Đuổi giết, phá giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người bên cạnh nghĩ lại cũng đúng, nếu chắc chắn phải bị đào thải, tại sao không đập vỡ trước để rời đi? Quả quyết bóp nát Tử Kim Cầu.

Sau đó, một vị Đỉnh chủ đột nhiên xuất hiện, đưa bọn họ rời đi dưới mí mắt của mọi người. Khóe miệng các đệ tử đỉnh Kinh Lôi co rút, nằm mơ cũng không nghĩ đến hai người sẽ dễ dàng buông tha bóp vỡ quả cầu như vậy, đây là Đại hội săn bắn, không phải trò chơi, tốt xấu gì các ngươi cũng phải có chút cốt khí chứ!

Sau khi Bạch Vũ xác nhận bọn họ an toàn liền rời đi, dùng Tử Kim Cầu truyền lệnh, tất cả đội ngũ tập hợp, tất cả cùng nhau hành động, không cần phải tùy tiện phân tán nữa.

Sau khi mấy đội trưởng nghe xong đều có chút chần chờ: "Tụ tập cùng một chỗ để hành động, sẽ bất lợi cho việc tìm kiếm con mồi."

"Không có vấn đề gì, kế tiếp chủ yếu sẽ chiến đấu mà không săn bắn, chúng ta cũng sẽ mau chóng đi qua tập hợp với các ngươi." Khóe miệng Bạch Vũ gợi lên một chút sắc bén, không phải là muốn đoạt đồ sao? Ai sẽ không, ai đoạt của ai còn chưa nói chính xác được đâu.

Đêm đó, bọn họ nghỉ ngơi ở dưới gốc cây của một tàng cây đa thật lớn, tựa vào thân cây to khỏe, Bạch Vũ ngửa mặt nhìn trời, có chút khó ngủ.

Xuyên thấu qua khe hở của những lá cây, ánh sáng của những vì sao nhẹ nhàng rơi trên mặt nàng, xinh đẹp đến mức làm người ta ngừng thở, nhìn khuôn mặt bao phủ ánh sáng bạc giống như ánh hào quang, thánh khiết giống như thiên thần, làm cho người ta không dám đụng vào.

Đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm hun hút, một ngọn sao băng xẹt qua, trong đầu nàng hiện ra đôi mắt lạnh băng giống như vì sao lạnh lẽo của người nào đó.

"Đang làm gì?" Giọng nói sâu lắng mà từ tính vang lên trong đầu nàng, giống như rượu ngon tinh khiết đầy hương thơm, trong nháy mắt làm cho nàng bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Bạch Vũ kịp phản ứng truyền âm ngàn dặm của Dạ Quân Mạc, thốt ra giọng nói vui sướng: "Chàng xuất quan?"

"Không, nhưng đã tỉnh." Dạ Quân Mạc nghe giọng nói vui vẻ của Bạch Vũ, tâm tình không tự chủ được bắt đầu vui mừng: "Hiện tại nàng ở đâu?"

"Còn có thể ở đâu, Đại hội săn bắn."

"Đi giúp vui?""Chàng cũng quá xem thường ta, làm sao có thể chỉ vào giúp vui, đương nhiên muốn có một hồi vui chơi." Bạch Vũ kiêu ngạo mười phần nói.

"À, có tự tin như vậy? Nếu ta xuất quan đến Đại hội, nhìn thấy nàng không giành được thứ nhất, nàng sẽ bị mất mặt."

Bạch Vũ xem nhẹ khả năng bị xấu mặt của mình, chỉ chú ý tới Dạ Quân Mạc nói muốn đến Đại hội: "Chàng muốn tới Đại hội săn bắn?"

"Đến xem." Dạ Quân Mạc không chút để ý nói: "Có chút nhớ nàng."

Bạch Vũ ngu ngơ một chút, hai gò má không tự chủ được nổi lên hai mảnh đỏ rực, nửa ngày cũng không nói chuyện.

"Nàng không nhớ ta sao?" Dạ Quân Mạc hỏi.

"Ta......" Bạch Vũ do dự một lúc lâu, giọng nói thì thầm như con muỗi: "Ta cũng nhớ chàng."

