PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Gặp lại (4)

Nhưng có một điểm lại không quá giống với lúc nhỏ. Giang Bối Bối lúc nhỏ khi ngủ luôn thích dùng chăn quấn kín cả người lại, chỉ hận không thể vùi cả đầu dưới lớp chăn dày kia, còn bây giờ...

Cả gương mặt đều lộ ra ngoài, mái tóc dài đen óng xõa tung trên chiếc gối trắng khiến người khác nhìn vào lại cảm nhận một vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Sầm Cảnh Duệ rón rén bước tới bên giường nhìn gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ kia một lúc mới đưa tay vỗ nhẹ lên má cô, khi ngón tay chạm vào làn da non mềm như lụa kia, cả ngón tay lẫn trái tim đều không tự chủ được khẽ run lên.

'Giang Bối Bối, thức dậy!'

Nhưng người trên giường vẫn không có chút động tĩnh nào, vì vậy cậu chỉ có thể kêu một lần nữa, lần này lớn tiếng hơn, 'Giang Bối Bối, thức dậy đi!'

Đang trong giấc mộng đẹp, cô gái hừ khẽ một tiếng, vẫn không mở mắt.

'Bối Bối!'

Có cần ngủ say đến vậy không???

Từ vỗ má đổi thành vỗ vai, lực đạo cũng mạnh hơn, muốn đánh thức cô dậy.

'Mẹ, đừng làm ồn, con còn muốn ngủ thêm một lúc nữa.'

Mắt vẫn không mở, chỉ có chiếc miệng nhỏ hàm hồ nói một câu.

'Giang Bối Bối, mau thức dậy đi, trời tối rồi.'

'Không muốn.' Bướng bỉnh mang theo chút làm nũng nói.

'Bối Bối!'

Sầm Cảnh Duệ đẩy đẩy người cô, đồng thời kéo chiếc chăn mỏng trên người cô xuống, ý định khiến cô lập tức thức dậy nhưng tay cậu vừa mới đụng vào người thì Giang Bối Bối đã lập tức co người lại, ôm con thú nhồi bông trong lòng càng chặt hơn.

Sầm Cảnh Duệ nhìn bộ dạng ôm thú nhồi bông ngủ mê mệt của cô, đôi mày rậm chau chặt lại, có nhầm lẫn hay không vậy ? Người lớn như vậy rồi mà còn ôm thú nhồi bông ngủ ?

'Giang Bối Bối!' Tiếng kêu không khỏi cao hơn mấy phần.

'Em muốn ngủ.'

'Không được ngủ nữa, thức dậy ăn cơm.'

'Em không ăn!'

Tiếng kêu của cậu rốt cuộc cũng khiến cô hơi mở mắt ra, đầu tiên là sửng sốt, khi nhìn rõ người đang đứng bên giường mình là ai, đôi mắt vốn còn mông lung chợt trừng lớn, 'Quan Cảnh Duệ... sao anh lại ở đây?'

Sầm Cảnh Duệ bị câu hỏi của cô làm cho không biết nói sao, 'Giang Bối Bối, dậy ăn tối.'

'Quan Cảnh Duệ, sao anh ở xuất hiện trong phòng của em?'

'Đây là phòng trong nhà anh, không phải phòng của em.'

'Ồ...' Cô thấp giọng thì thào một tiếng, lúc này mới nhớ ra hôm nay mình vừa đến Singapore, giờ đang ở tạm trong nhà họ Sầm.

Bởi lệch múi giờ nên cô vừa nằm xuống đã ngủ mê man, đầu óc cũng trở nên hồ đồ.

'Vậy anh cũng đâu thể tự tiện vào phòng của em.' Cô là con gái mà ! Anh hai trước khi vào phòng còn phải gõ cửa nữa là.

Cái tên Quan Cảnh Duệ này thực sự chẳng biết chữ « lịch sự » viết thế nào cả.

'Anh cũng đâu muốn, nhưng anh không còn cách nào.'

'Cái gì kêu là không còn cách nào ? Anh không biết gõ cửa sao ? Không có tay sao?'

'Nếu gõ cửa có tác dụng, em tưởng anh muốn đi vào lắm sao ?'

Biết bản thân ngủ thực sự rất say, có chút đuối lý, Giang Bối Bối mím môi, 'Vậy anh cũng đâu cần phải hất chăn của em ra, lỡ như...'

