Chiếc nhẫn thích hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Quân Mạc nói xong, cưỡi lên Ngũ Hành Thanh Long, Thanh Long vung đuôi rồng lên, sát thủ còn lại đã sớm sợ tới mức chạy hết rồi. Hắn lập tức bay về phía Vô Vọng Sơn Trang, trong lòng có linh cảm không tốt.

Đám người Tô Lăng Hiên tức giận nhìn Tô Lăng Dung ngã trong đất tuyết: "Ngươi lại có thể giết phụ thân!"

"Không, muội không có, muội không có, ca ca phải tin muội... A..."

Tô Lăng Hiên phất tay tát cho nàng ta một cái: "Giết phụ thân, còn bán đứng Thánh Quân, không thể tha thứ! Dẫn nàng trở về Tô gia, xử lý bằng gia pháp!"

"Đừng, ca ca, muội sai rồi, huynh tha thứ cho muội lần này đi, muội là muội muội ruột của huynh mà..." Tô Lăng Dung vừa khóc vừa bị kéo đi, tử vong liên tiếp và thân bại danh liệt đang chờ đợi nàng ta.

...

Vô Vọng Sơn trang ở Đại lục Thanh Mộc được xây dựng tại biên giới Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Linh, cách đỉnh núi Úy Luân tương đối xa.

Bạch Vũ cũng không biết Dạ Quân Mạc đang lòng dạ rối bời tới xem nàng, hiệu quả tu luyện trong khoảng thời gian này của nàng rất tốt, hấp thu tinh thể thượng phẩm, sau đó thăng cấp cho Tiểu Thanh và Tiểu Bạch.

Hiện giờ, mức cao nhất của linh mạch nàng có thể đạt tới 1000, chỉ cần 20 giọt linh lực cộng thêm linh quả ngàn năm là có thể thăng Tiểu Bạch và Tiểu Thanh lên cấp 4.

Bạch Vũ đưa một khối tinh thể thượng phẩm cho Trang chủ để muốn một quả Kim Linh Quả ngàn năm, đều thăng Tiểu Thanh và Tiểu Bạch lên tới cấp 4.

Tiểu Thanh, lực công kích 44, lực phòng ngự 33, sức chịu đựng 35

Tiểu Bạch, lực công kích 40, lực phòng ngự 39, sức chịu đựng 33

Diendanlequydon – V.O

Giá trị thuộc tính tương đối không tệ.

Nhưng chỉ thăng cấp cũng vô dụng, quan trọng nhất là linh thuật.

Bạch Vũ tiếp tục hấp thu tinh thể thượng phẩm, hấp thu liên tiếp mười khối tinh thể thượng phẩm, cuối cùng cũng tích lũy đủ 1000 giọt linh lực, sau đó, nàng thăng cấp.

Linh Sư trung cấp!Nàng cũng không nghĩ tới điều này, nàng cho Tiểu Thanh và Tiểu Bạch, mỗi con 500 giọt linh lực, thăng cấp linh thuật chủ động.

Thừa dịp bọn chúng thăng cấp, Bạch Vũ tiếp tục hấp thu tinh thể thượng phẩm, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, linh mạch của nàng lại trống rỗng, dự trữ thêm một chút linh lực cũng tốt.

Nàng uống hết một bình Phần Diệt Nguyệt, tập trung hấp thu linh khí.

Có thể là mấy ngày gần đây uống quá nhiều Phần Diệt Nguyệt, đầu óc có chút choáng váng, có loại cảm giác nửa tỉnh nửa say. Hình như đây chính là thứ đặc biệt, đậm đà, tính rượu mạnh kéo dài của Phần Diệt Nguyệt.

Bạch Vũ cảm thấy nàng cũng có chút say, lúc trước để tích lũy đủ 1000 giọt linh lực, uống vào ít nhất mười bình Phần Diệt Nguyệt, bây giờ rượu mạnh phát tác ra rồi.

Nàng giống như đang nằm mơ trong mơ màng.

Nàng thấy mình nằm ở trong một căn mật thất, sau khi tỉnh lại, người nàng thấy đầu tiên chính là Ám Lân.

