Kết cuộc, bắt đầu trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ta còn chưa tin, bà ta cho rằng Bạch Vũ chỉ đang hù dọa bà ta. Bây giờ bà ta tin, Bạch Vũ đã thật sự không cần Ngọc gia, không cần phụ thân của chính mình.

Giết bà ta chính là khởi đầu, Ngọc gia, rất nhanh sẽ vạn kiếp bất phục!

"Đúng rồi, nghe nói hai nữ nhi của ngươi đặc biệt thích cướp trượng phu người khác, ỷ vào thế lực Sáng Thế Thần Điện hoành hành ngang ngược, đoạt không ít người ở Ngũ Hành Đại Lục, làm hại hơn một ngàn hộ nhân gia cửa nát nhà tan, còn sống trên đời cũng là tai họa. Ta đã sắp xếp các nàng đi xuống chờ ngươi trước rồi." Bạch Vũ ném hai miếng ngọc bội bên cạnh Ngọc Phi Hoa.

Ngọc Phi Hoa không thể động đậy nằm trên mặt đất, liều mạng quay đầu nhìn ngọc bội bên cạnh, quả nhiên là ngọc bội có khắc danh hào Ngọc gia của hai nữ nhi bà ta từ nhỏ đến lớn, đây là thứ các nàng đeo theo không rời thân.

"Không!" Ngọc Phi Hoa tức giận công tâm, một miệng máu lại dũng mãnh tuôn ra, cả khuôn mặt vặn vẹo, không còn bộ dạng ban đầu, nhìn qua vết máu trên mặt giống như ma quỷ đến từ địa ngục.

"Bạch Vũ, ngươi thật nham hiểm! Ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được, nhà tan cửa..."

Bà ta còn chưa mắng xong, Bạch Vũ đã quăng một cái tát lên mặt bà ta, nửa gương mặt nháy mắt sưng giống như khí cầu, không nhìn ra bộ dạng vốn có nữa.

"Ngươi đừng quên, ngươi còn có một tiểu nhi tử. Hình như hắn ta là thiên tài Ngọc gia coi trọng, sống ở Ngọc gia thật sự không tệ. Ngươi nói thêm một câu nữa, đến lúc đó ta sẽ nhanh chóng để hắn ta đi xuống đoàn tụ với ngươi." Bạch Vũ lạnh lùng, giọng điệu lạnh thấu xương.

Ngọc Phi Hoa hoảng sợ lắc đầu: "Đừng! Ngươi buông tha cho nó, ta nói cho ngươi, tất cả chuyện năm đó ta đều nói cho ngươi."

"A? Ngươi có thể nói với ta chuyện gì?" Bạch Vũ từ trên cao nhìn xuống bà ta."Là Gia chủ, dieendaanleequuydoon – V.O, Gia chủ sai ta làm như vậy! Hắn đã thương lượng với Thượng Quan Dương..." Ngọc Phi Hoa khóc hô, đổ tất cả trách nhiệm lên người Gia chủ Ngọc gia.

Gia chủ Ngọc gia tên Ngọc Nhất Minh, Bạch Vũ thật sự không ấn tượng nhiều về ông ta lắm.

Ông ta ít lộ diện trước mặt người ngoài, nhưng ông ta không thần bí, mà là vì thực lực của ông ta không cao, tính cách còn cực kỳ yếu đuối, nhưng lá gan nhỏ, sợ phiền phức của ông ta khiến ông ta sống rất lâu.

Bạch Vũ không nghĩ tới một người nhu nhược như vậy lại tự tay sắp đặt cái chết cho Bạch Phong, năm đó sau khi giam lỏng Bạch Phong, để Tam thiếu gia Ngọc gia thừa dịp không có ai mà vào chính là do ông ta, sắp đặt Ngọc Phi Hoa làm bà mụ cũng là ông ta.

Chỉ là tất cả đều là kết quả hợp tác với Thượng Quan Dương, Ngọc Nhất Minh làm xong cũng đã bị dọa bể mật, sau khi Bạch Vũ được sinh ra, ông ta lại trốn trong Ngọc gia không ra cửa, chưa bao giờ dám gặp Bạch Vũ.

