PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau - Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Đừng giận anh nữa được không? (3)

Trang Lâm đi lấy thức ăn, Á Á vui vẻ chấm một miếng khoai tây chiên vào sốt cà chua đưa đến bên miệng hắn, 'Ba, ăn nè.'

Quan tổng tài không nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ đành há miệng cắn lấy.

'Ngon không ?'

'Ngon.' Nhìn nụ cười trên mặt con, hắn còn có thể nói gì đây ?

'Cậu, cổ phiếu của công ty cậu mấy ngày nay cứ tăng liên tục.' Sầm Cảnh Duệ sau khi hoàn thành một giao dịch, cuối cùng buông máy tính, nhìn sang ông cậu đang ngồi bên cạnh.

'Vậy sao ? Chắc con kiếm được không ít nhỉ ?' Quan Dĩ Thần liếc cháu, 'Ba con có biết con lại mua cổ phiếu không ?'

Hơn nửa năm trước, thằng nhóc không biết trời cao đất dày này lợi dụng những lỗ hổng trong mạng lưới giao dịch, xâm nhập vào hệ thống giao dịch Jones dẫn đến chỉ số Down Jones sụt giá chưa từng có, chỉ trong vòng 5 phút đã hạ xuống đến dưới 10.000 điểm, cũng có nghĩa là, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy, thị trường chứng khoán Mỹ đã bốc hơi cả ngàn tỷ đô.

Sầm Chí Quyền vì để giải quyết cái họa lớn do con trai gây ra, có thể nói là đã hao hết tâm trí, trong tối ngoài sáng không biết vận dụng bao nhiêu mối quan hệ mới coi như tạm dẹp yên.

Sau đó nghe nói cậu nhóc bị nhốt ở nhà một năm, điện thoại máy tính đều bị tịch thu.

Giờ xem ra đã được giải phóng rồi, lại còn dám ở trước mặt hắn bàn chuyện cổ phiếu.

'Ba biết mà.' Sầm Cảnh Duệ điềm nhiên nói.

Lần đó gây họa chỉ là vì tò mò muốn thử một chút thôi, thật không ngờ hệ thống máy tính của họ tệ đến vậy.

'Còn muốn gây họa sao ?'

'Không đâu.' Cậu đâu phải người biết sai không chịu sửa.

Lần trước thấy ba vì chuyện của mình mà bôn ba lao lực như thế, cậu đã hối hận và ăn năn lắm rồi.

Có một số điểm mấu chốt tuyệt đối không thể tùy ý vượt qua.

'Cậu, cổ phiếu công ty cậu gần đây tăng nhiều như vậy, sao cậu còn rảnh rỗi ngồi đây ?'

'Đang nghỉ phép.'

'Cậu mà cũng nghỉ phép sao ?'

'Cậu không phải người sao ?' Tiểu tử này dám trêu hắn sao ?

'Vậy có thể nhân lúc cậu nghỉ phép hỏi vài câu không ?'

'Hỏi đi.'

'Phạm Nhã Quốc tế tuần trước công bố kết quả kinh doanh 6 tháng đầu năm, doanh thu đạt hơn 120 tỷ đô Sing, giảm 10% so với năm ngoái nhưng tập đoàn C&Z mà cậu xây dựng riêng thành tích lại tốt cực kỳ, sự tăng trưởng của C&Z từ đâu mà có vậy ?'

Quan Dĩ Thần nhướng mày, thằng nhóc này bị nhốt một năm, rốt cuộc nghiên cứu cái gì vậy ?

'Doanh thu của Phạm Nhã Quốc tế chủ yếu đến từ kinh doanh bất động sản ở Đông Nam Á...'

Tuy hắn rất ít khi bàn công việc với người không phải trong công ty, cho dù tạp chí tài chính muốn phỏng vấn riêng hắn cũng không được nhưng hôm nay chắc là do tâm trạng tốt, khó được hắn chia sẻ về công việc với người khác, mà còn là một đứa nhỏ.