"Ngươi là ai? Dạ đâu rồi?" Bạch Vũ nghiêng đầu hỏi Ám Lân.

Ám Lân mỉm cười dịu dàng: "Cô nương không hỏi mình đang ở đâu sao?"

"Ta nhớ rõ ta ở trong hậu cung của Ám Dạ Đế Quốc, ta và Dạ gặp phải một đại thúc háo sắc râu ria xồm xoàm, rồi ta ngất đi. Dạ ở đâu?" Bạch Vũ hỏi.

"Cũng không phải là không thể gặp người, nhưng ngươi phải tắm rửa, thay quần áo trước, đổi một bộ quần áo bình thường, nếu không sẽ khiến cho người khác chú ý."

"Nhưng vì sao ta phải tin ngươi?" Bạch Vũ đứng lên, hai mắt vụt sáng: "Ngươi cũng chưa nói cho ta biết ngươi tên là gì?"

"Ám Lân, ta là thuộc hạ của Thánh Quân. Ngươi phải tin ta, ta sẽ không hại ngươi." Ám Lân nở nụ cười hiền lành.

Bạch Vũ bĩu môi: "Nhưng Thạch cô cô nói, người nhìn càng hiền lành, càng có thể là người xấu."

Ám Lân: "..."

Cuối cùng, Bạch Vũ vẫn đi theo Ám Lân đến ôn tuyền, đổi một bộ quần áo cung nữ. Nàng thúc giục Ám Lân dẫn nàng đi gặp Dạ Quân Mạc, nhưng mãi đến ngày hôm sau, nàng mới nhìn thấy Dạ Quân Mạc.

Sắc mặt Dạ Quân Mạc có hơi trắng bệch, lạnh lùng đứng trước cửa sổ, cả người trông có chút tiều tụy, nhưng khí thế trên người hắn lại khác hoàn toàn với trước kia. Bạch Vũ nhạy cảm cảm thấy mũi nhọn giấu ở bên trong đáy mắt đen kịt của hắn, khiến người khác bất giác sinh ra kính sợ.

"Dạ, Dạ Quân Mạc..." Bạch Vũ vui vẻ chạy tới, ôm lấy eo hắn từ phía sau.

Thân thể Dạ Quân Mạc khẽ run lên, xoay người sang chỗ khác, sờ sờ lên đầu nàng: "Tỉnh rồi?"

"Đã tỉnh từ lâu rồi, chàng đã đi đâu vậy? Ngày hôm qua ta không tìm thấy chàng." Bạch Vũ ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời trông mong nhìn hắn.

"Đi xử lý một chút chuyện."

"Đại thúc háo sắc kia có đi tìm chàng gây phiền phức không?" Bạch Vũ hỏi.

"Không." Ánh mắt Dạ Quân Mạc nhìn xuống, đánh giá trang phục của nàng: "Tại sao nàng lại mặc bộ quần áo này? Ám Lân đưa cho nàng mặc?"

"Đúng vậy." Bạch Vũ cúi đầu nhìn quần áo trên người: "Rất được, chàng không thích sao?"

Đây là quần áo cung nữ, xứng mặc lên người nàng sao? Dạ Quân Mạc hơi nhíu mày, rất muốn để cho Bạch Vũ cởi ra, nhưng thay cái khác lại rất dễ bị phát hiện, đúng là mặc quần áo như vậy thì có vẻ đi lại thuận tiện hơn.

"Thôi, nàng tới vực sâu chưa lâu, còn chưa được đi dạo qua? Ta dẫn nàng đi ra ngoài chơi."

"Được!" Bạch Vũ liền cải trang thành tiểu cung nữ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dạ Quân Mạc, ra ngoài Hoàng Cung.

Đế đô Ám Dạ Đế Quốc náo nhiệt hơn Sáng Thế Thần Điện, Bạch Vũ thật sự chưa từng được xem qua, cảm thấy vô cùng mới lạ, đánh giá khắp nơi. Dạ Quân Mạc nắm tay nàng đi vào một tiệm trang sức.

