PN3: Trúc mã và thanh mai - Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Yêu đương (5)

'Nếu ba có giận thì cũng là giận anh, không liên quan gì đến em, yên tâm đi.' Sầm Cảnh Duệ hoàn toàn không có chút lo lắng gì, 'Huống gì còn có hai tài xế đi theo chúng ta nữa.'

Hai vệ sĩ được thiếu gia nhà mình chụp cho cái mũ « tài xế » tuy trên mặt không có chút biểu cảm nào khác biệt nhưng nội tâm thì đã đến bờ vực sụp đổ.

Lần trước không ngăn thiếu gia chạy mô tô, còn để cậu ấy bị té ngã họ đã bị hỏi tội một lần rồi nhưng vị tiểu hoàng đế của nhà họ Sầm này tính tình bướng bỉnh đã quen, hoàn toàn không nhớ bài học lần trước, lần này vẫn muốn tự mình lái xe, hơn nữa còn đèo theo thiên kim tiểu thư của nhà họ Phạm nữa chứ.

Vì để tránh cho cậu gây thêm họa, vốn họ không đưa chìa khóa xe cho cậu, ai ngờ vị thiếu gia này không cần chìa khóa cũng có thể mở được xe, còn hỏi bọn họ có muốn đi cùng không, bằng không cậu đi trước.

Bọn họ còn có thể làm được gì đây ? Chỉ đành cắn răng ngồi lên ghế sau, dù sao thì cũng không thể để thiếu gia nhà mình một mình lái xe được.

'Thiếu gia, cậu lái đã ghiền rồi, có phải nên để chúng tôi lái không ?' Một vệ sĩ nhìn con số chỉ tốc độ không ngừng nhảy lên, nhịn không được lên tiếng.

'Không cần.' Sầm thiếu gia quả đoán cự tuyệt.

'Quan Cảnh Duệ, anh lái chầm chậm thôi.' Giang Bối Bối cũng nhận ra cậu càng lái càng nhanh, vội lên tiếng nhắc nhở.

Người này nói mình có bằng lái, còn khoe ra cho cô xem nên cô mới lên xe. Thực ra thì năm nay anh hai cũng đã thi lấy bằng ở Mỹ nhưng ở Luân Đôn thì vẫn chưa được lái xe, ít nhất phải đợi đến khi 17 tuổi.

Cô cũng không biết cậu lái xe ở Hồng Kông như vậy có phạm luật không nhưng Quan Cảnh Duệ căn bản là không quan tâm.

Có lúc chuyện người này muốn làm, thực sự mười con trâu cũng không kéo lại được.

Cũng may Sầm Cảnh Duệ cũng không muốn làm cô sợ vì vậy nghe lời giảm tốc độ của xe xuống.

'Yên tâm đi, anh sẽ không làm em sợ đâu.' Cậu ngoảnh sang, cho cô một nụ cười trấn an.

'Lúc về, anh để cho họ lái đi, được không ?'

'Sợ đến vậy sao ?'

Giang Bối Bối gật đầu.

'Được.'

'Không được nuốt lời đâu đấy.'

'Anh tệ đến vậy sao ? Chút chuyện nhỏ này mà em cũng không tin ?'

Lúc hai người đến nhà hàng Liên Hương ở Trung Hoàn thì đã chín giờ rưỡi, nhà hàng đầy nét cổ kính này sớm đã đầy người ngồi, không còn một chỗ trống, cho dù muốn ghép bàn với người khác cũng không được.

'Xem đi, đây là cảm giác ăn bữa sáng truyền thống mà em muốn trải nghiệm đấy.' Sầm Cảnh Duệ bĩu môi, 'Chi bằng chúng ta đóng gói lại rồi mang về thuyền ăn còn hay hơn.'

'Nhìn một chút thì cũng là trải nghiệm mà.' Giang Bối Bối mỉm cười, đồng ý đề nghị đóng gói mang về thuyền của cậu.

Cuối cùng tôm thủy tinh, bánh mè nướng, xôi gà, bánh cuốn tôm gì đó bọn họ đều mang cả về.

Trên đường về Sầm Cảnh Duệ thực sự để tài xế lái xe, một phần là vì đã hứa với cô nhưng chủ yếu hơn là muốn ngồi ở băng ghế sau cùng cô thưởng thức các món điểm tâm đầy hấp dẫn kia, chỉ là không khí ngọt ngào của đôi bạn trẻ ở phía sau khiến hai vệ sĩ ngồi trước cũng cảm thấy có chút lúng túng.

