Gặp chuyện không may, Đông Nhạc nguy cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi đều ở đây, vừa đúng lúc." Đông thúc thản nhiên nói, "Có sự cố phát sinh ngoài ý muốn, bài danh thi đấu tạm dừng, mọi người quay về Bình Thạch thành đợi lệnh. Quận chúa, ta tới đón người trở về."

Nhạc Kỳ Nhân cảm giác có chút không ổn, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Bài danh thi đấu là chuyện đại sự quan trọng nhất của Đông Nhạc, thế nhưng lại bị tạm dừng, nói không có chuyện lớn, tiểu hài tử ba tuổi cũng không tin.

"Trở về rồi nói sau." Đông thúc trầm giọng nói.

Trở lại Bình Thạch thành, mọi người được sắp xếp ở tại Phủ thành chủ, Nhạc Kỳ Nhân được Đông thúc mang đi gặp Quận vương.

Bạch Vũ rõ ràng cảm giác được không khí ở Bình Thạch thành rất áp lực, trên đường cái người đi đường rất ít, nơi nơi đều có cấm vệ quân tuần tra, cả thành đề phòng sâm nghiêm, giống như sắp có chiến tranh.

"Bạch Vũ, ngươi đã trở lại." Sa Hoằng thần sắc ngưng trọng xuất hiện ở trước mặt Bạch Vũ.

Bạch Vũ nhăn mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Là Quận vương, người bị cường đạo Minh Châu Hội đánh lén, bị thương."

Nếu chỉ là bị thương, chỉ sợ vẻ mặt Sa Hoằng sẽ không rầu rĩ như vậy, lại càng không bởi vì vậy mà tạm dừng bài danh thi đấu quan trọng, thương thế của Quận vương chỉ sợ rất nghiêm trọng. Nhưng cụ thể là tình huống gì, Bạch Vũ cũng không định hỏi, tình trạng thân thể của người đứng đầu một quốc không thể tùy tiện lộ ra tin tức.

Nhưng Bạch Vũ không hỏi, Nhạc Kỳ Nhân không hề có tâm tư lại nói cho nàng.

Sau khi Nhạc Kỳ Nhân gặp qua Quận vương, ánh mắt hồng hồng giống như con thỏ nhỏ, ôm lấy Bạch Vũ gào khóc, "Vũ tỷ tỷ, phụ vương hôn mê, muội kêu thế nào người cũng không tỉnh, người có phải sẽ chết hay không? Ô ô......"

"Vẫn chưa tỉnh lại? Muội trước đừng có gấp, từ từ nói với ta." Bạch Vũ nâng bả vai an ủi Nhạc Kỳ Nhân.

Nhạc Kỳ Nhân khóc thút thít, "Y sư nói người bị tổn thương đến đầu, cả đời này có thể khó mà tỉnh lại."Quả nhiên thương thế rất nghiêm trọng, bất tỉnh cả đời, cùng với chết cũng không có gì khác nhau.

"Muội nếu tin tưởng ta, hãy để cho ta đi nhìn thử đi. Ta cũng là một Y sư." Bạch Vũ nói.

Nhạc Kỳ Nhân lập tức dấy lên hy vọng, không nói hai lời lôi kéo Bạch Vũ đi gặp Quận vương, Sa Hoằng đi sát theo phía sau.

Quận vương nằm ở trên giường, Đông thúc đang cùng Chu Thanh Hà tranh cãi kịch liệt.

"Một quốc không thể một ngày không có Quân, chúng ta hẳn nên lập tức đem Quận vương đuổi về Vương thành, triệu tập đại thần, ổn định thế cục. Ngươi hiện tại ngăn trở ta là có ý gì?" Chu Thanh Hà hướng về phía Đông thúc rống giận.

Đông thúc cười lạnh, "Cái gì mà ổn định thế cục? Bất quá là Chu gia ngươi nghĩ muốn soán quyền mà thôi. Quận vương hiện giờ thân thể đang bị khuyết một chút, như thế nào có thể tùy tiện hoạt động? Ngươi đây là muốn hại chết Quận vương sao?"

"Ngươi ngậm máu phun người!" Chu Thanh Hà mặt đỏ lên."Các ngươi trước đừng làm ầm ĩ, để cho Vũ tỷ tỷ xem cho Quận vương một chút." Nhạc Kỳ Nhân lôi kéo Bạch Vũ hướng về phía này.

Chu Thanh Hà lập tức đem cơn tức giận toàn bộ đổ lên người Bạch Vũ, "Ta không đồng ý! Bạch Vũ thì tính là cái gì, có năng lực vì Quận vương xem bệnh? Vạn nhất xảy ra chuyện nàng ta sẽ chịu trách nhiệm sao?"

