Đại lục Thanh Mộc, Vực Thanh Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ ngồi ở trong xe ngựa lảo đảo, Dạ Quân Mạc ôm nàng, nàng ôm Tiểu Bạch, không chút để ý bàn với Dạ Quân Mạc: "Ta thấy người thừa kế có bản lĩnh nhất trong năm Quận Quốc đúng là Viêm Hạo Thiên, hơn nữa còn có Tả Khưu Lan giúp đỡ, về sau nói không chừng có thể thống nhất toàn bộ Vân Vũ Thần Châu, nhìn bộ dạng hắn nhìn Nhạc Kỳ Nhân, hẳn là sẽ đối tốt với muội ấy......"

Nàng nói dông dài nửa ngày, Dạ Quân Mạc một câu cũng đều không nói, nàng ngước mặt lên, nhìn Dạ Quân Mạc: "Tại sao chàng không nói chuyện? Ta còn tưởng rằng chàng đang ngủ."

"Nàng nhắc tới nam nhân khác với ta, vì sao ta phải nói chuyện?" Giọng điệu Dạ Quân Mạc lạnh nhạt không thuận, nghe toàn mùi chua.

Bạch Vũ: "......" Chỉ là nói chuyện mà thôi, chàng có cần phải nhạy cảm như vậy không?

Nàng bỏ Tiểu Bạch trong tay xuống, xoay người ôm lấy thắt lưng Dạ Quân Mạc: "Như vậy là được rồi chứ? Không nói Vân Vũ Thần Châu, nói đến Đại lục Thanh Mộc đi, bây giờ chúng ta đang đi đâu?"

Luôn nghe người ta nói đến Thượng Vực, nói đến Bát Đại Thế Giới, cảm giác cấp bậc vô cùng cao lớn, còn tưởng phải khó khăn như thế nào mới trèo lên được, kết quả Dạ Quân Mạc lại nhét nàng vào trong xe ngựa, nàng ngủ một giấc tỉnh lại thì đã đến!

"Vực Thanh Vũ là trung tâm thế lực ở Đại lục Thanh Mộc của Ám Dạ Đế Quốc."

Bạch Vũ nháy mắt: "Nơi này có gì ăn ngon không?"

"Đói bụng?"

"Đúng vậy, mau chóng bưng các loại đồ ăn ngon lên cho ta, đã lâu rồi ta đều chưa ăn được thức ăn mới." Bạch Vũ ai oán chu miệng, lắc lắc nhẫn của mình: "Hiện tại ta có tiền, là một đại phú hào danh xứng với thực! Ta nghe lời chàng bán tất cả những thứ ta có cho Vô Trần Cung, chỉ cầm tiền lên đường."

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Không biết trong người phú hào cất bao nhiêu tiền?""15000 tinh thể."

15000 tinh thể tương đương với một tỷ năm trăm ngàn tinh thể thứ phẩm, nhất định là Bạch Vũ đã lấy hết toàn bộ tinh thể tồn kho của Vô Trần Cung, nhưng nàng tuyệt đối không phải lấy không.

Phi Hồng Chi Nguyệt phân chia hàng tháng cho Bạch Vũ đều có thể nhận được mấy ngàn vạn tinh thể, hơn nữa nàng để lại cho Vô Trần Cung một quyển linh thuật cấp bậc linh phẩm mua cũng không mua được, chỉ lấy tinh thể đi, Tả Khưu Lan được lợi lớn.

Dạ Quân Mạc gợi lên nụ cười dịu dàng: "Không sai, còn biết đổi thành tinh thể."

"Không phải chàng đã nói sao? Tiền Bát Đại Thế Giới lưu thông đều là tinh thể, tinh thể thứ phẩm ở đây không có ai cần." Bạch Vũ chậc chậc lưỡi, lấy tinh thể làm tiền, hiển nhiên là những thứ trên Đại lục Thanh Mộc đều đặc biệt sang quý, hẳn là có rất nhiều thứ tốt mà hạ giới không có.

Xe ngựa đi không bao lâu liền đi vào chợ huyên náo, ngừng lại ở trước tửu lâu lớn nhất Vực Thanh Vũ.

