Kết thù, Tòng Nguyệt Cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ cũng không phải không muốn cùng Dạ Quân Mạc ngồi chung một chiếc xe ngựa, chỉ là nàng tức giận trước đó Dạ Quân Mạc không nói với nàng một tiếng lại đột nhiên xuất hiện, quả thực là giống như cường đạo chặn đường cướp bóc.

Vì gấp rút lên đường, Bạch Vũ rất ít xuống xe ngựa, ban ngày ngưng kết linh lực, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bạn đêm dựa vào trên người Dạ Quân Mạc ngủ.

Vốn nàng còn tính phải dè dặt một chút, kết quả bởi vì xe ngựa quá nhỏ, sau khi đi vào băng nguyên, nhiệt độ không khí lại càng ngày càng lạnh, Dạ Quân Mạc như là một cái ấm lô tự nhiên, khiến cho Bạch Vũ không tự chủ được dán sát vào, cơ hồ là mỗi sáng sớm đều tỉnh lại từ trong lồng ngực hắn.

Vài ngày sau, rốt cục cũng tới được phần cuối của băng nguyên, chỗ của Vô Trần Cung. Gió tuyết lan tràn, sơn môn nguy nga, cùng với linh khí cường đại chưa tới gần cũng cảm giác được, đó là kết giới linh lực bao phủ cả tòa núi tuyết.

Bạch Vũ đứng ở trước cửa sơn môn, cảm nhận được một cái rùng mình lạnh thấu xương, quần áo có dày hơn nữa cũng không chống cự được, Bạch Vũ dùng linh khí bảo vệ thân mình, mới cảm thấy dễ chịu một chút.

"Đi lên đi." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.

Bạch Vũ sửng sốt, "Ngươi không vào cùng ta?"

Dạ Quân Mạc lạnh nhạt cười, "Muốn ta cùng nàng đi gặp đệ tử Vô Trần Cung?"

"Ách...... vậy thì không cần." Nàng không muốn dựa vào thân phận của Dạ Quân Mạc ở Vô Trần Cung cáo mượn oai hùm.

Dạ Quân Mạc không nói gì, lấy ra một cái khăn che mặt tơ lụa thêu hình lông chim cho nàng mang theo, bỏ lại một câu, "Chọn đỉnh Vô Danh."

Bạch Vũ đờ đẫn chớp mắt, nàng có thể chấp nhận mang khăn che mặt, khăn sa này nhẹ nhàng thoải mái, còn có thể tránh được phiền toái, mang theo thì mang theo. Nhưng đỉnh Vô Danh là cái quỷ gì?Nàng chưa kịp hỏi rõ ràng, Dạ Quân Mạc đã đi rồi. Nàng đành phải một mình giẫm lên tuyết đọng, đi vào sơn môn.

Kết giới linh lực hơi hơi dao động một chút, nhưng không có ngăn cản, để cho nàng đi vào. Nhưng nàng đi được không bao lâu liền phát hiện, nàng lạc đường, vòng vo vài vòng thế nhưng lại về tới chỗ sơn môn.

Kết giới này chẳng những ngăn cản người ngoài tiến vào, còn có tác dụng mê huyễn, nếu không phá giải được sẽ không có cách nào lên núi, cái này xem như là khảo nghiệm sao? Bạch Vũ cẩn thận hồi tưởng lại con đường mình đã đi qua, lại chọn một con đường khác.

Kết giới linh lực tương tự như vậy trong trí nhớ của nàng có rất nhiều, so với kết giới nơi này còn phức tạp hơn, cho nên phá giải cũng đơn giản. Thay đổi một con đường khác, sau đó quanh quẩn vài vòng Bạch Vũ đã ra giữa sường núi.

"Vậy mà có thể đi được đến nơi này, ngươi rất lợi hại. Không nghĩ tới người ta nhận được lại là ngươi." Một thanh niên nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, kiêu căng vòng tay.

