PN2: Dung Cần và Hoa Lôi - Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Chiến dịch theo đuổi của Cần thiếu gia (3)

Rốt cuộc cũng đem phòng bếp sửa sang lại gọn gàng sạch sẽ như mới, Hoa Lôi thở phào một hơi, quyết định thưởng cho mình một ly nước ép trái cây.

Nhưng mới xoay người định mở tủ lạnh thì ngoài ý muốn nhìn thấy người đàn ông đang đứng tựa vào cửa bếp, hai tay nhàn nhã đút trong túi quần, không biết đã đứng bao lâu.

'Anh có muốn uống nước ép trái cây không ?'

'Được.' Cần đại thiếu gia trả lời một tiếng xong thì phủi mông đi mất.

Rất nhanh, hai ly nước trái cây thơm ngon đã ép xong, Hoa Lôi bê khay lên phòng khách, không thấy ai, lại đi qua thư phòng, cũng chẳng có bóng người, đoán chừng chắc là ở phòng ngủ, cô lại bê sang đó, ai ngờ lại chẳng thấy đâu nhưng trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy lào xào.

Giờ này hắn tắm làm chi ?

Đang nghi hoặc thì tiếng nước ngừng lại, mấy phút sau, người đàn ông mặc áo choàng tắm bước ra, thấy cô bê khay nước trái cây đứng đó thì bước về phía cô.

'Nước của anh đây, em phải đi về.'

Bị người ta cứng rắn kéo về đây làm nô dịch cả một buổi chiều rồi, cô cũng mệt lắm chứ ?

Mà cách thức theo đuổi con gái của vị Cần thiếu gia đây cũng thật khác với người thường.

Người ta theo đuổi con gái đều là cưng chìu hết mực, muốn gì được đó, chỉ hận không thể hái sao trên trời xuống dâng cho thế mà cô thì lại bị kéo đi làm tạp vụ.

Sầm Dung Cần đón lấy ly nước trái cây vàng ươm, khi nghe cô nói muốn đi về, trầm tư một giây, khi cô xoay người định đi thì đột nhiên vươn tay, chiếc ly trên tay nghiêng đi, nước trái cây bên trong không nghiêng không lệch, toàn bộ hắt lên người cô.

'A !'

Hoa Lôi thất thanh kêu một tiếng nhưng đã trễ, chiếc váy màu trắng mới mặc lần thứ hai đã dính đầy nước trái cây, ướt đẫm một mảng lớn.

'Sầm Dung Cần, anh làm gì vậy ?'

Mà đầu sỏ gây họa lại chẳng có chút áy náy nào, mặt không đổi sắc đáp, 'Xin lỗi, anh chỉ muốn muốn để em uống thêm mấy ngụm rồi đi, ai ngờ tay lại trượt.'

'Cần thiếu gia, gần đây tần suất trượt tay của anh sao lại cao đến vậy ?'

'Xem bộ dạng thế này em cũng đâu thể ra ngoài được, vào tắm rửa thay đồ đi thôi.'

Hắn rất có lương tâm đề nghị.

Ngoại trừ tiếp nhận lời đề nghị của hắn ra, cô còn có thể làm gì ? Cả ly nước trái cây hắt lên người, ngay cả nội y cũng bị nước trái cây thấm vào khiến da cô lúc này cứ nhơm nhớp khó chịu vô cùng.

Nói hắn không phải cố ý, đánh chết cô cũng không tin.

Chỉ có điều ở đây đã không còn quần áo của cô, sau khi tắm xong chỉ có thể khoác tạm áo choàng tắm của hắn đi ra.

Sầm Dung Cần ngồi tựa lưng vào đầu giường nhìn cô gái xinh đẹp như một đóa phù dung đang e ấp nở, lần đầu tiên phát hiện làn da cô chẳng những trắng mà còn như nhuốm một màu phấn hồng nhàn nhạt trong suốt, mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, có một cảm giác quyến rũ nói không nên lời mà chiếc áo choàng tắm của hắn khoác trên thân thể nhỏ nhắn của cô càng lộ vẻ rộng rãi, càng nhìn càng chọc người mơ màng.

Đôi mắt đen thâm trầm tối hơn mấy phần, dần nhuốm một tia ham muốn.

