Hoa đăng, ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ chớp chớp mắt, cảm thấy hứng thú: "Bất luận khoảng cách rất xa cũng đều có thể nghe thấy tin tức truyền âm ngàn dặm phía bên kia sao?"

"Ừ. Về sau xảy ra chuyện, ta có thể đi cứu nàng trước."

Bạch Vũ lo lắng một lúc, "Sao ta lại cảm thấy giống như là bị ngươi bao bọc?"

Dạ Quân Mạc: "......"

Tiểu Vũ nhi trở nên thông minh, đúng là hắn muốn bao bọc nàng, không chỉ vì phòng ngừa nguy hiểm, còn có thể nhàn rỗi truyền âm liên lạc tình cảm một chút. Cho dù ở xa ngoài ngàn dặm, không thể ở bên cạnh nàng, cũng muốn để cho nàng nghe thấy được giọng nói của hắn.

"Kỳ thật lần này do ta đi quá vội nên quên mất, lần sau trước khi ra cửa nhất định sẽ nói với ngươi một tiếng." Bạch Vũ buồn bực cọ cọ ở trong lòng Dạ Quân Mạc: "Ta cũng vì kiếm điểm cống hiến mới đến săn bắt, ai biết sẽ gặp phải tuyết lở."

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Cống hiến dùng hết rồi? Đổi được cái gì tốt?"

Nói đến đổi đồ, tinh thần Bạch Vũ tỉnh táo lại, kéo tay Dạ Quân Mạc bắt mạch.

Lúc trước, sau khi Dạ Quân Mạc ngâm ở trong Long Tuyền, mạch tượng có chuyển biến tốt không ít, nhưng không biết vì sao, lúc đến Vô Trần Cung thân thể lại suy yếu, hiện tại hấp thu xong lực lượng miếng Vẫn Thạch kia xem như đã khôi phục, tình trạng linh mạch còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng, miếng Vẫn Thạch kia không hổ là bảo vật trấn quốc của Bắc La, quả thật rất có hiệu quả.

Bạch Vũ nói nàng đổi hai gốc dược liệu, còn cân nhắc thật lâu mới định ra được phương thuốc cho hắn: "Với tình huống hiện tại của ngươi, kiên trì dùng phương thuốc này trong một tháng, có lẽ có thể hoàn toàn khống chế được linh khí tán loạn, có thể bảo vệ ngươi ít nhất hai năm không lo."

Nhưng vẫn là trị phần ngọn mà không trị được phần gốc, chỉ mới ép được hai cỗ linh khí kia xuống, nhưng có thể làm cho thân thể thoải mái chút.Mâu quang Dạ Quân Mạc sâu thẳm, hàm chứa một tia ý cười không dễ dàng phát giác: "Toàn bộ 1800 cống hiến đổi dược liệu cho ta, nàng không đau lòng?"

"Có cái gì mà phải đau lòng. Kỳ thật 1800 cống hiến có thể đổi được hai gốc dược liệu 700 năm này rất có lời. Không có dược liệu này làm sao ta có thể chữa bệnh cho ngươi? Ngươi cũng không thể đến Cống Hiến Đường đoạt được, đúng không?"

Ta không cần đoạt, chỉ cần mở miệng, bọn họ sẽ trực tiếp đưa lại đây cho ta.

Nhưng nhìn thấy trong lòng Bạch Vũ toàn nghĩ phải giúp hắn chữa khỏi bệnh như thế nào, không tiếc vì hắn tiêu xài phần lớn cống hiến, Dạ Quân Mạc vẫn quyết định nuốt những lời này vào trong bụng. Hắn dắt tay Bạch Vũ, đưa nàng quay về Vô Trần Cung.

"Chờ một chút, bọn Nhạc Kỳ Nhân còn chưa tìm được." Bạch Vũ có chút lo lắng.

"Vô Trần Cung sẽ phái người đi tìm."

