PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 06: Mười năm - một chặng đường (6)

Lúc hai người đến sân golf, vào phòng thay đồ xong thì những lão đại trong giới kinh doanh cũng đã đến đủ, bao gồm cả Hứa Nhất Phàm, còn có Hứa Yên và chồng của cô ấy.

Lúc nhìn thấy Hứa Yên, đôi mày Sầm Chí Quyền nhíu lại, đang định nói gì đó thì Quan Mẫn Mẫn đưa tay giữ lấy cổ tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt ý cười rạng rỡ.

Chuyện năm đó cô ấy đã bị Sầm Chí Quyền giáo huấn một trận, hơn nữa còn không cho tiến vào địa bàn của nhà họ Sầm một bước, mấy năm sau, người của nhà họ Hứa giúp cô ấy chọn một đối tượng khá môn đăng hộ đối, bên chồng cũng là một trong mười gia tộc kinh doanh hàng đầu ở Malaysia, sau khi kết hôn cô sang đó định cư cho nên đã rất lâu rồi Quan Mẫn Mẫn không gặp lại cô ấy.

Đương nhiên, cũng là vì không muốn gặp.

Thậm chí bây giờ nhìn thấy vẫn muốn hung hăng mắng cho mấy câu, tội dám câu dẫn người đàn ông của cô !

Nhưng cô cũng không phải người trẻ người non dạ, chỉ dựa vào cảm xúc để hành xử, những năm nay, tuy hắn không cần cô theo mình đi xã giao nhưng thân là vợ của người nắm quyền trong nhà họ Sầm, dù thế nào cũng phải học cách làm một quý phụ phu nhân cho đúng nghĩa.

Mẹ chồng cô Thích Bội Tư đã dạy cô rất nhiều về mặt giao tế ứng xử, nhiều trường hợp long trọng hay yến tiệc, cô đều tham gia cùng hắn, lâu rồi cũng thành quen cộng thêm có ông xã đại nhân che chở, chuyện ứng phó ngoài mặt này cô đã thành thạo lắm rồi.

Trước khi đến đây hai người đều không biết sẽ có Hứa Yên, Sầm Chí Quyền không vui định chất vấn Hứa Nhất Phàm nhưng đã bị Quan Mẫn Mẫn ngăn lại.

Hắn nhìn cô, giọng mềm mỏng, 'Không phải em ghét cô ấy sao ?'

'Đương nhiên là ghét nhưng có em ở đây, ai dám động đến một sợi tóc của ông xã em chứ ?' Cô tự tin tràn đầy nói.

'Vậy hôm nay anh toàn bộ trông cậy vào bà xã đại nhân bảo hộ che chở rồi !'

Trong lúc hai người nói chuyện, đoàn người dẫn đầu bởi Hứa Nhất Phàm đã đi đến gần, hai vợ chồng Sầm Chí Quyền chào hỏi từng người một, đến hai vợ chồng Hứa Yên, trên mặt Quan Mẫn Mẫn vẫn giữ nụ cười duyên dáng bắt tay với cô.

Hai vợ chồng đại boss liên thủ, trong cuộc thi đánh golf diễn ra sau đó, hoàn toàn giành được phần thắng áp đảo khiến những người còn lại không còn gì để nói.

Khi cuộc đấu kết thúc, Sầm phu nhân chủ động vòng tay qua cổ Sầm tiên sinh, nhiệt tình tặng cho một nụ hôn, tình nồng mật ý trong từng động tác thân mật rất tự nhiên của họ khiến không ít người hâm mộ.

Từ hội sở đánh golf bước ra, Hứa Nhất Phàm làm chủ mời hai vợ chồng ăn cơm, đương nhiên chỉ có hai cặp vợ chồng.

Trong lúc đợi lên thức ăn, Hứa Nhất Phàm có chút áy náy nhìn Sầm Chí Quyền nói, 'Chí Quyền, tôi cũng không biết em gái và em rể mình hôm nay cũng đến, thật ngại quá.'

Đối với chuyện năm đó, Hứa Nhất Phàm biết rất rõ thái độ của Sầm Chí Quyền nhưng hôm nay hai vợ chồng em gái xuất hiện ở đó cũng thật trùng hợp, ở trước mặt những người bạn làm ăn, hắn cũng không tiện lên tiếng.

Tuy Sầm Chí Quyền lúc ấy không nói gì nhưng Hứa Nhất Phàm vẫn cảm thấy mình nên giải thích một chút.