Bạch Vũ vừa nhìn thấy, vậy mà là một người quen, là người nàng gặp lúc khiêu chiến Vô Trần bảng - Tả Vũ.

"Là ngươi, ngươi cũng tiến vào Vô Trần Cung?"

Thần sắc Tả Vũ ảm đạm xuống, bĩu môi, "Không, ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, ở trong này làm việc vặt, cũng làm chút việc chân chạy. Đi thôi, ta mang ngươi lên núi, kết giới nơi này nếu không có người dẫn đường, có vài người cả đời cũng không đến được Vô Trần Cung."

Có Tả Vũ dẫn đường, rất nhanh Bạch Vũ đã đến phía trước Chủ Điện Vô Trần Cung, phía trước điện là một quảng trường rộng lớn, có không ít đệ tử nội môn Vô Trần Cung tụ tập, ánh mắt thường lướt qua trên người Bạch Vũ, có tò mò, có khinh thường, còn có khiêu khích.

Ngoại trừ Bạch Vũ, tám đệ tử mới khác cũng đã đến đông đủ, Bạch Vũ liếc nhìn một cái liền thấy được Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên.

Đôi mắt Nhạc Kỳ Nhân sáng lên, vui sướng lao thẳng lại đây, ôm lấy cánh tay Bạch Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ăn phải mướp đắng, "Vũ tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi. Chúng ta cũng đã đợi hai giờ, cũng không có người nói cho chúng ta biết tiếp theo phải làm sao. Tỷ nói xem Vô Trần Cung là có ý gì đây?"

"Ra oai phủ đầu mà không hiểu sao? Chỉ là muốn chà xát, xoắn vặn nhuệ khí của chúng ta thôi." Viêm Hạo Thiên khinh thường liếc mắt nhìn bốn phía, "Ngươi xem ánh mắt của những người đó, luôn luôn chú ý chúng ta ở bên này, nhưng không có một ai đến đây trả lời."

"Đúng ha, lúc trước còn không có rõ ràng như vậy đâu. Vũ tỷ tỷ, hình như bọn họ đều nhìn tỷ, giống như cảm thấy đặc biệt hứng thú với tỷ."

"Đây là đương nhiên, Bạch Vũ là người được công nhận đứng nhất năm nay, mỗi đệ tử mới đứng nhất đều đặc biệt khiến người chú ý." Tả Vũ dĩ nhiên nói.

Bạch Vũ nhíu mày, nhìn về phía Tả Vũ, "Ta có thể hỏi người làm cho chúng ta đợi lâu như vậy là vị sư huynh hay sư tỷ nào không?"

Tả Vũ sửng sốt, ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Vì sao ngươi nghĩ là đệ tử, mà không phải là trưởng lão?"

"Trưởng lão để cho mấy người chúng ta chờ lâu như vậy để làm gì? Khảo nghiệm tính kiên nhẫn sao? Vậy cũng quá nhàm chán. Muốn ra oai phủ đầu với chúng ta chỉ có thể là đệ tử cùng lứa." Bạch Vũ thản nhiên nói.

Tả Vũ cũng không trả lời, không thể không nói Bạch Vũ nói rất chính xác, "Đây là lệ thường, đệ tử mới hàng năm đều được một vị thủ tịch (người cấp cao nhất) trong hàng ngũ đệ tử đến an bài, bọn họ là đồ đệ bốn vị trưởng lão tự mình giảng dạy, danh vọng ở Vô Trần Cung cực cao, ra oai phủ đầu với những người mới đến các ngươi cũng không tính là gì, nhưng thời gian chờ đợi năm nay hình như có chút lâu."

"Nhưng mà, ta chờ đến đói bụng." Nhạc Kỳ Nhân bĩu môi, ủy khuất nói.

"Đói bụng thì ăn chút gì trước đi." Bạch Vũ gạt đi tuyết đọng trên bậc thềm, lôi kéo Nhạc Kỳ Nhân ngồi xuống, lấy ra điểm tâm mang theo bên người. Khẩu vị của Nhạc Kỳ Nhân nhất thời nở hoa, không quan tâm ăn cùng Bạch Vũ.