Quả nhiên trở lại Vô Trần Cung không được bao lâu, Bạch Vũ chợt nghe nói Tửu trưởng lão phái đại đệ tử của hắn – Túc Khải Lâm dẫn người đến Băng Nguyên đưa đệ tử mất tích về. Không chỉ có Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân, Tả Vũ, Tả Khưu Lan đều an toàn trở lại, ngay cả Không Đồng Dục sớm bị chôn ở dưới tầng tuyết cũng được cứu về.

Nhưng Không Đồng Dục tự làm tự chịu, bị lưu hỏa của Bạch Vũ đánh vào ngực, bị thương không nhẹ, lại ở trong tuyết bị đông lạnh nửa ngày, lúc trở về cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.

Bọn Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân vui mừng cùng nhau phân chia con mồi, Bạch Vũ chỉ lấy năm da Băng Báo đến Cống Hiến Đường giao nhiệm vụ, cái khác cũng không lấy.

Bốn người chuẩn bị chia đều miếng linh thịt nhỏ kia, nhưng bọn Nhạc Kỳ Nhân lấy đi cũng không biết phải ăn như thế nào, cũng không muốn cầm đi cho Dược Thiện Sư trong Cung làm, cuối cùng vẫn quyết định để lại cho Bạch Vũ, nhờ nàng làm thành dược thiện, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn.

Bạch Vũ một lời đáp ứng, từ trong trí nhớ tìm nửa ngày ra được một phối phương dược thiện, dùng các loại dược liệu chưng cách thủy thành tô canh thịt, mấy người chia nhau ăn, Tả Vũ còn gọi ca ca Tả Viêm kia của hắn tới ăn một phần kia.

Hiệu quả của linh thịt tốt đến mức làm cho Bạch Vũ giật mình, sau khi ăn xong, toàn thân đều cảm giác được một cỗ nhiệt lưu, lực lượng dư thừa quanh quẩn ở chung quanh linh mạch, liên tục vài ngày cũng không tan.

Bọn Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân đều đi bế quan hấp thu lực lượng linh thịt. Bạch Vũ vốn cũng có thể bế quan, nhưng vì nàng lo hầm dược cho Dạ Quân Mạc, vì chế tác đồ ăn trưởng thành cho Tiểu Bạch, vốn không thể bế quan.

Dạ Quân Mạc và nàng, vào lúc nàng không chú ý sẽ để cho Triệu Hoán Thú của hắn kết nối ngàn dặm truyền âm với Tiểu Thanh và Tiểu Bạch, chờ lúc Bạch Vũ phát hiện, cũng không nhìn thấy Triệu Hoán Thú của Dạ Quân Mạc là cái gì.

Đồ ăn của Tiểu Bạch và thang thuốc của Dạ Quân Mạc cũng không dễ làm, đặc biệt là thuốc của Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ mất ăn mất ngủ hầm thật lâu mới làm ra chưa đến mười phần, mỗi ngày nàng vừa nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc uống thuốc, vừa tiếp tục hầm thuốc.

Chén thuốc đắng làm cho khuôn mặt Dạ Quân Mạc từ trước đến nay không chút thay đổi đều co rút. Một vạn năm qua hắn uống không ít thuốc, nhưng chưa từng uống qua thuốc đắng như vậy, mỗi lần uống xong đều muốn buồn nôn. Bạch Vũ đành phải vắt hết óc làm phần thuốc còn lại thành thuốc viên, mới có thể khiến cho Dạ Quân Mạc nuốt trôi.

Chờ Bạch Vũ hoàn thành xong chuyện này, đã qua chừng mười ngày. Nàng hấp thu xong lực lượng linh thịt, đã ẩn ẩn có loại cảm giác muốn đột phá. Tiểu Bạch mới ăn đồ ăn vài ngày, cũng có trưởng thành rõ ràng.

Lần này linh mạch của ta đột phá, hẳn là Tiểu Bạch sẽ có sự tăng trưởng đáng kể, đến lúc đó có thể cân nhắc để cho Tiểu Bạch học tập một loại linh thuật chủ động.

