Bế quan, tinh thể thượng phẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể tiết lộ hành tung của Thánh Quân ra ngoài, chỉ có thể là người bên cạnh người, tiết lộ hành tung của Thánh Quân chẳng khác nào bán đứng Thánh Quân, quả thực là muốn chết!

Linh Vương và Tô Lăng Dung cũng không dám nói thêm nửa câu nữa.

Bạch Vũ nhìn về phía Y Sư Đông Phương: "Ngươi chắc chắn chỉ cần Dạ Quân Mạc lấy lại được trái tim, là có thể khỏi hẳn sao?"

"Đương nhiên, nếu có thể lấy lại được trái tim của người, ta có thể lập tức chữa khỏi cho người!" Y Sư Đông Phương nói chắc như đinh đóng cột.

"Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng đi tìm Tháp Thiên Ky thôi!" U Vương tức tối gầm thét, nhìn thoáng qua Ám Lân, có chút oán giận: "Sao lúc ấy Hộ pháp Ám Lân không khuyên một chút chứ?"

"Cho dù lấy được trái tim, cũng không trị hết được. Y Sư Đông Phương không phát hiện Thánh Quân bị trúng Đoạn Hồn sao?" Ám Lân vẫn không nói gì, Bạch Vũ lại lạnh lùng mở miệng, giọng nói bình thản, lộ ra mũi nhọn ép người.

Y Sư Đông Phương ngẩn ngơ ngay tại chỗ: "Đoạn, Đoạn Hồn... Không thể nào? Đó là chất cực độc trong thiên hạ, không có thuốc nào chữa được!"

"Nếu ngươi biết Đoạn Hồn, nên biết hiệu quả của Đoạn Hồn rất giống triệu chứng của Dạ Quân Mạc, ngươi không chuẩn đoán ra được sao?"

Y Sư Đông Phương ngã ngồi xuống đất "phịch" một tiếng: "Nếu là Đoạn Hồn, không quá ba tháng, Thánh Quân sẽ chết, cho dù có cách gì cũng không thể cứu được người!"

Linh Vương, U Vương và Tô Lăng Dung đều bị dọa đến choáng váng.

Tô Lăng Dung cũng có cảm giác trời sập đất nứt, nàng ta dẫn Y Sư Đông Phương tới là muốn biểu hiện ở trước mặt Thánh Quân, ai biết Y Sư Đông Phương lại trực tiếp phán cái chết cho Dạ Quân Mạc!

Dien-dan-le-quy-don – V.O

Đầu óc của Linh Vương và U Vương đều trống rỗng, bây giờ toàn bộ Ám Dạ Đế Quốc đều dựa vào uy phong và thực lực của Dạ Quân Mạc để tồn tại, nếu Dạ Quân Mạc chết..."Chàng ấy sẽ không chết, ta sẽ chữa khỏi cho chàng ấy." May ra ở phía sau, giọng nói chắc như đinh đóng cột của Bạch Vũ truyền vào trong tai bọn họ.

Những lời này quả thật giống như tiếng trời làm cho bọn họ lập tức tỉnh táo lại, mừng rỡ như điên.

"Lời này của Vực Chủ Bạch Vũ là thật sao?"

"Nếu không thì các ngươi cho rằng các ngươi cầm mấy thứ tới để làm gì? Đừng chậm trễ, Cửu Tinh Linh Chi là dùng cho Dạ Quân Mạc, linh thịt Kim Long là dùng để làm thuốc, nhanh đưa cho ta, thời gian gấp rút."

"Được, được, đều đã ở trong này." Linh Vương lập tức lấy hai thứ này ra từ bên trong linh khí không gian.

Bạch Vũ nhận lấy hai thứ này, kéo Y Sư Đông Phương còn chưa hồi phục tinh thần lại, đi đến phòng bên cạnh.

Dù vị Y Sư Đông Phương này không chẩn đoán ra được Đoạn Hồn, nhưng y thuật quả thật không tệ, cũng không cần lo lắng lòng trung thành, để cho ông ta dùng Cửu Tinh Linh Chi 4000 năm trị liệu cho Dạ Quân Mạc, chắc chắn không thành vấn đề.