Chưởng quầy vừa nhìn thấy Ám Ưng đánh xe ngựa liền lập tức dùng vẻ mặt tươi cười chào đón, an bài nhã gian tốt nhất cho bọn họ, đưa một bàn tiệc tốt nhất đến trước mặt Bạch Vũ.

Hỏa kế (người phục vụ bàn) vô cùng khó hiểu: "Chưởng quầy, hình như nữ nhân kia là từ hạ giới đến, chỉ là một Triệu Hoán Sư, người ân cần với bọn họ như vậy làm cái gì?"

"Ngươi thì biết cái gì? Nữ nhân kia không tính là gì, nhưng người đánh xe ngựa kia là một vị Tôn Chủ! Ngươi nghĩ lại xem vị chủ tử của người kia sẽ là người như thế nào." Chưởng quầy thật cẩn thận nói.

Hỏa kế hít một hơi khí lạnh, Vực Chủ của bọn họ chỉ mới là Tôn Chủ sơ giai, quả nhiên là không thể đắc tội khách nhân. Về phần nữ nhân đó, bộ dạng xinh đẹp như vậy, dựa vào mỹ mạo để bám víu vào một vị cường giả tuyệt thế cũng không có gì kỳ lạ.

Trong lòng hắn nghĩ, cảm thấy xem thường Bạch Vũ hơn một phần. Phải biết rằng thực lực thấp nhất ở Đại lục Thanh Mộc đều là Triệu Hoán Đại Sư, Bạch Vũ dựa vào thân phận Triệu Hoán Sư đến đây, không thể trách người khác sẽ nghĩ như vậy.

Bạch Vũ không hề biết bởi vì bộ dạng rất xinh đẹp của nàng đã bị người khinh thường, nàng đang bận bịu nhấm nháp mỹ thực. Đại lục Thanh Mộc có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trên Vân Vũ Thần Châu không có, có rất nhiều thức ăn mới lạ, làm cho ngón trỏ của Bạch Vũ chuyển động liên tục.

Dạ Quân Mạc tựa vào một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Vũ giống như con sóc chuột nhỏ nhét thức ăn vào miệng mình phồng lên, trong đôi mắt đen thâm thúy không nhịn được hiện ra nụ cười.

"Tại sao chàng lại không ăn?" Bạch Vũ nhìn thấy thức ăn trong bát Dạ Quân Mạc không hề nhúc nhích, vẻ mặt khó hiểu: "Những thức ăn ngon như vậy chàng lại không thích ăn?"

Dạ Quân Mạc lười biếng nói: "Ta không có đòi hỏi gì đối với thức ăn."

Bạch Vũ nhíu mày: "Ta thấy chàng rất kén chọn." Là một cật hóa, Bạch Vũ không có cách nào hiểu được sẽ có người không thích ăn gì, nếu một bàn thức ăn ngon không thể hấp dẫn người ta, vậy chắc chắn là còn chưa đủ ngon.

Bạch Vũ cảm thấy thức ăn trước mặt cũng đã đủ ngon rồi, chỉ có thể là do hầu hạ Dạ Quân Mạc quá khó khăn.

Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười nhạt tà mị mà lười biếng: "Đúng vậy, ta rất soi mói, không bằng nàng đút cho ta?"

Bạch Vũ hừ hừ: "Vì sao phải đút cho chàng, chàng cũng chưa từng đút cho ta."

Dạ Quân Mạc hơi hơi nheo lại mắt: "Muốn ta đút cho nàng? Cũng được."

Hắn không đợi Bạch Vũ kịp phản ứng, liền cầm lên một quả dâu tây nhét vào miệng Bạch Vũ, bá đạo hôn lên môi Bạch Vũ. Nước dâu tây hòa tan ở trong miệng Bạch Vũ, nàng kịp phản ứng chính mình nói cái gì, tức giận, xấu hổ đẩy hắn ra: "Dạ Quân Mạc, chàng chơi trò lưu manh!"

"Rất ngọt." Ngón tay Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi đỏ thắm của nàng: "Còn muốn không?"

Bạch Vũ: "......"