"Ta sẽ chịu trách nhiệm!" Nhạc Kỳ Nhân đẩy Chu Thanh Hà ra, kéo Bạch Vũ đến bên cạnh giường. Chu Thanh Hà tức giận gần chết, lại không thể làm gì, Nhạc Kỳ Nhân là nữ nhi duy nhất của Quận vương, nàng dẫn người đến xem bệnh cho Quận vương, nếu ngăn cản thì đúng là không có đạo lý.

Bạch Vũ xem xét một chút thương thế của Quận vương, cẩn thận bắt mạch cho hắn, âm thầm lắp bắp kinh hãi, thần sắc ngưng trọng nói: "Quận vương không phải chỉ bị thương ở đầu mới dẫn tới hôn mê, mà là bị trúng độc."

Sắc mặt Chu Thanh Hà đại biến, "Nói hưu nói vượn! Quận vương căn bản là không có dấu hiệu trúng độc, nếu ông ta trúng độc, nhiều Y sư như vậy còn có thể không nhìn ra sao?"

"Loại độc này rất hiếm thấy, bọn họ chưa từng thấy qua cũng là chuyện thường." Bạch Vũ bình tĩnh nói.

Chu Thanh Hà khóe miệng co rút, vì để chữa bệnh cho Quận vương, gần như đã mang tất cả ngự y trong Vương thành đều đến, cơ hồ tất cả các danh y của Đông Nhạc đều ở đây, ngươi nói như vậy chẳng khác gì nói bọn họ đều là bao cỏ!

Bạch Vũ không cho là đúng thu hồi tay, giúp Quận Vương đắp lại chăn, "Độc Quận Vương trúng tên là Đoạn Cân Lộ, là từ một loại khoáng thạch ở chỗ sâu dưới lòng đất tinh chế ra, vô sắc vô vị, một khi tiến vào máu, độc lập tức sẽ phát tác, hôn mê bất tỉnh, không quá năm ngày sẽ tử vong."

Nhạc Kỳ Nhân sợ hãi giữ chặt Bạch Vũ, "Vũ tỷ tỷ, tỷ biết rõ ràng như vậy, nhất định là biết phải giải độc như thế nào, tỷ cứu phụ vương muội đi."

Bạch Vũ gật gật đầu, "Loại khoáng thạch này sẽ sinh trưởng trên một tầng thực vật lông xù, đem loại thực vật này giã ra ăn là có thể giải độc."

Sắc mặt Chu Thanh Hà đã xanh mét, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, cắn răng nói: "Cái gì mà Đoạn Cân Lộ, tất cả đều là ngươi nói bừa, ngươi dám ở đây nói loại chuyện đáng đe dọa như vậy! Đợi ngươi nói ngươi có thể làm ra giải dược, bất quá có điều kiện phải không? Người như ngươi ta đã nhìn thấy nhiều rồi!"

Bạch Vũ không bỏ lỡ thần sắc kỳ quái trong mắt hắn, lạnh nhạt nói: "Tin hay không tùy ngươi, nhưng giải dược ta thực sự không có, các ngươi chỉ có thể tự mình đi tìm."

"Muội tin tưởng tỷ, Vũ tỷ tỷ, tỷ có biết làm sao để có thể tìm được loại khoáng thạch này hay không?" Nhạc Kỳ Nhân lo lắng hỏi.

Bạch Vũ còn chưa kịp nói, một lão giả ung dung hoa quý, béo phệ lại đột nhiên mang theo mười đại hán xông vào, trên người mỗi người đều mang theo sát khí âm lãnh, hùng hổ, vừa nhìn thấy chính là người không tốt.

Đông thúc cùng Sa Hoằng lập tức bảo hộ ở trước giường Quận Vương, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo của Đông thúc lộ ra thần sắc giận dữ, phá lệ khủng bố,"Chu gia gia chủ, ngươi là trọng thần của Đông Nhạc, tự tiện xông vào phòng Quận Vương, ngươi muốn làm gì?"

"Nghe nói Quận Vương bị thương, Chu gia chúng ta đương nhiên phải đến đây hộ giá, phòng ngừa có người nhân cơ hội hãm hại Quận Vương." Chu gia gia chủ tỏ vẻ đương nhiên trả lời, đôi mắt liếc qua Bạch Vũ, "Nữ nhân này hồ ngôn loạn ngữ, ý đồ xem sai bệnh cho Quận Vương, hại chết Quận Vương, phải lập tức dẫn đi hành quyết!"

Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Ngượng ngùng, ta là Tiềm Long Vệ, cho dù có sai, cũng không tới phiên ngươi quản. Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta hồ ngôn loạn ngữ? Ngươi cũng không phải là Y sư.""Ta quả thật không phải là Y sư, nhưng ta đã thỉnh Lễ thần y đến chữa bệnh cho Quận vương." Chu gia gia chủ nói xong mời một lão nhân bên người lưng mang hòm thuốc tiến lên bắt mạch.

Bạch Vũ chưa từng nghe nói qua danh hào của Lễ thần y, ở trong mắt nàng, thần y chỉ có một, chính là sư phụ của nàng - Bạch Tử Quỳnh.

Sa Hoằng thấp giọng nói cho Bạch Vũ, Lễ thần y là thần y rất có danh tiếng ở Đông Nhạc, nhưng nhân phẩm cũng không tốt lắm, phải trả thù lao mới chịu xem bệnh, không trả tiền thì cho dù người bệnh có chết ở trước mặt hắn, mày của hắn cũng sẽ không nhăn một chút.

Lễ thần y cuối cùng cho ra kết luận, Quận Vương bởi vì ngoại thương làm cho trong não bị tụ một khối huyết, khai dược cho hắn uống xong, yên lặng tu dưỡng, sau một tháng khối huyết sẽ dần dần tiêu tan mà tỉnh lại.

"Tốt, trước khi thân thể Quận Vương chuyển biến tốt đẹp, Chu gia chúng ta sẽ thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người Quận Vương. Từ giờ trở đi phong tỏa cả Phủ thành chủ, không cho phép bất kỳ ai ra vào. Tất cả mọi người thành thành thật thật ở trong phòng cho ta, đặc biệt là ngươi!" Chu gia gia chủ ánh mắt âm lãnh giống như độc xà nhìn về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ trong lòng vừa động, một cỗ dự cảm điềm xấu dâng lên.

Trong đầu Quận Vương căn bản là không hề có bất kỳ khối huyết gì, Lễ thần y nếu là thần y, không có khả năng chẩn đoán ra kết luận hoang đường như vậy, có thể là do Chu gia chỉ thị! Dù sao vị thần y này nhân phẩm cũng không được tốt lắm, bị người thu mua cũng là chuyện bình thường.

Thời gian một tháng cũng đủ để Quận Vương chết đi vài lần, nếu thật sự để cho Chu gia phong tỏa Phủ thành chủ, không đi tìm giải dược, chỉ cần qua năm ngày, Quận Vương nhất định sẽ chết.

Đông Nhạc Quận Vương chỉ có một mình Nhạc Kỳ Nhân là nữ nhi, hắn mà chết, thì Chu gia sẽ trở thành gia tộc có thế lực lớn nhất trong hoàng thất, Nhạc Kỳ Nhân căn bản không phải đối thủ của bọn họ, đến lúc đó Đông Nhạc chính là vật nằm trong bàn tay Chu gia.

"Ta sẽ không đi. Chỉ có các ngươi ở trong này bảo hộ Quận Vương, ta cũng không yên tâm." Đông thúc rất không khách khí ngồi xuống ghế bên giường. Chu gia gia chủ nhìn hắn một cái, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén, không nói thêm cái gì nữa.

Bạch Vũ, Nhạc Kỳ Nhân cùng Sa Hoằng từ trong phòng đi ra ngoài lập tức bị người Chu gia bao vây xung quanh.

Ba người yên lặng đi vào hậu viện, Nhạc Kỳ Nhân giữ chặt cánh tay Bạch Vũ, ánh mắt kiên định nói, "Vũ tỷ tỷ, tỷ dẫn muội đi tìm giải dược, muội không tín nhiệm Chu gia! Muội có cảm giác bọn họ muốn hại chết phụ vương muội!"

"Chu gia quả thật đã động sát khí, nhưng nơi này còn có Tiềm Long Vệ cùng Cấm Vệ Quân, bọn họ sẽ không dám trắng trợn đi sát hại Quận Vương, bọn họ đã thu mua Lễ thần y, kéo dài thời gian đến trị liệu." Bạch Vũ nhíu mày nói.

Sa Hoằng cả kinh, "Cái gì! Có chuyện như vậy, ta còn nghĩ Chu gia chỉ là muốn cướp công lao. Không được, ta không thể để cho Chu gia tới gần Quận Vương!"