'Hoa Lôi.' Hắn thấp giọng gọi, rất có ý vị khiêu khích, 'Qua đây một chút.'

Cô gái không hiểu chuyện nghe gọi thì quay đầu nhìn qua, không hề dự liệu nhìn thấy lồng ngực trần của người đàn ông cùng đôi mắt như có ngọn lửa đang bùng cháy trong đó. Ánh mắt đó giống như muốn thiêu cháy cả cô luôn vậy hại cô bỗng dưng đỏ bừng mặt.

'Làm gì vậy ?' Chỉ khựng lại một thoáng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi qua.

Mới tới mép giường đã bị người đàn ông vươn tay túm lấy kéo vào lòng, lại một cái xoay người, áp cô dưới thân, một loạt động tác vô cùng liền mạch lưu loát.

'Làm chút chuyện mà đàn ông và phụ nữ nên làm.'

'Sầm Dung Cần, chắc không phải lại muốn...' Cô xấu hổ đẩy hắn ra nhưng lại bị nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay dọa đến hoảng hốt.

'Phải thì thế nào ?' Hắn không chút che dấu ý đồ, bàn tay to bắt đầu thuần thục trượt trên eo cô.

'Trước đây rõ ràng là anh ghét bỏ em, em cởi sạch anh cũng không có cảm giác, lại còn chê nhỏ này nọ...' Cô có chút bối rối đè lại bàn tay đang làm loạn của hắn.

Trong đầu cũng rối tinh rối mù, suy nghĩ hỗn loạn, cứ luôn có cảm giác dường như mình đã rơi vào bẫy của hắn.

Sầm Dung Cần chăm chú nhìn cô, phản ứng rõ ràng của bản thân là không gạt người.

'Lớn nhỏ không phải vấn đề.'

Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.

Lớn nhỏ thực sự không phải vấn đề, còn phải xem đối tượng là ai, hơn nữa cô cũng không nhỏ.

Nhưng mới vừa nếm qua mùi thịt, Cần thiếu gia lúc này không muốn mất thời gian thảo luận những chuyện này với cô.

Không nói nhiều lời, hắn cúi xuống, dùng môi mình chặn lại đôi môi còn muốn nói gì đó của cô.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, không có gì thích hợp hơn để lưỡng tình triền miên.

******

Ngày qua, đêm tới

Bị người nào đó dày vò đến chỉ còn một hơi thở, Hoa Lôi tiểu thư cố thế nào cũng không dậy nổi.

Trước giờ chưa từng nghĩ Sầm Dung Cần lại cầm thú như thế, tinh lực giống như đã tích lũy mấy chục năm dùng hoài không hết, toàn bộ phát tiết trên người cô.

Ô, nhớ ra rồi ! Hôm đó trong điện thoại không phải chị Mẫn Mẫn nói hắn vẫn còn là xử nam không ?

Oh my god !

Nghĩ tới cũng thấy thật khó tin, thời buổi này mà vẫn còn đàn ông ba mươi mấy tuổi vẫn còn là trai tân ? Cho dù có, nếu không phải vì quá xấu thì chính là gay.

Nhưng Sầm Dung Cần thiếu gia rõ ràng anh tuấn ngời ngời, khí chất nho nhã lại xuất thân quyền quý, sao lại không được ai thích chứ ? Còn gay ? Chắc không thể nào nhỉ ?

Tuy nói đàn ông ưu tú trên đời này nếu không phải đã kết hôn thì chính là gay nhưng Sầm Dung Cần thì tuyệt không thể nào.

Cô từ chối tin tưởng điều đó bởi vì bản thân đã không dưới một lần trải nghiệm qua.

Nhưng hôm đó Mẫn Mẫn nói thật không dễ dàng mới bẻ thẳng hắn là thế nào ?

Sao cô cứ có cảm giác có gì đó không đúng.

'Nghĩ gì vậy ?'

Sầm Dung Cần từ phòng tắm bước ra, đầu tóc vẫn đang rỏ nước, thấy Hoa Lôi đang ngồi bên giường trầm ngâm suy tư gì đó thì ngờ vực hỏi.

'Đang nghĩ xem anh có phải gay không...'