Bạch Vũ rất vừa lòng ở trên núi nhìn Tiểu Bạch, chợt phát hiện cảnh tượng náo nhiệt gần đây của Vô Trần Cung, đứng lặng ở bên trong Băng Nguyên đều có thể nghe thấy âm thanh ồn ào, náo động trên bảy đỉnh núi, ngay cả đỉnh Vô Danh vắng vẻ của nàng cũng đều cảm giác có nhân khí.

Nàng hỏi Tả Vũ mới biết được, năm mới sắp đến, đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ đều nắm chặt thời gian chạy về Vô Trần Cung một chút, bao gồm phần lớn đệ tử ngoại môn cũng đều đã trở lại.

Cũng không phải bọn họ muốn trải qua năm mới ở Vô Trần Cung, nhưng mỗi khi đến ngày lễ đều tổ chức một vài hoạt động náo nhiệt hoặc là nhiệm vụ tập thể, đạt được xuất sắc ở trong vài hoạt động này, có thể nhận được phần thưởng dày, như là linh thuật, dược thiện, đồ ăn,... còn có phần lớn cống hiến.Bình thường làm nhiệm vụ, cống hiến đạt được thật sự quá ít, muốn đổi dược liệu và linh khí quý trọng một chút cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể đủ, trên cơ bản các đệ tử Vô Trần Cung đều trông mong kiếm được nhiều cống hiến chút ở trong hoạt động này.

Hoạt động năm mới hằng năm đều rất long trọng, còn rất nhẹ nhàng, bình thường là liên tục một tháng.

Năm nay có hai hoạt động, phân biệt là so đấu linh khí của Linh Khí Đường với Đại hội linh tửu của Dược Thiện Đường.

So đấu linh khí là tỷ thí linh khí của chính mình với linh khí của Linh Khí Đường, người thắng có thể nhận được cống hiến.

Đại hội linh tửu là nơi chế tác linh tửu, do ba vị Bình Thẩm, đánh giá, chấm điểm, hiệu lực linh tửu càng tốt thì điểm càng cao, phần thưởng càng nhiều.

Linh khí duy nhất trên người Bạch Vũ là nhẫn Bách Vũ, căn bản không thể dùng để đánh người, nàng cũng không muốn bại lộ nàng có không gian linh khí, nàng không có ý định đi Linh Khí Đường, nhưng Đại hội linh tửu, quả thực nàng cảm thấy hứng thú.

"Muốn đi Dược Thiện Đường?" Dạ Quân Mạc nghe nói sau đó hỏi nàng.

Bạch Vũ đùa với Tiểu Bạch ở trong lòng, cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói toàn bộ mọi người ở Vô Trần Cung sẽ chế tác linh tửu, ta muốn đi Đại hội xem có thể có linh tửu gì đặc biệt hay không."

Dạ Quân Mạc từ chối cho ý kiến, lôi kéo Bạch Vũ đứng dậy: "Ta đi cùng nàng."

"Được." Bạch Vũ thu hồi Tiểu Bạch, đang chuẩn bị ra cửa cùng Dạ Quân Mạc, Ám Ưng đã đến đây.

Ám Ưng phong trần mệt mỏi, trên mặt một bộ sắp chết, vừa thấy có vấn đề. Hơn nửa tháng này Bạch Vũ không nhìn thấy Ám Ưng ở bên trong lầu các, chỉ biết là hắn ra ngoài làm việc, nhưng bộ dạng khi trở về này có vẻ là sự tình không làm tốt.

Bạch Vũ sâu kín nhìn Dạ Quân Mạc: "Nếu không ta đi trước?" Đây cũng không phải là ta không đợi ngươi, là chính ngươi có việc phải làm.

Mâu quang Dạ Quân Mạc lạnh lùng, không hờn giận gật đầu.

Sau khi Bạch Vũ rời đi, Ám Ưng lập tức quỳ một gối, trầm giọng thỉnh tội: "Thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh Thánh Quân trách phạt."

Dạ Quân Mạc thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: "Sao lại thế này?"