Nói đến đây, mặt cô chợt nóng lên, theo bản năng cúi đầu nhìn lại chiếc áo ngủ màu trắng đang mặc trên người, cũng may, chiếc áo ngủ kiểu dáng bảo thủ chen kín toàn thân, cuối cùng cũng yên tâm.

Sầm Cảnh Duệ biết ý cô là gì, vốn cũng chẳng nghĩ gì nhiều nhưng bị cô nói như vậy, ánh mắt lại không tự chủ được liếc về phía cô mấy lần, khóe môi nhẹ nhếch lên, 'Bạn học Giang Bối Bối, bạn ở nước Anh nhiều năm như vậy rồi, không phát hiện bản thân so với những bạn nữ cùng tuổi khác bên đó có gì khác sao ?'

'Có gì khác chứ ?'

'Người ta ở tuổi của em, sớm đã có cúp C trở lên rồi, em nhìn em kìa, so với sân bay Heartrow còn phẳng hơn, vậy mà còn hỏi có gì khác ?'

'Quan Cảnh Duệ !'

Không hề báo trước, đầu của cậu bị vật gì đó đập vào, một giây sau, con thú nhồi bông vốn đang được cô ôm trong tay đã rơi dưới chân Sầm Cảnh Duệ.

'Nói xin lỗi em !'

'Anh nói sự thực, tại sao phải xin lỗi ?'

'Bởi vì anh quá đáng!'

'Quá đáng chỗ nào ?'

'Nói em giống...' Cách hình dung đó, cô không nói thành lời được.

'Bằng phẳng như sân bay đó !' Nhìn gương mặt nhỏ nhắn càng giận dữ, nụ cười trên môi Sầm Cảnh Duệ càng tươi hơn, 'Sớm tối hai lần nhớ uống nhiều sữa bò một chút, có lẽ còn lớn thêm được một tí.'

'Quan Cảnh Duệ, anh ra ngoài cho em !' Nhìn vẻ vui sướng của cậu, Giang Bối Bối tức đến phát điên, trực tiếp đứng trên giường, cuộn chiếc chăn mỏng lại, lần nữa ném lên người cậu.

Thấy tình thế không ổn, Sầm Cảnh Duệ xoay người bước nhanh ra ngoài.

Em gái cứ luôn nói cô là một thục nữ siêu hạng vừa xinh đẹp lại tao nhã, đáng lý phải để em gái nhìn thấy thần tượng trong lòng mình, chị Bối Bối yêu dấu có bộ dạng dữ dằn như thế nào.

Thấy Sầm Cảnh Duệ rốt cuộc cũng đi, Giang Bối Bối xuống giường, giày cũng không buồn mang, sau khi cậu bước ra thì sập ngay cửa lại, khóa trái.

Thật đáng giận !

Tuy rõ biết người này trước giờ nói chuyện luôn xóc óc như vậy nhưng Giang Bối Bối vẫn không cách nào không để ý được.

Lúc thay quần áo, cô có chút xấu hổ nhìn thân thể mảnh khảnh trẻ trung của cô thiếu nữ trong gương, tuy rằng so với những bạn cùng trang lứa khác ở bên đó, những đường cong của cô còn chưa hiện rõ mấy nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức như cái tên đáng ghét kia nói, cái gì mà phẳng như sân bay chứ !

Đáng ghét ! Đáng ghét ! Đáng ghét !

Đáng ghét nhất là Quan Cảnh Duệ !

Cô tốt xấu gì cũng đang trong thời kỳ dậy thì, số đo nội y cứ cách một thời gian lại đổi, cả Sara và mẹ đều nói, phát triển như thế là bình thường mà.

Cái tên đáng ghét không có mắt nhìn kia, chắc chắn cũng giống như mấy tên bạn học cùng lớp kia thôi, ánh mắt chỉ biết nhìn đến mấy cô gái cúp E trở lên !

Quan Cảnh Duệ không biết xấu hổ này cũng cá mè một lứa cả thôi !

Cho dù phẳng như sân bay thì liên quan gì đến anh ta chứ ?

*****

10 phút sau, khi lửa giận trong lòng đã dịu bớt, Giang Bối Bối ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, trên mặt đã lại là nụ cười tao nhã.

Đi về phía hai vợ chồng Sầm Chí Quyền đang ở phòng khách đợi mình chào hỏi một cách lễ phép nhưng đối với Quan Cảnh Duệ thì lại làm như vô hình, ngay cả một ánh mắt cũng không buồn nhìn đến, Sầm Ngôn Nhược thấy cô vui vẻ chạy đến kéo tay cô cùng đi vào phòng ăn.

