Chiến đấu toàn đội, toàn quân bị diệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ cực kỳ im lặng, nàng có chút nghi ngờ có phải lúc nàng luyện tập có chút qua loa hay không, không biểu hiện ra bao nhiêu thực lực, mới khiến cho bọn họ cũng cảm thấy nàng chính là người đến cho đủ số.

Không đợi nàng trả lời, Tử Như đã ung dung đi lên đài đàm phán với đối phương.

Bạch Vũ bĩu môi, cũng không yêu cầu ra sân nữa. Chẳng qua như thế chính là chia đều một thắng ba thua, Vực Thanh Vũ chậm lại phía sau hơn hai điểm, chẳng những phải thắng chiến đấu đoàn đội, ít nhất còn phải có hai người ở lại được mới có thể thắng.

Bạch Vũ liếc mắt nhìn Thuần Vu Hải: "Ngươi giúp ta cầm một ít vải bố đến đây, lại hỏi Tư Vực Chủ một chút có Tẩy Độc Thảo có niên đại cao hơn hay không."

Thuần Vu Hải đáp một tiếng, lập tức đi.

Thuần Vu Hải đi rồi, Bạch Vũ rạch qua ngón tay, cho Tư Minh uống.

Đợi đến khi Thuần Vu Hải cầm Tẩy Độc Thảo trở lại, Tư Minh đã tỉnh táo lại.

"Đầu của ta đau quá, mới vừa rồi linh khí của ta là một mảnh trống không, ta đã cảm thấy không bình thường, chuyện gì xảy ra?" Tư Minh đau đớn ôm đầu, giùng giằng muốn bò dậy.

"Trước cứ nằm đi, ngươi mới vừa trúng độc, nhanh chóng ngưng tụ một chút linh khí đi, nắm chặt thời gian khôi phục." Bạch Vũ ấn hắn trở lại.

Tư Minh lắp bắp sợ hãi: "Trúng độc? Làm sao ta có thể trúng độc? Có phải Lạc Trầm cũng bị trúng độc mà chết hay không? Có phải là Lê Tùng làm không?"

Tròng mắt phượng sáng ngời của Bạch Vũ tỏa ra ánh sáng bén nhọn lạnh như băng, nhếch môi cười một tiếng, chiếu thẳng vào lòng người: "Cho dù là ai làm, chúng ta cũng sẽ báo thù cho Lạc Trầm."

Thuần Vu Hải đứng ở một bên, cầm vải bố, ánh sáng nơi đáy mắt là đen tối không rõ.

Tử Như cố gắng kéo dài thời gian, vết thương của Lệnh Hồ Vũ của Vực Thanh Phong bên kia cũng cần trị liệu, cũng không nôn nóng, ung dung thản nhiên phối hợp với Tử Như chu toàn.

Nhân mã hai bên hiểu rõ không nói tự thông, đứng ở trên đỉnh núi Phong Linh, mặc cho gió lạnh từ từ thổi qua.Độc của Tư Minh đã được giải, khôi phục rất nhanh, Tử Như thấy không sai biệt lắm, liền thay Bạch Vũ nhận thua, Vực Thanh Phong dẫn đầu hai điểm kết thúc phần chiến đấu cá nhân.

Tử Như dẫn Thuần Vu Hải, Tư Minh và Bạch Vũ đi lên đài, Lệnh Hồ Vũ, Mục Dã, Lê Tùng và hai Triệu Hoán Đại Sư đỉnh cấp không nổi danh lắm đứng ở đối diện bọn họ, trên mặt đều là nụ cười tất thắng.

"Tại sao chỉ có bốn người các ngươi lên? À, ta quên, các ngươi đã bị chết một người." Lê Tùng chế nhạo cười to.

Mọi người ở Vực Thanh Phong cũng cười to theo, Lệnh Hồ Vũ đắc ý nhếch môi, rất thành khẩn nói với bọn họ: "Ta thấy đoàn đội chiến đấu của các ngươi vẫn nên nhận thua đi, chiến đấu đoàn đội cũng không thể so được với chiến đấu cá nhân, người chết sẽ có một đống, các ngươi thiếu một người, còn có một Triệu Hoán Sư, tuyệt đối không thắng được, tội gì phải tái chiến?"

