Bạo Liệt Lưu Hỏa, thăng cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tòng Nguyệt Cầm, Liễu Trường Phong, chiêu này cũng thật ngoan độc.

Trong con ngươi rét lạnh của Bạch Vũ, một tia lửa giận chợt lóe lên rồi biến mất, dáng người thanh nhã lộ ra mũi nhọn lợi hại, "Nói cho bọn họ biết, tất cả thư quyết đấu ta đều nhận, tiền đặt cược không thể ít hơn 50 cống hiến, nếu không thì đừng đến trước mặt ta làm mất thể diện!"

Thân mình Tả Vũ chấn động, "Ngươi nói thật? Đây chính là quyết đấu mấy chục trận, sẽ chết người!"

Bạch Vũ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không thể nghi ngờ khiến cho hắn lập tức ngậm miệng lại, theo lời Bạch Vũ phân phó mà đi làm.

Nghe nói Bạch Vũ không chút do dự tiếp nhận tất cả quyết đấu, còn muốn yêu cầu nâng cao tiền đặt cược, toàn bộ Vô Trần Cung đều ồ lên.

Cho dù quyết đấu là không thể cự tuyệt, khẩu khí của Bạch Vũ cũng không tránh khỏi quá lớn, nghĩ mình là người đứng đầu tiến vào Vô Trần Cung thì thật sự trở thành thứ nhất? Người đứng nhất Đại Hội lúc trước cũng không hề không biết trời cao đất rộng như thế.

Càng ngày càng nhiều người đưa thư quyết đấu đến trên tay Bạch Vũ, không qua thời gian ba ngày, Bạch Vũ đã nhận được ước chừng năm mươi thư quyết đấu.

Tả Vũ chỉnh lí lại tâm lý có chút phát run, Vô Trần Cung tổng cộng mới có hơn một trăm đệ tử, thế nhưng hiện tại một nửa số người quyết đấu sinh tử với Bạch Vũ, tuyệt đối là đời trước Bạch Vũ quên đốt cao hương, mới có thể xui xẻo như vậy.

"Ngày mai bắt đầu trận quyết đấu đầu tiên, mỗi ngày một trận, liên tục năm mươi ngày, sau đó là ngươi và Không Đồng Dục quyết đấu, lại cách hai ngày, là ngươi và Liễu Trường Phong quyết đấu. Trưởng lão quyết định là Tửu trưởng lão, ta đã dựa theo vị trí từ thấp đến cao trên Vô Trần bảng an bài tốt đối thủ cho ngươi." Tả Vũ cẩn thận tỉ mỉ bẩm báo với Bạch Vũ.

"Đã làm phiền ngươi." Bạch Vũ cười vỗ vỗ bả vai Tả Vũ, "Còn có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

"Cái gì?"

Bạch Vũ vắt ngón tay, ngượng ngùng nói, "Ngày mai trước khi quyết đấu phải giao 50 cống hiến làm tiền đặt cược thế chấp, cho nên ngươi có thể cho ta mượn trước một chút hay không?"

Tả Vũ: "......"Hắn giúp Bạch Vũ làm việc là vì kiếm cống hiến, kết quả còn chưa có kiếm được, ngược lại phải cho mượn.

"Ta chỉ có 25 cống hiến." Tả Vũ đen mặt nghiêm túc nói.

"Không sao, có bao nhiêu ta mượn bấy nhiêu, không đủ nói sau." Bạch Vũ cười tủm tỉm nhận lấy tất cả cống hiến của Tả Vũ bỏ vào trong huy chương Triệu Hoán Sư, lo lắng còn có thể tìm ai để mượn.

Vừa vặn, Nhạc Kỳ Nhân, Viêm Hạo Thiên nghe nói chuyện gần đây, đến tìm nàng.

"Ta nói bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn, mới đến Vô Trần Cung vài ngày đã đắc tội một nửa đệ tử, rất giỏi! Bản thái tử cũng không làm được." Viêm Hạo Thiên rất không khách khí chế nhạo.