Quả nhiên là di truyền mà, Sầm tiên sinh nhà họ cũng thường xuyên đút cho bà xã ăn như vậy, giờ đổi lại Sầm tiểu thiếu gia thì chỉ có hơn chứ không kém.

Còn Sầm Ngôn Nhược ở trên thuyền, tuy biết anh trai và chị Bối Bối chỉ đi mua bữa sáng thôi nhưng lúc theo ba mẹ đến phòng ăn vẫn còn rầu rĩ không vui.

Anh hai đáng ghét thật đó, làm gì mà phải lén lút như vậy chứ ?

'Còn đang giận anh hai sao ?' Quan Mẫn Mẫn đưa ly sữa nóng cho con gái, thấy cô bé hờn dỗi ngoảnh mặt sang hướng khác thì buồn cười hỏi.

'Nhược Nhược, anh hai gạt con đúng là không tốt nhưng anh hai đã lớn rồi, sau này có chuyện mà anh ấy muốn làm, cũng sẽ có công việc, có bạn gái, cũng sẽ kết hôn đâu thể đi đâu cũng mang con theo được.' Sầm Chí Quyền nhấp một ngụm cà phê, nhìn con gái cưng nói.

Nhược Nhược cũng đã 10 tuổi rồi, trước đây bởi vì cứ thích bám theo anh trai nên mới vì chút chuyện nhỏ này mà cảm thấy buồn bực, ủy khuất, nhân cơ hội này giải thích cho con một chút cũng tốt.

'Phải đó, con cũng vậy, cũng sẽ có bạn trai, sẽ lấy chồng, đến lúc đó có khi còn không thèm anh hai nữa kìa.' Sầm phu nhân bồi thêm.

'Mẹ, con sẽ không có bạn trai, không lấy chồng.' Sầm Ngôn Nhược trả lời mẹ với vẻ không vui.

'Sao con lại không muốn có bạn trai, không muốn lấy chồng ?' Tuy rằng 10 tuổi nói về vấn đề này còn sớm quá nhưng nếu như đã nhắc đến, thuận tiện hỏi một chút cũng tốt.

Thực ra suy nghĩ của trẻ con bây giờ thường đi trước tuổi, nói chuyện này cũng không phải không chấp nhận được.

'Con cảm thấy không có ai có thể so được với ba và anh hai hết !' Sầm Ngôn Nhược nói một cách quả quyết.

'Nhược Nhược, chị đây là chê bọn em không bằng anh hai sao ?'

Dậy muộn, hai anh em song sinh lúc này mới bước vào phòng ăn, từ xa nghe được câu trả lời của chị hai, giống như trên đời này chỉ có ba và anh hai là đàn ông ưu tú vậy thì không nhịn được lên tiếng.

Tuy biết ba và anh hai đúng là rất giỏi giang nhưng nghe vào tai, trong lòng vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu.

Rõ ràng bọn họ cũng cùng một ba mẹ sinh ra, sao trong mắt chị ba lại kém cỏi đến thế ?

Đợi khi nào bọn họ lớn như anh hai xem, nhất định cũng sẽ oách như anh ấy vậy.

'Hai đứa muốn tự làm mất mặt chị cũng không có cách nào.' Đối với hai đứa em thường chỉ biết chọc tức mình này, Sầm Ngôn Nhược cũng không khách sáo bởi vì trong lòng cô bé cơn tức vẫn còn chưa tan.

'Không được cãi nhau. Hai đứa qua đây ăn mau đi.' Sầm Chí Quyền vẫy hai đứa con trai gọi.

'Chị phải xin lỗi bọn con bọn con mới qua.' Sầm Hi Duệ dẫu môi nói với giọng không vui.

'Phải đó.' Sầm An Duệ cũng tỏ vẻ đồng tình.

'Chị không muốn nói chuyện với hai đứa.' Sầm Ngôn Nhược khó có lúc nổi cáu như vậy, từ trên ghế nhảy xuống, 'Con về phòng trước.'

'Nhược Nhược !' Quan Mẫn Mẫn đặt ly sữa trên tay xuống đứng dậy ngăn con gái lại.'

'Không được nói chuyện với chị ba như vậy.' Sầm Chí Quyền nhìn hai đứa con trai, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn chúng nói ngọt vài câu với chị gái.

Nhưng hai đứa nhỏ lại như không thấy ám hiệu của ba mình vậy.