Giọng nói bay bổng, nhẹ nhàng, giống như một mảnh lông chim xẹt qua tâm Dạ Quân Mạc. Đôi mắt tối đen của hắn giống như được ánh sáng mặt trời chiếu vào, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng nhếch lên: "Nàng nói cái gì? Ta không nghe rõ."

"......" Bạch Vũ khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ta nói ta cũng nhớ chàng, ta nhớ chàng! Nghe được chưa?"

"Nghe được." Giọng nói trầm thấp của Dạ Quân Mạc có một chút mị hoặc tràn ngập ở bên tai Bạch Vũ: "Nhưng ít nhất còn phải thêm một tháng nữa ta mới có thể xuất quan, ngoan ngoãn chờ ta."

Bạch Vũ trầm mặc một lúc lâu, ai oán phun ra ba chữ: "Chàng gạt ta!"

Dạ Quân Mạc cười một tiếng, cắt đứt truyền âm ngàn dặm.

Bạch Vũ buồn bực ngửa đầu ngã vào trên cỏ, càng ngủ không được. Ánh trăng mông lùng mờ tối bị che phủ lúc sáng lúc tối, gió lạnh phơ phất thổi tới trên người Bạch Vũ, rừng rậm sâu thẳm tràn ngập bầu không khí yên tĩnh.

Một đạo kiếm khí vô hình lặng yên tới gần trong phút chốc, ở trong đêm đen như nham thạch xé rách không khí không một tiếng động.

Bỗng nhiên Bạch Vũ đứng dậy, lăn qua bên cạnh, kiếm khí đánh thật mạnh vào trên cây đa, cái cây to lớn đến mức chỉ một mình nó cũng có thể tạo thành một khu rừng, bị một kiếm chặt đứt, ầm ầm sụp đổ, lộ ra bầu trời đêm màu xanh lam hun hút.

"Tòng Nguyệt Cầm, lăn ra đây cho ta!" Bạch Vũ nguy hiểm nheo mắt lại, đôi mắt sáng đẹp đẽ hiện lên ánh sáng chết chóc tràn đầy hàn ý.

Bóng dáng mờ đen của Tòng Nguyệt Cầm đi ra từ bên trong, cười lạnh một tiếng: "Bạch Vũ, chúng ta lại gặp mặt. Ngươi chạy đúng là đủ sâu, ta phải tìm kiếm không ít thời gian mới tìm được nơi này."

"Đi tìm chết sao?" Bạch Vũ khinh thường nâng khóe miệng.

"A, người chết sẽ là ngươi!" Tòng Nguyệt Cầm kiêu ngạo vỗ vỗ tay, mấy chục bóng dáng màu đen xuất hiện, phong kín bốn phía.

Bạch Vũ hơi hơi nhíu mi, trong giọng nói lộ ra một chút không kiên nhẫn: "Lại dựa vào nhiều người."

"Chỉ cần có thể giết ngươi, thì thế nào cũng được." Tòng Nguyệt Cầm chẳng hề để ý, vui sướng khi người gặp họa, chế nhạo: "Ngươi đoán làm sao ta có thể biết ngươi ở đây? Là trong đội ngũ của ngươi có gian tế, chỉ với mười vạn tinh thể thứ phẩm, đã dùng vị trí của ngươi đổi cho ta. Ngươi xem ngươi làm người có bao nhiêu thất bại."

Bạch Vũ trở mặt xem thường, nói như thể đội ngũ của ngươi không hề có gian tế, nếu không làm sao số lượng linh khí của năm thủ tịch đệ tử bị tiết lộ ra ngoài được?

Đệ tử bảy đỉnh giúp đỡ cho ai cũng dựa vào lợi ích của một quốc gia, vốn sẽ không có lòng trung thành, loại sinh vật gọi là gian tế này trong đội ngũ của người nào cũng có.

"Bạo Liệt Lưu Hỏa!" Bạch Vũ gọi Tiểu Thanh ra, Lưu Hỏa xẹt qua phía chân trời, giống như thiên phạt rơi xuống, khí thế hủy thiên diệt địa dao động mãnh liệt.