Ám Ưng ở một bên đã cúi đầu thấp đến trong ngực, ta vẫn còn ở chỗ này đây, các người quang minh chính đại liếc mắt đưa tình như vậy thật sự hay lắm sao, trái tim quả thật bị tắc nghẹn rồi.Nhưng rất nhanh, chuyện khiến tim càng bị nghẹn hơn đã tới, hắn nhận được truyền âm ngàn dặm cấp tốc của Vực Chủ.

Cho dù biết đến quấy rầy Thánh Quân nhà mình và Bạch Vũ dùng cơm sẽ có hậu quả gì, hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên lặng lẽ nói tin tức này cho Dạ Quân Mạc.

Quả nhiên Dạ Quân Mạc rất không vui vẻ, ánh mắt rồi đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, cái chén trong tay bất tri bất giác xuất hiện vài vết rạn. Vốn hắn đang muốn đưa Bạch Vũ đi dạo khắp nơi ở Vực Thanh Vũ, lúc này Sáng Thế Thần Điện khốn kiếp lại liều chết đến gây chuyện.

Hắn thu lại lãnh ý trên người, nhìn về phía Bạch Vũ: "Cơm nước xong, còn muốn đi đâu?"

Bạch Vũ đang ăn cua, đặc biệt thỏa mãn nói: "Muốn đi mua chút dược liệu, Tiểu Bạch của ta đã có thể đột phá, ta cần linh quả hệ Kim."

Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng thỏa mãn của Bạch Vũ, cười nhạt xoa đầu nhỏ của nàng: "Ừ, để cho Ám Ưng đi với nàng, qua một lát ta sẽ tới đón nàng."

"Được." Bạch Vũ cũng không có suy nghĩ lúc nào cũng dính Dạ Quân Mạc không buông. Dạ Quân Mạc lựa chọn đến Vực Thanh Vũ hẳn là có nguyên nhân, đáng tiếc nàng còn chưa kịp hỏi.

"Ám Ưng đại ca, huynh cũng ngồi xuống ăn đi, đừng đứng." Sau khi Dạ Quân Mạc rời đi, Bạch Vũ gọi Ám Ưng cùng ngồi xuống ăn cơm.

Lúc Dạ Quân Mạc ở đây thì Ám Ưng đứng cũng thôi, Dạ Quân Mạc đi rồi, một mình nàng ăn cơm, để cho người khác nhìn, thật sự là không quen.

"Không cần, thuộc hạ không đói bụng." Ám Ưng cứng nhắc nói.

Khóe miệng Bạch Vũ co rút, nếu không phải lúc ở đỉnh Vô Danh biết được tính tình của Ám Ưng này, Bạch Vũ sẽ cho là mình đắc tội hắn.

"Được rồi, Ám Ưng đại ca, huynh có thể nói với ta tình huống của Vực Thanh Vũ hay không. Dạ Quân Mạc đưa ta đến đây, nhưng cái gì cũng không nói với ta." Bạch Vũ lau miệng, buồn bực nói.

Mặt Ám Ưng nhăn nhíu.

Chuyện này nên nói như thế nào, thành thật nói cho Bạch Vũ biết thật ra Đại lục Thanh Mộc ở Ám Dạ Đế Quốc chỉ còn lại hai vực Thanh Vũ, Thanh Linh, Vực Thanh Linh cũng sắp bị đoạt đi rồi? Chuyện này có vẻ bọn họ cũng quá không có bản lĩnh, khó trách Thánh Quân không nói.

Ám Ưng ho khan hai tiếng, có vẻ mập mờ nói: "Thật ra tình huống của Đại lục Thanh Mộc ở Ám Dạ Đế Quốc không tốt lắm, những vực khác đều đang chiến tranh, chỉ có Vực Thanh Vũ vẫn còn tương đối yên ổn. Tình huống cụ thể chờ Thánh Quân dẫn người đi sẽ biết."

Bạch Vũ không hỏi thêm cái gì nữa, tính tiền rời đi, sau đó đi theo Ám Ưng tới một phòng đấu giá cao cấp. Trong phòng đấu giá, ngoại trừ bán đấu giá thương phẩm cao cấp, trong đại sảnh còn bày bán không ít thương phẩm thông thường, ví dụ như dược liệu, linh thuật, linh khí.