Nhạc Kỳ Nhân trừng hắn một cái, "Nói bậy bạ gì đó? Vũ tỷ tỷ không làm sai chuyện gì, đều là Tòng Nguyệt Cầm giở trò quỷ. Vũ tỷ tỷ, muội ủng hộ tỷ, có cái gì cần muội giúp đỡ không?"

"Có " Bạch Vũ vui vẻ vươn tay về phía bọn họ: "Lấy tất cả cống hiến của các ngươi cho ta mượn đi."

Nhạc Kỳ Nhân: "......"

Viêm Hạo Thiên: "......"

Sau một phen cướp đoạt, rốt cuộc Bạch Vũ cũng gom góp đủ tiền đặt cược, sau đó tự mình xuống bếp mời Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên ăn nhiều một chút. Sau khi tiễn bước hai người, liền đi tu luyện như thường ngày.

Tả Vũ thấy Bạch Vũ nên làm gì thì làm đó, bình tĩnh đến mức căn bản không để chuyện quyết đấu ở trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy năm mươi trận quyết đấu dường như cũng không tính là cái gì, Bạch Vũ cũng không lo lắng, hắn sốt ruột làm cái gì?

Ngày hôm sau, Bạch Vũ lười biếng rời giường, cho đến lúc thời gian quyết đấu sắp đến, mới chào hỏi Dạ Quân Mạc một tiếng, chậm rãi, từ từ cùng với Tả Vũ đi đến trường thi đấu trước.

Trường thi đấu ở Vô Trần Cung không lớn, cũng không lớn lắm so với trường thi đấu bình thường, điểm khác biệt là chỗ trống trãi bên ngoài sân đấu có một tầng kết giới linh lực, uy lực bùng nổ của linh thuật sẽ không khuếch tán ra ngoài, hai bên đối chiến cũng sẽ không ngã ra lôi đài, chỉ khi một bên nhận thua mới có thể chấm dứt quyết đấu.

Bạch Vũ một hơi quyết đấu cùng năm mươi tên đệ tử, loại chuyện này chưa từng xảy ra, mọi người ở Vô Trần Cung đều biết, thậm chí ngay cả vương thành ngũ quốc cũng biết được.

Người đến xem cuộc chiến có không ít, nhưng gần như đều là ôm tâm tình đến xem cuộc vui, xem Bạch Vũ xấu mặt. Người đến vì Bạch Vũ chỉ có Nhạc Kỳ Nhân, Viêm Hạo Thiên và Tả Viêm.

Tửu trưởng lão đã sớm an vị ở chỗ ngồi của trọng tài, đối thủ của Bạch Vũ cũng đã sớm ở giữa sân chờ đến mức không còn kiên nhẫn, nhìn thấy Bạch Vũ chậm rãi đi tới, tức giận đến muốn mắng người: "Bạch Vũ, ngươi thật là kiêu ngạo, cũng dám đến muộn!"

Tả Vũ thấp giọng nói với Bạch Vũ: "Hắn ở đỉnh Kinh Lôi của Bắc La – Bình sư huynh, Triệu Hoán Sư sơ giai hệ Kim, có một con Kim Cương Đại Bàng, không thể lên được trên Vô Trần bảng."

Không thể lên bảng, tính tình còn lớn như vậy? Bạch Vũ bĩu môi, đi vào sân, "Nếu không đợi kịp, cũng đừng dong dài, nhanh chóng bắt đầu đi."

"Ngươi!" Bình sư huynh tức giận sôi lên, giọng nói Bạch Vũ như tiếng phượng hót không thèm đếm xỉa đến chính là khinh thường hắn, hắn lập tức gọi ra Kim Cương Đại Bàng, "Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt, cho ngươi biết phải tôn kính sư huynh như thế nào......"

Lời của hắn còn chưa nói hết, Tiểu Thanh của Bạch Vũ đã tắm hỏa mà ra, ánh sáng hỏa diễm lóe lên giống như sao băng rơi xuống mặt đất, uy áp khủng bố khuếch tán ra, nhiệt độ cực nóng giống như muốn hòa tan tất cả.