Tô Lăng Dung nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, rũ đôi mắt đỏ bừng xuống, lửa giận ghen tị đốt cháy lòng nàng ta, căm hận muốn lập tức giết chết Bạch Vũ!

Vì sao là Bạch Vũ? Vì sao người có thể cứu Thánh Quân lại vẫn cứ là Bạch Vũ? Nàng không cam lòng, nàng chết cũng không cam lòng!

Bạch Vũ lấy Cửu Tinh Linh Chi đưa cho Y Sư Đông Phương, quả nhiên ông ta biết phải dùng cho Dạ Quân Mạc như thế nào, ông ta dựa theo ý của Bạch Vũ, cẩn thận chăm sóc Dạ Quân Mạc, ngoại trừ Ám Lân, không ai có thể tự ý vào phòng dưỡng bệnh của Dạ Quân Mạc.

Ám Lân vây tẩm điện của Dạ Quân Mạc đến một giọt nước cũng không ngấm qua được, bảo vệ kín không một kẽ hở.

Lúc này, Bạch Vũ mới yên tâm bế quan, chế ra thức ăn Linh Dược, nàng chỉ dùng hai ngày đã dung hợp được Tẩy Linh Quy Nguyên Thủy và linh thịt Kim Long, chế tạo ra thức ăn Hoán Linh, nhưng không thể tùy tiện cho Trảm Nguyệt dùng.

Sau khi ăn thức ăn này, tẩy rửa đi linh thuật, cùng lúc đó phải lập tức học linh thuật mới, nếu không sẽ uổng phí.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Vũ dùng loại thức ăn này, cũng không có kinh nghiệm tương tự ở trong trí nhớ của nàng, vì để đảm bảo có thể tu luyện thành công, Bạch Vũ tính tìm một nơi có linh khí vô cùng dồi dào, tốt nhất là giống như Long Tuyền ở trên Vân Vũ Thần Châu, là nơi dồi dào đến mức có thể giết chết người.

Nơi duy nhất Bạch Vũ có thể nghĩ đến chính là mỏ quặng tinh thể ở Vực Thanh Phong, đã không còn nhiễm khí độc, linh khí ở nơi đó sẽ vô cùng dày đặc, chỉ là không an toàn lắm. Vực Thanh Phong chiến tranh quyết liệt, mỏ quặng lại nằm gần chỗ tiền tuyến.

Nhưng tình huống tệ nhất cũng chỉ là mỏ quặng đã bị đoạt đi, cướp về lại là được.

Bạch Vũ dẫn theo Tử Như và Công Tôn Ưởng cùng nhau đến chỗ mỏ quặng tinh thể, phát hiện tình huống còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng.

Mỏ quặng vẫn còn trong tay Ám Dạ Đế Quốc, Trưởng lão Phục Mãn vẫn dẫn người trông coi mỏ quặng, nhưng vì đối phương thường xuyên gây rối, bọn họ không có thời gian để khai thác.

Phục Mãn nghe nói Bạch Vũ muốn đi vào sâu trong mỏ để bế quan, chần chừ một lúc: "Bây giờ không an toàn lắm, ngộ nhỡ đánh nhau ở phía trước, ngay cả chạy người cũng sẽ không chạy thoát."

"Ta chỉ cần ba ngày, ngươi không cần phải nói, ngay cả ba ngày cũng không giữ được sao? Nếu thật sự không được thì cho nổ cửa vào đi. Chờ đến lúc ta muốn ra lại tìm người đến đào ra." Bạch Vũ không sao cả nói.

Vẻ mặt Phục Mãn xanh mét, ba ngày lại không giữ được, còn muốn nổ cửa vào để bảo vệ Bạch Vũ, nếu ông ta thật sự là người vô dụng như vậy thì còn làm Trưởng lão làm gì. Trưởng lão Phục Mãn cắn răng: "Được, Vực Chủ người cứ yên tâm đi vào, ta bảo đảm người có thể yên tâm bế quan."

Bạch Vũ đi vào sâu trong mạch khoáng, ngạc nhiên phát hiện mạch khoáng đã xảy ra thay đổi không nhỏ so với lần trước nàng vào, khắp nơi trong thông đạo bắt đầu sinh ra đá Thái Ất, ở trong nơi có linh khí dày đặc, đá Thái Ất sinh trưởng vô cùng nhanh.