Ám Ưng cúi đầu, từ đầu đến cuối nhìn sàn nhà: "Bọn họ đã phát hiện ra tung tích Ngũ Hành Bạch Hổ, xé rách không gian phong tỏa Vân Vũ Thần Châu, có ba người đến đây. Thuộc hạ giết chết hai người, một người do sơ suất, nên đã để chạy thoát."

"Một người chạy thoát?" Ngữ khí Dạ Quân Mạc lạnh xuống, con ngươi sâu thẳm nháy mắt phát ra sát khí bốn phía, giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị làm người ta sợ hãi.

"Là thuộc hạ hành sự bất lực. Người chạy thoát kia bị thương, là một Triệu Hoán Đại Sư."

"A, Sáng Thế Thần Điện thật sự là không có người, chỉ là một Triệu Hoán Đại Sư cũng dám phái ra bên ngoài." Dạ Quân Mạc cười lạnh: "Để cho tất cả Triệu Hoán Sư trong Công hội đều đi tìm, nếu không giết được hắn, ngươi cũng đừng trở về gặp ta."

Trong lòng Ám Ưng căng thẳng, nếu hắn bị Thánh Quân đuổi đi còn không bằng đâm đầu chết đi.

"Vâng, thuộc hạ nhất định làm tốt."Bạch Vũ đi xuống đỉnh Vô Danh, một mình đến Dược Thiện Đường. Vị trí Dược Thiện Đường cách Cống Hiến Đường không xa, đây là lần đầu tiên nàng tới.

Bởi vì Đại hội linh tửu, bên ngoài Dược Thiện Đường chật ních đệ tử đến xem náo nhiệt, rất xa liền nhìn thấy giữa đại sảnh xếp đặt hơn mười ly linh tửu đủ loại. Những linh tửu này được đánh giá sau đó sẽ phân chia cho mọi người nếm thử, linh tửu có phẩm chất cao còn có thể bán ra ngay tại chỗ, giá cả cao. Dù sao một ly linh tửu tốt vẫn rất đắt tiền, bình thường sẽ không tặng không.

Người đến nếm thử linh tửu càng ngày càng nhiều, đều đang hưng phấn nghị luận ai làm linh tửu có vẻ tốt hơn, ai làm linh tửu bán ra giá cao.

Bạch Vũ nhìn lướt qua linh tửu đủ mọi màu sắc, những thứ này đều là linh tửu được cho điểm rất thấp, chỉ là rượu chỉ có một chút linh khí mà thôi, có vài cái cũng chỉ là rượu, ngay cả linh tửu còn chưa tới. So với những thứ này, đối với ba người Bình Thẩm, chấm điểm của Đại hội, nàng càng cảm thấy hứng thú hơn một chút.

Nàng nhìn ba người Bình Thẩm ngồi ngay ngắn trên ghế cao ở hướng xa xa, Đường chủ Dược Thiện Dường – Bách Lý trưởng lão, Đỉnh chủ đỉnh Kinh Lôi, còn có Tửu trưởng lão, bọn họ đều là đại nhân vật ở Vô Trần Cung, xem ra Đại hội linh tửu lần này của Vô Trần Cung không phải đùa giỡn, là thật.

Chỗ ngồi Bình Thẩm, một loạt bàn, có mấy người đang hết sức chuyên chú chế tác linh tửu, ba trưởng lão đang đánh giá một ly linh tửu, nhưng uống xong một ngụm, bọn họ liền rõ ràng phân biệt được hiệu quả linh tửu, sau đó rất không cho mặt mũi cho 3 điểm.

Mọi người cười vang, ba vị trưởng lão đều tự chấm điểm, điểm cao nhất là 10 điểm, cộng lại là 30 điểm, nếu vượt qua được 15 điểm, liền đạt được tư cách bán ra. Hiển nhiên 3 điểm là mỗi vị bình thẩm chỉ cho 1 điểm, cảm thấy cho ít điểm sẽ khó coi, cho nên cho 1 điểm để cổ vũ một chút.

Đệ tử được 3 điểm mặt đỏ lên, chạy ra khỏi Dược Thiện Đường giống như chạy trốn.

