PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01: Mười năm - một chặng đường (1)

Năm tháng bình lặng tốt đẹp, thời gian thấm thoát thoi đưa

Một buổi sáng chủ nhật, tươi mát ngọt ngào như bao nhiêu buổi sáng khác, nam chủ nhân anh tuấn đĩnh đạc mặc tạp dề bận rộn trong bếp, trên bàn ăn ba bạn nhỏ đã ngồi ngay ngắn chờ sẵn.

'Sầm Hi Duệ, em uống sữa có thể đừng phát ra tiếng động hay không ? Rất mất lịch sự đó !'

Giọng nói thanh thúy ngọt ngào của cô công chúa nhỏ của nhà họ Sầm, Sầm Ngôn Nhược vang lên, hai cánh môi phấn hồng, trong suốt như một loại thạch hoa quả hơi dẫu ra, gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, làn da trắng nõn như sữa pha thêm một màu hồng phấn nhàn nhạt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay véo một cái.

Mà lúc này, trên gương mặt nhỏ ấy đầy vẻ ghét bỏ.

Đối tượng bị ghét bỏ chính là một trong hai bạn nhỏ song sinh mới vừa qua sinh nhật 6 tuổi cách đây không lâu, Sầm Hi Duệ.

Hai công tử song sinh của nhà họ Sầm này vóc dáng chắc nịch, ngũ quan xinh xắn đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng là soái ca trong tương lai.

Bị chị ghét bỏ, Sầm Hi Duệ đặt ly sữa đã uống cạn xuống bàn phát ra một tiếng « cạch» trầm đục, liếc nhìn cô chị xinh đẹp của mình không lên tiếng sau đó lại đưa tay với lấy dĩa bánh sừng bò mới nướng còn nóng hôi hổi màu vàng rượm thật bắt mắt kia kéo đến trước mặt mình, mỗi tay một cái, trước ánh mắt đầy tức giận của chị gái, đưa một cái cho em trai Sầm An Duệ ngồi bên cạnh.

Hai anh em càng lớn bộ dạng càng giống nhau nhưng tính tình thì ngược lại, khác nhau một trời một vực, anh trai Sầm Hi Duệ hướng ngoại, láu lỉnh hoạt bát, tương đối giống với anh hai lớn hơn 10 tuổi của họ, Sầm Cảnh Duệ. Dĩ nhiên, ngoài hoạt bát ra thì còn khá là tùy hứng, nghịch ngợm, trong trường học cứ hai ba ngày là lại cùng bạn học đánh nhau khiến cho mỗi lần Quan Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của giáo viên trong trường là lại thấy sợ bởi cứ bị mắng vốn liên tục rằng tại sao không nói chuyện đàng hoàng với bạn mà cứ động tay động chân, thậm chí đánh xong còn kéo em trai ra làm bia đỡ đạn bởi dù sao giáo viên nào cũng đều không phân biệt được hai anh em...

Trái lại em trai Sầm An Duệ tính tình lại hướng nội, chẳng thích nói chuyện nhưng lại là một tay háu ăn hàng thực giá thực. Đương nhiên Sầm An Duệ cũng không giống anh trai mình, từ sáng tới tối cứ cố tình chọc cho chị Nhược Nhược tức giận.

Sầm An Duệ nhận miếng bánh sừng bò từ tay anh trai, an tĩnh mà tao nhã ăn bữa sáng, đây cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu nhóc và Hứa Vĩ Hàng, cái tên háu ăn cực kỳ không có phong độ kia.

'Ba...'

Thấy bản thân bị lờ đi, bạn nhỏ Sầm Ngôn Nhược nhịn không được hướng về phía papa yêu dấu đang chiên trứng trong bếp gọi một tiếng.

Nghe con gái bảo bối gọi, Sầm tiên sinh ngoảnh đầu lại, 'Sao vậy ?'

'Hai đứa nó bắt nạt con !'

Thực sự rất quá đáng!

Sầm tiên sinh nghe vậy liền biết ba chị em lại bắt đầu khai chiến, ném lại một câu 'Ba đang chiên trứng, đợi một chút.' xong thì xoay người lại, rất trấn tĩnh mà tiếp tục công việc chưa hoàn thành.