Nếu nàng đoán không sai, lúc trước khắp nơi đều có đá Thái Ất, nhưng bị Mộc Thiên Tịch loại bỏ, nhánh nối thẳng đến thông đạo trong cùng của mạch khoáng hoàn toàn không phải là hình thành tự nhiên, mà là bị Mộc Thiên Tịch đào ra, vì để bắt được nàng.

Nhưng bây giờ, trái lại thuận tiện cho nàng rồi. Bạch Vũ đi tới trung tâm hang động được bao bọc bởi tinh thể thượng phẩm, cũng không chậm trễ một phút nào, gọi Trảm Nguyệt Hắc Miêu ra, lấy thức ăn hoán linh không dễ dàng làm ra cho nó ăn.

Lúc ở trên đường, Bạch Vũ đã bàn bạc với nó, nói rõ ràng, rành mạch phương pháp tu luyện Tịnh Nguyệt với nó một lần. Trảm Nguyệt đã biết Bạch Vũ tính làm gì từ lâu, đôi mắt màu vàng của nó nhìn Bạch Vũ thật sâu, ánh mắt như nước lạnh lẽo lộ ra một tia xảo quyệt.Tuy không tình nguyện lắm, nhưng nó vẫn ăn thức ăn đó.

Bạch Vũ lập tức truyền toàn bộ khoảng 60 điểm linh lực còn lại cho nó, có thể khiến cho nó tu luyện Tịnh Nguyệt đến tầng thứ hai, tu luyện càng cao thâm, hiệu quả trị liệu càng tốt.

Trảm Nguyệt cũng không khiêm nhường nhận linh lực của Bạch Vũ, toàn thân tỏa ra sương mù màu trắng, càng ngày càng dày đặc, sau cùng, giống như một cục bông bao bọc nó lại.

Bạch Vũ ôm Trảm Nguyệt bị sương mù vây quanh, ngồi ở nơi linh khí dày đặc - trung tâm tinh thể thượng phẩm.

Sương mù càng ngày càng dày trên người Trảm Nguyệt, bắt đầu tỏa ra ngoài.

Cứ đợi như vậy qua hai ngày sau, sương trắng quanh thân Trảm Nguyệt bắt đầu dần dần co rút lại, giống như bị Trảm Nguyệt hút vào trong cơ thể, lao mạnh về phía Trảm Nguyệt.

Bạch Vũ có thể cảm thấy được sương mù còn dày đặc hơn linh khí, Trảm Nguyệt bắt đầu hấp thu linh khí không kiêng dè, từ không gian chung quanh, điên cuồng đòi lấy linh lực từ bên trong linh mạch của nàng.

Tim Bạch Vũ đập mạnh, nàng đã truyền toàn bộ linh khí cho Trảm Nguyệt rồi, theo lý thuyết thì đã đủ rồi, vì sao lại xuất hiện tình huống như thế này?

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, linh mạch của nàng đã bắt đầu trống rỗng, Trảm Nguyệt không khống chế nổi sức mạnh, xé rách linh mạch của nàng.

Bạch Vũ cắn răng, uống hai ly Phương Tình, tiện tay lấy một khối tinh thể thượng phẩm, hấp thu lại.

Tốc độ hấp thu của Bạch Vũ nhanh hơn so với tốc độ đòi hỏi của Trảm Nguyệt, nhưng linh mạch của nàng vẫn trống trơn như cũ, nàng chỉ có thể tăng tốc độ hấp thu, may mà linh tửu ở trong nhẫn Bách Vũ cũng còn không ít, tinh thể cũng không lo.

Không qua bao lâu, đã hấp thu hết một khối tinh thể thượng phẩm, nhưng Trảm Nguyệt vẫn còn đang đòi hỏi, linh mạch của nàng vẫn trống không.

Bạch Vũ thật sự muốn điên rồi, một khối tinh thể thượng phẩm có ít nhất 100 điểm linh lực, vậy mà Trảm Nguyệt liền đòi hỏi toàn bộ? Nó cũng không sợ no chết!