Bạch Vũ cũng muốn đi đến giúp vui, đi tới cửa vừa vặn gặp hai huynh đệ Tả Vũ và Tả Viêm.

"Bạch Vũ, ngươi cũng tới, ta biết là ngươi sẽ đến." Tả Vũ cười hì hì nói.

Bạch Vũ cười một tiếng: "Hai người các ngươi cũng tới tham gia Đại hội linh tửu?"

"Bọn ta không phải Dược Thiện Sư, chỉ là đến xem." Tả vũ buông tay: "Nhưng thật ra là ngươi, dược thiện là tốt như vậy, nhất định phải thử xem, phần thưởng lần này rất dày."

Tả Viêm cũng đồng ý gật đầu nói: "Lần này Vô Trần Cung đúng là danh tác (tác phẩm của tác giả nổi tiếng – ở đây ý tác phẩm là linh tửu – tác giả là Vô Trần Cung tiếng tăm), tất cả vật liệu làm linh tửu đều là do Vô Trần Cung cung cấp, chỉ cần đạt được hơn 15 điểm, là có thể dựa vào điểm nhận được cống hiến. Một điểm có thể nhận được 50 cống hiến."

Bạch Vũ nhất thời thấy sao đầy mắt, đây chẳng phải là nói phần thưởng ít nhất là 750 cống hiến, nhiều nhất là 1500 cống hiến! Quả nhiên là danh tác. Chỉ dựa vào phần thưởng nhiều cống hiến như vậy, nàng cũng muốn đi thử xem.

Lúc Bạch Vũ hưng trí bừng bừng chuẩn bị tham gia Đại hội, bóng dáng của nàng đã sớm bị Tòng Nguyệt Cầm nhìn thấy.

Tòng Nguyệt Cầm cười lạnh một tiếng, hỏi Bách Lý Vân Diễm bên cạnh, "Bạch Vũ cũng tới, nàng ta sẽ làm linh tửu sao?"

"Chưa nghe nói qua." Bách Lý Vân Diễm nhìn về phía xa xa Tả Viêm đang nói chuyện với Bạch Vũ, hàn quang trong mắt hiện ra: "Hừ! Nàng ta nghĩ linh tửu là thứ tùy tiện người nào cũng có thể làm được sao?"

"Sẽ không, không bằng xem nàng xấu mặt." Trong mắt Tòng Nguyệt Cầm tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

Bách Lý Vân Diễm nhíu mày: "Không cần, hiện tại ta thấy nàng ta liền ghê tởm, chướng mắt, hay là trực tiếp đuổi ra cho thỏa đáng." Đại hội hôm nay là cơ hội biểu hiện của nàng ta, nàng ta không cho phép có gì sai lầm.

Nàng ta gọi một tiểu đệ tử đi theo bên cạnh Bách Lý trưởng lão tới, thì thầm với hắn.

Rất nhanh, Bạch Vũ bị hai nữ đệ tử ngăn ở bên ngoài đại sảnh."Không cho ta vào, vì sao?" Bạch Vũ kinh ngạc vạn phần, mọi người bên cạnh nàng đều vào, tại sao đến nàng lại không cho vào? Chẳng lẽ Đại hội này không phải người nào cũng có thể tham gia?

"Đại hội linh tửu này là Cung chủ tổ chức, không phải người nào cũng xứng tới tham gia." Một nữ đệ tử kiêu căng liếc Bạch Vũ một cái, ý nghĩa nằm trong lời nói.

Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt: "Người nào mới xứng được tham gia?"

"Đương nhiên là Dược Thiện Sư danh chính ngôn thuận. Đại hội linh tửu lần này, Cung chủ hy vọng có thể làm cho tất cả Dược Thiện Sư của Vô Trần Cung đều hiển lộ thân thủ, từ đó chọn lựa ra vài vị nổi tiếng dốc sức bồi dưỡng, ngươi cái gì cũng không phải, cũng dám chạy tới giúp vui?" Khinh thường trong mắt hai người đều đều tràn ra, giống như từ đầu tới cuối ngay cả một sợi tóc của Bạch Vũ cũng không xứng tiến vào Dược Thiện Đường.