"Đúng vậy, Bạch y thiếu nữ này chính là Triệu Hoán Sư đó phải không? Cũng không biết Tư Vực Chủ của các ngươi nghĩ như thế nào, chẳng lẽ là coi trọng dung mạo của nàng ta?"

"Nói rất đúng, quả thật nàng ta rất đẹp."

"Đáng tiếc xinh đẹp cũng không dùng được, mới vừa rồi ngay cả chiến đấu cá nhân cũng không dám ra chiến, dám chắc thực lực chưa ra hình dạng gì. Các ngươi không chỉ thiếu một người, là hai! Ha ha —— "

Mấy người nhìn chằm chằm Bạch Vũ, một câu lại một câu chế nhạo khắc nghiệt.

Sắc mặt Tư Minh tái xanh, căm tức hét to: "Câm miệng! Cho dù hôm nay Bổn thiếu gia liều mạng cũng muốn giết chết các ngươi, người nào cười đến cuối cùng còn chưa xác định được! Khi nào thật sự thắng chúng ta rồi hãy đắc ý, một đám ngu xuẩn!"

"Ngươi mắng ai?" Lệnh Hồ Vũ giận dữ.

"Mắng ngươi." Trong nháy mắt, Tư Minh gọi ra hai con Bạch Thử hệ Thủy của mình, dòng chảy bốn phía khí thế ngất trời bay vụt ra ngoài, thế như chẻ tre, sát ý lẫm liệt xuyên thấu, ngăn chặn tất cả ở phía trước.

"Cẩn thận!" Mục Dã nhấc tay lên vung ra hai con Phách Vương Quy, đỡ kiếm vũ của dòng nước lạnh.

Trong nháy mắt, bắt đầu một đoàn hỗn chiến, Bạch Vũ nhìn lướt qua thế cục, thình lình nói với Tử Như: "Tiêu diệt hết Phách Vương Quy trước."

Ánh mắt Tử Như nhìn Bạch Vũ nhất thời thâm sâu thêm mấy phần, ngạc nhiên trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất, Tử Như cũng nghĩ như vậy.

Bọn họ thiếu mất Lạc Trầm, lực công kích suy yếu không ít, nếu lại theo như chiến thuật lúc trước thì nhất định sẽ phải thua, nhất định phải thay đổi chiến thuật, tập trung dồn sức tấn công một chỗ. Nhưng Tử Như không nghĩ tới Bạch Vũ cũng có thể nhìn ra.

Mặc dù lúc Bạch Vũ luyện tập rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng có mấy phần không kiên nhẫn, lúc ấy Tử Như đã cảm thấy một chữ phối hợp chiến thuật Bạch Vũ cũng không biết, nhưng bây giờ Bạch Vũ lại chủ động thay đổi chiến thuật, là trùng hợp, hay là nói thật ra thì nàng rất hiểu biết, là vì quá hiểu biết nên trước đây mới không kiên nhẫn như vậy?

Tử Như phục hồi tinh thần lại, Tiểu Thanh của Bạch Vũ đã phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, ngọn lửa bá đạo rộng lớn thổi quét toàn trường, uy lực nổ tung nặng nề oanh tạc ở trên người hai con Phách Vương Quy, nhấc lên sóng khí cuồn cuộn.

Hơi thở tử vong khuếch tán qua, tràn đầy khí thế, trong phút chốc, biến chỗ năm người Vực Thanh Phong đang đứng thành một biển lửa, sắc mặt năm người tái nhợt tránh ra bốn phía, vị trí trận hình bị buộc đánh tan.

Không phải nói nữ tử này chỉ là một Ttriệu Hoán Sư, chỉ có một con Triệu Hoán Thú cấp 3 thôi sao? Đây là uy lực mà một con Triệu Hoán Thú cấp 3 có? Lực phá hoại này ít nhất vượt qua 60 điểm! Triệu Hoán Thú cấp 5 cũng không chống lại được một kích này, chứ nói gì là Phách Vương Quy cấp 3!