Tả Vũ và Viêm Hạo Thiên nhìn hai người, khóe miệng co rút. Không coi ai ra gì bắt đầu ăn này nọ như vậy, quả thật là không để vị đại đệ tử chưa xuất hiện kia vào mắt.Đệ tử chung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm, có mấy người khuôn mặt âm trầm biến mất trên quảng trường, dường như là đi bẩm báo.

Nhạc Kỳ Nhân và Bạch Vũ còn chưa ăn xong một bao điểm tâm, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều được một đám người vây quanh đi tới. Ca ca Tả Vũ - Tả Viêm cũng đi theo bên cạnh nàng ta, thần sắc lạnh nhạt cúi đầu.

Thiếu nữ có một đầu tóc bạc, khiến cho người ta có cảm giác băng thanh ngọc khiết mà cao quý, ánh mắt tự cao tự đại lộ ra khí chất ngạo mạn, giống như đã quen được nhiều người vây quanh, đối với những người vây quanh nàng ta ngay cả nhìn cũng lười liếc nhìn một cái.

Nàng ta đi đến bên cạnh Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân, cao cao tại thượng nhìn xuống hai người, lạnh lùng mở miệng: "Ai cho phép các ngươi ăn uống ở trong này?"

Bạch Vũ ngẩng đầu, bộ dạng ra vẻ vô tội, "Ở quảng trường không được ăn cái gì sao? Ai quy định?"

Thiếu nữ biến sắc, lạnh nhạt nói: "Ta quy định!"

Lông mày Bạch Vũ khẽ nhếch, "Thật là lợi hại, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không giống trưởng lão, vậy mà có thể lập ra quy tắc Vô Trần Cung, không biết tôn tính đại danh của ngươi là gì?"

Thiếu nữ nhất thời nói không ra lời, sắc mặt trở nên rất khó coi, nàng ta chỉ vừa thuận miệng nói ra, nàng ta chỉ là một đệ tử, làm sao có thể có danh vọng và tư cách để lập ra quy tắc Vô Trần Cung, nếu để cho các trưởng lão nghe được lại tưởng là thật, tuyệt đối sẽ phạt nàng ta.

"Láo xược! Vị này chính là thủ tịch đại đệ tử của Bách Lý trưởng lão, Đại sư tỷ Tòng Nguyệt Cầm. Ngươi chỉ là một đệ tử mới tới, dám vô lễ với tỷ ấy?" Một thanh niên khuôn mặt chữ điền lập tức tiến lên một bước, lớn tiếng trách cứ, vừa nhìn thấy chính là người ủng hộ trung thành của sư tỷ Nguyệt Cầm.

Một chút phản ứng sợ hãi Bạch Vũ cũng không có, chậm rãi thu hồi điểm tâm, lôi kéo Nhạc Kỳ Nhân đứng lên, "Thì ra là Đại sư tỷ, tới an bài chỗ ở cho chúng ta sao?"

Nghe được cái tên Bách Lý trưởng lão này, không hiểu sao Bạch Vũ lại liên tưởng đến Bách Lý Vân Diễm và Bách Lý Uy, có loại cảm giác rất không thích.

Tòng Nguyệt Cầm áp chế lửa giận, vuốt ve móng tay nhuộm màu rực rỡ tươi đẹp của mình, không chút để ý liếc Bạch Vũ một cái: "Quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, ngươi chính là người năm nay giành được vị trí thứ nhất - Bạch Vũ?"

"Đúng" Bạch Vũ không che dấu chút nào: "Tòng sư tỷ có gì chỉ giáo?"

"Nghe nói, ngươi rất đẹp? Xinh đẹp đến mức muốn mang khăn che mặt sao? Gỡ xuống! Ta muốn nhìn xem bộ dạng của ngươi." Tòng Nguyệt Cầm đến gần Bạch Vũ, không vui ra lệnh.