Bình sư huynh cả kinh, còn chưa kịp phản ứng gì, Kim Cương Đại Bàng của hắn đã bị lưu hỏa hung hăng nện xuống, bị hỏa diễm bao vây thành một hỏa cầu, lông chim sắc bén nhất thời cháy đen một mảnh.

Lực công kích gây sát thương cao tới 30 điểm hoàn toàn xuyên thấu phòng ngự của Kim Cương Đại Bàng, đánh cho sức chịu đựng của nó chỉ còn lại chưa tới hai thành.

Mọi người đang xem cuộc chiến kinh ngạc đứng lên, nghe nói Triệu hoán thú của Bạch Vũ có lực công kích cực cao, không nghĩ tới lại cao đến mức này, nếu không phải lực phòng ngự của Kim Cương Đại Bàng không tệ, chỉ sợ đã bị một chiêu giết chết ngay tại chỗ!

"Đê tiện, dám đánh lén. Đại Bàng, xé nát nàng ta cho ta!" Lửa giận của Bình sư huynh lan tràn, nhanh chóng chỉ thị Kim Cương Đại Bàng nhằm về phía Bạch Vũ, móng vuốt chim ưng sắc bén phát ra ánh sáng thị huyết.

Trong ánh mắt Bạch Vũ hiện lên một chút vui sướng, từ sau khi nàng trở thành Triệu Hoán Sư, hôm nay chính là lần đầu tiên ra tay. Sau khi đột phá nàng cảm giác được tăng lên rất rõ ràng, đối chiến với Triệu Hoán Sư sơ giai trở nên vô cùng thoải mái.Oanh ——

Hỏa diễm nghênh diện bổ nhào lên mặt Kim Cương Đại Bàng, nổ mạnh kịch liệt khiến cho Kim Cương Đại Bàng ngay cả một góc áo của Bạch Vũ cũng không đụng tới được đã hao hết sức chịu đựng. Bình sư huynh bị đánh bay ra ngoài, nặng nề nện lên trên kết giới, giống như bị đập vào tường, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Khóe miệng mọi người co rút. Hai chiêu! Hai chiêu hoàn toàn đánh bại một Triệu Hoán Sư sơ giai, không biết nên nói Bình sư huynh quá yếu, hay là Bạch Vũ quá mạnh mẽ.

Có vài người bắt đầu hối hận đã đưa ra quyết đấu với Bạch Vũ, cũng có người vẫn không cho là đúng, ngay cả Vô Trần bảng Bình sư huynh cũng không vào được, chỉ là cái đệm lót tồn tại ở Vô Trần Cung, Bạch Vũ đánh thắng hắn cũng chẳng có gì ghê gớm.

Nhưng mà sau khi chuyện này xảy ra, khiến cho bọn họ dần dần không còn suy nghĩ như vậy.

Ngày hôm sau, Bạch Vũ thắng.

Ngày thứ ba, Bạch Vũ thắng.

Ngày thứ tư, Bạch Vũ thắng.

......

Mỗi ngày một trận quyết đấu, Bạch Vũ luôn luôn thắng, thắng không nói, còn chấm dứt cực kỳ nhanh.

Quyết đấu gì đối với nàng mà nói giống như ăn cơm, uống nước, ngoại trừ việc nàng phải đưa cống hiến ra, có vẻ không có gì tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với nàng, ngay cả tóc gáy của nàng cũng đều không bị thương tổn được.

Người phát ra khiêu chiến với Bạch Vũ khi nhắc tới Bạch Vũ sắc mặt đều vô cùng tối tăm, mỗi ngày đều hi vọng có người có thể thắng được Bạch Vũ, cho dù không giết được nàng, cũng không thể để cho nàng vẫn thắng mà đi xuống, nếu không làm sư huynh, sư tỷ lại bị một đệ tử mới tới càn quét, làm sao có thể đối mặt?

Chúng đệ tử đỉnh Kinh Lôi chờ mong bộ dạng thất bại của Bạch Vũ, lại càng ngày càng thất vọng, sau khi Bạch Vũ thắng năm mươi trận quyết đấu, tâm tình của bọn họ không thể dùng buồn bực để hình dung, giống như bị người ta đánh một cái tát, trên mặt đau rát hừng hực.

