Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#VeronicaDeMary

Đến buổi chiều, bác sĩ khám qua lại một lượt cho cô, xác nhận khoẻ mạnh liền được cho cô xuất viện.

Dọc đường đi ra bệnh viện, Ôn San San chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhanh nhảu quay sang nói với thầy.

"A...để em đi đóng viện phí, sao em lại quên mất." - Ôn San San chạy rục rịch đi, nhưng ai lại để bệnh nhân về đơn giản khi chưa trả tiền như thế chứ, chỉ trừ khi là...

"Thầy đã trả giúp em rồi, em không cần phải đi nữa, cũng không cần phải trả lại cho thầy."

"Nhưng mà, không thể..." - Ôn San San sao lại đồng ý để bản thân nợ thầy ấy được, như thế thì thật không hay!

Tiêu Diễn thực không muốn cô gái nhỏ bận tâm về chuyện tiền nong, liền nghĩ ra một kế sách có thể thay đổi suy nghĩ của cô.

"Nếu em không đồng ý thì thầy sẽ không nấu ăn cho em nữa."

Ôn San San liền lập tức ngậm miệng, cô không muốn thầy không nấu ăn đâu, thầy nấu rất ngon mà, nhưng nếu để bản thân nợ thầy cũng không được, bây giờ trên mặt San San chỉ toàn là uất ức, đôi mắt ngân ngấn nước mắt nói lên sự bất công trong lòng.

Cô tránh mặt Tiêu Diễn để anh không thấy cảm xúc cô bây giờ, nhưng anh vẫn thoang thoáng thấy được cô gái nhỏ đang rất không vui.

San San thật là...mình không thể nói nặng lời với em ấy.

"San San, em còn là sinh viên, không nên dùng tiền hao phí, cứ coi như em nợ thầy nhưng đừng bận tâm, sau này em cứ lấy gì đó đáp lại cũng được, không có cũng không sao, được không nào, đừng khóc nữa."

San San the thẻ giọng gật đầu, mai mốt phải làm gì đó để đáp ơn thầy ấy thật chất lượng mới được.

Tiêu Diễn lại chủ động đưa Ôn San San về thẳng phòng ký túc, bản thân chẳng để ý rằng mình đang quan tâm ở mức quá bổn phận của thầy giáo, may mắn là Ôn San San ngây thơ trước mắt chẳng hay biết gì vì luôn nghĩ bản thân là người có vấn đề.

.....

Từ ngày đó, mỗi ngày Tiêu Diễn đều gọi cho Ôn San San và mời cô đến nhà mình ăn, một ngày là một loại thức ăn không trùng nhau, vô cùng đa dạng. Anh lại đích thân đưa cô đến nhà mình, bản thân anh cũng muốn chắc rằng cô thực sự khoẻ mạnh.

Ôn San San cũng tự nhiên về vấn đề này, vì người cô thích cũng có thiện cảm tốt với cô nên cũng cảm thấy rất thoải mái, nếu không thể bày tỏ thì cứ như thế cũng tốt...

San San cứ liên tục được thầy mời đến nhà nên cũng càng thân thuộc với nơi này, mỗi lần đến cũng càng tự nhiên như nhà mình hơn.

Khi đang ngồi ăn cùng thầy giáo, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Ôn San San ngậm một miếng ăn trong miệng, sau đó cầm điện thoại lên.

"Alo mẹ."

"Tiểu San, lâu lắm rồi mẹ mới gọi con, con có khoẻ không?"

Ôn San San được nghe giọng của mẹ mình cũng có chút nhớ nhung, đã rất lâu rồi, từ lúc học ở nơi này thì cô đã không còn được gặp mẹ nữa.

"Dạ...con khoẻ...ạ." - Giọng San San có chút run rẩy, bản thân cũng khó kìm được nước mắt của mình trước người mẹ mình luôn yêu quý mà rơi.

Tiêu Diễn nhìn cô gái nhỏ đang run rẩy rưng rưng liền có chút rung động trong người, cô gái nhỏ này thật dễ xúc động mà, luôn khiến người khác muốn ôm vào lòng mà an ủi.

Ôn San San buông đũa mà nói chuyện với mẹ rất lâu, khi lại cười rất vui, còn có khi lại rơi nước mắt làm người khác đau lòng.

"À mà San San, ngày mai là sinh nhật của con đó, ngày mai mẹ sẽ gửi ít quà dưới quê lên cho con, chắc chắn con sẽ rất thích."

Ôn San San cũng quên mất ngày mai là sinh nhật của chính mình, sao cô lại hay quên như thế chứ.

"Dạ, đồ mẹ gửi lên con sẽ dùng hết, mọi thứ con đều thích cả."

"Được được, khi nào con có thời gian cứ về nhà, mẹ luôn đợi con đó."

"Dạ, cảm ơn mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ, con sẽ sắp xếp để về chơi, tạm biệt mẹ."

Ôn San San cúp máy, bản thân cũng nhớ nhà rồi.

"Ngày mai là sinh nhật em sao?"

"Dạ, sinh nhật năm nay chắc cũng không đặc biệt gì đâu ạ, em chỉ ở đây với Chu Trinh, không có nhiều bạn bè như ở quê nên chắc không có nhiều thú vui khi sinh nhật ở quê."

"Không, nó sẽ đặc biệt mà..."

"Dạ, thầy nói gì ạ, em nghe không rõ?"

"Không có gì đâu, em mau ăn đi."

Tiêu Diễn cảm thấy bản thân thực điên rồi, sao anh lại nói ra câu đó chứ.

Ôn San San đang cảm thấy trong lòng lâng lâng, bản thân bỗng nhiên cũng muốn uống gì đó để thả lỏng tâm tình.

"Thầy ơi, thầy có rượu ở đây không ạ, em muốn uống một ít..."

Rượu sao? Tất nhiên là có rồi. Mỗi khi có tâm trạng hoặc tiệc tùng gì đó tại nhà, Tiêu Diễn luôn lưu trữ một chai tại nhà, nhưng mà nếu là cô nhóc này thì không chắc có thể uống rượu được.

"San San, tửu lượng em có ổn không?"

"Ưm...nếu uống một chút thôi thì chắc chắn sẽ không sao đâu ạ."

Tiêu Diễn cũng hơi nghi ngờ về khả năng uống rượu của Ôn San San, nhưng nghe cô nói thì cũng tạm tin tưởng, bèn đi vào tủ lấy chai rượu ít cồn nhẹ nhất.

"Em uống đi, nhớ đừng uống nhiều quá, thầy đi dọn dẹp một chút."

"Dạ."

Tiêu Diễn đi ra bên ngoài ban công tưới cây, sau đó lại đi vào bên trong rửa chén.

Dù đang rửa chén, nhưng hồn anh đã bay đi nơi có thiếu nữ đang ở ngoài kia, cô gái nhỏ này ngày càng làm anh xao xuyến, mỗi ngày lần nào tiếp xúc với cô nhóc đều làm trái tim anh thay đổi, là loại cảm xúc anh chưa từng trải qua, anh...hình như đã động tâm đối với Ôn San San rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net