Nếu như những phóng viên tạp chí tài chính biết chuyện này nhất định sẽ rất hối hận tại sao không đến phục kích trong cửa hàng McDonald, không chừng đã có được tin độc quyền.

Lúc Trang Lâm bê khay qua, hai cô bé đang chơi với món đồ được tặng rất vui vẻ, hai người đàn ông, ừm, một người đàn ông và một đứa bé đang ở đó thảo luận công sự khiến cô quả thực mở rộng tầm mắt.

Cô biết con trai của đại boss là thiên tài nhi đồng có IQ rất cao nhưng mới 9 tuổi mà có thể bàn về xu thế thị trường với Quan Dĩ Thần, liệu có trưởng thành sớm quá không ?

Nhưng cô vừa ngồi ăn vừa nghe hai người nói chuyện cũng rất thú vị.

Chỉ có điều, rõ ràng cô không quấy rầy hai người vậy mà hắn đột nhiên lại đưa tay nắm lấy cổ tay cô khiến miếng hamburger trên tay cô suýt nữa thì rơi xuống đất...

'Gì vậy ?' Cô muốn rụt tay về nhưng hắn không chịu buông.

'Anh cũng đói.' Hắn ngoài miệng nói đói nhưng mắt cứ khóa chặt trên mặt cô.

'Vậy thì ăn đi.' Cô chỉ một chiếc hamburger khác còn chưa ai động đến.

'Thử xem cái này có ngon không.' Lời vừa dứt thì tay hắn cũng khéo léo dùng sức kéo tay cô đến gần, ghé miệng sang, trực tiếp cắn một miếng lên chỗ cô vừa mới cắn.

Đúng là quá đáng mà !

'Mùi vị không tệ.' Hắn vẻ mặt đường hoàng nói sau đó lại giữ tay cô như vậy, cắn tiếp một miếng.

'Ba, hamburger trên tay mẹ ngon hơn sao ?' Á Á quay lại vừa khéo nhìn thấy động tác kia của hắn.

'Buông tay !' Trang Lâm vừa thẹn vừa giận nói, thật không ngờ hắn ở nơi công cộng lại làm ra chuyện thân mật như vậy.

Làm đến mức thích hợp thì dừng, đạo lý này Quan Dĩ Thần hiểu, hắn rốt cuộc buông tay cô ra.

'Ba, có phải vậy không ?' Á Á lại hỏi một lần.

'Ừ, giống như Á Á ăn bánh sừng bò của ba lần trước vậy, có phải ngon hơn không ?' Quan tổng tài trả lời một cách khéo léo.

'Dạ, con cũng thích ăn chung bánh với ba.'

'Bởi vì con thương ba cho nên thích chia sẻ với ba, đúng không ?'

'Đúng ạ, cho nên ba cũng thương mẹ nên mới ăn chung một cái bánh với mẹ phải không ?' Á Á học theo ba mình rất nhanh.

Sắc mặt Quan tổng tài hơi thay đổi, ngược lại Trang Lâm, không biết vì mặt trời buổi trưa quá nóng hay thế nào mà mặt đỏ lên, nhìn con gái nói có chút không được tự nhiên, 'Ăn mau đi.'

'Đương nhiên là bởi vì cậu mợ thương nhau mới vậy rồi. Mẹ chị cũng thích giật đồ ăn trên tay ba để ăn, lần nào cũng thích ba đút cho.' Nhược Nhược giải thích, đồng thời không chút khách khí bán đứng Quan tiểu thư.

Nhưng điều cô bé nói cũng là sự thực, người trong nhà ai mà không biết.

Điều Nhược Nhược không biết chính là thực ra trước đây mẹ cô bé còn thích giành đồ ăn với anh hai của cô bé nữa !

Sầm Cảnh Duệ thở ra một hơi thật dài.

'Anh hai, sao vậy ?' Nhược Nhược quan tâm hỏi.