Hai con Phách Vương Quy rú lên một tiếng thê thảm, một con bị mất mạng ngay tại chỗ, một con khác kịp thời bọc lên linh thuật Hộ Thuẫn (lá chắn bảo vệ), dù gì cũng bảo vệ được nửa cái mạng.

Tử Như cũng hít một hơi khí lạnh, uy lực này so với lúc tỷ thí cùng nàng đáng sợ hơn nhiều, lúc luyện tập cũng chưa từng nhìn thấy Tiểu Thanh bộc phát ra uy lực gây thương tổn kinh khủng như thế, Bạch Vũ giấu giếm thực lực sao?

Tư Minh sang sảng cười to: "Hay lắm! Bạch Vũ, làm rất tốt! Nhìn xem ta tới giết chết một Lão Ô Quy (con rùa già) khác!"

Dòng chảy cuồn cuộn ngất trời của Băng Thủy Bạch Thử trào dâng, ngưng tụ thành băng ở dưới chân Phách Vương Quy, vây khốn Phách Vương Quy cường tráng.

Cùng lúc đó, Quy Nguyên Huyết Hổ hệ Kim của Lệnh Hồ Vũ nhào tới trước người Bạch Thử, cắn một miếng, miệng to như chậu máu nháy mắt cắn nuốt Bạch Thử.Thiên Mộng Bạch Đồn ở ngay bên cạnh vừa vặn cứu viện được cho Bạch Thử, bắt được thời cơ ngắn ngủi khi Phách Vương Quy bị đông cứng, võng nước rậm rạp chằng chịt cắt ở trên người Phách Vương Quy.

Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc của đối phương cuống quít lấy ra Trì Dũ Thuật (linh thuật chữa khỏi), bổ huyết cho Phách Vương Quy.

Bạch Vũ vung ra hơn mười đạo Lưu Hỏa cắt đứt Trì Dũ Thuật, hôm nay nàng đã là Triệu Hoán Sư đỉnh cấp, uy lực linh thuật phóng ra tăng lên một đoạn lớn, đừng nói giết người, đối phó với Triệu Hoán Thú cấp 1 cũng đủ rồi.

Linh thuật chữa khỏi bị cắt đứt, Phách Vương Quy mới vừa khôi phục sức chịu đựng lại bị hạ xuống mạnh mẽ.

"Mau, giết chết Bạch Đồn!" Mục Dã rống giận, gương mặt trướng lên đỏ bừng, hai con Phách Vương Quy mà hắn cho là kiêu ngạo dẫn theo vừa lên tới đã bị giết chết một con trong nháy mắt, mắt thấy một con khác cũng sắp không giữ được.

"Ta tới!" Lê Tùng nhanh chóng để cho Lam Lân Hỏa Tích bên cạnh thay đổi phương hướng, nâng cái đuôi nặng nề, cực lớn lên vọt vào bên trong cái hồ do Thiên Mộng Bạch Đồn tạo ra, lực lượng bá đạo quậy cho hồ nước long trời lỡ đất.

Thiên Mộng Bạch Đồn bị buộc lui về phía sau.

"Buông tha cho Phách Vương Quy, tiêu diệt hết hệ Mộc." Bạch Vũ chợt mở miệng, không phải là ra lệnh, lại tràn đầy uy nghiêm chân thật đáng tin, làm cho người ta vô ý thức phục tùng theo.

Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc của Vực Thanh Phong nghe được lời của Bạch Vũ, vô ý thức muốn rút lui. Nhưng Bạch Vũ không cho hắn cơ hội này, lên tiếng trước, Tiểu Thanh liền bay xuyên qua từ trong hỗn loạn đến trước mặt của hắn, ngọn lửa cuồng bạo càn quét ngàn quân.

Sắc mặt của vị Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc này trắng bệch, muốn để cho Triệu Hoán Thú của mình chạy trốn khỏi ngọn lửa, đáng tiếc phạm vi nổ tung của Lưu Hỏa quá lớn, mà hệ Mộc ngoại trừ có sức chịu đựng coi như không tệ ra, lực công kích và lực phòng ngự cũng không ra hình dạng gì.

