Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#VeronicaDeMary

San San đã hỏi han Chu Trinh về vấn đề cô sẽ dọn đến nhà thầy, không ở kí túc xá nữa, tuy vậy cô vẫn lo lắng nếu Chu Trinh không có cô ở cùng liệu có lo lắng, có buồn hay không.

"Tất nhiên là được rồi, cậu cứ tìm thầy ấy đi, tớ ở một mình không sao mà."

Chu Trinh căn bản là để tâm chứ, nhưng bạn mình đã tìm được hạnh phúc riêng, người bạn thân như cô phải vui vẻ ủng hộ, hơn nữa ở một mình cũng không sao cả, nhưng chắc chắn trong tương lai Chu Trinh sẽ không để mình cô đơn nữa, tìm được một nửa yêu thương của mình.

"Cảm ơn cậu." - San San mỉm cười thật tươi, cất tiếng ríu rít nói.

...

Sau khi dọn dẹp quần áo và đồ đạc trong vali thì San San chào tạm biệt Chu Trinh, dù không ngủ cùng nhưng mỗi ngày đi học đều sẽ gặp nhau.

Ôn San San chính là muốn tự gây bất ngờ cho Tiêu Diễn, việc cô chuyển sang nhà anh vốn dĩ vẫn chưa nói gì, chắc chắn thầy ấy sẽ rất kinh ngạc.

Đứng trước cửa nhà thầy ấy, mặc dù đã đến vô số lần nhưng lần này lại hồi hộp vô cùng. Tuy vậy, cô không do dự mà nhấn chuông chờ cửa. Không lâu sau cánh cửa mở ra, Tiêu Diễn trước mắt cô đã xuất hiện, đôi mắt San San lập tức sáng lên, cô bỏ xừ vali qua một bên, ngay lập tức nhảy cẩng lên ôm chầm lấy anh.

"San San?" - Không phải lúc này cô đang chuẩn bị ngủ ở kí túc sao, làm thế nào bây giờ lại ở đây?

Hơn nữa đống vali đằng kia nữa, kì lạ làm sao...

"Em sẽ dọn qua sống cùng anh!" - San San vừa nói vừa cười khúc khích, đằng sau là một mảng màu hồng dễ thấy.

Đây thực là ngoài sức tưởng tượng của anh, đây là sự thật sao? San San đồng ý đến nhà anh ở, cùng anh trôi qua những tháng ngày những tháng đêm suốt thời gian dài tại nơi này?

"Em nói thật sao?" - Tiêu Diễn thuận tay ôm chặt cô gái đang ôm mình hơn nữa, gần như chẳng còn gì để nói vì quá sức hạnh phúc.

"Ừm." - San San choàng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, khơi mào ngọn lửa gì đó đang kìm nén sự hiện hữu của mình.

Tiêu Diễn cũng thuận theo mà hôn cô, sau đó vừa hôn vừa bế lên sofa, cả hai cứ thế triền miên trong nụ hôn kéo dài, trong đôi mắt chỉ còn mỗi đối phương.

Đến khi San San không thể thở nổi nữa mới giãy giụa đòi buông ra.

"Đợi đã...em còn phải sắp xếp ư...một chút hẳn làm a..."

Nếu không dừng lại mà vừa đến nhà lại làm ra chuyện gì không nên nói thì thật không tốt, hơn nữa vali cô còn đang bên ngoài.

"Để anh giúp em." - Anh nhìn cô như thế cũng không ép buộc, vì họ vừa làm hôm qua, nếu hôm nay làm liên tục nữa thì kẻo làm San San bị thương, đành chịu đựng mà hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đi ra khỏi cửa mang vali vào phòng.

Sau khi mang vali vào phòng, San San cũng đi theo vào trong, hỏi nơi để quần áo mà vẫn còn dư chỗ đựng của cô, anh phì cười mà cất giọng, trong đó mang chút cười đùa.

"Anh chỉ ở một mình, quần áo cũng không nhiều lắm nên vẫn còn nhiều nơi để đồ, tất cả nơi đó đều cho em."

Ôn San San căn bản chưa từng nghe những lời nói lãng mạn kia, hiện tại cảm thấy có chút mắc cỡ..

San San sắp xếp những món quần áo, mỹ phẩm và vật dụng cần thiết hàng ngày lại một cách gọn gàng vào tủ và bàn, sau đó lại vào nhà vệ sinh đặt bàn chải và khăn tắm.

"Cuối cùng cũng xong." - San San lau mồ hôi của mình, sau khi dọn xong đống đồ kia, bây giờ cô cảm thấy mệt lả cả người, uể oải nằm trên sofa.

Tuy lúc nãy San San từ chối sự giúp đỡ của anh, nhưng khi thấy cô mệt như thế, bản thân cũng có chút trách cứ không giúp cho cô, anh đi đến bếp và rót một cốc nước cho cô.

San San nhận lấy, sau đó tựa đầu trên ngực người đàn ông đang đứng, chậm rãi uống nước.

"Thầy ơi, ngày mai khi em thăm mẹ anh thì em nên mua gì để tặng mẹ anh đây? Em không biết nên mua gì nữa."

Tiêu Diễn xoa đầu cô, dùng ánh mắt mê man nhẹ nhàng nhìn cô, tận một lúc sau mới cất tiếng.

"Em không cần mua gì cả, mẹ anh chỉ cần em thôi là đủ cho sự thiếu thốn con dâu của bà ấy rồi."

Lời anh nói hoàn toàn là sự thật, suốt hơn ba mươi năm qua không có để ý một ai đã làm bà tức điên với đứa con này, nếu có một cô gái đi cùng với anh đến thì chắc chắn bà ấy sẽ thay đổi nét mặt và hân hoan chào đón.

San San: ...

Ngày hôm sau, sau khi cả hai đã sửa soạn và trang bị sẵn sàng tinh thần phấn chấn thì Tiêu Diễn mở cửa xe cho San San vào chỗ ngồi, sau đó chính mình cũng ngồi vào ghế lái, sau đó bắt đầu khởi động và lăn bánh.

San San trong miệng ngân nga vài câu hát thơ, chỉ như thế đã khiến không khí trong xe trở nên ấm áp.

Tiêu Diễn không muốn quấy rối bầu không khí êm dịu này, cũng lắng tai nghe cô gái nhỏ vui vẻ hát.

Hai tiếng sau, Tiêu Diễn dừng xe trước một ngôi nhà cổ, tuy căn nhà này cổ nhưng nó khá lớn, có thể chứa hơn cả chục người ở cùng.

Đứng trước cổng chính, San San bỗng nắm chặt tay Tiêu Diễn lại, cô đang khá run sợ, dù mẹ anh rất mong mỏi con dâu, nhưng liệu mẹ anh có đồng ý hai người kết lập mối quan hệ hay không vì tuổi đời cô còn quá trẻ, không hợp với người lớn như anh, hay là như vở kịch mẹ chồng nàng dâu mà ghét bỏ cô, rồi chọn một cô gái khác?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net