Bạch Vũ cười lạnh: "Thì ra quy củ của Đại hội lần này lớn như vậy, tại sao lại không có người biết? Ta không phải là Dược Thiện Sư các ngươi đều có thể nhìn ra, ánh mắt thật tốt."

Có tên ngốc mới tin hai người kia nói quỷ, nàng cũng không tin, việc làm linh tửu này ngay cả người không có linh khí cũng là Dược Thiện Sư. Hai người kia rõ ràng chính là cố tình không cho nàng đi vào.

Chuyện này nàng không rõ vì sao? Khi nào thì ngay cả mọi người ở Dược Thiện Đường nàng cũng đắc tội? Chẳng lẽ là Bách Lý trưởng lão tự mình mệnh lệnh? Vị trưởng lão giả bộ thánh mẫu kia hẳn là không đần độn như vậy? Đường đường một vị trưởng lão lại đi làm khó một tiểu đệ tử mới tới, truyền ra thì người bị nhạo báng cũng không phải là Bạch Vũ.

Bạch Vũ đảo qua hai người, chợt nhìn thấy Bách Lý Vân Diễm ở bên trong đại sảnh nhìn nàng.

Khăn che mặt trên mặt Bách Lý Vân Diễm đã được gỡ xuống, vết sẹo khủng bố trên mặt đã tiêu tan gần hết, nhưng vẫn còn một ít dấu hồng. Nàng ta lộ ra một chút tươi cười nhìn qua thập phần hữu hảo, trong tươi cười hiện ra âm trầm, trào phúng không dễ dàng phát hiện.

Thì ra là vị này, nói vậy toàn bộ... Bạch Vũ hiểu rõ.

Tả Vũ căm tức nhíu mày, nhỏ giọng nói bên tai Bạch Vũ: "Ta đã điều tra qua, Bách Lý Vân Diễm là học đồ Bách Lý trưởng lão thu nhận không lâu, theo những gì đệ tử Dược Thiện Đường nói thì hình như nàng ta là chất nữ thân sinh của Bách Lý trưởng lão, cũng không biết có phải thật vậy hay không."

Không cần phải nói, nhất định là sự thật. Sau khi Bắc La diệt quốc, Bách Lý Uy dẫn theo Bách Lý Vân Diễm chạy trốn không thấy bóng dáng, kết quả Bách Lý Vân Diễm lại được đưa đến Vô Trần Cung. Nhất định Bách Lý trưởng lão và Bách Lý Uy là thân thích, nếu không phải vị trưởng lão này luôn luôn lãnh tình, làm sao có thể vô duyên vô cớ thu nhận một người bị phế bỏ linh mạch làm học đồ?

Hai người ngăn cản Bạch Vũ bị Bạch Vũ làm cho nghẹn một chút, căm giận nói: "Chúng ta biết ngươi không phải Dược Thiện Sư, có bản lĩnh ngươi chứng minh đi!"

Bạch Vũ nhìn đệ tử Dược Thiện Đường kiên trì không cho nàng vào cửa, cười nhạo một tiếng: "Dựa vào cái gì ta phải chứng minh cho các ngươi thấy, các ngươi tính là vai vế gì!"

"Ngươi!" Hai người nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới Bạch Vũ sẽ đột nhiên trở mặt, còn dám mắng các nàng.

Không đợi các nàng nói gì, Bạch Vũ đã ồn ào mở miệng: "Tất cả mọi người lại đây để cho hai vị sư tỷ nhìn một cái, các nàng có thể nhìn ra chúng ta có phải là Dược Thiện Sư hay không, có cho vào cửa không!"

Bạch Vũ bị ngăn ở cửa vốn cũng đã khiến cho một số người chú ý, hiện tại nghe nàng ồn ào, người người hai mặt nhìn nhau, có phải Dược Thiện Sư có thể dùng mắt nhìn ra sao? Hơn nữa, khi nào thì đệ tử Dược Thiện Đường không coi ai ra gì như vậy, còn phải được bọn họ cho phép mới có thể tham gia? Đây chính là Đại hội linh tửu Cung chủ tiến hành!