Bạch Vũ tùy tiện nhìn xem liền phát hiện được dược liệu dưới ngàn năm ở nơi này đều rất thông thường, Hỏa linh quả 800 năm cũng chưa có tư cách được đặt vào trong phòng đấu giá để bán. Quả nhiên linh khí của Bát Đại Thế Giới và hạ giới không thể so sánh được với nhau, phẩm chất của thiên tài địa bảo nơi này đều cao hơn không chỉ một cấp bậc.

Bạch Vũ quyết định mua một quả Kim linh quả 1000 năm và một quả Hỏa linh quả 900 năm, tổng cộng hết 3500 tinh thể.

Ngày đầu tiên vừa tới Vực Thanh Vũ đã tiêu xài nhiều tinh thể như vậy, thịt của Bạch Vũ có chút đau, nhưng vì Tiểu Bạch vẫn rất đáng giá. Tính toán, sau khi Tiểu Bạch thăng lên tam giai, cũng có thể tu luyện tầng thứ hai của Phách Thiên Liệt.

Bạch Vũ xem một vòng ở chỗ bán kim khí, muốn tìm một ít kim khí tốt hơn cho Tiểu Bạch mài móng vuốt, nhưng những kim khí này đều là rất giòn hoặc rất quý, Bạch Vũ có chút đau đầu xoa mi tâm, hỏi hỏa kế của phòng đấu giá: "Nơi này của ngươi có Ngọc Kim Cương không?"

Khóe miệng hỏa kế co rút, nghi ngờ nhìn Bạch Vũ: "Ngươi muốn Ngọc Kim Cương để làm gì? Thứ đó hoàn toàn là vô dụng."

"A...... Ngươi không biết là nguyên thạch của Ngọc Kim Cương rất đẹp sao? Muốn lấy về làm một cái bệ, chính là một vật trang trí thuần khiết, tự nhiên! Tuy nói không có tác dụng gì, nhưng trưởng bối nhà ta thích, trưởng bối thích không phải làm vãn bối nên hiếu thuận sao? Nên đến đây mua một chút về." Đương nhiên Bạch Vũ không thể nói cho người ta nàng có thể mài được Ngọc Kim Cương, vì thế vừa nói bậy bạ một trận, nói đến mức làm cho hỏa kế hôn mê.Hỏa kế không chút nghi ngờ tiếp nhận cách nói của Bạch Vũ, nhức đầu: "Ngươi nói cũng đúng, Ngọc Kim Cương quả thật rất đẹp, nhưng nơi này của chúng ta không có thu. Thật ra lúc trước nghe lão bản nói đã phát hiện không ít Ngọc Kim Cương trong Tử Kim Quặng cách ba trăm dặm về hướng Đông, cũng chưa có ai muốn, mới ném lại ở nơi đó."

Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Thật vậy sao? Vị trị cụ thể của cái Quặng kia có thể nói với ta không?"

Hỏa kế vừa định nói chuyện, chợt nghe 'oanh' một tiếng, đại sảnh giống như bị bắn một viên đạn pháo, cả mặt tường bị nổ ra một lỗ thủng thật lớn, uy lực khủng bố phá hủy nửa đại sảnh, vụn gỗ vẩy ra, các loại thiên tài địa bảo bị tổn hại bảy tám phần, phân tán khắp nơi.

Ám Ưng giữ chặt lấy Bạch Vũ, túm nàng ra phía sau, sóng khí nổ tung đảo qua trước mặt nàng, hỏa kế nháy mắt bị quét bay ra ngoài, toàn thân máu chảy đầm đìa ngã trên mặt đất, hơn một nửa người trong đại sảnh kêu thảm nằm trên mặt đất không dậy được.

Đáy lòng Bạch Vũ đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía lỗ thủng bị oanh tạc mở ra, một con Hỏa Diễm Tích Dịch (rắn mối) cao bằng hai tầng lầu rung đùi đắc ý tiến vào, trên người nó có một nam tử trung niên lông mày đen sì, vẻ mặt tươi cười hi hi ha ha, nhìn qua vô cùng giống người quần áo lụa là.