Năm mươi trận quyết đấu, vậy mà Bạch Vũ toàn thắng kết thúc, đệ tử đỉnh Kinh Lôi toàn quân bị diệt!

Tòng Nguyệt Cầm tức giận đến mức đều nói không ra lời.

Nàng ta nghe theo đề nghị của Liễu Trường Phong, kích động chúng đệ tử đi tìm Bạch Vũ quyết đấu, là muốn cho Bạch Vũ không ngừng bị đả thương, mỗi ngày quyết đấu đều bị đánh cho không dậy được. Nàng ta muốn cho Bạch Vũ biết, đắc tội nàng ta ở Vô Trần Cung chỉ có một con đường chết, nàng ta muốn cho Bạch Vũ nhận hết tra tấn, hèn mọn van cầu nàng ta.

Nhưng kết quả là không ai có thể thắng được Bạch Vũ, nhiều nhất cũng chỉ làm cho nàng bị chút vết thương nhẹ.

Liễu Trường Phong cũng có chút kinh ngạc đối với kết quả này, nhưng chỉ có thể nhận. Hắn vốn cũng không trông cậy vào đám đệ tử có thể gây ra thương tổn gì đối với Bạch Vũ, chỉ là muốn làm cho Bạch Vũ không có thời gian tu luyện mà thôi.

"Đệ tử đỉnh Kinh Lôi khi nào thì trở nên vô dụng như thế? Nhiều người như vậy còn không thắng được một mình Bạch Vũ, đều là phế vật! Ngày mai ta nhất định phải đánh cho Bạch Vũ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ." Không Đồng Dục cực kỳ bực bội, phẫn nộ trực tiếp đập cái bàn lay động.

Liễu Trường Phong liếc mắt nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng, "Ngươi không phải đối thủ của nàng ta."

"Liễu sư huynh!" Sắc mặt Không Đồng Dục nhất thời khó nhìn.

Liễu Trường Phong khoát tay, tao nhã nhấp một ngụm trà, "Không phải ta hạ thấp ngươi, thực lực của ngươi ở đỉnh Kinh Lôi cũng chỉ ở lớp giữa, cũng không thể so giỏi hơn những người quyết đấu với Bạch Vũ mấy ngày hôm trước. Thực lực của Bạch Vũ ở phía trên ngươi, Triệu Hoán Thú của nàng ta có lực công kích cao, chỉ sợ toàn bộ Vô Trần Cung đều không có người có thể so sánh được."

Không Đồng Dục không phục ngưỡng cổ, không nói chuyện.

"Tóm lại sáng sớm ngày mai ngươi nhận thua một chút, đừng để cho chính mình bị thương. Bạch Vũ ta sẽ giải quyết." Liễu Trường Phong cười nhạt đặt chén trà xuống, khuôn mặt cười ôn hòa thoáng hiện một chút biểu tình âm hiểm, ngoan độc.Bạch Vũ được nhớ đến đang vui mừng kiểm tra cống hiến, năm mươi trận quyết đấu, mỗi trận 50 cống hiến, gần nửa tháng nàng đã thu được 2500 cống hiến.

Nàng tiện tay lấy ra 100 cống hiến giao cho Tả Vũ, "Giúp ta trả lại cho Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên mỗi người 20, còn lại là trả lại ngươi."

Tả Vũ lặng đi một chút, trả lại cho hắn không chỉ gấp đôi, hắn quả nhiên không chọn lầm người. Hắn cũng không từ chối, mặt mày hớn hở cất huy chương rời đi.

Bạch Vũ chạy vào bên trong lầu các tìm được Dạ Quân Mạc, một đôi phượng mâu sáng ngời ngập nước nhìn hắn, "Đây là 400 cống hiến, trả lại ngươi."