Bị Bạo Liệt Lưu Hỏa quét qua, cho dù hao hết linh lực lấy ra linh thuật chữa khỏi, lực chữa khỏi cũng không cách nào đánh đồng cùng với thương tổn mà Tiểu Thanh gây ra, Triệu Hoán Thú hệ Mộc của Vực Thanh Phong bị mất mạng trong nháy mắt.

"Chết tiệt! Giết chết con chim kia, giết chết con chim kia cho ta!" Hai mắt Lệnh Hồ Vũ đỏ bừng, thở hổn hển chỉ vào Bạch Vũ, tay cũng phát run.

Mấy người không nói hai lời, vung các loại linh thuật ra như mưa về phía Tiểu Thanh.

Bạch Vũ đã sớm ngờ tới, sau khi Tiểu Thanh tiêu diệt hết hai con Triệu Hoán Thú, liền núp ở sau lưng hai con Hắc Hùng có vóc dáng to của Thuần Vu Hải.

Lực phòng ngự và sức chịu đựng của Hắc Hùng cũng rất cao, nhưng đối mặt với nhiều linh thuật công kích như vậy, nếu tiếp tục chịu đựng toàn bộ, dám chắc cũng sẽ tan thành tro bụi.

"Bảo vệ Hỏa Diễm Thanh Điểu!" Tử Như lớn tiếng quát.

Khả năng gây thương tổn của Hỏa Diễm Thanh Điều cao đến đáng ngạc nhiên, là lực công kích mạnh nhất của bọn họ, cho dù là hy sinh hai con Hắc Hùng hệ Thổ, cũng nhất định phải bảo vệ thật tốt!

Đáy mắt u tối của Thuần Vu Hải là thoáng qua sắc bén, thật giống như sóng nước dao động nhẹ trong mặt hồ yên ả, bóng dáng chợt lui về phía sau, tạo ra một khoảng cách với bọn họ.

Đột nhiên, Hai con Hắc Hùng né tránh, ánh sáng linh thuật chói mắt trực tiếp ép bức Tiểu Thanh và Tư Minh cùng với Bạch Thử của hắn cũng đang đứng phía sau.

Ầm ——

Đột nhiên, Tiểu Thanh vỗ cánh bay lên cao, xông thẳng lên bầu trời, bị mấy linh thuật có phạm vi lớn công kích, nguy hiểm tránh được thế tấn công mãnh liệt của linh thuật.

Tư Minh cũng không may mắn như thế, một con Triệu Hoán Thú còn dư lại của hắn bị mất mạng trong nháy mắt, chính hắn cũng bị linh thuật đánh trúng, trên mặt, trên ngực dính đầy vết máu đỏ sẫm, nếu không phải nhờ màn nước của Thiên Mộng Bạch Đồn miễn cưỡng bảo vệ hắn, chỉ sợ hắn sẽ bị thương rất nặng.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Tử Như tức giận nhìn về phía Thuần Vu Hải.Tử Như trông cậy vào Hắc Hùng của Thuần Vu Hải bảo vệ, vậy mà hắn lại lui lại trong giây phút nguy cấp, suýt nữa đã tiêu diệt Tiểu Thanh, hại chết Tư Minh.

Sắc mặt Bạch Vũ không có chút nào ngạc nhiên, kéo Tư Minh, một tay đẩy hắn ra bên ngoài sân. Tư Minh đã bị trọng thương, sức chịu đựng của hai con Triệu Hoán Thú cũng bị hao hết, không có năng lực chiến đấu thì không bằng để hắn xuống đài chữa thương.

Mắt Thuần Vu Hải lạnh lẽo quét qua Bạch Vũ và Tử Như, lộ ra một nụ cười lạnh: "Dù sao cũng phải thua, cần gì phải giãy giụa?"

"Ngươi phản bội chúng ta!" Tử Như nổi trận lôi đình, vẻ mặt bình tĩnh từ trước đến nay không nhịn được tràn ngập tức giận.