Tòng Nguyệt Cầm đã biết uy lực của Bạo Liệt Lưu Hỏa, không dám cứng rắn chống lại, trong nháy mắt bạo lui ra ngoài trăm mét, một con Hắc Hùng (gấu đen) còn lớn hơn so với cây đại thụ vừa rồi ngã xuống, chắn trước mặt Bạch Vũ, cứng rắn chống lại toàn bộ đả thương của Bạo Liệt Lưu Hỏa, vẫn sừng sững không ngã.Đột nhiên, đồng tử trong mắt Bạch Vũ co rụt lại: "Triệu Hoán Thú tam giai! Ngươi không phải đệ tử Vô Trần Cung!"

"Đương nhiên hắn không phải, hắn là thống lĩnh của Bắc La Quận Quốc ta." Một bóng dáng quen thuộc dần dần đến gần, cao to lực lưỡng, lông mi đen thô to lộ ra mười phần uy nghiêm, một đôi mắt già tràn ngập thù hận gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vũ.

"Bách Lý Uy!" Bạch Vũ lập tức nhận ra, trong lòng hiểu rõ, những người này là thế lực cuối cùng còn sót lại của Bắc La, có ít nhất năm, sáu chục người.

So với đệ tử Vô Trần Cung, những người này giết nàng cũng không có gì phải lo lắng.

"Hiếm thấy ngươi còn nhớ rõ ta. Ngươi hại chết Vân Diễm, ta muốn chém ngươi thành tám mảnh, dùng đầu của ngươi đến tế bái cho nó!" Đôi mắt Bách Lý Uy đỏ bừng, giống như con sư tử điên cuồng căm phẫn đến cực điểm: "Ngươi trốn không thoát, khu vực này đã bị ta khế ước không gian, cho dù ngươi có bóp nát Tử Kim Cầu cầu cứu, tin tức cũng không phát đi được......"

Bách Lý Uy còn chưa nói xong, Bạch Vũ đã nhanh chân bỏ chạy, có đứa ngốc mới chờ ở chỗ này nghe hắn nói xong. Tả Viêm, Tả Vũ và Nhạc Kỳ Nhân cũng đã sớm tỉnh, chạy nhanh như chớp theo phía sau Bạch Vũ, so với thỏ còn nhanh hơn.

Tòng Nguyệt Cầm và Bách Lý Uy lập tức dẫn người đuổi theo, bảy chuyển tám rẽ ở trong rừng rậm, sau khi đuổi theo hơn hai giờ, vẫn để lạc mất người.

"Đáng giận, như vậy mà cũng có thể để cho bọn họ trốn thoát! Còn không nhanh chóng tách ra đi tìm. Hiện tại, khu vực này chỉ có thể vào mà không thể ra, nàng ta không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta." Tòng Nguyệt Cầm thở hổn hển mệnh lệnh.

"Vâng" mọi người lập tức tản ra, dứt khoát kiểm tra cỏ dại và cây cối u tùm xung quanh, rất có thể nếu không tìm thấy được thì sẽ cắt sạch sẽ mảnh rừng rậm này.

Bạch Vũ và ba người Nhạc Kỳ Nhân đang trốn trong đầm lầy gần đó, được dây bèo quấn quanh, không nhìn kỹ đúng thật là không phát hiện ra được.

"Bạch Vũ, chúng ta cứ trốn ở nơi này suốt sao?" Tả Vũ có chút nhức răng nhìn Bạch Vũ, nếu phải cứ một mực ở lại đây giả trang thành cây cỏ, còn không bằng ra ngoài liều mạng với bọn họ.

"Chỉ có thể tìm nơi trốn tránh trước, Bách Lý Uy dùng khế ước không gian phong tỏa khu vực này, chúng ta không ra được." Bạch Vũ âm thầm chậc lưỡi.

Không gian khế ước! Khế ước có quyền kiểm soát cả một phiến không gian, những thứ chi phí cần dùng không thể tìm được trên Vân Vũ Thần Châu. Nếu không thể tìm được vật đến từ Thượng vực giống như Đá Niết Bàn, Bách Lý Uy cũng chỉ có thể dùng tính mạng của mình làm lực lượng khế ước, đây là Bách Lý Uy hận nàng đến mức dùng cả tính mạng!

