PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Gặp lại (2)

Thực ra, mùi hương ấy không phải rất rõ ràng, đến gần một chút mới có thể ngửi thấy, thanh tao nhưng lại rất hấp dẫn, nó nhắc cho cậu nhớ mình đang độ tuổi bị hormone nam tính khuấy động nhưng cô lại là người đầu tiên khiến cậu cảm thấy thứ hormone quái ác ấy quấy nhiễu bản thân nhanh nhất và mãnh liệt nhất.

'Quan Cảnh Duệ, anh làm gì vậy ?'

Sự tao nhã của Giang Bối Bối duy trì không được bao lâu bởi vì người chủ động nắm lấy tay cô kia lại thật lâu không chịu buông ra, vốn cô tưởng rằng cái tên tính khí cực kỳ xấu này lớn lên tính tình đã thay đổi, muốn hôn tay mình một cái theo phép lịch sự.

Ở nước ngoài đối với chuyện này cô đã sớm quen cho nên cũng chẳng để ý nhưng không phải, Quan Cảnh Duệ chỉ nắm lấy tay cô, kéo lên gần miệng rồi lại hạ xuống, lặp lại mấy lần như vậy.

Rốt cuộc là muốn thế nào đây ? Tay cô bị cậu chàng nâng lên đã sắp mỏi rồi.

Đáng ghét thật, vẫn đáng ghét như ngày nào.

Không thích đến đón thì đừng đến đón, cô chỉ theo lời ba mẹ dặn dò đến dự buổi tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới của cô chú Sầm thôi, cũng không phải cố tình đến gặp anh ta.

Giang Bối Bối ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn pha thêm một chút hồng phấn gần trong gang tấc mà giọng nói thanh thanh pha một chút hờn dỗi kia giống hệt lúc nhỏ khi cô kêu « Quan Cảnh Duệ » khiến hô hấp Sầm Cảnh Duệ trong nháy mắt ngưng trệ nhưng trái tim lại đập thình thịch như đánh trống, mất mấy giây, cậu chỉ ngơ ngẩn nhìn cô gái đối diện, giống như nhìn thấy Giang Bối Bối rất nhiều năm về trước.

Mãi đến giờ phút đó cậu mới nhìn kỹ gương mặt của cô.

Ngũ quan rất xinh xắn, làn da thiếu nữ màu hồng phấn không chút tì vết giống hệt như một nụ hoa đào đang e ấp nở, đôi mắt đen láy, hàng mi rất dài, những sợi mi mảnh mà cong vút như trăng non...

Đợi đã, hình như lúc nhỏ đôi mi của cô nào có dài và cong như vậy đâu, chắc chắn là có can thiệp gì đó rồi ! Sầm Cảnh Duệ hơi bĩu môi, rốt cuộc thả tay cô ra.

'Chẳng làm gì cả.' Cậu lùi lại một bước dùng ánh mắt khiêu khích lần nữa đánh giá thiếu nữ đứng trước mặt mình từ trên xuống dưới một lần, phát hiện không tìm được khuyết điểm nào, dường như có chút mất hứng, chỉ có điều, bắp chân trắng nõn lộ ra dưới làn váy kia khiến người ta có chút không dời mắt nổi.

'Chỉ cảm thấy em tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao lại còn ăn mặc giống như búp bê vậy? Anh đang tự hỏi không biết có phải IQ của em cùng một bậc với Nhược Nhược không?' Cậu nhếch môi, nhàn nhạt cười đáp.

Thật nhìn không quen bộ dạng danh viện tiểu thư, lịch thiệp tao nhã hiểu chuyện này của cô, rõ ràng lúc nhỏ cô thích nhất là chạy theo đuôi cậu, người cô sùng bái nhất cũng là cậu, còn suốt ngày theo cậu và con Xù chơi đùa với nhau ở Melbourne, vừa lăn lộn trên cỏ vừa cười khanh khách, chơi cả ngày cũng không chán, không chịu về nhà.

'Quan Cảnh Duệ, anh nói cái gì?'

Cái gì mà tuổi không còn nhỏ? Cái gì mà IQ cùng một bậc với Nhược Nhược?

Giang Bối Bối thật tức muốn điên rồi! Cô mới vừa đặt chân lên mảnh đất Singapore này thì cậu đã dè bỉu, chê bai cô đủ thứ rồi, rốt cuộc có xem cô là khách của nhà họ Sầm không chứ?

Quá đáng thật!

'Anh nói em đó, ăn mặc như vậy, giống như từ tiểu thư thế kỷ 19 ở Anh xuyên không đến đây vậy.' Nhìn bộ dạng tức tối của cô, nhìn gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên vì giận, tâm trạng của cậu không hiểu sao lại sảng khoái một cách kỳ lạ.

Lời vừa dứt thì chiếc túi màu trắng trên tay Giang Bối Bối đã trực tiếp đập lên người Quan Cảnh Duệ, 'Anh là đồ ngốc không biết thưởng thức gì cả.'

Bộ váy trên người cô là do Sara mời nhà thiết kế nổi tiếng ở Luân Đôn cắt may theo phong cách thiếu nữ phục cổ, thế mà bị cái tên đáng ghét này chê bai khó nghe như vậy.

Thật tức không chịu được.

'Này Giang Bối Bối, hình tượng thục nữ của em đâu rồi ? Vừa nãy là giả bộ sao ?'