'Chút chuyện nhỏ thôi, Hứa tiên sinh không cần phải để ý như vậy.' Trả lời hắn là Quan Mẫn Mẫn bởi vì ông xã nhà cô không lên tiếng.

'Sầm phu nhân hiểu thì tốt quá. Gọi tôi Nhất Phàm được rồi, Hứa tiên sinh nghe khách sáo quá.' Hứa Nhất Phàm cười cười.

Hắn với Sầm Chí Quyền giao tình trước giờ không tệ, chuyện hợp tác làm ăn cũng không ít.

'Vậy anh gọi tôi là Sầm phu nhân không phải cũng quá khách sáo rồi sao ?'

Cùng trong một vòng giao tế, mọi người thường xuyên gặp mặt nhưng chỉ vậy thôi, giống như hôm nay cùng nhau ăn cơm thì vẫn là lần đầu tiên.

'Tôi chỉ sợ trực tiếp gọi tên cô, vị kia nhà cô sẽ xông lên đánh tôi.' Hứa Nhất Phàm cười nhìn Sầm Chí Quyền.

'Hứa phu nhân, tôi gọi thẳng tên chồng cô, cô không ngại chứ ?'

Vợ Hứa Nhất Phàm mỉm cười, 'Đương nhiên không ngại rồi, tôi là Âu Dương Khê, gọi tôi Tiểu Khê là được.'

'Tôi là Quan Mẫn Mẫn, gọi tôi Mẫn Mẫn đi.'

Hai bà vợ chính thức xác lập quan hệ bạn bè.

*****

11 giờ sáng, Sầm thị

Phòng thư ký vẫn bận rộn như mọi ngày, các cô thư ký trong bộ váy công sở, chân mang giày cao gót giống như có ba đầu sáu tay vậy, đi đường nhanh, đánh máy nhanh, nhận điện thoại tốc độ nói chuyện cực kỳ nhanh, Trung, Anh, Đức, Pháp đủ loại ngôn ngữ, thật sự đều là tinh anh.

Giữa nhóm thư ký nữ như hoa như ngọc kia, thỉnh thoảng có một bóng đàn ông, không phải, là thanh niên mới đúng, mặc áo sơ mi trắng bên ngoài là áo ghi lê phụ trách những việc vặt như photo, giao nhận hồ sơ.

Thanh niên vóc người cao gầy, nhìn từ phía sau thì đã giống một người đàn ông trưởng thành lắm rồi còn nếu nhìn thẳng, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn dật vẫn còn loáng thoáng nét trẻ trung khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải công ty đang làm chuyện trái pháp luật, thuê nhân viên chưa đủ tuổi vị thành niên hay không.

Đương nhiên, cho dù sự thật người này là nhân viên chưa đủ tuổi thành niên thì có ai dám đi tố cáo đâu chứ ? Ai bảo người « chưa đủ tuổi thành niên » này chính là boss tương lai của bọn họ đây ?

Ba ngày trước, đại boss đưa « ông chủ nhỏ » đến công ty, nói là trong một tháng tới cậu ấy sẽ làm việc trong phòng thư ký, chức vụ trên danh nghĩa là trợ lý thư ký nhưng thực tế chính là tạp vụ, có chuyện gì cần đều có thể dặn bảo cậu ấy làm.

Ông chủ nhỏ cũng không phải lần đầu tiên đến công ty nhưng trước giờ đều làm việc ở phòng công nghệ thông tin hoặc có thể nói « chơi » thì chính xác hơn, giờ tự dưng bị điều xuống phòng thư ký, còn phải làm cấp dưới cho bọn họ sai việc, cho dù đại boss đã lên tiếng bảo mọi người cứ xem cậu như một nhân viên thực tập là được rồi, không cần để ý đến thân phận của cậu.

Nhưng ai dám chứ ?

Cho nên, ngày đầu tiên ông chủ nhỏ đến công ty chuyện gì cũng không làm, chỉ ngồi đó cho trò chơi suốt một ngày giết thời gian, còn có người bê trà đưa nước, chỉ có điều trước khi tan tầm đại boss qua xem tình hình, thấy vậy mặt nghiêm lại hỏi, 'Ba bảo con đến đây để chơi game sao ?'

Ông chủ nhỏ không chút sợ sệt đứng dậy quét mắt một vòng xung quanh, 'Nhưng mọi người không có giao việc gì cho con làm, chẳng lẽ con đến phòng nghỉ của ba ngủ sao ?'