'Không sao.' Cậu nhóc lại thở dài một tiếng nhìn về phía Quan Dĩ Thần mặt không đổi sắc kia, kề tai hắn nói nhỏ, 'Cậu, từ lúc nào mà cậu cũng học theo ba cháu vậy ? Cẩn thận kẻo sau này mợ cũng trèo lên đầu cậu ngồi giống như mẹ cháu bây giờ đấy.'

Cậu thật sự không phải dọa suông, nhớ năm đó cậu còn lo lắng mẹ mình bị ba bắt nai ai ngờ sự thực chứng minh, Quan tiểu thư nhà cậu mới là người bắt nạt.

Quan Dĩ Thần không trả lời, chỉ đăm đắm nhìn người ngồi đối diện một mực không dám ngẩng đầu lên nhìn mình kia.

Cá tính của cô khác hoàn toàn so với Mẫn Mẫn, tuyệt đối sẽ không như thế.

****

Sau buổi trưa vui vẻ mà có chút lúng túng kia, ai về nhà nấy.

Á Á theo thói quen ngủ trưa ngay trên xe, Trang Lâm thì vẫn luôn cúi gằm đầu, tay cầm điện thoại ấn ấn, chắc là đang chat với bạn bè hay lên mạng gì đó, chỉ là không nói chuyện với Quan Dĩ Thần.

Lúc xe dừng lại chờ đèn xanh, Quan Dĩ Thần liếc nhìn cô một cái, cầm điện thoại của mình đưa đến trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ khó hiểu.

Hắn hắng giọng, có chút không được tự tại lên tiếng, 'Anh mới tải skype về, còn chưa biết cách dùng cho lắm, em giúp anh add thêm bạn vào.'

Giữa vô số mạng xã hội như Facebook, Twitter gì đó, hắn tương đối thích Skype hơn.

Trang Lâm nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì, một người ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có như hắn lại chơi Skype sao ?

'Rất nhiều đối tác làm ăn của anh đều dùng nó, ngày thường bàn công việc đều thông qua Skype.'

'Em đâu có biết mấy đối tác làm ăn của anh.'

'Vậy thì thêm em trước.'

Cô có thể cự tuyệt được không?

'Nhanh lên, anh còn phải lái xe.'

Được thôi, vì sự an toàn của ba người, hắn nói thêm thì cứ thêm.

Lấy điện thoại của hắn mở skype lên thêm nick của mình vào xong mới phát hiện hắn trực tiếp dùng tên của mình « Quan Dĩ Thần » chứ chẳng có nick gì cả.

Cũng đúng thôi, tuýp người như hắn sao lại chịu dùng mấy cái nick name này nọ chứ.

Thêm xong, trả điện thoại lại cho hắn, tiếp tục chat với Quan Viện Viện, cô nói liên tục mấy ngày nay bên Pháp mưa rất to.

Than thở về thời tiết xong thì bắt đầu than về công việc. Bởi vì Quan Dĩ Thần tự cho mình nghỉ phép hai tháng nên tất cả công việc đều đè lên vai cô, thật sự là quá tải, cho đến giờ cô mới tin Quan tổng tài vốn nổi tiếng cuồng việc đã thật sự buông bỏ công việc quay về theo đuổi bà xã đang đòi li hôn của mình.

Tuy cảm thấy khá bức xúc đối với chuyện hắn ném hết công việc lại cho bà mẹ đơn thân Quan Viện Viện nhưng cô quản được hắn sao ?

Với lại, hắn muốn theo đuổi thì cô nhất định phải đồng ý sao ? Hừ !

****

Về đến nhà thì đã hơn 4 giờ chiều, bởi trưa không ngủ nên hai mí mắt của cô giờ bắt đầu sụp xuống, cũng mặc kệ Quan Dĩ Thần muốn làm gì, trực tiếp quay về phòng nghỉ ngơi.

Ngủ hơn một tiếng đồng hồ mới thức dậy thì nghe thấy ở bếp truyền đến những tiếng lạch cạch. Dụi đôi mắt nhập nhèm đi vào bếp, cảnh tượng trước mắt khiến cơn buồn ngủ trong cô lập tức biến mất.