" Không phải là hắn phản bội, từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã không thuộc nhóm bên này, là hắn hạ độc Lạc Trầm và Tư Minh, hại chết Lạc Trầm!" Đột nhiên, Bạch Vũ lạnh như băng mở miệng, một đôi mắt giống như nhìn người chết, nhìn chằm chằm vào Thuần Vu Hải, đáy mắt lạnh như sương làm cho da đầu người ta tê dại.

Từ lúc chiến đấu cá nhân, Bạch Vũ đã bắt đầu nghi ngờ, tại sao mỗi lần Triệu Hoán Sư của đối phương ra sân cũng có thể ngẫu nhiên khắc chế bọn họ? Bọn họ ra sân đều là do Tử Như tạm thời quyết định, ngay cả Tư Vực Chủ cũng không biết, chỉ có năm người bọn họ mới có thể truyền đi ngay tại chỗ.

Lạc Trầm và Tư Minh trúng độc trong lúc vô tình, độc dược kia phát tác rất nhanh, không thể nào là đã hạ độc trước đó, có thể hạ độc cũng chỉ còn dư lại ba người bọn họ, không phải là Tử Như thì chính là Thuần Vu Hải, trong bọn họ có một gian tế của đối phương!

Bạch Vũ không có chứng cứ, nói ra cũng sẽ không ai tin, nàng chỉ có thể âm thầm đề phòng, quả nhiên Thuần Vu Hải còn để lộ ra quang minh chính đại.

Sắc mặt Tư Vực Chủ vô cùng khó nhìn, thiếu chút nữa đã liều mạng nện một quyền ở trên mặt Lệnh Hồ Hùng: "Lệnh Hồ Hùng, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ! Vậy mà lại dùng thủ đoạn cấp ba như vậy để chiến thắng, ngươi vô sỉ!"

"Ôi, có thể thắng là được, muốn trách thì trách ánh mắt của ngươi không tốt, tự mình chọn trúng người của ta. Ta cũng không có cứng rắn nhét Thuần Vu Hải vào trong đội ngũ của ngươi." Lệnh Hồ Hùng đắc ý cười lạnh, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.

Tư Vực Chủ tức giận, hận không thể bóp chết Lệnh Hồ Hùng ngay tại chỗ, thật may là mọi người bên cạnh kéo lại.

Bây giờ, nếu bọn họ thật sự bóp chết Lệnh Hồ Hùng thì cũng không làm nên được chuyện gì, ước chiến đã thông báo thiên hạ, thua đến hoàn toàn không có đường để đổi ý, mà bây giờ nhìn lại, dám chắc bọn họ sẽ phải thua.

Sắc mặt của mọi người ở Vực Thanh Vũ cũng u ám, Thuần Vu Hải phản bội, Vực Thanh Vũ chỉ còn lại hai người là Bạch Vũ và Tử Như, mà Vực Thanh Phong, ngoại trừ lực chiến đấu của Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc đó bận rộn làm cái gì, bốn người còn dư lại, cộng thêm Thuần Vu Hải, hai đấu với năm, Bạch Vũ còn là Triệu Hoán Sư, còn có cái gì tốt hơn như vậy sao?

Bọn họ đã không còn ôm hy vọng gì đối với cuộc tỷ thí này.

Tư Vực Chủ bình tĩnh lại, trong lòng run sợ nhìn về phía đám người Dạ Quân Mạc ở phía sau. Thánh Quân tin tưởng mới giao trách nhiệm chọn lựa người cho ông, ông lại mù mắt chọn gian tế của đối phương vào trong đội ngũ của mình.

Trận ước chiến này thua, thì sẽ thua mất Vực Thanh Linh, thua mất cơ hội trở mình của Ám Dạ Đế Quốc ở Đại Lục Thanh Mộc, ông cũng không biết nên làm thế nào để giao phó với Thánh Quân.

Đoán chừng Thánh Quân đã tức giận chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, trận chiến còn lại chính là nhìn đối phương đánh bại bọn họ như thế nào, còn có cái gì đẹp mắt?