Đây là tiệm trang sức lớn nhất đế đô, ông chủ phía sau chính là hoàng thất Dạ gia của Ám Dạ Đế Quốc, nhưng bây giờ tám phần lợi nhuận đều vào túi tiền của Dạ Vương, là một trong những nguồn phát sinh thu nhập chủ yếu của Dạ Vương, mà Dạ gia chỉ là cái danh được treo lên.

Diendanlequydon – V.ODạ Quân Mạc biết chuyện này, lúc trước hắn có thể mặc kệ, nhưng bây giờ, hắn muốn lấy cửa hàng lại.

Những thứ của Dạ gia đều là những thứ đời đời Ám Dạ Đế Quốc để lại cho hắn. Tuy Dạ Vương là cữu cữu của hắn, nhưng không phải họ Dạ!

"A, công tử, tiểu thư, hai vị muốn xem cái gì?" Chưởng quầy vừa nhìn thấy Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ, khuôn mặt lập tức tràn đầy tươi cười đón chào, tuy hai vị này ăn mặc không thu hút, nhưng phong thái trên người người bình thường không thể có được.

Nơi này của ông ta là tiệm trang sức chuyên bán hàng giá cao, tiếp đãi nhiều khách quý như vậy, vẫn có một chút mắt nhìn.

Dạ Quân Mạc nhìn về phía Bạch Vũ: "Muốn mua trang sức gì?"

Bạch Vũ dựa vào tủ bằng thủy tinh, ánh mắt trực tiếp tỏa sáng: "Không biết, đều rất xinh đẹp!"

Dạ Quân Mạc nhíu mày, bộ dạng của Bạch Vũ giống như là cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy trang sức. Nói tới, hình như Bạch Vũ không đeo trang sức, hắn ở lại Sáng Thế Thần Điện mấy tháng, chưa từng nhìn thấy Bạch Vũ đeo cái gì trên người cả.

"Nàng chưa từng mua trang sức?" Dạ Quân Mạc hỏi.

Bạch Vũ lắc đầu: "Lần đầu tiên ta chạy đến nơi xa như vậy. Trước kia, cho dù ra ngoài, trên người cũng không đem theo tiền bạc, không tới hai ngày sẽ có người đến dẫn ta về."

"Chưa từng có ai tặng trang sức cho nàng?"

"Có, Thạch cô cô giữ hai hộp trang sức cho ta, nói muốn cho ta làm đồ cưới. Nhưng trông có vẻ rất nặng và cổ lỗ. Toàn bộ những thứ mẹ ta để lại đều bị phụ thân ta lấy đi cho Ngọc tỷ tỷ rồi. Thượng Quan ca ca thì đột nhiên liền tặng tới cho ta không ít thứ sau khi chàng đi, nhưng những trang sức đó khó coi, không có xinh đẹp như ở đây." Ánh mắt Bạch Vũ tha thiết chờ mong nhìn trang sức trên quầy.

Trang sức ở đây đều dùng kim loại để tạo ra linh khí làm thành, mỗi một loại tạo ra một bộ, đương nhiên không thể đánh đồng cùng với trang sức được tạo ra từ vàng bạc, châu báu.

Vẻ mặt Dạ Quân Mạc trầm xuống, khinh thường cười lạnh trong lòng.

Phụ thân của Bạch Vũ hoàn toàn không xem nàng là nữ nhi, vô cùng bất công, may mắn là đã sớm chết. Cái tên thanh mai trúc mã của Bạch Vũ gọi là Thượng Quan Vân Trần kia cũng hoàn toàn không quan tâm tới Bạch Vũ, trước kia không tặng, phát hiện Bạch Vũ không quan tâm hắn mới bắt đầu lấy lòng nàng, chơi đùa chứ là cái quái gì.

"Lấy tất cả những trang sức mới nhất ở chỗ các ngươi ra đây." Dạ Quân Mạc lạnh lùng phân phó.

"Được, mời hai vị vào bên trong." Ánh mắt chưởng quầy tỏa sáng, lập tức dẫn hai người lên gian phòng trên lầu hai.