Hôm nay Dạ Quân Mạc mới hấp thu qua lực lượng của đá niết bàn, dung nhập lực lượng hỏa diễm làm cho linh khí ở trong cơ thể hắn móc nối hỗn loạn, thân thể cũng giống như bị hỏa thiêu đau nhức. Cả người chính suy yếu nghiêng người dựa vào trên nhuyễn tháp, hắc bào màu đen đơn bạc tà tứ rộng mở, tuấn dung tái nhợt lạnh như băng lộ ra một tia yếu ớt hiếm có.

Cho dù là lúc hắn trọng thương hôn mê, cũng là khí phách cao ngạo, lạnh băng không thể tiếp cận, chưa từng giống như hôm nay, khiến cho người ta nhìn muốn khi dễ một chút.

Hắn lạnh nhạt nhìn tươi cười trong sáng của Bạch Vũ, hơi hơi câu môi, "Rất vui vẻ?"

"Đương nhiên vui vẻ." Bạch Vũ cố gắng không cho máu mũi phun ra, đi lên phía trước nằm úp sấp bên cạnh Dạ Quân Mạc, "2000 cống hiến, ta có thể đổi rất nhiều thứ."

"Quyết đấu của nàng vẫn chưa xong."

"Ta biết." Bạch Vũ không cho là đúng, "Không phải là Không Đồng Dục sao? Dễ làm. Về phần Liễu Trường Phong...... lúc quyết đấu ta có thể hạ độc không?"

Dạ Quân Mạc nhíu mày, trong mắt viết chữ nàng cứ nói đi?

Bạch Vũ bĩu môi, đương nhiên không có khả năng. Trường thi đấu không phải là trường thi đấu kỹ năng bình thường, chỉ có thể dùng thực lực của chính mình chiến đấu, tất cả độc dược, linh khí đều không được phép sử dụng.

"Cho dù không cần độc dược, ta cũng có thể thắng Liễu Trường Phong." Bạch Vũ chắc như đinh đóng cột nói.

"Thật không?" Trong con ngươi lạnh lùng của Dạ Quân Mạc xẹt qua một ý cười nghiền ngẫm.

Bạch Vũ không vui chu miệng, "Ngươi cảm thấy ta không thắng được?"

"Rất khó nói." Dạ Quân Mạc không chút để ý nói.

"Làm sao khó nói?" Bạch Vũ giống như con thỏ bổ nhào vào trên người Dạ Quân Mạc, không phục nắm chặt vạt áo Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc nhìn Bạch Vũ tức giận đè lên người hắn, bên miệng chứa ý cười cưng chiều, sủng nịch.

Tiểu Vũ nhi của hắn ở trước mặt hắn càng ngày càng tùy tính, đó là một hiện tượng tốt, nói không chừng nuôi dưỡng lâu hơn nữa có thể dưỡng lại toàn bộ tính tình nghịch ngợm làm nũng của nàng vạn năm trước.

"Triệu hoán thú của Liễu Trường Phong là Vô Cực Huyền Quy, linh thuật tu luyện là thượng phẩm Đồng Tường Thiết Bích (tường đồng vách sắt). Lực công kích của Tiểu Thanh không đủ." Dạ Quân Mạc cũng không thừa nước đục thả câu, nói trắng ra cho Bạch Vũ.

Khóe miệng Bạch Vũ co rút, tốt thôi, lực công kích Tiểu Thanh của nàng đã đạt tới 22 điểm, vậy mà vẫn không đủ!? Vô Cực Huyền Quy của Liễu Trường Phong có mai rùa rất dày?

"Đồng Tường Thiết Bích của hắn đã tu luyện được mấy tầng?"

"Hai tầng. Lực phòng ngự của bản thân tăng lên gấp đôi, liên tục 20 giây." Mắt Dạ Quân Mạc mang theo ý cười nhìn nàng, vịn vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Bạch Vũ chớp chớp lông mi thật dài, con ngươi sóng nước mênh mông.

Lực phòng ngự lúc đầu của Vô Cực Huyền Quy vốn cực cao, lại có Đồng Tường Thiết Bích trợ giúp, cho dù là lực phá hoại của Bạo Liệt Lưu Hỏa cũng không có biện pháp xuyên thấu, với lực công kích trước mắt của Tiểu Thanh, quả thật không đủ, trừ phi......"Nếu Tiểu Thanh cũng tu luyện Bạo Liệt Lưu Hỏa đến tầng thứ hai?"