Nhạc Kỳ Nhân cúi đầu: "Chẳng phải chúng ta ở đây rất dễ bị tìm thấy?"

"Cũng không dễ dàng như vậy, không gian khế ước không gian khống chế không thể quá nhỏ, ít nhất cũng là phạm vi trăm dặm chung quanh, hơn nữa, theo ta được biết, khế ước không gian có thể phá giải được." Đôi mắt Bạch Vũ nâng lên, giương môi nở nụ cười thâm ý.

"Đúng, Phụ vương muội có nói với muội, khế ước không gian cần một vài trấn thạch ở trong khu vực khế ước vẽ ra khế ước trận, nếu như có thể hủy đi trấn thạch, khế ước không gian sẽ lập tức mất đi hiệu lực." Nhạc Kỳ Nhân nháy mắt nói.

"Chúng ta còn chờ cái gì? Nhanh đi tìm trấn thạch. Dù sao đám người kia cũng không phải đệ tử Vô Trần Cung, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng." Tả Vũ xoa xoa nắm tay, cười lạnh nói.

Bạch Vũ lạnh nhạt gật đầu, con ngươi đẹp đẽ càng phát ra sắc bén.

Thực lực của đám người kia quả thật không tệ, nhưng ngoại trừ Bách Lý Uy và một thống lĩnh Triệu Hoán Sư cao giai cần phải chú ý, những người khác bao gồm cả Tòng Nguyệt Cầm nàng cũng không để vào mắt, bọn họ có nhiều người, trước cứ giải quyết một ít đi.

Bọn họ ném đi dây mây trên người, lặng lẽ chạy về khu vực ít người bên cạnh.

"Tìm được rồi, bọn họ ở đây!" Bốn người vừa mới lướt qua đầm lầy, hai Cấm Vệ Quân người Bắc La đã phát hiện ra bọn họ, hô to lên.Bốn người Bạch Vũ không đợi bọn họ gọi ra Triệu Hoán Thú, thuần thục tiêu diệt bọn họ, đợi đến lúc Bách Lý Uy nghe được âm thanh, dẫn người đến tìm, bọn Bạch Vũ đã sớm không biết chạy đi nơi đâu.

"Đáng chết, các ngươi đã không mau chóng báo cáo phải không? Nếu lại phát hiện tung tích, trước tiên phải truyền âm ngàn dặm cho ta." Bách Lý Uy nổi giận nói.

"Vâng. Tướng quân, phía Đông lại có người phát hiện ra tung tích của bọn họ!"

"Ở nơi nào?" Bách Lý Uy lập tức động thân, một bên hỏi, một bên cũng đã phi thân chạy tới phía Đông. Đến nơi thủ hạ bẩm báo, liền nhìn thấy Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ mạnh ở trước mắt hắn, sóng khí ngập trời làm cho nhóm Cấm Vệ Quân không thể không cuống quít lui về phía sau.

Khuôn mặt Bách Lý Uy âm nghiêm, xua đi khói đen dày đặc chung quanh, ba người phát hiện ra tung tích của Bạch Vũ đã ngã xuống đất không dậy nổi, ngay cả bóng dáng của đám người Bạch Vũ cũng không nhìn thấy.

Bách Lý Uy nổi trận lôi đình, trên trán nổi lên gân xanh: "Tìm cho ta, chắc chắn bọn chúng vẫn chưa đi xa!"

Nhưng mà bọn họ còn chưa tìm được, trong khe suốt cách hơn mười dặm ở phía ngoài lại dấy lên một trận đại hỏa, lại tổn thất hai Cấm Vệ Quân. Bách Lý Uy liên tiếp bám theo, kết quả mỗi lần đều đã tới muộn, chưa bắt được Bạch Vũ, Cấm Vệ Quân của mình lại càng ngày càng ít.

Liên tiếp bảy, tám ngày, Cấm Vệ Quân Bách Lý Uy dẫn đến lại thiếu mất một nửa!