Đã quen với chuyện mấy vật nhỏ này mỗi ngày đều phải nháo loạn một hồi, chẳng có gì phải gấp gáp.

Thấy papa trước giờ luôn cưng chìu mình nhất lại dùng thái độ qua loa như vậy ứng phó mình, Sầm Ngôn Nhược càng thêm không vui, cực kỳ không vui nhất là khi thằng nhóc đối diện còn cố ý gây tiếng động lớn hơn, cô bé tức giận nhảy phốc xuống ghế, mới quay người lại thì đã nhìn thấy anh hai đang từ trên lầu thong dong bước xuống.

'Anh hai...' Lời còn chưa nói hết thì Sầm Cảnh Duệ, giờ đã là một chàng thiếu niên anh tuấn, phong độ ngời ngời, tay đang cầm chiếc nón bảo hiểm đã đè ngón tay trỏ lên môi ra hiệu cho cô em bảo bối của mình đừng lên tiếng.

Hai cậu nhóc trong miệng vẫn còn bánh sừng bò chưa nuốt hết cũng giương mắt nhìn anh trai không chớp.

Tiểu Sầm tiên sinh anh tuấn bức người nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng bước qua, liếc nhìn Sầm tiên sinh vẫn còn đang bận rộn trong bếp một cái sau đó cúi xuống, thân thiết hôn lên trán em gái một cái rồi kề miệng bên tai cô bé nói thầm câu gì đó rồi mới ngẩng lên nhìn hai đứa em trai, vẫy vẫy tay rồi tiêu sái bước ra ngoài.

Sầm Ngôn Nhược có chút ủy khuất muốn đuổi theo, hu hu hu, anh hai trước đây yêu thương cô bé nhất, đi đâu ra ngoài cũng dẫn cô theo nhưng hai năm nay anh hai đi đâu cũng chỉ thích đi một mình.

Không được, cô bé đã bị lạnh nhạt quá lâu rồi, hôm nay nhất định phải theo anh hai cùng đi chơi, bất kể anh hai muốn đi bơi hay đi đá bóng cô bé đều phải theo.

Không còn hứng thú với bữa sáng tình yêu ngày chủ nhật mà ba đích thân xuống bếp làm cho nữa, Sầm Ngôn Nhược quyết định phải theo anh hai đi chơi.

Ai ngờ vừa mới bước ra cửa một bước thì ở đầu cầu thang đã vọng ra tiếng kêu thất thanh của mẹ, 'Sầm Cảnh Duệ, con đứng đó cho mẹ !'

Nhưng trả lời Sầm phu nhân chỉ là một tràng tiếng động cơ mô tô « oành oành oành » từ vườn hoa vọng đến...

Cái thằng con này !

Tối qua không phải cô đã cho người khóa lại chiếc xe mô tô phân khối lớn mà con trai mua từ nước ngoài chuyển về rồi sao ? Ngay cả chìa khóa cũng giấu đi rồi...

Tại sao lại...

'Sầm Chí Quyền...'

Trong buổi sáng chủ nhật đáng lý rất yên bình này, tiếng thét của Sầm phu nhân lại lần nữa vang lên mà lúc này, tiểu Sầm tiên sinh đã oai dũng cưỡi trên chiếc mô tô yêu dấu của mình tiêu sái phóng ra ngoài.

'Anh làm món trứng chần mà em thích ăn nhất rồi đây.'

Sầm tiên sinh dù mặc tạp dề vẫn không làm giảm khí phách của một người đàn ông thành đạt chút nào bê hai đĩa thức ăn ra, đặt trước mặt hai đứa con trai sau đó bước qua phòng ăn, nắm tay cô con gái cưng trên mặt vẫn chưa hết ủy khuất cùng cô vợ nhỏ vẻ mặt tức giận của mình kéo về phía bàn ăn.

Đã 10 tuổi, Sầm Ngôn Nhược cự tuyệt ý tốt muốn bế cô bé lên ghế ăn của ba mà cực kỳ tao nhã ngồi vào vị trí của mình.