'Quan Dĩ Thần, anh đang làm gì vậy ?'

'Mẹ, mẹ dậy rồi !' Á Á lập tức chạy qua, nhào vào lòng cô, 'Con với ba đang học làm bếp.'

Trang Lâm trợn to mắt, trên bàn bếp trắng xóa một màu của bột mì, còn chất lỏng màu vàng không biết là gì đang chảy từ một cái chén sứ đã vỡ ra, một đống lộn xộn này rốt cuộc là thế nào ? Trời ạ, trong bồn rửa bát chén dĩa chất thành đống, hắn rốt cuộc đang làm gì vậy ?

'Lát nữa anh sẽ dọn sạch.' Quan Dĩ Thần nói với vẻ quẫn bách, hắn cứ nghĩ chẳng qua chỉ là món bánh mì kiểu Pháp, rất đơn giản, thật không ngờ suy nghĩ và thực tế hoàn toàn không giống nhau, ngay cả vừa xem youtube vừa làm cũng không giúp được gì.

Nhớ lại lần trước hắn có hỏi Sầm Chí Quyền làm thế nào, Sầm tiên sinh chỉ nhún vai bảo tùy tiện mở điện thoại ra xem một chút là được. Có ngờ đâu tới tay hắn lại thành một đống lộn xộn thế này ?

Xem ra hôm đó mẹ vợ bảo hắn nhào bột là đã nể tình lắm rồi bởi vì bột gì đó đều đã cho sẵn vào thau, hắn chỉ cần thêm nước vào là được nhưng hôm nay hắn ngay cả đổ chút bộ cũng đã làm không, bột vương vãi tứ tung. Thật là... chuyện bếp núc đúng là phải dựa vào năng khiếu trời sinh mới được.

Trang Lâm bế con gái lên đặt vào tay hắn, 'Anh đưa Á Á đi thay đồ đi, ở đây để em.'

'Anh có thể...' Dưới ánh mắt của cô, giọng đang dõng dạc chợt xìu xuống, ngoan ngoãn bế con gái, 'Được rồi, anh giúp con thay đồ.'

Trang Lâm nhanh nhẹn thu dọn gian bếp sạch sẽ, mở tủ lạnh ra xem thử, bên trong chẳng còn bao nhiêu thứ có thể dùng để nấu bữa tối.

Xem ra vẫn phải đi siêu thị một chuyến.

Đến phòng con gái, cửa không đóng, Á Á đã thay xong quần áo ngoan ngoãn ngồi trên đùi ba mình, Quan Dĩ Thần đang cầm mấy sợi thun buộc tóc nhỏ đến không thể nhỏ hơn, chuẩn bị giúp con buộc tóc.

Sau những động tác vụng về của hắn, cô bé cười khanh khách nói, 'Ba, nhẹ chút, đau.'

'Được, nhẹ chút.' Hắn dịu giọng đáp.

Hắn đã biết giúp con gái thay đồ, tắm rửa, thậm chí buộc tóc, lần trước sau khi cô đi với Mẫn Mẫn ra đảo chơi mấy ngày về con gái đã kể hết cho cô nghe rồi.

Thực ra hắn cũng rất yêu con gái mà !

Người đàn ông trước giờ chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn lúc này đối với con gái lại cực kỳ nhẫn nại.

Hắn nói tính tình của hắn không tốt, hắn đảm bảo nhất định sẽ sửa.

Là thật lòng muốn sửa đổi sao ?

Lần đầu tiên nghe hắn sốt ruột thề thốt như vậy, lòng cô vẫn rất rung động.

Chỉ có điều, có thật là hắn sẽ mở thế giới riêng của mình ra với cô không ? Cô có thật sự lần nữa bất chấp tất cả đi vào đó không ?

Nếu thật vậy, liệu họ sẽ có một kết quả khác không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net