'Ba, ba thiên vị quá đi.' Sầm An Duệ tỏ vẻ bất mãn.

Nhà người ta không phải con út thường được yêu thương nhất sao ? Sao ở nhà họ ba mẹ lúc nào cũng ưu ái chị ba hết vậy ?

Nhưng hôm nay thái đị của chị ấy không tốt thật mà, tại sao bọn họ phải dỗ chị ấy chứ ?

'Mới sáng sớm làm gì mà náo nhiệt vậy ?'

Lúc ba đứa nhỏ còn đang ồn ào thì gia đình Sầm Chí Tề kéo vào.

'Nhược Nhược...' Quả Quả vui vẻ chạy về phía cô bé.

'Quả Quả, chào buổi sáng.' Sầm Ngôn Nhược cho dù có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không trút giận lên người Quả Quả, mỉm cười chào.

'Ai chọc cho cô công chúa nhỏ của chúng ta không vui vậy ?' Sầm Chí Tề vừa nhìn đã nhận ra bầu không khí không vui.

Tuy những năm qua hắn chủ yếu sống ở Paris nhưng vẫn luôn yêu thương cô công chúa nhỏ Nhược Nhược này, từ khi sinh ra đến năm ba tuổi, hắn gần như nhìn con bé lớn lên, chút biểu cảm nhỏ trên mặt con bé sao hắn không nhìn ra được chứ ?

'Anh hai, cả hai đứa em nữa.' Có người hỏi đến, Sầm Ngôn Nhược đương nhiên kể tội ra hết.

'Vậy thì đừng ngồi chung với bọn họ, chúng ta ra ban công ăn sáng có được không ?'

'Nhược Nhược đừng buồn, chúng ta cùng qua đó đi.' Quả Quả nắm tay cô bé kéo đi.

'Được.'

Cuối cùng, Sầm Ngôn Nhược không vui lườm hai đứa em một cái nữa rồi mới theo Quả Quả đi về phía ban công nhỏ ngoài phòng ăn.

Sầm Chí Tề và Quan Viện Viện chào hỏi hai vợ chồng Sầm Chí Quyền xong thì bước ra ban công coi chừng hai đứa nhỏ còn cặp song sinh thì cũng tự động trèo lên ghế bắt đầu ăn sáng.

'Thật nhức đầu với đám nhỏ này mà, chẳng biết giống ai nữa.' Sầm phu nhân buồn bực lẩm bẩm.

Cặp song sinh đồng thời ngừng động tác trên tay quay sang nhìn mẹ mình sau đó lại nhìn sang ba, cuối cùng là nhìn nhau sau đó Sầm Hi Duệ lên tiếng...

'IQ của bọn con chắc sẽ không phải di truyền từ mẹ đâu.'

Sầm phu nhân nghe vậy thì nổi nóng lên, 'Mẹ cũng không thèm ăn sáng với hai đứa nữa.'

Tối qua giằng co đến hơn nửa đêm, chưa ngủ được bao nhiêu mới sáng sớm con gái đã đến phòng khóc nháo một hồi, ăn một bữa sáng cũng phải lo điều tiết tâm trạng của con, kết quả thì sao ? Một đứa lại một đứa muốn chọc giận cô, thật muốn đem chúng nhét trở vào bụng quá đi.

Nói rồi có chút tùy hứng ném khăn ăn xuống bàn bỏ đi.

'Được rồi, cả chị ba và mẹ đều bị hai đứa chọc giận bỏ đi rồi, đồ ăn trên bàn này toàn bộ là của hai đứa hết đó. Ăn xong thì nhớ đi xin lỗi mẹ với chị đấy.'

Sầm Chí Quyền nói xong cũng đặt khăn ăn xuống đứng dậy.

'Ba, ba cũng không muốn ăn sáng chung với bọn con sao ?' Sầm An Duệ nhìn người ba đã đứng dậy định đi của mình.

'Ba đi xem mẹ thế nào. Nhớ đấy, không được chọc chị ba giận nữa.' Trước khi rời đi, Sầm Chí Quyền còn lần nữa dặn dò.

Mãi đến khi bóng ba khuất sau cửa, Sầm Hi Duệ nãy giờ vùi đầu mải ăn mới ngẩng đầu lên nhìn đứa em chỉ sau mình có 5 phút, thở dài một cách bất đắc dĩ...

'Em có cảm thấy trong lòng ba, hai đứa mình còn không bằng « cô con gái lớn » không ?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net