Sau này sau khi Ngọc Ưu Liên được Tam thiếu gia Ngọc gia đón trở về, tất cả Ngọc gia đều được giao cho Ngọc Ưu Liên.

Ngọc Phi Hoa gần như khai tất cả những người tham dự chuyện này ra, giọng nói của bà ta càng ngày càng suy yếu, cả người bà ta lạnh như băng, bị nỗi sợ hãi tử vong bao phủ.

Bà ta có thể rõ ràng cảm thấy máu trong thân thể đang xói mòn từng chút một, rất nhanh bà ta sẽ biến thành một cái thi thể lạnh băng. Loại cảm giác này rất khủng bố, là cảm giác bị Tử Thần cắn nuốt từng chút một, làm người ta hóa điên.

Bà ta muốn sống, bà ta còn chưa muốn chết, bà ta mang theo một tia khát cầu cuối cùng nhìn về phía Bạch Vũ, một bóng dáng u hồn lại chắn trước mặt bà ta.

Dạ tổ tiên của Dạ Quân Mạc từ trong nhẫn Thiên Dạ phóng ra.

Giọng ông âm trầm, nói bên tai Ngọc Phi Hoa: "Ngươi còn nhớ ta không?"

Ngọc Phi Hoa hoảng sợ mở rộng miệng, sợ hãi đến cả một tiếng cũng không phát ra.

"Ta chính là Dạ điện chủ năm đó bị các ngươi phế bỏ, ép tiến Vực sâu. Ta cố ý tới đón ngươi đi địa ngục! Năm đó lúc Bạch Phong chết chính là cảm giác như vậy, nàng muốn sống, muốn gặp nữ nhi nàng vừa sinh ra, muốn ôm nữ nhi nàng. Nhưng các ngươi không cho nàng cơ hội này, ngươi nhìn nàng tuyệt vọng từng chút một rồi chết đi. Bây giờ ngươi có sợ không? Ngươi có cảm thấy được sự tuyệt vọng của nàng không?"

Thân thể Ngọc Phi Hoa lay động kịch liệt, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi cực độ, tuyệt vọng ảm đạm xuống, rốt cục máu tươi chảy khô, sợ hãi chết đi.

Dạ tổ tiên căm hận nhìn màu đỏ chói mắt đầy đất: "Lợi cho bà ta quá!"

Để bà ta chết đi như vậy, thật sự quá lợi cho bà ta.

Bạch Phong là hậu duệ của Thần Sáng Thế, lại bởi vì yêu ông, bị Thượng Quan Dương thiết kế hủy đi linh mạch, làm mù hai mắt, bị giam lỏng ở trong một căn phòng, cuối cùng còn vì ông mà bị tên tiểu nhân vô sỉ Ngọc gia kia lừa một thân, có hài tử, cuối cùng chết dưới sự thiết kế của Thượng Quan Dương.

Tất cả tất cả đều là vì ông, chỉ nghĩ vậy, lòng ông đã như đao cắt.

Thậm chí ông còn hối hận, nếu lúc đó, ông chỉ là đứng xa xa nhìn nàng, không để Bạch Phong yêu ông, có phải tất cả sẽ không đã xảy ra không? Có phải Bạch Phong sẽ còn sống không? Ông tình nguyện vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng, cũng tốt hơn là vĩnh viễn mất đi nàng.

Ông còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chỉ liếc mắt một cái, đã vĩnh viễn nhớ kỹ nữ tử băng thanh ngọc khiết này, phảng phất như đứng ở đỉnh Tuyết Sơn.

Mặt nàng cười hồng hồng nhận khăn tay ông nhặt lên, đôi mắt sáng ngời kinh ngạc nhìn ông: "Vị công tử này, vì sao ngươi luôn luôn nhìn ta?"

Nàng dịu dàng, lương thiện, đẹp động lòng người, một mặt này khiến ông như rơi vào tay giặc, từ đây vạn kiếp bất phục.

"Phong nhi, nàng đợi ta, dieendaanleequuydoon – V.O, chờ ta báo thù cho nàng, sẽ đi tìm nàng." Hồn phách hơi mờ của Dạ tổ tiên đã càng suy yếu, lệ quang trong mắt ẩn ẩn chớp động, chậm rãi trở lại bên cạnh Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc thản nhiên nhìn ông: "Muốn khóc một chút không?""Cút!" Dạ điện chủ căm tức trừng mắt, tiến vào trong nhẫn Thiên Dạ nhanh như chớp.