Lão bản phòng đấu giá nổi trận lôi đình đi từ trên lầu xuống: "Lê Tùng, tên khốn kiếp nhà ngươi, dám đến phá hoại, ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Ha ha, ta dám đến phá hoại đương nhiên là có chỗ dựa, hôm nay Vực Chủ của ta cũng đi cùng. Các ngươi cũng đừng cứng rắn chống đỡ, giao Vực Thanh Linh cho chúng ta đi, Vực Thanh Linh không được bảo đảm, Vực Thanh Vũ cũng không còn." Tên Lê Tùng quần áo lụa là kiêu ngạo nhìn thị vệ tới bao vây, vẻ mặt khinh bỉ.

Lão bản tức giận sôi lên: "Các ngươi muốn Vực Thanh Linh, tới chỗ của ta quấy rối thì có ích lợi gì?"

"Đương nhiên là có tác dụng." Lê Tùng nhếch miệng cười lạnh: "Nếu Vực Chủ các ngươi không đồng ý, Vực Thanh Vũ cũng đừng mong yên bình!"

"Ngươi thúi rắm!" Lão bản phòng đấu giá chửi ầm lên: "Lên cho ta, đánh chết hắn, đánh chết tính toán đó cho ta!"

"Chỉ dựa vào bọn phế vật các ngươi? Hôm nay ta sẽ phá hủy phòng đấu giá! Vực Chủ của các ngươi đang bận rộn đàm phán với Vực Thanh Phong của chúng ta, sẽ không có ai đến cứu ngươi." Hắn vỗ vỗ Hỏa Diễm Tích Dịch, phun ra một ngụm hỏa diễm, toàn bộ đại sảnh nháy mắt nổ mạnh một lần nữa.

Thị vệ bao vây chung quanh hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, ngay cả một sợi tóc gáy của hắn cũng không đụng tới được, tất cả đều bị mất mạng.

Lê Tùng cưỡi Hỏa Diễm Tích Dịch càn rỡ giết người phóng hỏa, dùng một móng vuốt đập vào trên người lão bản.

Đại sảnh là một mảnh hỗn loạn, mọi người kêu la, sợ hãi chạy trối chết, hoảng hốt chạy bừa về phía cửa ra. Bạch Vũ và Ám Ưng thối lui đến trong góc phòng, Bạch Vũ không nói gì nhìn đại sảnh bị phá vỡ, hỏi Ám Ưng: "Không phải ngươi nói Vực Thanh Vũ coi như yên ổn sao?"

Khóe miệng Ám Ưng căm hận run rẩy một chút, hắn cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải loại tình huống này. Tuy rằng tranh đấu ở Vực Thanh Linh đã đến giai đoạn gay cấn, nhưng lúc trước không có nghe nói Vực Thanh Vũ có chuyện gì.

Xem ra Sáng Thế Thần Điện đoạt được một cái Vực Thanh Linh còn chưa đủ, bọn họ muốn một hơi thâu tóm Đại lục Thanh Mộc.

"Làm sao bây giờ? Có cần giúp đỡ không?" Bạch Vũ dùng cánh tay chọc chọc Ám Ưng.

"Ta không thể ra tay." Ám Ưng bất đắc dĩ nói. Trước mắt tuy rằng tranh đấu ở Đại lục Thanh Mộc vô cùng kịch liệt, nhưng hai bên nhiều nhất cũng chỉ xuất động Linh Sư, một khi cường giả cấp bậc tôn chủ ra tay, tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi, chiến tranh sẽ thăng cấp thành Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện quyết đấu trực diện, vậy thì càng không thể cứu vãn.

"Để ta lên." Bạch Vũ bước một bước dài tiến lên, Tiểu Thanh tắm lửa hiện ra, nhẹ nhàng xuyên ra từ trong ngọn lửa, ngọn lửa cực nóng đổ ập xuống đầu Lê Tùng.

Lê Tùng này là Triệu Hoán Đại Sư, Hỏa Diễm Tích Dịch ở dưới thân là Triệu Hoán Thú hệ Hỏa tam giai, đáng tiếc tư chất không được tốt lắm, công kích 22, phòng ngự 15, sức chịu đựng 15, mới miễn cưỡng đạt tới thuộc tính lúc Tiểu Thanh được nhị giai, Bạch Vũ hoàn toàn không để vào mắt.Lê tùng đang đắc chí, vừa dự định dùng cái đuôi của Tích Dịch quất chết lão bản, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng trong ngọn lửa đỏ rực xông đến trước mặt, một ngọn lửa lớn hừng hực đổ ập xuống chỗ này, sợ tới mức trắng bệch không còn một chút máu.