Nàng đành phải lấy thêm một khối, tiếp tục hấp thu, hấp thu xong, tiếp tục lấy.

Linh mạch của nàng rất giống một cái hang không đáy, tham lam hấp thu linh khí, bao nhiêu cũng không từ chối, sau khi hấp thu trọn vẹn mười khối tinh thể thượng phẩm, Bạch Vũ đã uống sạch linh tửu, nàng chỉ cảm thấy bên trong linh mạch nổ ầm một tiếng, linh khí hấp thu chợt bộc phát ra, thiếu chút nữa nàng không chống đỡ được mà nổ tung.

Linh mạch giống như sợi mỳ, đột nhiên kéo dài một đoạn lớn, đau đớn thiếu chút nữa khiến cho nàng bị ngất đi.

Sương mù quanh thân Trảm Nguyệt không biết đã biến mất từ lúc nào, nó lủi trở về trong linh mạch Bạch Vũ, một ngọn lửa xanh biếc thiêu đốt linh mạch Bạch Vũ, lại chứa một lượng linh khí lớn, linh mạch Bạch Vũ lại tăng vọt thêm một đoạn, lúc này nàng đã thật sự bất tỉnh rồi.

Ầm - -

Tiếng động đất rung tuyết lở vang lên bên tai Bạch Vũ, nàng từ từ mở mắt ra, phát hiện bốn phía không ngừng chấn động, tinh thể ở trên đỉnh hang động và khoáng thạch rơi xuống không ngừng. Nàng vội vàng đứng lên, lui vào sâu bên trong.

Mới vừa chạy chưa được hai bước, toàn bộ miệng thông đạo đều bị sụp đổ, hơn một nửa hang động cũng bị ảnh hưởng mà sụp đổ theo.

Chấn động thật lâu không ngừng, Bạch Vũ không nói gì đứng sát vào phía sâu trên mỏm đá trong hang động, cuối cùng cũng thật sự làm nổ thông đạo rồi! Bên ngoài đã gặp phải chuyện gì? Mộc Thiên Tịch tự mình chạy đến sao?

Dien-dan-le-quy-don – V.O

Nàng gọi Trảm Nguyệt ra, tinh thần Trảm Nguyệt sáng láng, da lông màu đen sáng bóng loáng, mắt to xoay tròn nhìn nàng, meo một tiếng, nhào vào trong lòng Bạch Vũ.

Bạch Vũ có một chút cảm giác, hình như Khô Mộc Phùng Xuân không bị tẩy rửa, cũng tu luyện Tịnh Nguyệt thành công rồi.

Hai linh thuật chủ động!

Bạch Vũ khiếp sợ nhìn Trảm Nguyệt, Trảm Nguyệt đắc ý cọ cọ ngực Bạch Vũ, "Meo - -" ta lợi hại chứ?

Lợi hại!Khó trách xuất hiện rủi ro, Trảm Nguyệt lại làm trái quy luật, dám học hết hai loại linh thuật chủ động, bởi vậy, về sau Trảm Nguyệt không thể học bất kỳ linh thuật bị động nào nữa rồi.

Dùng linh thuật bị động đổi lấy linh thuật chủ động, tính sao cũng vô cùng có lời.

Bạch Vũ sờ sờ bộ lông mềm mại của Trảm Nguyệt, dùng Tịnh Nguyệt một lần, Tịnh Nguyệt tầng thứ 4, có thể khử độc một quần thể, tiêu trừ trạng thái có hại của một quần thể.

Bạch Vũ trực tiếp choáng váng, tầng thứ 4? Trảm Nguyệt cấp 3 sao có thể tu luyện linh thuật lên đến tầng thứ 4? Trừ khi...

Nàng nâng Trảm Nguyệt lên, quả nhiên, Trảm Nguyệt đã thăng lên cấp 4 lúc nào mà nàng không biết.

Lực công kích 38, lực phòng ngự 38, sức chịu đựng 42

Nàng lục lọi Mộc Linh Quả trong nhẫn Bách Vũ của mình, đã bị Trảm Nguyệt ăn hết.

