Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#VeronicaDeMary

Tiếng chuông cửa vang lên đánh thức Tiêu Diễn, Ôn San San vì hôm qua mệt lả người nên hôm nay ngủ say sưa, anh chưa kịp ngồi dậy đã nghe thấy giọng nói của người quen, là mẹ anh ở thành phố kế bên, hôm nay đến đây xem ra là đi cùng Hàn Di.

"Diễn Diễn, mở cửa cho mẹ."

Anh tìm chiếc áo rồi mặc vào, sau đó đến trước cửa mở ra.

"Mẹ."

Đến tận bây giờ, Tiêu Diễn vẫn luôn bất ngờ về diện mạo của mẹ mình mỗi khi gặp gỡ, giống như một người lão hoá ngược, trẻ mãi không già mặc dù đã năm mươi, thậm chí bất cứ ai nhìn vào cũng công nhận điều đó.

"Ai da, con trai của mẹ, mẹ nhớ con nhiều lắm." - Mẹ anh ôm chầm lấy anh, dường như gen di truyền nhà này rất cao, mẹ anh chỉ thấp hơn anh một chút, còn anh thì cao 1m75, có lẽ bà ấy khoảng 1m73.

Tiêu Diễn tuy là con trai đã lớn nhưng ở trong vòng tay mẹ mình vẫn bùi ngùi xúc động, anh ôm nhẹ lấy bà tỏ lòng nhớ nhung.

"Mẹ, Hàn Di đâu rồi?"

"Con bé hả, nó đưa Louis đi mua sắm rồi, một chút sẽ về đến."

Đứa em gái này của anh đúng là ham chơi mà, từ nhỏ đã như thế, ai bảo đều bướng bỉnh không nghe, không ngờ đến khi làm mẹ rồi vẫn như thế.

Bất chợt anh nhớ đến San San nằm bên trong, nếu mẹ anh thấy San San thì thật không hay, anh biết cô gái nhỏ vẫn chưa sẵn sàng, nếu như thế mà gặp thì chẳng phải sẽ khiến cô bận tâm hay sao?

"Con trai, mẹ hôm nay đến đây để giới thiệu cho con cô gái này, con từ chối đã hơn một chục người rồi, đã hơn ba mươi thì ai dám yêu con nữa, bây giờ phải gắng sức tìm người đi con."

Mẹ anh đưa nguyên sấp giấy về cô gái đó cho anh, nhưng anh đã có San San rồi, những người này là gì chứ.

Nhưng vì chiều lòng mẹ và đánh lừa nên anh đồng ý và nói sẽ xem xét, sau đó lấy hàng nghìn lí do bận rộn để đưa mẹ mình ra khỏi nhà, nói lần sau sẽ gặp lại và đưa ra quyết định.

Sau khi mẹ anh đã đi xa, anh thở phào nhẹ nhõm.

Chợt có giọng nói quen thuộc trong trẻo vang lên.

"Thầy ơi...?"

Nghe thấy tiếng giọng ấy, anh liền quay đầu lại, trên người San San hiện tại chỉ mặc chiếc áo thun rộng thùng thình do hôm qua anh mặc cho, nhưng do lúc đó cô cựa quậy quá nhiều nên đành phải để cô mặc mỗi quần lót vào, quần dài thì không tài nào mặc được, bây giờ lại nhìn trông đáng yêu mà thanh thuần.

Anh đi đến bên cô, tự nhiên hôn nhẹ một cái, sau đó mở giọng hỏi han.

"Em thức rồi, em có cảm thấy đau nhức gì không?"

Ôn San San lắc đầu, kì thực cô không sao, vì cô hình như đã được thầy tắm qua rồi, xem như là giãn cốt nên hiện tại không vấn đề gì.

"Được rồi, em đi vệ sinh cá nhân đi rồi hẳn ra đây ngồi vào bàn, anh làm thức ăn sáng cho em."

San San vâng lời và làm theo, khoảng nửa tiếng sau Tiêu Diễn đã làm xong một ít thức ăn đơn giản cho buổi sáng, bao gồm trứng ốp la, lắc nui và súp.

Cả hai cùng ăn trong bầu không khí hạnh phúc cứ như cặp vợ chồng son.

Chính Ôn San San cũng không thể tin được, bản thân lại được chính thầy ấy, người cô thích mà yêu thương, gắn bó và chăm sóc cô thật tốt đến tận bây giờ, cô và anh đã quen với việc đó như một thói quen, gần như đang khắc cốt ghi tâm dành dụm cả đời.

Chính tình yêu của cả hai dành cho nhau đã giúp họ vượt qua mọi rào cản về thử thách lẫn tinh thần. Một nam nhân yêu cô gái bất kể ngày đêm, một cô gái thầm bùng cháy ngọn lửa yêu thương ấy, kết thành một sự hoàn hảo.

"San San, ngày mai là ngày nghỉ, em cùng anh đi gặp cha mẹ anh được không?" - Tiêu Diễn nắm lấy tay cô, một bên trấn an bản thân mà cất giọng.

San San do dự một chút, nhưng nghĩ họ cũng không còn gì để giấu về tình yêu của họ, cũng nên đến lúc gặp gia đình anh nên đồng ý.

"Dạ được."

Chỉ câu đơn giản đó lại khiến anh cảm thấy sự vui vẻ bao la trong lòng.

Sau khi ăn sáng, cả hai cùng đi khắp nơi dạo quanh thành phố, đến chiều thì đưa vào trường để học, Ôn San San cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi có cảm xúc vui tươi như thế.

"San San, cậu khoẻ chưa, cậu xin nghỉ hồi hôm qua, tớ đã lo lắng lắm đó." - Chu Trinh đột ngột từ đâu chạy đến, hớt ha hớt hải nói.

"Không sao, hôm nay tớ khoẻ rồi, hơn nữa chuyện kia không phải như thế, tớ đã hiểu lầm thầy ấy, cô gái kia chỉ là em gái và cháu trai thầy ấy mà thôi."

San San kể một làu thật nhiều ra, ngoại trừ chuyện tối qua cô ngượng đến mức không dám nhớ đến.

Chu Trinh lúc này cũng trách bản thân không tin tưởng lời nói và trọng trách bảo vệ chăm sóc San San lúc nói với mình.

"Vậy thì tốt rồi, cậu tươi vui như thế tớ rất yên tâm." - Chu Trinh an ủi, đồng thời còn xoa đầu San San theo thói quen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net