Hôm đó đại boss nghiêm khắc hạ lệnh, ngày mai nếu còn thấy « ông chủ nhỏ » ở đây chơi game vậy cắt hết tiền thưởng cuối năm của phòng thư ký.

Chuyện lớn rồi đây !

Cũng may là ngày hôm sau thư ký trưởng vừa vào làm thì đem một đống việc vặt giao cho đứa cháu lớn kiêm boss tương lai của mình, còn sai cậu pha cà phê. Ông chủ nhỏ tuy không mấy hào hứng lắm nhưng những chuyện mà thư ký trưởng giao cho đều làm rất tốt, cũng không tỏ ra quá bất mãn vì vậy sang ngày thứ ba, bọn họ bắt đầu đem những chuyện của trợ lý thư ký giao hết cho cậu, ngoài đánh máy, đi copy, đi đóng dấu hồ sơ, gửi fax, ngay cả đặt cơm trưa cũng bảo cậu đi làm.

Thế là, thiếu niên thiên tài 16 tuổi Sầm Cảnh Duệ, ngày thứ ba đi làm bị xoay như con vụ, ngay cả thời gian uống nước cũng trở nên xa xỉ.

Thật muốn nổi điên mà, công việc trợ lý này sao lại phiền phức thế nhỉ ? Lương thì thấp muốn chết, ờ, không, cậu là lao động miễn phí, vì để một tháng sau qua Luân Đôn được sống những ngày tự do tự tại, cậu chỉ có thể nhịn, nhịn, cố gắng nhịn !

Cho dù không thể nhịn cũng phải cắn răng nhịn xuống !

Sầm Cảnh Duệ ngồi trước máy tính, ngón tay thon dài như múa trên bàn phím, từng dòng chữ tiếng Đức hiện lên trên màn hình...

Chết tiệt ! Thư ký trưởng kiêm cô năm của cậu quả thực rất quá đáng !

Biết tiếng Đức của cậu giỏi, thế là đem phần tài liệu dài đến mấy chục trang bắt trước giờ cơm trưa phải toàn bộ dịch ra tiếng Đức gửi cho công ty con bên đó.

Cậu chỉ là một trợ lý nhỏ, cũng đâu phải phiên dịch viên, tại sao loại việc này cũng rơi vào tay cậu chứ ?

Mà bắt dịch thì cũng thôi đi, cũng đâu cần phải ép buộc đến mức đó chứ ? Muốn ép chết cậu à ?

Thật là có khổ chẳng có chỗ trút!

Đợi ngày nào đó đến lượt cậu cầm quyền, không chỉnh thư ký trưởng này một trận thì không mang họ Sầm nữa !

Quan Mẫn Mẫn đứng bên ngoài phòng thư ký nhìn hồi lâu, con trai vẫn an phận ngồi đó đánh máy, cuối cùng cũng yên tâm đôi chút.

'Yên tâm đi, không ngược đãi con trai chị đâu.' Sầm Giai Di từ văn phòng của mình bước ra, từ phía sau vỗ vỗ vai cô nói.

'Chị là sợ nó ngược đãi mọi người.' Sầm phu nhân híp mắt cười.

Sầm Giai Di nhìn cậu thiếu niên đang ngồi đó nghiêm túc gõ chữ qua vách thủy tinh, trên mặt lộ nụ cười hài lòng, 'Yên tâm đi, vì đạt được mục đích, sự chịu đựng của nó siêu mạnh. Sau ngày sự nghiệp của nhà họ Sầm giao cho nó, tuyệt đối không thành vấn đề.'

'Ồ, boss của em vẫn còn tuổi trẻ tráng kiện mà đã muốn giúp cháu em giành ngôi vị rồi sao ?' Quan Mẫn Mẫn bật cười nói.

'Không phải giành hay không, vị trí đó vốn là của nó rồi.' Ông nội sớm đã định sẵn người nối nghiệp cho đời sau, mà ông cho đến giờ vẫn cực kỳ khỏe mạnh minh mẫn, có ông chống lưng cho, ai dám phản đối chứ ?

'Nói những lời này còn sớm quá. Đợi nó rèn giũa thêm vài năm nữa đã. Có muốn cùng xuống lầu uống cà phê không ?'

'Boss phu nhân, thực xin lỗi, em còn đang trong giờ làm việc, chị cứ tự nhiên đi.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net