Rất nhanh, ba bộ trang sức đắt đỏ đã được đặt ở trước mặt Bạch Vũ, hai bộ được tạo ra từ tử kim (kim loại màu tím), một bộ còn lại được xuyên từ thủy tinh vô ảnh, vừa xinh đẹp lại vô cùng nhẹ, đeo trên người còn có hiệu quả tụ linh khí.

"Thích cái nào?" Dạ Quân Mạc dịu dàng hỏi Bạch Vũ.

Bạch Vũ cảm thấy ánh mắt nàng đều bị sáng đến mù rồi, đều rất thích: "Nếu không thì chàng giúp ta chọn đi."

Dạ Quân Mạc hơi hơi nhếch môi, tự tay cầm dây chuyền tử kim lên đeo cho Bạch Vũ, nhìn nhìn: "Không tệ."

"Công tử muốn bộ này sao?" Chưởng quầy cúi đầu khom lưng hỏi, bộ này đúng là quý nhất trong ba bộ.

"Ba bộ đều lấy." Dạ Quân Mạc thờ ơ nói, tùy ý giống như mua một cái bánh bao.

Chưởng quầy vui mừng khôn xiết, ba bộ cộng lại chính là hơn 1 vạn tinh thể, bằng với thu nhập một tháng của cửa hàng rồi. Ông ta lập tức chân chó đóng gói ba bộ trang sức thật cẩn thận.

Dạ Quân Mạc nhìn hành động của ông ta, đột nhiên hỏi: "Nơi này của ngươi hẳn là có thể tạo ra trang sức dựa theo yêu cầu phải không?"

"Vâng, chỉ cần người có bản vẽ, chúng ta đều có thể làm ra dựa theo yêu cầu của người."

"Nếu ta muốn làm linh khí thì sao?"

Chưởng quầy nheo mắt lại, cười càng vui vẻ: "Công tử là người trong nghề, có lẽ cả đế đô cũng chỉ có chúng ta mới có thể làm ra trang sức linh khí. Không biết công tử muốn linh khí có dạng gì?"

"Linh khí chứa đựng không gian, có thể làm được không?" Khóe miệng Dạ Quân Mạc chứa một chút rét lạnh, tuy vẫn hứng thú nhìn ông ta.Chưởng quầy sửng sốt một lúc: "Cũng không phải là không thể, nhưng nó vô cùng đắt tiền."

"Bao nhiêu?"

Chưởng quầy dùng tay để mô phỏng, 5000 vạn tinh thể, linh khí quý như vậy, linh khí chứa đựng không gian càng quý và đắt đỏ hơn.

Ánh mắt Dạ Quân Mạc cũng không nháy một cái, lấy một tờ bản vẽ ra, có hai chiếc nhẫn màu trắng được vẽ trên bản vẽ, một cái nhẫn nhỏ có hình một cái lông chim chính là nhẫn Bách Vũ, một cái khác rõ ràng chính là dành cho nam tử, là một đôi với nhẫn Bách Vũ.

"Ta muốn hai cái, khi nào thì có thể giao hàng?"

Chưởng quầy hít một hơi khí lạnh, vị hôm nay đến đúng là một kho bạc lớn, hai chiếc nhẫn cộng lại, đó chính là một trăm vạn tinh thể, vậy mà mắt cũng không nháy, trực tiếp yêu cầu.

"Để làm ra linh khí thì tương đối chậm, nhanh nhất cũng phải cần ba tháng."

"Không được, tối đa là hai tháng, nếu không thể hoàn thành, ta có thể đi tìm Luyện Khí Sư."

"Đừng, người đi tìm Luyện Khí Sư cũng không thể làm ra trang sức xinh đẹp như vậy cho người, giao cho chúng ta đi. Chẳng qua, thứ linh khí này cần đặt cọc một thành tiền." Chưởng quầy tham tiền cười nói, cười đến không nhìn thấy mắt.

"1000 vạn tinh thể, ta cũng có thể cho ngươi, nhưng đến lúc đó các ngươi không làm ra được thì phải làm sao? Ta thật sự cần dùng gấp." Dạ Quân Mạc lạnh lùng hỏi.

"Tuyệt đối không thể! Danh dự của chúng ta luôn luôn tốt, đương nhiên nếu không làm ra được thì sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền."