Nghe hỏi, Hoa Lôi vô thức buột miệng trả lời, nói được một nửa, phát hiện mình đang nói gì đó thì vội đưa tay bụm miệng, lúng túng nhìn sắc mặt khó coi đến không còn từ ngữ nào để hình dung của người đối diện, lồng ngực hắn cũng đang phập phồng một cách kịch kiệt, hai tay đặt ở bên sườn bởi vì cố gắng đè nén cơn giận mà siết chặt.

'Em nói cái gì ? Nói lại lần nữa ?' Hắn thấp giọng hỏi lại, trong giọng điệu uy hiếp còn ẩn giấu một sự khẩn trương và bất an mà cô bởi vì sợ hãi lẫn bối rối mà không hề nghe ra.

Trong ý thức của Sầm Dung Cần, trước giờ chưa từng nghĩ mình là gay.

Hắn chỉ là, trong thời thiếu niên không kìm lòng được thích một người không nên cũng không thể thích mà thôi, nhưng hắn đối với những người đồng tính khác hoàn toàn không có bất kỳ hảo cảm nào.

Cho đến bây giờ, tình cảm mà hắn dành cho anh ta, thực ra vẫn không giống với những người khác.

Nhưng hắn đã sớm thoát ra khỏi vực sâu vô vọng ấy rồi, khi thấy một ánh mặt trời rọi vào đời mình, hắn muốn nắm lấy.

Thế mà ánh mặt trời ấy lại đang hoài nghi hắn có phải gay không ?

Cái cảm giác này thật sự cmn đáng ghét !

'Xin... xin lỗi. Em... em chỉ là...' Dưới ánh mắt âm trầm của hắn, Hoa Lôi ấp a ấp úng giải thích nhưng nói mãi không thành câu.

'Anh không phải gay.'

Nhìn vẻ ủ rũ đáng thương của cô, hắn cắn môi, rống lên một câu rồi xoay người bước ra khỏi phòng để tránh cho bản thân tức giận quá mà bóp chết cô.

'Không phải thì không phải mà, làm gì mà giống như bị người ta vạch trần tâm sự vậy chứ ?'

Mãi đến khi hắn đi rồi Hoa Lôi mới từ cảm giác bối rối kia hoàn hồn lại, nhìn theo bóng lưng người đàn ông lẩm bẩm nói.

Nhấc tấm thân đau nhức dậy, cô cúi đầu nhìn những vết tích xanh tím còn lưu lại trên người mình, nếu như hắn thật sự là gay thì đối với phụ nữ làm sao làm ra được những hành vi cầm thú thế này ?

Cô thật suy nghĩ quá nhiều rồi !

Vì vậy, quyết định không tự tìm phiền não cho mình nữa, giờ đi ngâm nước nóng một hồi thư giãn cho thân thể mệt mỏi này mới là chính sự.

Nửa tiếng sau, khi cô lần nữa khoác chiếc áo choàng tắm bước ra đã thấy hắn khoanh tay trước ngực đứng tựa vào cửa phòng, sắc mặt...

Ừm, hình như đã giãn ra một chút.

Từ trên xuống dưới đánh giá một lần xong, hắn ném lại một câu, 'Ra ăn đi !' Sau đó thì đi mất.

Bụng đói quá mức, cô cũng chẳng làm kiêu nói không ăn.

Bình thường Sầm Dung Cần luôn nói không nhiều, Hoa Lôi giờ cũng không muốn nói chuyện với hắn cho nên, bữa tối muộn này cứ vậy diễn ra trong bầu không khí trầm lặng đến tĩnh mịch kia.

Loại chuyện như dọn dẹp này, đừng nghĩ đến Cần thiếu gia sẽ ra tay, cho nên, Hoa Lôi thu dọn bàn ăn xong thì quay về phòng.

Sầm Dung Cần đang đứng ở ban công nghe điện thoại, không gọi hắn, cô vào phòng tắm, lấy y phục của mình từ máy sấy ra, vừa định mặc vào thì cửa phòng tắm chợt bị đẩy ra khiến Hoa Lôi vốn chưa kịp mặc quần áo vào người chỉ có thể lùi về sau hai bước, theo bản năng lấy quần áo lên che trước ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net