Ánh mắt lạnh như băng của Dạ Quân Mạc xẹt qua một chút ngoan tuyệt.

Biết người không cam lòng, người không tiếc xé rách linh hồn cũng phải ở lại, sống trong trạng thái người không ra người quỷ không ra quỷ này, không phải là muốn nhìn thấy kết cuộc của bọn họ sao? Chờ đi, rất nhanh sẽ làm cho tất cả bọn họ hối hận.

"Kéo thi thể xuống." Bạch Vũ lườm thảm trạng chết không nhắm mắt của Ngọc Phi Hoa một cái, trở lại ngồi xuống bên cạnh Dạ Quân Mạc.

Lập tức có người tiến vào kéo thi thể xuống, dọn dẹp vết máu trên đất sạch sẽ.

Các vị Trưởng lão đều ngồi yên lặng không lên tiếng.

Hơn nửa ngày, Thủy trưởng lão mới mở miệng: "Vừa rồi chính là Dạ điện chủ?"

"Là ông ấy." Là Điện chủ lúc đó bị Thượng Quan gia tộc liên hợp với ba Thánh Điện cùng nhau đuổi ra ngoài Thánh Điện, cũng là Thủy Tổ (người sáng lập) của Ám Dạ Đế Quốc.

"Xem ra lúc đó đuổi giết Dạ điện chủ cũng là âm mưu." Tề trưởng lão thở dài, trái tim băng giá nhắm mắt lại.

Có lẽ Thượng Quan Dương, Thượng Quan gia đã có dã tâm độc bá Sáng Thế Thần Điện từ lâu, chỉ tiếc đám Trưởng lão bọn họ đây đều là người mù, lại không nhìn thấy, tùy ý Thượng Quan gia kiêu ngạo, thậm chí sau khi hại chết Bạch Phong và Bạch Vũ, còn không thể không nâng Thượng Quan Vân Trần lên ngai vàng đứng đầu Thần Điện.

"Đáng giận! Ta cảm thấy không thể bỏ qua chuyện này như vậy. Bạch Phong Điện chủ không thể chết vô ích như vậy." Lý trưởng lão nổi giận lôi đình vỗ bàn.

"Công chúa, người có tính toán gì không, chúng ta tuyệt đối nghe theo."

"Đúng, công chúa có cái gì phân phó để cho chúng ta đi làm đi, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta cũng đi."

Lòng các vị Trưởng lão tràn đầy gào thét căm phẫn.

Dạ Quân Mạc gõ gõ bàn, để mọi người yên tĩnh lại.

Bạch Vũ thản nhiên liếc nhìn bọn họ, nói: "Viện Trưởng Lão đã được thành lập, vậy lấy danh nghĩa Viện Trưởng Lão tuyên bố chuyện này ra, huyên càng lớn càng tốt. Ta muốn khiến Thượng Quan gia trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người!"

Chúng Trưởng lão gật đầu, đúng là vẫn là bọn họ làm chuyện này mới tương đối thích hợp, Ám Dạ Đế Quốc không thích hợp ra mặt.

"Chỉ tản tin tức sao?" Tề trưởng lão có chút không hài lòng hỏi.

Tuy rằng hơn ba mươi Trưởng lão bọn họ đã lớn tuổi, nhưng tốt xấu cũng là thực lực Vương Giả, Đại Đế, truyền đi một tin tức, cũng quá coi thường bọn họ rồi?

Dạ Quân Mạc lạnh lùng mở miệng: "Viện Trưởng Lão muốn tản tin tức cũng không dễ dàng, có thể truyền ra đã không tệ rồi."

Bởi vì Viện Trưởng Lão không có người bảo vệ, hơn nữa Thượng Quan Vân Trần còn phái một đống sát thủ chờ ở bên ngoài, luôn luôn chuẩn bị làm thịt vài người xui xẻo không cẩn thận. Ra cửa cũng phiền phức huống chi là truyền bá tin tức.

Nhất thời, sắc mặt Tề trưởng lão đen thui, không nói chuyện nữa.