Tòng Nguyệt Cầm thở hổn hển tức giận mắng: "Các ngươi là kẻ ngu xuẩn sao? Ngay cả một sợi tóc gáy của Bạch Vũ cũng không đả thương được, lại chết nhiều người như vậy, cứ như vậy mà dám có can đảm nói mình là đội quân tinh nhuệ, khó trách Bắc La bị người tiêu diệt."

Trên khuôn mặt âm trầm của Bách Lý Uy bao phủ một tầng sương lạnh, hắn tràn đầy tự tin chạy đến đây báo thù, thậm chí còn phong tỏa không gian, kết quả Bạch Vũ lại trốn Đông trốn Tây, hắn tức giận rống to: "Câm miệng! Bản Tướng quân còn không tới phiên ngươi chõ mồm vào! Ngươi có bản lĩnh, vì sao còn muốn dựa vào bọn ta? Tại sao không đường đường chính chính xử lý Bạch Vũ?"

Tòng Nguyệt Cầm hừ lạnh một tiếng: "Không phải ta đang cho Bách Lý Tướng quân cơ hội báo thù cho nữ nhi của mình sao? Đáng tiếc Tướng quân ngươi phong tỏa không gian cũng vẫn không tìm được Bạch Vũ. Ngươi sẽ không để cho Bạch Vũ vẫn tiếp tục trốn được cho đến khi Đại hội săn bắn kết thúc chứ?"

Nhắc tới Bách Lý Vân Diễm, sắc mặt Bách Lý Uy càng thêm âm trầm: "Tuyệt đối sẽ không. Cỏ cây trong vòng trăm dặm chung quanh đã được dọn dẹp hơn phân nửa, trừ phi nàng ta có thể hủy diệt trấn thạch, nếu không nàng ta sẽ không thể có chỗ để trốn. Ta đã sai người tập hợp trở về trấn giữ trấn thạch, sai hai thống lĩnh đuổi theo giết chết bọn chúng."

Lúc này, Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân, Tả Viêm, Tả Vũ đang ẩn thân ở trong một huyệt động bên trong vách núi Huyền Tí, cửa động có dây mây che phủ rậm rạp, người của Bách Lý Uy còn chưa dọn dẹp được đến đây, tạm thời sẽ không bị phát hiện.

Mấy ngày nay bọn họ dẫn Bách Lý Uy đi vòng quanh, thuận tiện tìm cơ hội thu dọn hết không ít Cấm Vệ Quân, đã bắt đầu chuẩn bị tìm cơ hội loại bỏ trấn thạch, nhưng đột nhiên Bách Lý Uy trở nên thông minh, phái người toàn tâm toàn ý trông coi trấn thạch, ngược lại, sai hai thống lĩnh đến đuổi giết bọn họ.

Hai thống lĩnh này cũng không phải là người tùy tiện có thể xử lý được.

Một người là Triệu Hoán Sư cao giai, một người khác tuy rằng chỉ là trung giai, nhưng người ta có một con Đại Hắc Hùng tam giai. Cấp bậc của Triệu Hoán Thú áp chế cực kỳ rõ ràng, kém hơn một cấp bậc, thì thuộc tính tổng thể của Triệu Hoán Thú đều sẽ kém hơn một bậc.

Sau ba lần giao thủ, hai người này đã tìm được nhược điểm của bọn họ, vừa tiến lên đánh nát Kim Giáp Hộ Thuẫn và Huyền Vũ Kim Giáp của Bát Tí Cuồng Viên.

Không có lực phòng ngự của Bát Tí Cuồng Viên, Nhạc Kỳ Nhân và Tả Viêm đánh không lại, cuối cùng dựa vào Bạo Liệt Lưu Hỏa che chắn, bốn người mới rút lui được.

Linh mạch Tả Vũ bị thương, sắc mặt có chút tái nhợt, Nhạc Kỳ Nhân vô cùng thảm, đầu vai có một vết máu đỏ sẫm chảy dọc theo cánh tay, Nhạc Kỳ Nhân đau đến mức nước mắt lưng tròng, ủy khuất cắn môi.

"Không đau, rất nhanh sẽ tốt thôi, đợi cho muội ăn ngon." Bạch Vũ nhẹ tay nhẹ chân băng bó cho Nhạc Kỳ Nhân, miệng nói lời dỗ dành.