Vậy mà lúc ông nhìn về phía Thánh Quân, lại phát hiện Dạ Quân Mạc cũng không có ý tính bỏ đi, một đôi mắt màu đen yêu nghiệt, sáng rõ lạnh nhạt, không nhìn ra tâm tình gì, thật giống như một hồ nước sâu không lường được, thâm thúy nhìn Bạch Vũ ở trên đài.

Vừa lúc đó, không biết tại sao Thuần Vu Hải lại nặng nề té 'bịch' một tiếng xuống đất, đôi môi đen sẫm, thất khiếu chảy máu (thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng), một giây trước còn tiêu sái cười kiêu ngạo, một giây kế tiếp liền thất khiếu chảy máu, chết ở trước mặt mọi người, dĩ nhiên hai con Hắc Hùng cũng biến mất vô ảnh vô tung (không còn bóng dáng).

Khóe miệng đám người Lệnh Hồ Vũ co rút một trận, khó tin nhìn chằm chằm Bạch Vũ: "Ngươi, vậy mà ngươi lại hạ độc!"

Bạch Vũ nhếch mày: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta hạ độc? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng ở đây nói hưu nói vượn."

Đám người Lệnh Hồ Vũ bị nghẹn đến không nói ra lời, thủ pháp hạ độc của Bạch Vũ xuất thần nhập hóa, cho dù hạ độc ở ngay trước mặt bọn họ, cũng không có ai có thể nhìn ra được.

Nhưng bọn họ cũng không phải là người ngu, đột nhiên Thuần Vu Hải bị độc chết, chỉ có thể là Bạch Vũ và Tử Như hạ thủ.

Từ trước đến nay Tử Như thích quang minh chính đại, cũng chưa từng nghe nói Tử Như có kỹ thuật hạ độc. Ngược lại Bạch Vũ này, bối cảnh thần bí, còn chữa được độc cho Tư Minh, không phải nàng hạ độc thì là ai?"Đừng mong ngụy biện, chính ngươi là người hạ độc hại chết Thuần Vu Hải, chính ta tận mắt nhìn thấy." Mục Dã chắp tay ra sau lưng, gằn từng chữ một, giọng nói âm trầm, bình tĩnh, giống như thật sự nhìn thấy.

"À, ngươi nhìn thấy, vậy thì thế nào?" Bạch Vũ khiêu khích nhếch môi.

Lê Tùng cười lạnh chỉ trích: "Vậy mà lúc ước chiến lại nói hay lắm, không thể dùng độc."

"Sai, là không dùng độc với các ngươi." Bạch Vũ liếc nhìn Thuần Vu Hải nằm trên mặt đất một cái: "Thuần Vu Hải là người của chúng ta, ta xử trí kẻ phản bội, dùng độc giết hắn, có quan hệ gì với các ngươi."

Lê Tùng còn muốn nói điều gì, đối diện với đôi mắt phượng bén nhọn, lạnh như băng kia của Bạch Vũ, không nhịn được rùng mình một cái, một câu cũng không nói ra được.

Lệnh Hồ Vũ tức giận nheo mắt lại, chợt cười lên: "Quả nhiên ngươi lợi hại, khó trách Tư Vực Chủ không muốn cho ngươi xuất chiến, đáng tiếc có lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào trở mình!"

Hắn ra lệnh một tiếng, Quy Nguyên Kim Hổ dùng Phong Lôi Chi Lực lao thẳng tới Tiểu Thanh.

Hỏa Diễm Tích Dịch của Lê Tùng cũng phun ra ngọn lửa cuồng bạo, bao phủ Tiểu Thanh.

Con Kim Cương Linh Điểu của một vị Triệu Hoán Đại Sư hệ Kim khác tiên phong chặn lại đường lui của Tiểu Thanh từ phía sau.

Mấy người điên cuồng công kích, nhất định phải đưa Hỏa Diễm Thanh Điểu vào chỗ chết.

Thái độ như vậy có bao nhiêu hung ác, Tư Vực Chủ và Lệnh Hồ Hùng nhìn thấy thì đầu đầy hắc tuyến, không phải chỉ là một con Hỏa Điểu cấp 3 thôi sao? Lực phòng ngự lại không hề cao, có cần phải ác như vậy không? Có lẽ con Tiểu Hỏa Điểu đáng thương này sẽ chết chắc.