Còn Sầm phu nhân thì không dễ dàng dập tắt cơn giận như vậy, Sầm tiên sinh lôi kéo nửa ngày vẫn chưa chịu ngồi xuống, cứ vậy đứng nhìn Sầm tiên sinh nhà mình trừng trừng khiến hắn chỉ đành buông tay, im lặng để mặc cô trừng cho đã.

'Ba, mẹ, chị ba, bọn con ăn no rồi.' Hoàn toàn không để ý đến ba người, Sầm An Duệ lấy khăn ăn lau miệng sau đó đứng dậy.

Sầm Ngôn Nhược vẫn còn chưa hết giận hai đứa em, chẳng thèm để ý đến chúng còn Sầm phu nhân thì cũng đang giận đứa con trai lớn nên giận cá chém thớt, cũng chẳng thèm để ý đến ông xã và hai đứa con sinh đôi kia, chỉ có Sầm tiên sinh liếc nhanh sang chúng một cái, 'Đi đâu ?'

'Đi thăm ông cố.'

Ném lại một câu này xong, hai anh em một trước một sau phóng khỏi phòng ăn.

Thăm? Đi chơi với mấy con chim mà ông cố nuôi thì có!

Sầm Ngôn Nhược bĩu môi không nói.

Nhịn, nhịn xuống, cô bé phải học theo chị Bối Bối vậy, có phong thái của một danh viện thục nữ mới được, không thèm so đo với hai tên nhóc kia làm gì.

'Sầm Chí Quyền, em mỏi cổ lắm!Anh không biết khom người xuống một chút sao?

Hai đứa nhỏ đi rồi, Sầm phu nhân càng thêm không vui, càu nhàu một câu.

Thật là, không biết cô ngửa cổ lên trừng hắn thế này mỏi lắm hay sao? Ngày thường hắn đâu phải không tỉ mỉ như thế?

Được rồi, khom người thì khom người, không phải chuyện gì khó.

Sầm tiên sinh làm theo lời, khom người để tầm mắt hai người ngang nhau.

'Sầm phu nhân xinh đẹp, xin hỏi có thể ăn bữa sáng chưa?'

Người đàn ông tâm bình khí hòa hỏi.

'Đừng tưởng anh khen em vài câu thì em sẽ hết giận.' Sầm phu nhân đưa bàn tay với những ngón thon thả như ngọc không ngừng điểm vào lồng ngực rắn rỏi của Sầm tiên sinh, 'Tối hôm qua là ai hứa với em sẽ không để con cưỡi cái đồ nguy hiểm ấy ra đường nữa? Vậy con lấy chìa khóa ở đâu?'

Trời ơi, đất ơi, thằng con này của cô chỉ mới 16 tuổi, bình thường gan to mật lớn, hành xử không cân nhắc thì cũng thôi đi, không biết từ lúc nào lại mê cái trò đua xe này, lại còn tự ý lấy bằng lái xe ở nước M, nhưng làm ơn đi, đây đâu phải nước M.

Huống gì nếu ở nước M, cho dù 16 tuổi có thể thi lấy bằng lái thì cũng không thể tự mình lái xe mà phải có người lớn đi kèm.

Thật tức chết cô mà!

'Em cảm thấy nếu con thật sự muốn lái chiếc xe ấy đi thì phải cần chìa khóa mới được sao ?' Sầm Chí Quyền hơi nhếch môi, hỏi ngược lại.

Đứa con trai lớn này của hắn, từ khi hai cha con gặp nhau đến giờ đã 10 năm rồi, hắn còn không hiểu được năng lực của nó hay sao chứ ?

'Như vậy nguy hiểm lắm, anh không lo sao ? Lỡ như... lỡ như...'

'Được rồi được rồi, anh đương nhiên biết là nguy hiểm. Yên tâm đi, nó đi không được bao xa đâu.'

Hắn đã cho vệ sĩ đợi sẵn ở đầu con đường của nhà họ Sầm, vừa thấy Sầm Cảnh Duệ xuất hiện thì lập tức bắt trở về cho nên, khi nghe tiếng mô tô kia, hắn vẫn không hề dao động.

Dù vậy, hắn vẫn không dám 100% đảm bảo bởi hắn không chắc con trai nhà mình sẽ dùng cách gì để bỏ rơi đám vệ sĩ kia nên chưa nói cho bà xã đại nhân biết chuyện này thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net