Nhạc Kỳ Nhân hít hít cái mũi: "Muội không phải tiểu hài tử, trước kia tu luyện cũng từng chịu thương tổn, Vũ tỷ tỷ không cần dỗ muội."

"Được, Nhạc Kỳ Nhân không sợ đau, là Quận Chúa lợi hại nhất.""Đương nhiên. Cái kia, đồ ăn ngon của muội đâu?"

Bạch Vũ: "......" Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử.

Bạch Vũ lấy ra một bao điểm tâm đưa cho Nhạc Kỳ Nhân, lại ném cho Tả Vũ một viên thuốc chữa thương.

Tả Viêm tựa vào bên cạnh cửa động nhìn Bạch Vũ, cau mày: "Dấu vết giả chúng ta lưu lại nhiều nhất chỉ sợ chỉ có thể kéo dài ba ngày, bọn họ dọn dẹp một đường, rất nhanh sẽ tìm tới nơi này."

"Ba ngày là đủ rồi, thương thế của đệ nhất định sẽ tốt thôi. Đến lúc đó, chúng ta mai phục, xử lý hai người bọn chúng!" Tả Vũ oán hận nói.

"Nếu Bách Lý Uy cũng tới thì sao?" Bạch Vũ hỏi.

Tả Vũ nhất thời không biết đáp lại lời gì. Hai thống lĩnh hợp lại đã đả thương được bọn họ, nếu Bách Lý Uy tìm được tung tích của bọn họ, nhất định sẽ tự thân xuất mã, nhờ có Bạch Vũ, bọn họ còn có thể đối phó với hai thống lĩnh, nếu thêm một Bách Lý Uy có được hai con Triệu Hoán Thú tam giai, bọn họ chỉ có thể chịu không nổi.

"Cố gắng kéo dài thời gian đi. Các ngươi bảo vệ giúp ta, ta muốn tu luyện." Bạch Vũ đi đến chỗ sâu trong sơn động, ngồi xếp bằng, lấy ra hai ly Nhiên Huyết uống hết một hơi.

Mặc kệ có bao nhiêu người đến, đều phải nhanh chóng tăng thực lực lên.

Uống hai ly Nhiên Huyết vào bụng, khí huyết của Bạch Vũ cuồn cuộn một trận, linh khí cả người thẳng hướng lên đỉnh đầu, khuếch tán đến toàn thân, rồi sau đó nhanh chóng tụ tập đến linh mạch, linh khí nhiệt nóng phát ra từ trên người nàng, một cảm giác áp bách khiếp người tràn ngập toàn bộ sơn động.

Bon người Tả Viêm chỉ cảm thấy có chút hít thở không thông, đây là Bạch Vũ bắt đầu đột phá!

Linh mạch của Bạch Vũ vốn đã đột phá đến bình cảnh, có Nhiên Huyết trợ giúp, lần đột phá này thập phần nhanh chóng, phần lớn linh khí được linh mạch hấp thu, linh mạch tăng vọt.

Sau khi thuận lợi đột phá đến cao giai, linh khí điên cuồng như nước lũ không ngừng cuồn cuộn tuôn trào, một chút xu hướng yếu đi cũng không có, linh mạch của nàng vẫn tiếp tục tăng trưởng.

Trong lòng Bạch Vũ nhảy dựng, Nhiên Huyết lại có ích đối với nàng như vậy!

Nàng tiếp tục ngưng tụ linh khí, vận chuyển vào bên trong linh mạch. Linh mạch tựa như mầm cây nhỏ phát ra ánh sáng ngũ sắc, lại cao thêm một đoạn, rốt cục đến lúc sắp đột phá lên cao nhất thì dừng lại.

Thăng liên tiếp lên hai cấp, rốt cục linh mạch của nàng nhìn qua giống như một cây nhỏ to khỏe, giới hạn của linh mạch tăng vọt gấp đôi! Nhưng cảnh giới không ổn định.

Bạch Vũ lại lấy ra mười ly Phi Hồng Chi Nguyệt, uống xong, mới củng cố được cảnh giới.