Khóe miệng Bạch Vũ lại sâu kín xẹt qua một độ cong duyên dáng, trong nháy mắt, Hỏa Diễm Thanh Điểu không có cách nào chạy trốn lại biến mất trước mắt mọi người.

Trong lòng Lệnh Hồ Vũ lộp bộp một chút, rõ ràng đã vây được Hỏa Diễm Thanh Điểu, tại sao lại không thấy nữa?

"Nàng ta đã thu về!" Mục Dã tức giận hét to: "Mau tới giúp ta!"

Mọi người phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, mới phát hiện ra Bạch Vũ đã thu hồi Tiểu Thanh vào trong linh mạch ở lúc nguy cơ, nháy mắt thả một con Bạch Hổ ra. Lúc này, con Tiểu Bạch Hổ trông vô cùng đáng yêu kia đã đến trước mặt Phách Vương Quy của Mục Dã.

Ta dựa vào, còn có thể như vậy? Mọi người rối rít chửi mẹ nó ở trong lòng. Cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng nghĩ tốc độ thu hồi Triệu Hoán Thú cũng có thể nhanh như tia chớp, quả thật là không khác gì với chạy trốn trong nháy mắt.

Càng làm cho người khác giật mình là, Bạch Vũ vừa cứu Hỏa Diễm Thanh Điểu về rồi lại thả ra một con Triệu Hoán Thú khác trong nháy mắt, nhân cơ hội tiếp cận giết chết Phách Vương Quy của Mục Dã.

Con Tiểu Bạch Hổ cấp 3 này cũng không biết là giống cái gì, hình thể nhỏ đến đáng thương, khí thế toàn thân lại làm cho người khác không khỏi cảm thấy có một chút sợ hãi.

Mục Dã không dám xem thường, nhanh chóng bọc Hộ Thuẫn lên cho Phách Vương Quy, một đỉnh Thái Sơn đè ép, nặng nề nện xuống chỗ Tiểu Bạch.

Hình thể khổng lồ 'ầm ầm' rơi xuống đất, nhấc lên bụi mù đầy trời, một trận đất rung núi chuyển, cả vùng đất rạn nứt ra thành một hố sâu, toàn bộ trăm mét xung quanh sụp đổ, uy lực khủng bố làm người ta sợ hãi.

Cũng không chờ mọi người thấy rõ được tình huống trong hố sâu, đột nhiên linh mạch của Mục Dã bị trọng thương, hộc máu hôn mê.

Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ tái xanh: "Sức chịu đựng của Phách Vương Quy đã tiêu hao hết rồi sao? Chết như thế nào?"

Mặc dù Phách Vương Quy của Mục Dã bị thương, nhưng lực phòng ngự cực cao, sức chịu đựng cũng còn dư lại ít nhất năm thành, làm sao có thể nói chết là chết!

Gào ——

Tiểu Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, thoát ra từ trong bụi mù, hướng về phía Quy Nguyên Kim Hổ bên cạnh Lệnh Hồ Vũ cào một cái, dường như móng vuốt sắc bén có thể xé rách mọi thứ, khí thế cuồng bạo nặng nề rơi vào trên người Kim Hổ, bổ Phách Thiên Liệt xuống!

Quy Nguyên Kim Hổ không chút nào yếu thế, cắn một hớp lên cổ Tiểu Bạch, so với hình thể khổng lồ của Kim Hổ, Tiểu Bạch chính là một con nhãi con còn chưa trưởng thành, hoàn toàn có thể dùng một hớp nuốt chết.Ầm ——

Hai cổ lực lượng va chạm 'ầm ầm' vào nhau, Quy Nguyên Kim Hổ bị đánh gục trong một chiêu.

Lệnh Hồ Vũ cũng hít một hơi khí lạnh, nhìn Tiểu Bạch gần trong gang tấc, trái tim nảy lên một loại sợ hãi dường như khiến cho nhịp tim dừng lại. Lực phòng ngự của Quy Nguyên Kim Hổ của hắn một chút cũng không kém, thậm chí lực phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net