Bạch Vũ cùng Nhạc Kỳ Nhân đều hết chỗ nói, Sa Hoằng đối với âm mưu quỷ kế quả thực chính là ù ù cạc cạc.

Bạch Vũ giữ chặt hắn, "Ngươi đi cũng vô dụng. Ngươi cũng thấy, có thể nói Chu gia là đã dốc toàn bộ lực lượng, cả Phủ thành chủ đều là người của bọn họ. Cấm Vệ Quân trên tay ngươi quá ít, thực sự cũng không đánh lại được đối thủ."

"Còn có Tiềm Long Vệ, Đông thúc hạ lệnh là có thể."

"Đây mới chính là phần phiền toái. Ngươi xác định Tiềm Long Vệ sẽ nghe lời Đông thúc? Nếu là bình thường cũng liền thôi, hiện tại loại tình huống này rất khó nói bọn họ sẽ giúp đỡ cho ai. Chu gia nếu có thể thu mua Lễ thần y, vì cái gì không thể thu mua Tiềm Long Vệ?"Tiềm Long Vệ là một cỗ thế lực đặc thù của Đông Nhạc Quận quốc, cũng là thế lực các đại thế gia Đông Nhạc coi trọng cùng kiêng kị nhất, nếu nói trong Tiềm Long Vệ không có ai bị mượn sức hoặc chèn ép, Bạch Vũ cũng không tin, ngay cả nàng còn bị Chu gia tra qua vài lần.

Tiềm Long Vệ tuy rằng được Quận Vương tuyển ra, trên danh nghĩa là những nghĩa nữ nghĩa tử, nhưng hiện giờ Quận Vương có thể sẽ sớm chết trong một sớm một chiều, vì vậy trước mưu tính cho chính mình một đường lui tốt cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chu gia nếu nắm quyền hứa hẹn lợi ích sau này, Tiềm Long Vệ quả thực có thể sẽ phân thành hai phái, một phái giúp đỡ phản loạn Chu gia, một phái khác sẽ bảo hộ Quận Vương.

Nhưng cho dù là những người muốn bảo vệ Quận Vương cũng không nhất định sẽ tin tưởng nhóm ba người các nàng, bởi vì Bạch Vũ hoàn toàn không có chứng cớ có thể chứng minh Quận Vương trúng độc, chỉ dựa vào vài câu nói của nàng làm sao có thể khiến cho tất cả mọi người giúp đỡ bọn họ xử lý Chu gia, Bạch Vũ tự nhận mình còn không có cái bản lĩnh kia, cho nên chuyện này tạm thời vẫn không nên để lộ ra mới là thỏa đáng.

"Nếu có thể tìm được giải dược, cứu tỉnh phụ vương thì sẽ không còn vấn đề! Vũ tỷ tỷ, tỷ dẫn muội đi tìm khoáng thạch đi." Nhạc Kỳ Nhân lo lắng lắc lắc cánh tay Bạch Vũ.

Bạch Vũ vỗ vỗ lên mu bàn tay Nhạc Kỳ Nhân,"Khoáng thạch Đoạn Cân Lộ phi thường hiếm thấy, có thể thấy nhưng không thể cầu, tìm khoáng thạch còn không bằng đi tìm thổ phỉ lấy giải dược về. Ngươi có manh mối về hang ổ của Minh Châu Hội không?"

"Ta biết sơn trại Minh Châu Hội ở nơi nào, bởi vì ta cùng Quận Vương bị tập kích ngay gần hang ổ thổ phỉ, ta mang các ngươi đi." Sa Hoằng hưng phấn nói.

Bạch Vũ lắc đầu, "Ngươi rời đi, Cấm vệ quân ai sẽ tới quản, Quận Vương ai tới bảo hộ? Chỉ trông vào một mình Đông thúc cũng không đủ. Ngươi vẽ một cái bản đồ đưa cho ta, ta cùng Nhạc Kỳ Nhân đi."

"Đúng vậy, Sa Hoằng ca, huynh phải cam đoan trước khi chúng ta trở về phụ vương sẽ không thể xảy ra chuyện gì. Vạn nhất Chu gia phát hiện chúng ta chạy, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, bọn họ hạ độc thủ với phụ vương thì liền xong đời!"

"Được rồi." Sa Hoằng bất đắc dĩ đồng ý, vẽ một bức lộ tuyến đồ cẩn thận tỉ mỉ đưa cho Bạch Vũ. Bạch Vũ cùng Nhạc Kỳ Nhân ngay đêm hôm đó liền đánh hôn mê đám đệ tử Chu gia canh giữ ở trước cửa phòng các nàng, trèo tường mà chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net