"Còn tiền đặt cọc vẫn không thể được, nếu đến lúc đó không làm được, làm lỡ chuyện của chúng ta, chẳng lẽ không bồi thường sao?" Bạch Vũ chen vào nói, có lẽ nàng đoán được Dạ Quân Mạc muốn làm gì, tính để cho cửa hàng này bồi thường đến trên trời.

Dạ Quân Mạc lạnh lùng gật đầu: "Ta nhớ rõ các ngươi từng nói, nếu không làm được, sẽ bồi thường gấp mười lần giá gốc."

"Vâng... là như thế, nhưng..." Nhưng lần này phải bồi thường gấp mười lần, đó chính là mười vạn, có bán cửa hàng cũng không bồi thường nổi.

Dạ Quân Mạc không cho ông ta cơ hội do dự, vung bàn tay to lên, ném lại một viên trân châu: "Bên trong là 1000 vạn tinh thể, đến tiền trang lấy tiền đi. Giao ba bộ trang sức đến Hoàng Cung, giao cho Ám Lân."

"Hoàng, Hoàng Cung?" Nhất thời, chưởng quầy trợn tròn mắt, vị nào trong Hoàng Cung giàu sang quyền quý như vậy? Tuổi của Ngũ Vương cũng không trẻ, vậy cũng chỉ có Thánh Quân mới đăng cơ gần đây!

Nhất thời, ông ta có loại linh cảm vô cùng không tốt, cửa tiệm này vốn nên thuộc về Thánh Quân, nhưng lão bản ông ta biết chính là Dạ Vương, vậy Thánh Quân tìm đến chỗ ông để gây phiền phức sao? Lần này làm ra linh khí hẳn sẽ không có vấn đề gì chứ?

Bỗng nhiên, ông ta rất muốn trả lại đơn đặt hàng lần này, nhưng Dạ Quân Mạc đã đi, ông ta muốn đổi ý cũng đã không còn kịp rồi.

Dạ Quân Mạc dắt Bạch Vũ tiếp tục đi dạo trên đường, Bạch Vũ tò mò hỏi: "Chưởng quầy của cửa tiệm kia có thù oán với chàng sao?"

"Không, nhưng lão bản phía sau màn của ông ta đã đắc tội ta."

"Ông ta đắc tội chàng như thế nào?" Bạch Vũ vô cùng thích thú hỏi.

"Cửa hàng này vốn nên là của ta."

"À!" Bạch Vũ liền hiểu rõ ngay lập tức: "Nếu ông ta không thể bồi thường nổi, chàng có thể nhân cơ hội lấy lại nó rồi. Nhưng chưởng quầy kia có vẻ cũng không giống kẻ ngốc, nếu thật sự làm ra được thì phải làm sao?"

"Trộm về cho nàng đeo thì sao?" Dạ Quân Mạc cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai nàng.

Đôi mắt như nước của Bạch Vũ hiện lên ý cười: "Được thôi! Ta thích chiếc nhẫn kia, đó là ai vẽ, rất có thiên phú thiết kế trang sức đấy!"

Mặt Dạ Quân Mạc tối sầm, hắn không muốn thừa nhận mình có thiên phú thiết kế trang sức gì, nghe có vẻ kỳ lạ.

Diendanlequydon – V.O

Nhưng Bạch Vũ nhìn ra được: "Là chàng vẽ đúng không? Chàng vẽ cho ai?"

"Đương nhiên là vẽ cho bản thân ta."

"Vậy cái còn lại thì sao? Đó rõ ràng là một đôi, chàng vẽ cho nữ nhân nào?" Bạch Vũ nhoài người lên người hắn, hung hăng trừng hắn.Đáy mắt Dạ Quân Mạc hiện lên ý cười tà tứ: "Thật sự muốn biết?"

"Nói mau."

"Vẽ sau khi trở về từ Sáng Thế Thần Điện, nàng nói xem là ai?" Dạ Quân Mạc đùa nàng.

Bạch Vũ nở nụ cười, nhảy lên trên lưng Dạ Quân Mạc, lại dùng sức quá mạnh, không cẩn thận đụng vào miệng vết thương trên lưng hắn.