Lên tới cấp 4, tu luyện Tịnh Nguyệt đến tầng thứ 4, ít nhất cần tốn hơn một ngàn linh lực, khó trách nàng phải hấp thu mười khối tinh thể thượng phẩm, không còn một chút linh lực thừa ở trong linh mạch.

"Tiểu tử kia, ngươi lén lút thăng lên cấp 4, sao không nói trước cho ta một tiếng?" Bạch Vũ ra sức vân vê, nhào nặn Trảm Nguyệt ở trong lòng.

"Meo - - "

"Còn nói ngươi không sai!"

"Meo - - "

"Được, không trách ngươi nữa." Bạch Vũ vui vẻ ôm Trảm Nguyệt xoay vòng vòng. Nàng vui mừng, Trảm Nguyệt tu luyện Tịnh Nguyệt thành công, có thể về chữa khỏi cho Dạ Quân Mạc rồi.

"Meo - -" Trảm Nguyệt cũng vui vẻ, nhắc nhở nàng có thể sử dụng tinh thể thượng phẩm ở đây để thăng Tiểu Thanh lên cấp 4, vừa lúc trong nhẫn của Bạch Vũ chỉ còn lại một Hỏa Linh Quả.

Đột nhiên, Bạch Vũ dừng động tác, lúc này mới nhớ tới một chuyện.

Triệu Hoán Đại Sư không thể thăng cấp Triệu Hoán Thú lên tới cấp 4, Trảm Nguyệt lén lút thăng lên cấp 4 vì linh mạch của nàng tăng vọt trước lúc bất tỉnh. Mấy chục ly linh tửu Phương Tình, mười khối tinh thể thượng phẩm, trực tiếp khiến cho nàng thăng cấp từ Triệu Hoán Đại Sư lên Linh Sư!

Bạch Vũ dở khóc dở cười, nàng vô cùng may mắn vì lúc ấy chọn mỏ quặng này làm nơi bế quan, nếu không thì Trảm Nguyệt hoàn toàn sẽ không tự chịu trách nhiệm được, điên cuồng hấp thu linh khí, nàng cũng sẽ không một hơi trở thành Linh Sư.

Chỉ là bây giờ nàng không quan tâm tới việc thăng cấp cho Tiểu Thanh, nàng không biết nàng bất tỉnh bao nhiêu ngày, chỉ muốn nhanh chóng trở về chữa khỏi cho Dạ Quân Mạc.

Nàng dựa vào chỗ ra trên tảng đá, đang lo lắng làm sao để đập vỡ tảng đá này ra, liền có âm thanh truyền tới từ bên ngoài: "Bạch Vũ, Bạch Vũ, muội ở đâu?"

Tô Lăng Dung? Sao nàng ta có thể tới đây?

Bạch Vũ tò mò đáp lại: "Tô Lăng Dung?"

"Là ta đây, muội có khỏe không? Vừa rồi Mộc Thiên Tịch đánh tới đây, muốn cưỡng ép cướp đoạt mỏ quặng, chúng ta không đánh lại, đành phải tạm thời đi xuống thông đạo, bảo vệ muội..."

Bạch Vũ mặc kệ Tô Lăng Dung nói chân thành bao nhiêu, dùng truyền âm hỏi Phục Mãn trong chớp mắt.

Giọng điệu của Phục Mãn vô cùng tức giận, oán giận với Bạch Vũ: "Cũng không biết Tô tiểu thư bị gì, vốn nên là Linh Vương tới giúp Đại nhân Ám Ưng, kết quả nàng ta lại chạy tới. Tới thì cũng tới rồi, nhưng nàng ta lại chọc cho Mộc Thiên Tịch đuổi theo nàng ta không tha, dẫn khói lửa chiến tranh tới chỗ mỏ quặng này, Đại nhân Ám Ưng dẫn người đến bảo vệ mạch khoáng này rất không dễ dàng, nàng ta lại ra tay phá hủy thông đạo."

Haha... Vị này hoàn toàn không có lòng tốt.

Tô Lăng Dung còn đang lải nhải, Bạch Vũ trực tiếp ngắt lời nàng ta: "Tô Lăng Dung, đào thông đạo này ra đi, ta đã bế quan xong rồi."

"Thật sao? Thuốc trị liệu cho Thánh Quân đã làm xong rồi sao? Nhanh đưa cho ta!"