Hiệu quả của Phi Hồng Chi Nguyệt càng ngày càng kém, sau khi trở về chỉ sợ phải đổi một loại linh tửu khác để tu luyện. Bạch Vũ vuốt cằm suy nghĩ, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch đã vội vàng nhảy ra khỏi linh mạch của nàng.

Bạch Vũ thăng liền hai cấp, hai con thú nhỏ đáng yêu này đã có thể đột phá bình cảnh, bọn chúng vội vàng yêu cầu đột phá.

Bạch Vũ tìm kiếm trong túi, vừa vặn nàng có linh quả hệ Kim không đủ niên đại và linh quả hệ Hỏa, linh lực tập trung trong linh mạch có 123 điểm, thật ra cũng đủ dùng.

Nàng lo lắng một chút, lấy ra mười lăm túi mật rắn Hồng Lân Xà từ trong nhẫn Bách Vũ, tìm một cái bình nhét toàn bộ mật vào, sau đó lấy ra một quả linh quả hệ Hỏa 400 năm vốn là dùng để làm đồ ăn cho Tiểu Thanh, bỏ vào ngâm.

Thả một linh quả hệ Hỏa vào trong đống mật rắn, thật giống như một giọt nước rơi vào trong dầu sôi, tất cả chất lỏng đều sôi trào, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, mật nhanh chóng giảm bớt.

Linh quả tựa như một khối bọt biển hấp thu mật Hồng Lân Xà chứa năng lượng hệ Hỏa, không đến hai canh giờ, cả bình mật đều biến mất, một quả linh quả đỏ au nằm dưới đáy bình, giống như Hồng Bảo Thạch tỏa ra màu sắc đỏ tươi rực rỡ.

Quả linh quả hệ Hỏa 400 năm này được ngâm trong mật rắn, dược hiệu bây giờ đã có thể so với 800 năm!Bạch Vũ đút linh quả cho Tiểu Thanh, lại đưa vào 10 điểm linh lực cho nó, Tiểu Thanh lập tức trở về trong linh mạch của nàng bắt đầu tiến lên tam giai.

Tiểu Thanh đột phá có vẻ thong thả, Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch đợi ba ngày, vẻ mặt Tả Viêm nghiêm nghị nói với nàng: "Bạch Vũ, quả nhiên Bách Lý Uy đã tìm tới, chỉ sợ chúng ta trốn không được bao lâu, hiện tại hắn đang ở ngay gần đây."

Bạch Vũ tuyệt không giật mình, cho tới hôm nay nàng đột phá thăng cấp, thăng cấp cho Tiểu Thanh đã dùng bốn ngày, cho đến bây giờ Bách Lý Uy không tìm được cái sơn động này, chính là nhờ công lao ẩn dấu vết tích của Tả Viêm và Tả Vũ, nhưng để Tiểu Thanh thăng cấp thì vẫn còn thiếu một chút.

"Các ngươi cầm cái này, không chắc chắn thì ném ra." Bạch Vũ đưa một bao thuốc bột cho Tả Viêm.

"Đây là cái gì?"

"Độc dược có thể độc chết mãnh thú tam giai."

Khóe miệng Tả Viêm co rút, chỉ cảm thấy có chút phỏng tay: "Chúng ta cũng sẽ không tính độc chết cả chính mình chứ?"

"Sẽ không, đây là giải dược, ba người các ngươi mỗi người một viên." Bạch Vũ lại cho bọn họ ba viên thuốc.

Mặt mày Tả Vũ hớn hở, nuốt một ngụm giải dược vào: "Sớm biết rằng có thứ này, chúng ta còn lo lắng cái gì? Trực tiếp lao ra độc chết Bách Lý Uy không phải tốt lắm sao?"

Tả Viêm nâng trán: "Đệ coi Bách Lý Uy là đệ sao? Hắn mới không ngốc để cho chúng ta độc chết như vậy, nhiều nhất độc dược này chỉ có thể làm cho hắn có chút kiêng kị."

"Ai nói? Đệ nhất định có thể tìm cơ hội độc chết hắn!" Tả Vũ thành khẩn nói.

"Vậy thì để xem đệ! Bách Lý Uy đã đến bên ngoài sơn động." Nhạc Kỳ Nhân ôm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net