Đôi mắt rét lạnh của Dạ Quân Mạc nheo lại, "Có thể làm được?"

"Đương nhiên có thể làm được, ngươi chờ xem đi." Sau khi Bạch Vũ tiến vào Vô Trần Cung, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, ngưng kết linh lực. Lúc trước đột phá Triệu Hoán Sư tiêu hao không ít linh lực, cho đến hai ngày trước rốt cục nàng mới bổ sung lại linh mạch.

50 giọt linh lực trong suốt, cũng đủ để thăng cấp Bạo Liệt Lưu Hỏa. Nếu không phải hơn một tháng qua luôn luôn quyết đấu, không có thời gian, nàng đã sớm giúp Tiểu Thanh nâng cấp Bạo Liệt Lưu Hỏa.

Ngày hôm sau, Bạch Vũ đánh với Không Đồng Dục, Bạch Vũ nghĩ đến với hận ý của Không Đồng Dục đối với nàng hẳn là sẽ liều chết mà đánh, ai biết hắn dễ dàng nhận thua.

Bạch Vũ cũng không cần tốn nhiều thời gian, sau khi quyết đấu chấm dứt liền lập tức trở về lầu các, gọi Tiểu Thanh ra, dùng linh lực trong linh mạch đều tưới vào trong cơ thể của Tiểu Thanh, tu luyện Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ hai.

Nàng ôm Tiểu Thanh, vuốt lông chim hỏa diễm rực rỡ của nó, kiên nhẫn chờ nó hấp thu. Thăng cấp linh thuật, so với học tập linh thuật cần hao phí thời gian lâu hơn, đoán chừng phải có mất thời gian một, hai ngày.

Bạch Vũ không vội, nhưng Tiểu Bạch nóng nảy, nhảy ra ngao ngô ngao ngô chui vào trong lòng nàng, vừa muốn chen Tiểu Thanh ra ngoài.

Bạch Vũ gãi cằm của nó, dụ dỗ nó, "Tiểu Bạch ngoan, Tiểu Thanh đang tu luyện, đừng quấy rối...... ngươi nói cái gì? Vì sao không cho ngươi linh lực, chỉ cho Tiểu Thanh?"

Tiểu Bạch ủy khuất gật đầu, tiếp tục kêu to ngao ngô ngao ngô, co thành một vòng tròn liều mạng dụi vào lòng Bạch Vũ.

Bạch Vũ dở khóc dở cười, "Ngươi còn chưa trưởng thành đến mức có thể đột phá, cho ngươi linh lực làm gì?"

"Gào khóc ——" Tiểu Bạch mở to mồm hướng về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ sửng sốt, Tiểu Bạch là tìm nàng muốn ăn đồ ăn. Đồ ăn của một ít Triệu Hoán Thú là chuyên môn dùng để bồi dưỡng Triệu Hoán Thú, có thể làm cho Triệu Hoán Thú nhanh trưởng thành hơn. Chẳng qua lúc trước nghèo quá, nàng không cho Tiểu Thanh ăn đồ ăn để lớn lên.

Hiện tại nàng có tiền, có tài nguyên, có lẽ có thể suy nghĩ một chút, nhanh chóng bồi dưỡng Tiểu Bạch.

Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch lông mềm mại như nhung vào lòng, tâm tư trở lại trên người Tiểu Thanh.

Thời gian lĩnh ngộ thăng cấp của Tiểu Thanh dài hơn so với nàng dự tính, bất tri bất giác trôi qua hai ngày, đến ngày phải quyết đấu với Liễu Trường Phong, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh mới thăng cấp thành công.

Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ hai, có thể bộc phát ra lực công kích gấp hai lần!

Lực phòng ngự của Tiểu Thanh 13, sức chịu đựng 14, lực công kích 22, cực hạn lực công kích gây thiệt hại của Bạo Liệt Lưu Hỏa có thể vượt qua 40 điểm, phần lớn Triệu Hoán Thú tam giai đều không làm được!