"Yên tâm, các ngươi cứ việc đi thu xếp, quậy lớn vụ này là được rồi. Về phần sát thủ Thượng Quan Vân Trần phái tới, chỉ cần khiến hắn ta bận bịu, hắn ta sẽ không rảnh phái sát thủ nữa." Bạch Vũ đã có dự tính trước, mỉm cười.

Sóng mắt Dạ Quân Mạc xoay chuyển, lập tức đã hiểu Bạch Vũ muốn làm gì, có chút lo lắng, nói: "Nàng muốn ra tay với bọn họ? Thế lực Thượng Quan gia rất lớn, không thể liều mạng. Ngọc gia co đầu rụt cổ trong Sáng Thế Thần Điện, cũng không bắt được nhược điểm."

"Nhưng dù sao trong bọn họ cũng có người đi lại trên Ngũ Hành Đại Lục đúng không? Trừ phi tất cả bọn họ núp ở trong Thần Điện không ra, nếu không ra một người thì giết một người. Phái sát thủ ám sát, dieendaanleequuydoon – V.O, ai mà không biết chứ?"Phải biết rằng số lượng sát thủ của Ám Dạ Đế Quốc có thể nhiều hơn Sáng Thế Thần Điện.

Đời sau của Ám Dạ Đế Quốc vốn nổi tiếng là thích khách, gần như mỗi người đều có thể làm sát thủ, bọn họ giống như là sát thủ trời sinh trốn trong bóng tối, cho dù cấp bậc thấp hơn đối phương cũng có thể tìm đúng cơ hội, xử lý đối thủ.

Hơn nữa Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ có độc dược, muốn ám sát cũng không dễ.

Mà Sáng Thế Thần Điện luôn luôn tự cho mình là quang minh chính đại, Bạch Vũ chết đi mới bắt đầu bồi dưỡng sát thủ, số lượng ít hơn Ám Dạ Đế Quốc rất nhiều.

Hơn nữa bọn họ bồi dưỡng sát thủ gần như là đang bồi dưỡng binh khí hình người, sát thủ được bồi dưỡng ra chỉ biết giết người, thậm chí ngay cả tình cảm cũng không có, máu lạnh đáng sợ.

Người như vậy sẽ không ngụy trang, vừa xuất hiện, vẻ mặt đã viết ta là sát thủ, ban ngày ban mặt còn mặc y phục dạ hành (quần áo đi đêm), kẻ ngốc mới không biết mà đề phòng.

Nói là ám sát, không ra tay trong đêm khuya đã gọi là ám sát, trên thực tế vẫn là bọn họ đánh lén tương đối lợi hại một chút, vài trưởng lão bị giết chết lúc trước đều bị bọn họ đánh lén mà chết, về phần sau này, đã không còn trưởng lão nào từng phạm sai lầm như vậy nữa.

Dạ Quân Mạc nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Cứ làm như vậy."

Một trận ám sát chĩa mũi nhọn vào gia tộc Thượng Quan và Ngọc đã từ từ triển khai như vậy rồi.

Dạ Quân Mạc truyền lệnh, hễ là nhìn thấy người Ngọc gia, hoặc là người Thượng Quan gia ở trên Ngũ Hành Đại Lục, giết không tha.

Xác thật có không ít người của Ám Dạ Đế Quốc ẩn núp trên Ngũ Hành Đại Lục, đám đệ tử Đế Quốc hưng phấn bắt tay hành động, thị vệ Phượng Hoàng của Bạch Vũ cũng phái ra năm người, ra mệnh lệnh phải làm được chỉ trong năm ngày, các nơi trên Ngũ Hành Đại Lục bắt đầu truyền đến mấy chục chuyện ám sát. Mà một người của Đế Quốc cũng không hề bị thiệt hại.

Bọn họ tìm đúng mục tiêu, một kích không trúng, lập tức đi xa, rất nhanh đã có người lợi hại hơn đến giết chết mục tiêu.

Nếu như vô tình gặp mấy người tụ tập ở cùng nhau, vậy thì rất tốt. Mãnh thú của thị vệ Phượng Hoàng cũng không phải là thuần phục để chơi, mấy chục con mãnh thú cấp 7, cấp 8 đồng thời hành động, giẫm lên cũng giẫm chết bọn họ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net