Chợt nghe thấy hắn phát ra một tiếng thét chói tai, âm lượng siêu cao gần như có thể đâm thủng màng tai của con người, trực tiếp ngã lộn, lăn xuống từ trên thân Hỏa Diễm Tích Dịch, ngọn lửa gây tổn thương 30 điểm thiêu cháy đen cái lưng rộng lớn của Hỏa Diễm Tích Dịch.

Hỏa Diễm Tích Dịch đau đến mức vung đuôi mãnh liệt, lấy tốc độ sét đánh quét đi toàn bộ lửa, suýt chút nữa cái đuôi đã quất vào người Bạch Vũ.

Bóng dáng Bạch Vũ chợt lóe, tránh thoát cái đuôi như thiết côn của Hỏa Diễm Tích Dịch.

Lê Tùng đứng lên từ trên mặt đất, liếc mắt một cái liền thấy được Bạch Vũ, chỉa tay về phía nàng rống giận: "Là nàng ta, con chim kia là của nàng ta, mau thiêu chết nàng ta cho ta!"

Hỏa Diễm Tích Dịch nghe lệnh, thân thể cao lớn mạnh mẽ nhằm về phía Bạch Vũ, toàn thân dấy lên ngọn lửa đỏ sẫm, hơi thở khủng bố dời non lấp biển có thể hòa tan kim khí bao phủ, tàn phá đại sảnh.

Bạch Vũ hơi hơi chau mày, Tiểu Thanh đã quay lại, dự định quay lại để bảo vệ, chợt nghe thấy một tiếng mắng mỏ giận dữ chính trực, lẫm liệt: "Dừng tay!"

Một dòng nước mát lạnh ào ào rơi xuống, sinh sôi ngăn chặn lại ngọn lửa của Tích Dịch.

Bạch Vũ nhìn về nơi phát ra giọng nói, một thiếu niên áo trắng tuấn lãng, khí vũ hiên ngang đứng ở cửa đại sảnh, trên gương mặt sạch sẽ thanh tú tràn ngập chính trực.

Mặt Lê Tùng cau có: "Ngươi là người nào, dám quản chuyện của ta?"

"Là ta quản thì thế nào! Bổn thiếu gia chỉ ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo, vậy mà lại đụng phải một tên cặn bã như vậy, làm gì không làm, dám phóng hỏa ăn cướp, còn ức hiếp nữ tử! Ngươi vô sỉ như vậy, cha ngươi có biết không?"

Thiếu niên vừa mở miệng đã mắng Lê Tùng cẩu huyết lâm đầu, Lê Tùng tức giận đến mức tay cũng run lên, cưỡi Hỏa Diễm Tích Dịch thẳng một đường đi đến.

Thiếu niên cũng không khách khí với hắn, gọi Băng Thủy Bạch Thử (chuột trắng) của mình ra, nước lũ rét lạnh thấu xương đánh thẳng về phía trước.

Hai người đánh một trận lớn, từ phòng đấu giá đánh tới trên đường cái, không nói hủy diệt đại sảnh, cả con phố cũng nhanh chóng không khác nhiều lắm.

Cuối cùng, thiếu niên có Triệu Hoán Thú hệ Thủy khắc chế được Lê Tùng, Hỏa Diễm Tích Dịch bị đánh bại, hắn lập tức gọi ra một con Triệu Hoán Thú khác chạy thoát.

Thiếu niên giũ giũ nước bẩn màu đen dính trên y bào, cười tủm tỉm trở về chỗ bán đấu giá.

Đại sảnh đã sớm sụp đổ, Bạch Vũ và Ám Ưng đứng ở ngoài cửa.