"Cho ngươi? Sao bây giờ ta phải cho ngươi?"

"Ta đã cách muội rất gần, ta có thể đánh vỡ một cái động, muội đưa đồ cho ta, ta lập tức cầm về cho Thánh Quân."

Bạch Vũ mỉa mai, xem thường sắp lật đến trời rồi: "Ngươi lại có thể đánh thủng mỏm núi đá, vì sao không dứt khoát đào hết ra cho ta ra ngoài?""Bạch Vũ, muội có điều không biết rồi, ở đây đều là đá Thái Ất cứng rắn, muốn đập bể toàn bộ thì quá tốn thời gian rồi. Thân thể của Thánh Quân không đợi được, hay là đưa cho ta đi, ta cầm về trị liệu cho Thánh Quân."

Ầm - -

Tô Lăng Dung nói xong, đã đập bể một lỗ, vừa vặn có thể vươn một cánh tay ra.

"Mau đưa đồ cho ta, muội cũng không muốn Thánh Quân chịu khổ mà?" Tô Lăng Dung vội vàng buông tay, đáy mắt đầy rẫy hăng hái và thâm độc, ngay cả che dấu cũng quên luôn rồi.

Chỉ cần lấy được thuốc trị liệu cho Dạ Quân Mạc, nàng có thể làm nổ nát cả tòa núi này, chôn Bạch Vũ ở trong này, công lao cứu chữa cho Thánh Quân liền của một mình nàng, Thánh Quân cũng là của một mình nàng rồi!

Bạch Vũ liếc thấy Tô Lăng Dung đang suy nghĩ gì đó, cảm xúc trên mặt thật sự quá rõ ràng rồi.

Tiểu Bạch Hoa (Bạch Liên Hoa) hiếm khi bại lộ tâm tư của bản thân, Bạch Vũ vô cùng nể tình, đạp Tô Lăng Dung một đạp từ thiên đường xuống tận địa ngục: "Chẳng lẽ Ám Lân không nói cho ngươi biết, độc trên người Thánh Quân không có thuốc nào chữa được, chỉ có linh thuật mới có thể trị khỏi cho chàng ấy sao?"

Nụ cười trên mặt Tô Lăng Dung biến mất trong nháy mắt: "Cái gì?"

"Ta bế quan không phải để chế tác dược liệu, là để tu luyện linh thuật. Ngươi muốn dẫn Triệu Hoán Thú của ta đi cứu Thánh Quân sao?"

Một câu Tô Lăng Dung cũng không nói nên lời, suýt nữa ngã lăn ra đất: "Làm sao có thể?"

Bây giờ có thể đào mỏm núi đá ra rồi chứ, cứu ta ra ngoài đi?"

"Ta..." Tô Lăng Dung nghiêm mặt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.

Nếu cần dựa vào Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ để cứu Thánh Quân, thì tạm thời không thể giết nàng ta, nhưng không nhất định phải cho nàng ta ra ngoài, nói không chừng cũng có thể dẫn Triệu Hoán Thú của nàng ta về cứu Thánh Quân...

Không đợi Tô Lăng Dung suy nghĩ rõ ràng, Bạch Vũ đã không kiên nhẫn thúc giục: "Thôi, ngươi tránh ra đi."

Tô Lăng Dung khó hiểu ngẩng đầu, liền nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, đá vụn trước mặt bắn ra tung tóe, đá chất chồng bị phá thành một lỗ thủng.

Tiểu Bạch quơ móng vuốt sắc bén, nghênh ngang hiện ra, móng vuốt của nó có thể cào nát cả Ngọc Kim Cương, huống chi là đá Thái Ất nho nhỏ.

Bạch Vũ đi ra từ trong bụi mù, cũng không thèm nhìn Tô Lăng Dung, sờ sờ đầu Tiểu Bạch, sau đó liền đi ra thông đạo.

Sắc mặt Tô Lăng Dung lúc xanh lúc trắng, đôi mắt yên lặng lộ ra tuyệt vọng.