Sắc mặt Dạ Quân Mạc nháy mắt trắng bệch, tay lại nâng chắc Bạch Vũ.

Bạch Vũ cảm thấy thân thể hắn cứng ngắc một lúc, kỳ lạ hỏi: "Chàng làm sao vậy?"

"Không sao, còn muốn đi đâu? Đến tửu lâu ăn một bữa ngon không?"

Bạch Vũ muốn đi, cũng không biết vì sao nàng cảm thấy giọng Dạ Quân Mạc không tốt: "Không được, chúng ta trở về đi."

Nàng nhảy xuống khỏi lưng Dạ Quân Mạc, một đường nắm tay hắn về tới Hoàng Cung. Vừa đến Hoàng Cung, Bạch Vũ lập tức ngụy trang thành cung nữ, cúi đầu, thành thật đi theo sau lưng Dạ Quân Mạc, đi ngang qua mấy người cũng đều không phát hiện ra nàng không phải là cung nữ.

Trở lại trong tẩm điện của Dạ Quân Mạc, Dạ Quân Mạc đi thay quần áo, Bạch Vũ bổ nhào lên giường hắn lăn lộn, giường của hắn vừa lớn lại mềm mại, thoải mái hơn so với khi nàng còn ở Sáng Thế Thần Điện.

Nàng đập phình phịch một lúc, Dạ Quân Mạc vẫn còn chưa trở lại, nàng cũng không ngủ được, dứt khoát đứng lên đi tìm Dạ Quân Mạc.

Tẩm điện của Dạ Quân Mạc rất lớn, nhưng rất vắng vẻ, gần như không có người hầu hạ, Bạch Vũ rẽ bảy tám ngã cũng không biết hướng nào ra hướng nào, nhưng trong lòng nàng lại giống như đang chỉ dẫn một phương hướng.

Tựa như khi nàng tìm đến vực sâu, đừng nói là người Sáng Thế Thần Điện muốn tiến vào vực sâu, ngay cả vị trí của vực sâu tìm khắp nơi cũng không thấy được, chỉ biết một phương hướng đại khái.

Bạch Vũ là chủ nhân của trời đất, nơi nàng muốn tìm, cho dù không biết, cũng sẽ có trực giác không thể giải thích được.

Sau khi đi hơn nửa ngày, Bạch Vũ đến một lầu các nhỏ, đẩy cửa ra nhìn lên, bên trong là một suối nước nóng rất lớn. Ao rất sâu, tỏa ra sương mù màu trắng, làm cho người ta không thấy rõ có gì trong nước.

Bạch Vũ đi đến bờ ao, khí lạnh gần như muốn đông cứng người khác chạy thẳng lên người, nước ao này không phải là suối nước nóng, mà là nước hàn băng.

Hơi màu trắng toát ra trên ao là khí lạnh băng giá, Dạ Quân Mạc sẽ không ở đây chứ?

Sắc mặt Bạch Vũ bắt đầu xanh xao: "Dạ, chàng ở đây sao? Chàng ở đâu?"

Nàng từ từ bước chân đi xuống ao, nước ao tỏa ra lạnh lẽo giống như muốn đông cứng cả người nàng, nàng bị lạnh đến rùng mình, từ từ bước đến phía trước, đột nhiên hụt chân, cả người rơi vào trong nước.

Nước ao sâu không thấy đáy hoàn toàn bao phủ nàng, nàng đạp phình phịch trong nước một cách cứng nhắc, bỗng nhiên một đôi bàn tay to lớn nắm lấy eo nàng, kéo nàng ra khỏi mặt nước.

Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ nhìn Bạch Vũ ho khan không ngừng: "Nàng tới đây làm gì?"

"Tới, tới tìm, tìm chàng....." Bạch Vũ lạnh đến mức răng va lập cập, linh khí hệ Hỏa bùng lên, mới làm tỏa bớt lạnh lẽo trên người: "Sao chàng lại ngâm mình trong nước lạnh như vậy?"

Nàng được Dạ Quân Mạc ôm, sờ qua lưng của hắn, lướt nhẹ qua vết thương trên lưng hắn, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại, lập tức chống đứng dậy, nhoài người lên lưng hắn.