Bữa tối rất phong phú, trên cơ bản là chuẩn bị cho vị khách quý Giang Bối Bối này đây bởi vì tuy lớn lên ở nước ngoài nhưng cô vẫn thích ăn món Trung hơn, mẹ cô cũng vậy cho nên trong nhà có đến mấy đầu bếp chia nhau phụ trách món Tây và món Trung, còn có riêng một vị chuyên làm Nyonya – món ăn truyền thống của Singapore nhưng hai năm trước, bởi vì nhà chú ấy có việc nên về nước rồi, cũng bởi vì dạ dày của mẹ không tốt nên ba không cho phép mẹ ăn mấy món cay mặn nữa, vì vậy cũng không mời thêm đầu bếp Nyonya nào nữa.

Bếp nhà họ Sầm hôm nay ngoại trừ làm những món mà trước giờ cô luôn thích ăn ra còn có thêm mấy món Nyonya mùi vị rất tươi ngon khiến cơn thèm ăn của Giang Bối Bối cũng nổi lên.

Mấy năm nay dưới sự giám sát gắt gao của Sara, cô ở bên ngoài dùng cơm luôn rất tao nhã lịch sự nhưng hôm nay ở nhà họ Sầm cũng không cần phải câu nệ quá nhiều bởi vì Sầm phu nhân đã tiên phong mang bao tay dùng một lần vào, vẫy tay với cô, 'Cua phải ăn như vậy mới đã ghiền !'

Sầm tiên sinh ngồi ở vị trí chủ cũng nhìn cô thân thiện nói, 'Ở nhà không cần phải gò bó quá đâu, muốn ăn thế nào thì cứ ăn thế ấy.'

Sầm Ngôn Nhược cũng ghé chiếc đầu nhỏ sát tai cô cười nói, 'Chị Bối Bối, người nhà em ăn cơm đều thích giành nhau, trước đây mẹ cũng thường giành đồ ăn với anh hai.'

Bị người ta điểm danh, Sầm Cảnh Duệ liếc nhanh cô gái nãy giờ vẫn xem mình là người vô hình kia, 'Người ta là danh môn thục nữ, sao có thể dùng tay bốc thức ăn chứ ?'

'Quan Cảnh Duệ, lúc ăn cơm không được nói chuyện.' Quan Mẫn Mẫn trừng con trai một cái, cảnh cáo con an phận một chút, đừng chọc Bối Bối tức giận nữa.

Đừng tưởng hai đứa lúc nãy ở trong phòng cãi nhau cô không biết đấy, tai vách mạch rừng mà.

'Hừm !' Bị người ta gọi là « danh môn thục nữ », Giang Bối Bối hừ khẽ một tiếng, không trả lời mà trực tiếp vươn đũa về phía dĩa cua sốt ớt đỏ rực kia, gắp một miếng vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt mình sau đó ở trước mặt cậu đeo bao tay lên bắt đầu xé thịt cua.

Đối với sự khiêu khích không lời của cô, Sầm Cảnh Duệ chỉ nhướng mày, 'Có biết ăn không đấy ? Có cần anh dạy không ?'

Chỉ tiếc là Sầm Ngôn Nhược ngồi cạnh cô đã rất tự giác đưa chiếc kéo chuyên dụng để bóc thịt cua qua, 'Chị Bối Bối, em dạy chị.'

Thường ngày nếu ba ở nhà ăn cơm thì đều là ba đích thân giúp hai mẹ con xử lý, không thì là người làm, đương nhiên không cần cô bé ra tay nhưng không ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi chứ, không phải là lấy kéo cắt vỏ ra thôi sao ? Có gì khó chứ ?

'Cám ơn Nhược Nhược, chị biết làm, để chị tự làm lấy là được.' Cô nhìn cô công chúa nhỏ đầy nhiệt tình bên cạnh, môi nở nụ cười ngọt ngào.

Cái này cô biết, lúc trước mẹ cũng thường ăn.

Bữa tối cứ vậy trôi qua trong không khí vui vẻ và đầm ấm, chỉ cần Sầm Cảnh Duệ ngồi đối diện không lên tiếng thì mọi thứ đều tốt, dù gì cậu có nói nhiều hơn nữa thì Giang Bối Bối cũng chỉ hừ khẽ một hai tiếng xem như trả lời.

Ai bảo vừa nãy trong phòng nói cô như thế ? Nếu không xin lỗi thì cô tuyệt đối không tha thứ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net