"Chiêm chiếp ——" ý chí chiến đấu của Tiểu Thanh sục sôi, vỗ cánh, hỏa diễm trên người càng rực rỡ, hưng phấn muốn lập tức nghênh đón chiến đấu. Tiểu Bạch ở một bên hừ hừ trừng mắt, trên mặt tràn ngập ta cũng muốn đi ra ngoài đánh nhau.

Bạch Vũ dẫn theo hai kẻ dở hơi xuất phát, lúc tới trường thi đấu, bên trong trường đã ngồi đầy người, đệ tử đỉnh Kinh Lôi gần như toàn bộ đều trình diện. Trận quyết đấu ngày hôm nay mới là quyết đấu chân chính, quyết đấu đã được định ra từ nửa tháng trước, năm mươi trận lúc trước chỉ là món khai vị.

Tòng Nguyệt Cầm tự mình đi đến, vài nam tử tướng mạo đường đường đi theo phía sau, Tả Viêm cũng có mặt. Tâm tình của nàng ta hình như rất tốt, chắc chắc Liễu Trường Phong có thể thắng, chòng ghẹo mỹ nam bên cạnh trước nơi đông người, ngón tay lộn xộn.

Bạch Vũ không hoảng sợ khi thấy Tòng Nguyệt Cầm đến, nàng giật mình là nhìn thấy một người khác.

Một nữ tử hồng y mang khăn che mặt đi đến trước mặt nàng, một thân màu đỏ giống như hỏa diễm phẫn nộ, trong mắt tràn ngập hận ý, ánh mắt nhìn Bạch Vũ hận không thể xé nát nàng.

Trong lòng Bạch Vũ căng thẳng, "Bách Lý Vân Diễm?!"

Cặp mắt kia, con ngươi thị huyết kia, cho dù nhìn không thấy khuôn mặt, nàng cũng có thể nhận ra Bách Lý Vân Diễm.

"Hiếm thấy ngươi còn có thể nhận ra ta. Hiện tại ta cũng mang khăn che mặt giống ngươi, ngươi có vẻ không vui vẻ?" Bách Lý Vân Diễm nũng nịu nở nụ cười, tiếng cười khó nghe đến chói tai.Bạch Vũ xem thường, "Ngươi mang hay không mang khăn che mặt thì có liên quan gì tới ta? Ngươi xui xẻo ta cũng không thể nhiều thêm chút thịt."

Bách Lý Vân Diễm nhất thời không cười nữa, ánh mắt tràn ngập hận ý càng thêm tàn nhẫn, "Ai nói không liên quan tới ngươi! Mặt của ta chính là do ngươi ban tặng, ngươi phá hủy ta, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ sống dễ chịu! Quyết đấu hôm nay tốt nhất ngươi đừng chết đơn giản như vậy, nếu không sẽ chơi không vui! Ha ha ——"

Bách Lý Vân Diễm phát ra tiếng cười chua ngoa, chậm rì rì bỏ đi, giống như ma quỷ tới từ địa ngục làm người ta sởn cả tóc gáy.

Bạch Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tả Vũ, "Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?"

"Ta cũng không biết. Theo lý thì nàng ta đã là một phế nhân, đệ tử ngoại môn cũng không làm được." Tả Vũ cũng không hiểu ra sao.

"Tra rõ ràng cho ta." Vẻ mặt Bạch Vũ bình tĩnh, Bách Lý Vân Diễm có thể ngông nghênh xuất hiện ở Vô Trần Cung, nếu nói sau lưng không có người nàng cũng không tin.

"Biết rồi."

Bạch Vũ không nói thêm nữa, đi vào trường thi đấu.

Liễu Trường Phong mỉm cười đứng ở đối diện nàng, khí chất tao nhã và trường thi đấu tàn khốc không hợp nhau.

"Khụ khụ —— có thể tỷ thí với Bạch Vũ cô nương một trận, tại hạ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc. Đối với ma ốm như ta, Bạch Vũ cô nương cần phải thủ hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net