Nàng giúp Dạ Quân Mạc bồi dưỡng không dễ dàng, trở về thì thân thể lại bị vết sẹo che kín đan xen khắp nơi, mỗi một vết đều chứa linh khí hệ Hỏa mạnh mẽ, phá hoại thân thể hắn, khiến cho miệng vết thương khó có thể khép lại được.

Nếu không dùng nước hàn băng loại trừ những linh khí hệ Hỏa này, cũng đừng mong miệng vết thương của hắn sẽ tốt.

"Ai làm?" Bạch Vũ đau lòng không dám chạm vào miệng vết thương của hắn.

"Nàng ra ngoài trước đi, cẩn thận cảm lạnh." Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ đi ra khỏi ao, tiện tay cầm lấy áo choàng trên giá bao bọc Bạch Vũ lại.

Diendanlequydon – V.O

Bạch Vũ ôm lấy thân thể lạnh lẽo của hắn, đau lòng nói: "Ta giúp chàng, chàng không cần phải ngâm ở đây nữa."

Ngâm nước hàn băng cũng là một loại hành hạ bản thân, băng hỏa tương xung, chỉ có càng đau đớn hơn thôi, mãi cho đến khi lượng nhiệt hoàn toàn bị loại bỏ mới có thể không đau.Dạ Quân Mạc cảm nhận được nàng đau lòng, trong lòng ấm áp. Người thân của hắn không quan tâm tới hắn, coi hắn là công cụ để lợi dụng, ít nhất còn có Bạch Vũ đau lòng cho hắn.

"Được." Dạ Quân Mạc thản nhiên đồng ý, tùy tiện khoác thêm quần áo, ôm nàng trở về tẩm điện.

Bạch Vũ kéo Dạ Quân Mạc ngồi xếp bằng ở trên chiếc giường mềm mại, dùng linh khí hóa giải linh khí hệ Hỏa ngoan cố sau lưng hắn, để làm giảm đau đớn cho Dạ Quân Mạc. Sau đó viết toa thuốc để cho Ám Lân đi bốc thuốc về, nàng tự tay nấu thuốc thành thuốc mỡ, bôi lên cho Dạ Quân Mạc.

Thời gian trôi qua nửa tháng, Bạch Vũ cũng không làm gì, chỉ chăm sóc, chữa thương cho Dạ Quân Mạc. Sau khi Dạ Quân Mạc được linh khí làm giảm lượng nhiệt, linh lực gia tăng không ít, những vết thương trên lưng dùng thuốc mỡ của Bạch Vũ, ngay cả vết sẹo cũng không còn.

"Những vết thương của chàng là do lão bản sau lưng cửa hàng kia gây ra sao?" Ngồi cả buổi, cuối cùng Bạch Vũ cũng hỏi đến chuyện này.

Dạ Quân Mạc tò mò nhìn bộ dạng tức giận của nàng: "Nàng muốn làm gì?"

"Muốn lôi ông ta ra trừng trị một trận."

Dạ Quân Mạc không nói gì: "Ông ta là cữu cữu của ta."

"Cữu cữu cũng không thể tùy tiện đánh chàng. Khi cha ta còn sống muốn đánh ta, đều bị Thạch cô cô đánh ra khỏi cửa. Nếu chàng không thể ra tay được, ta sẽ đánh giúp chàng."

Dạ Quân Mạc buồn cười, cầm một khối điểm tâm đút cho Bạch Vũ: "Đánh ông ta ngoài sáng cũng vô dụng, điều ta muốn làm chính là làm tan rã thế lực dưới tay ông ta."

Hắn lắc lắc danh sách đệ tử của hắn mà Ám Lân đưa ở trên tay: "Không bao lâu nữa sẽ là Đại hội tuyển chọn của Đế Quốc, tất cả những người có chức vị đều phải tiến hành so đấu lại để tuyển chọn."

"Hẳn là chàng cũng có người trong tay đúng không? Có phải chàng muốn dùng người của chàng đánh rớt người của ông ta." Bạch Vũ quay quai hàm lại giống như con sóc.

"Không đơn giản như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net