Một lúc sau, thiếu niên dùng vẻ mặt quan tâm đi tới trước mặt Bạch Vũ: "Vị cô nương này, ngươi không bị thương chứ? Về sau gặp được loại chuyện này thì không cần phải ngây ngốc xông lên, nữ tử phải là người được bảo vệ mới đúng. Nhưng ngươi cũng đừng sợ, toàn bộ Vực Thanh Vũ của chúng ta mà nói vẫn là rất yên ổn, loại chuyện như thế này vẫn rất ít xảy ra......"

Thiếu niên lải nhải nói một đống chuyện.

Khóe miệng Bạch Vũ trực tiếp co rút, ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ? Vốn đang nghĩ đến vị này chính là thiếu niên chính nghĩa bạo bằng, ai biết còn là một người nói nhiều!

"Cái kia, ta gọi là Bạch Vũ, ngươi là......" Bạch Vũ rất vất vả bắt được cơ hội ngắt lời hắn.

Ánh mắt trong suốt của thiếu niên lập tức sáng ngời có thần: "Thì ra ngươi gọi là Bạch Vũ, tên rất dễ nhớ. Ta gọi là Tư Minh, là....."

Lời của hắn còn chưa nói hết, lão bản phòng bán đấu giá liền cảm động đến rơi nước mắt bổ nhào qua, ôm bắp đùi của hắn gào khóc một trận: "Thiếu chủ! Thật sự là rất cảm tạ người, nếu không có người, ta đã bị tên khốn kiếp Lê Tùng thiêu cháy...... Ô ô......"

Tư Minh đen mặt, một cước đá văng lão bản ra: "Đứng lên, nói như thế nào ngươi cũng là lão bản phòng bán đấu giá của Vực Thanh Vũ chúng ta, có chút tôn nghiêm được không.""Vâng" lão bản đứng lên, vỗ bụi bặm trên người, tò mò hỏi: "Sao hôm nay thiếu chủ có thời gian rảnh ra đây? Không phải Vực Chủ khóa người ở trong nhà?"

Vẻ mặt Tư Minh xấu hổ, tức giận trừng mắt liếc lão bản một cái: "Hôm nay trong nhà có một đám người đến quấy rối, không có ai quản ta."

"Cho nên người mới chuồn êm ra đây?"

"Cút đi! Bổn thiếu gia quang minh chính đại đi ra ngoài dạo phố, nếu không phải ta trùng hợp cứu ngươi, ngươi sẽ chết ở trong phòng bán đấu giá."

Lão bản liên tục nói 'vâng', không dám nói thêm gì nữa.

Tư Minh xoay mặt nhìn về phía Bạch Vũ, thật ngượng ngùng tiếp tục tự giới thiệu: "Ta là nhi tử của Vực Chủ Vực Thanh Vũ. Không biết Bạch Vũ cô nương từ đâu tới đây?"

"Ta và Ưng đại ca từ hạ giới đến, mới đến nơi này."

"Thật chứ?" Ánh mắt Tư Minh sáng lên: "Vậy nhất định là các ngươi còn chưa có chỗ ở, theo ta quay về phủ Vực Chủ đi, cha ta rất nhiệt tình, hiếu khách."

"À, không cần đâu, chúng ta có thể tìm một khách điếm......"

"Khách điếm không an toàn. Hơn nữa, bây giờ ngươi tìm khách điếm ở đâu?" Tư Minh chỉa chỉa ngã tư đường thiếu chút nữa biến thành phế tích, muốn khôi phục thành nguyên dạng, cũng phải mất bốn năm ngày.

Trên trán Bạch Vũ treo đầy hắc tuyến, ở trong lòng yên lặng phun mửa: cái này còn không phải vì dòng nước của ngươi hoành hành xông thẳng vào, không hề kiêng nể bất kỳ ai, Vực Thanh Vũ này là địa bàn của nhà ngươi, phá sản như vậy, dám chắc cha ngươi cũng đã từng giúp ngươi giải quyết tốt không ít hậu quả.

"Được, chúng ta đi." Bạch Vũ còn chưa nói, Ám Ưng đột nhiên mở miệng đồng ý.

Trên khuôn anh tuấn của Tư Minh lập tức nở ra một nụ cười vui vẻ, phấn chấn, vừa giới thiệu tình huống của Vực Thanh Vũ, vừa làm tròn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net