Mọi người tiến vào giúp vui nhất thời mất hứng, bắt đầu vây quanh hai người chật như nêm cối.

Đến đến, nhìn xem ta có phải là Dược Thiện Sư không, ta luyện tập chế biến linh tửu hơn nửa năm, ngươi dám nói ta không phải thử xem!

Hai đệ tử quả thực muốn khóc, các nàng chỉ phụng mệnh ngăn Bạch Vũ lại, thật không tính khiến cho nhiều người tức giận!

Đối mặt với một đám người chất vấn, các nàng kích động biện giải, lại không chịu nổi mọi người ngươi một câu, ta một câu, hơn nữa Tả Vũ câu chữ chính nghĩa gây rối, hoài nghi các nàng cố ý không cho Dược Thiện Sư vào là vì để người nào đó có thể đạt được thứ hạng cao, các nàng giải thích càng không có ai chịu nghe.Phải biết rằng tuy rằng thứ tự cao sẽ không nhận được thêm phần thưởng, nhưng sẽ được Cung chủ coi trọng, cách làm của hai người này là đang ảnh hưởng công bằng của Đại hội linh tửu.

Thậm chí hoạt động Vô Trần Cung tổ chức còn có người làm càn, chuyện này cũng có sao? Mọi người đối với việc này nắm chặt không tha, muốn bắt được tên làm càn, bên ngoài Dược Thiện Đường vì chuyện kia mà náo nhiệt, nhưng đầu sỏ đắc tội gây nên trận hỗn loạn này đã lặng lẽ rời khỏi.

Tả Vũ phát hiện Bạch Vũ đi rồi, chạy nhanh theo: "Tại sao ngươi lại bỏ đi?"

"Không đi đứng nghe bọn họ cãi nhau sao? Muốn ầm ỹ tới khi nào?" Bạch Vũ không chút để ý nói.

Tả Vũ không nói gì: "Ngươi không tham gia Đại hội linh tửu?"

"Tham gia, nhưng không cần phải gấp. Đại hội linh tửu cũng không phải chỉ làm vài ngày, chờ bọn họ náo loạn xong ta lại trở lại thử xem."

"Được rồi. Ngươi thắng." Ngươi không sợ náo loạn xong hai người kia vẫn trông coi ở chỗ này, vẫn không cho ngươi đi vào?

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến quảng trường tu luyện, một nam tử tuấn lãng oai hùng, dáng người cao ngất đi về hướng Bạch Vũ, Bạch Vũ nhìn thấy hắn, trên mặt tràn đầy vui mừng: "Sa Hoằng! Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi cũng là đệ tử Vô Trần Cung?"

Sa Hoằng vui sướng nhìn Bạch Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ kích động: "Chỉ là đệ tử ngoại môn, hôm nay mới đến. Ta vừa mới nghĩ đến đỉnh Vô Danh tìm ngươi, không ngờ trùng hợp gặp ngươi ở đây, chúng ta rất có duyên phận."

Bạch Vũ thở dài: "Chỉ là đệ tử ngoại môn......"

Dựa vào bản lĩnh của Sa Hoằng, trở thành một đệ tử ngoại môn thật sự có chút ủy khuất hắn, nếu không phải bị Bách Lý Vân Diễm làm bị thương nặng ở trên Triệu Hoán Đại Hội, hắn đã sớm là đệ tử chính thức.

"Không sao. Năm mới qua đi, qua một thời gian ngắn chính là thi đấu khiêu chiến của đệ tử ngoại môn. Rất nhanh thôi ta có thể trở thành đệ tử chính thức." Sa Hoằng tràn đầy tự tin nói.

Nhưng muốn khiêu chiến phải là Triệu Hoán Sư, Bạch Vũ càng thêm tiếc hận nhìn Sa Hoằng.

Sa Hoằng bị nhìn cũng không chút xấu hổ, kiên trì nói: "Ta đã là Triệu Hoán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net