉ được bế một chút thôi nha.' Cô bé nhào vào vòng tay cô.

'Sao vậy?'

'Tại ba còn chưa bế, không được để ba đợi lâu quá.'

'Được rồi được rồi, để ba bế con đi.' Sầm Tĩnh Di hôn lên trán cô bé một cái, thả người.

'Có muốn cùng ăn trưa không?'

Quan Mẫn Mẫn đi về phía ba người, tài xế đã đặt hộp cơm lên bàn rồi lui xuống.

'Thôi, không làm kỳ đà đâu. Lát nữa mình còn phải đi xem văn phòng bố trí thế nào. Đi trước nha.' Sầm Tĩnh Di vẫy tay với cô bé vẫn đang rúc trong ngực ba mình, 'Cục cưng, cô út đi về nha.'

'Ồ, làm gì mà gấp vậy?' Sầm phu nhân dường như vẫn còn điều muốn nói.

'Sao vậy? Còn chuyện muốn nói với mình sao?' Sầm Tĩnh Di nhìn sang cô.

'Không có.' Sầm phu nhân nhún vai.

'Vậy bye nhé.'

Cô xoay người rời đi, chính ngay lúc bàn tay đặt lên nắm cửa đó, sau lưng chợt truyền đến tiếng của Sầm phu nhân, 'Còn tưởng em thuận đường đi xem người yêu cũ một chút chứ.'

Trả lời Sầm phu nhân chỉ là tiếng sập cửa nặng nề.

Sầm Chí Quyền ôm con gái đứng lên, đặt con xuống sofa, mở hộp cơm ra, lấy từng đĩa thức ăn tinh xảo bày ra bàn, lại cẩn thận giúp cô bé choàng khăn ăn mới bắt đầu đút con ăn.

Sầm phu nhân ngồi bên cạnh không hề đụng đũa, hai tay chống dưới cằm như có điều suy nghĩ.

'Sao vậy? Muốn anh đút sao?' Muốn thì cũng phải đợi hắn đút con gái ăn xong đã.

Ngược lại công chúa Nhược Nhược rất hiểu chuyện, 'Ba, hay là ba đút mẹ ăn trước?'

'Không cần, người ta đang có chuyện suy nghĩ mà.' Sầm phu nhân bĩu môi.

'Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?' Sầm phu nhân không trả lời con gái, ngược lại nhìn sang ông xã mình, 'Anh nói xem liệu Tĩnh Di có đến tầng 19 không nhỉ?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net