'Đối với người đáng ghét như anh, cũng không cần hình tượng thục nữ gì.'

Nhiều năm xa cách gặp lại, những hờn giận trẻ con năm đó chừng như đã nhạt nhòa nhưng sau cú đập bằng túi xách kia lên người cậu thì ký ức cuồn cuộn quay về, Sầm Cảnh Duệ lùi lại một bước, tĩnh lặng nhìn Giang Bối Bối.

****

Cuộc gặp gỡ ở sân bay phá vỡ lời nguyền không qua lại của rất nhiều năm trước nhưng không có nghĩa là quan hệ giữa hai người có thể khôi phục lại thân thiết như ngày nào, dù sao cũng đã 10 năm, hai người tách biệt nhau đằng đẵng 10 năm.

Lần này Giang Bối Bối về nước một mình, ba mẹ đương nhiên không yên tâm để cô một mình quay về nhà lớn họ Phạm, cho dù có bao nhiêu người làm bên cạnh cũng vẫn không yên tâm cho nên, đương nhiên là đến nhà họ Sầm ở tạm để tiện chăm sóc.

Thảo nào mấy ngày trước mẹ còn đặc biệt dặn dò người làm lần nữa dọn dẹp căn phòng dành cho khách ở cạnh phòng cậu kỹ lưỡng, hình như còn đổi những đồ nội thất mới, thì ra là để cho vị « khách quý » này ở.

'Anh của em đâu ? Sao không cùng đến ?'

Sau khi lên xe, hai người không ai nói chuyện, Sầm Cảnh Duệ nhìn cô gái ngồi đối diện mình im lặng lướt điện thoại, chủ động lên tiếng.

Cậu vốn cho rằng mình sẽ nhớ suốt đời cái cảm giác giận hờn cách đây nhiều năm kia nhưng khi lần nữa gặp lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào, nó chỉ còn là một ký ức mờ nhạt chôn sâu tận đáy lòng.

Cũng không muốn nhớ lại năm đó tại sao lại giận đến như vậy.

Hoặc có lẽ, chỉ là bởi vì quá mức để tâm mà thôi. Chỉ có điều, bởi vì tuổi còn quá nhỏ, vẫn chưa nhận ra được cảm giác để tâm đến một người khác là như thế nào.

'Anh hai bận.' Giang Bối Bối chẳng ngẩng đầu lên, chỉ ngắn gọn đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn điện thoại.

Thái độ lạnh nhạt xa cách của cô khiến tiểu hoàng đế trước giờ được nuông chiều đến kiêu ngạo kia bắt đầu không vui, buồn bực quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cho dù lúc nhỏ đúng là cậu đối xử với cô có chút quá đáng nhưng không phải cậu đã chủ động nói chuyện, muốn cải thiện quan hệ giữa hai người rồi sao? Nhưng cô thì cứ mặc kệ không quan tâm.

Không quan tâm thì không quan tâm! Cậu cũng không muốn tự làm mất mặt nữa.

Mà khi Sầm Cảnh Duệ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Bối Bối vốn đang online nói chuyện với anh hai mình lại lặng lẽ ngước mắt, len lén liếc nhanh sườn mặt của cậu trai đối diện.

Thực ra anh Tiểu Duệ cũng đã thay đổi rất nhiều, không chỉ là vóc dáng giờ đã cao hơn cô cả cái đầu mà ngũ quan cũng càng lúc càng góc cạnh và khí khái hơn, trán cao, sóng mũi thẳng tắp, ánh mắt linh lợi có thần, mày rậm, chiếc cằm cương nghị, cũng giống như anh hai bắt đầu có râu, thứ đại biểu cho thời kỳ quá độ từ thiếu niên lên đàn ông, cả trái cổ đang rõ nét ở dưới cằm nữa, không một thứ gì là không đang nói với cô, bọn họ sớm đã cách xa thời thiếu nhi ngây thơ vô tư lự mà đang bước vào thế giới của người lớn.

Chừng như cảm nhận được ánh mắt quan sát của cô, Sầm Cảnh Duệ đột nhiên quay đầu lại, trực tiếp bắt quả tang tầm mắt không kịp thu lại của cô.

Gương mặt trắng nõn của Giang Bối Bối trong chớp mắt phủ một rặng mây hồng, sóng mắt long lanh nhìn đáng yêu vô cùng.

'Nhìn cái gì chứ ?' Cô cắn môi trừng cậu, hờn giận hỏi.

'Hình như là em nhìn trộm anh mà.' Cậu nhướng mày.

Nhìn trộm ? Sao có thể chứ ?

Giang Bối Bối bị ánh mắt như đuốc của cậu trai đối diện nhìn đến có chút không được tự nhiên, chỉ có thể cúi thấp đầu né tránh, cũng may lúc này mẹ gọi điện thoại đến giải thoát cô khỏi sự lúng túng.

'Mẹ, con xuống máy bay rồi, dạ... đều tốt cả...'

Giọng của cô ngọt ngào thanh thoát mang theo một tia làm nũng, so với lúc vừa nãy nói chuyện với Sầm Cảnh Duệ quả thực một trời một vực.

Xe chạy vững vàng trên đường, trong khoang xe yên tĩnh chỉ có tiếng cô nhỏ nhẹ nói chuyện, còn ai đó thì cứ nghe, nghe mãi, không tự chủ được để tiếng nói nhỏ nhẹ ấy ngấm vào tận đáy lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net