Mệt cho nàng ta còn nghĩ muốn vây Bạch Vũ ở trong sơn động, ép Bạch Vũ lấy thuốc hay để trị liệu cho Thánh Quân ra, kết quả cách của Bạch Vũ hoàn toàn không thể thay thế được, bây giờ khu này có sụp đổ cũng không thể ngăn cản Bạch Vũ được.

Tô Lăng Dung cố ý thiết lập đều là công cốc, nàng ta giống như tôm tép nhãi nhép búng nhảy ở trước mặt Bạch Vũ, hoàn toàn không thể có một chút ảnh hưởng đối với Bạch Vũ.

Bạch Vũ cũng không nói gì, vững vàng dẫm nát Tô Lăng Dung ở trước chân. Nàng ta có cảm giác như bị Bạch Vũ hung hăng tát nàng ta hơn mười bạt tai trên mặt, đau nhức, nóng rát.

Bạch Vũ đi ra mạch khoáng, Phục Mãn dẫn theo Tử Như và Công Tôn Ưởng chờ bọn họ ở bên ngoài, Bạch Vũ ra lệnh cho bọn họ lập tức khai thác tinh thể thượng phẩm quý giá nhất bên trong trước, đưa ra cho Ám Ưng, số lượng tinh thể thông thường có rất nhiều, có thể từ từ khai thác, không cần gấp gáp.

Phục Mãn lập tức nhận mệnh, chọn mấy đệ tử tin tưởng tiến vào khai thác tinh thể thượng phẩm.

Bạch Vũ để Công Tôn Ưởng lại, cùng nhau đi khai thác tinh thể thượng phẩm với Phục Mãn, dẫn Tử Như trở về Vực Thanh Vũ.

Vực Thanh Vũ, Phủ Vực Chủ, U Vương đã đến chiến trường trợ giúp, Linh Vương và Ám Lân canh giữ cho Dạ Quân Mạc, đã sớm chờ đến sốt ruột, trông mong Bạch Vũ trở về đến mòn con mắt, vừa thấy Bạch Vũ đến, thiếu chút nữa đã quỳ xuống giống như nhìn thấy Bồ Tát.

Dien-dan-le-quy-don – V.O

Bạch Vũ cũng không nghỉ một hơi, gọi Trảm Nguyệt ra, để cho nó vào tẩm điện giải độc cho Dạ Quân Mạc, bản thân mình thì chờ ở bên ngoài điện.

Thật ra trị liệu rất nhanh, nhưng Bạch Vũ chờ ở bên ngoài giống như sống một ngày bằng một năm, trong lòng không yên như ngồi trên guồng xoay.

Nếu Tịnh Nguyệt không có tác dụng thì làm sao bây giờ? Còn có cách nào khác sao? Chàng ấy sẽ chết sao?

Không, chàng ấy chắc chắn sẽ không chết, ta không cho phép!Bạch Vũ hạ mí mắt, gắt gao nắm chặt nắm tay, nắm đốt ngón tay đến trắng bệch.

"Bạch Vũ, Thánh Quân muốn gặp ngươi." Giọng nói dịu dàng như ngọc của Ám Lân vang lên, khiến người như được tắm gió xuân.

Cả người Bạch Vũ đều sáng rỡ lên trong nháy mắt, liền chạy vọt vào trong phòng Dạ Quân Mạc.

Vẻ mặt Dạ Quân Mạc lạnh lùng tựa vào ở trên giường, nhìn thấy Bạch Vũ đi đến, lộ ra nụ cười yêu nghiệt trên khuôn mặt tuấn tú hơi gầy yếu, đưa một cánh tay về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ không hề nghĩ ngợi, liền bay vào trong lòng hắn: "Ta nhớ chàng!"

Nàng vùi mặt vào trong lòng Dạ Quân Mạc, tủi thân khiến mắt đỏ lên. Tính ra là đã được hai tháng bọn họ không gặp nhau, trước kia tách ra rất lâu cũng không cảm thấy gì, bây giờ chỉ không gặp hai tháng, Bạch Vũ liền nhớ da diết đến muốn khóc.

Dạ Quân Mạc nâng mặt Bạch Vũ lên, nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, đôi mắt sâu càng sâu, đôi môi lạnh lẽo dán lên cánh môi của nàng.

Môi Bạch Vũ bị cắn đến đỏ hồng, không thở nổi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net