"Ta mang hay không mang khăn che mặt, hình như Tòng sư tỷ không cần xen vào?" Mâu quang Bạch Vũ trầm xuống, lạnh lùng nói.

"Ngươi dám chống đối ta, thật to gan!" Tòng Nguyệt Cầm giận tím mặt, dương cánh tay đánh về mặt Bạch Vũ.

Bạch Vũ một phát bắt được tay của nàng ta khiến nàng ta không thể lui. Trên mặt Tòng Nguyệt Cầm hiện lên sát ý lãnh liêt, một đạo kiếm khí hung ác vô hình bổ ra, như tia chớp bay về phía ngực Bạch Vũ.

Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, khoảng cách gần trong gang tấc, không có cách nào tránh né, một đạo lưu hỏa mang theo lực hủy diệt cực nóng vọt ra trên người nàng, lao thẳng tới Tòng Nguyệt Cầm, liều mạng cùng nàng ta.

Hai đại linh thuật kịch liệt va chạm tóe lửa, hỏa diễm vọt ra nháy mắt che mất tầm nhìn của mọi người, lực lượng cường đại khuếch tán ra ngoài, tạo thành bông tuyết đầy trời.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Bạch Vũ mới tới cũng dám đánh trực diện với lực lượng của Tòng Nguyệt Cầm, cũng quá không biết tự lượng sức mình?

Tòng Nguyệt Cầm đã là Triệu hoán sư trung giai, đã có thể trở thành bá chủ một phương ở Vân Vũ Thần Châu, Bạch Vũ ở trên Triệu hoán Đại Hội có vẻ như chỉ là Triệu hoán sĩ đỉnh giai, làm sao có thể chống cự được lực lượng của Tòng Nguyệt Cầm.

"Vũ tỷ tỷ!" Nhạc Kỳ Nhân lo lắng muốn vọt vào, Viêm Hạo Thiên giữ chặt nàng lại, "Nàng ấy sẽ không sao."Hỏa diễm dần dần tan đi, hai người đứng ở đối diện. Bạch Vũ thụt lui vài chục bước, một vị tanh ngọt nảy lên yết hầu, bị nàng cứng rắn đè ép xuống. Tòng Nguyệt Cầm một chút cũng không động, ngạo nghễ đứng tại chỗ, giấu cánh tay bị bỏng dưới tay áo.

Mọi người kinh ngạc, xem ra Bạch Vũ không bị tổn hại gì, là Tòng Nguyệt Cầm thủ hạ lưu tình?

Tòng Nguyệt Cầm cũng không lưu tình, nàng ta dùng mười phần lực lượng, nhưng dường như lại không thương tổn được Bạch Vũ, không khỏi nổi giận trong bụng: "Ngươi là Triệu hoán sư sơ giai, khó trách dám khiêu khích ta.

"Chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi." Bạch Vũ lạnh nhạt nói.

"Hừ!" Ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm sắc bén, giống như dao găm hung hăng róc thịt Bạch Vũ, "Mới nhập môn mà không biết tôn ti, bất kính sư tỷ, còn không dập đầu bồi tội với ta."

Bạch Vũ khinh thường cười lạnh, "Hôm nay mới là ngày đầu tiên ta đến Vô Trần Cung, quy củ cái gì cũng không hiểu, Tòng sư tỷ không biết tại sao lại bắt ta bồi tội, chẳng lẽ coi ta là người mới tới, dễ khi dễ?"

"Vũ tỷ tỷ nói rất đúng, rõ ràng chính là ngươi ra tay trước, là ngươi khi dễ chúng ta, dựa vào cái gì còn bắt Vũ tỷ tỷ bồi tội?" Nhạc Kỳ Nhân đi qua, đúng lý hợp tình đứng bên cạnh Bạch Vũ.

Viêm Hạo Thiên cũng dẫn theo vài đệ tử mới khác đi tới phía sau Bạch Vũ, khinh thường bĩu môi, "Ngươi để cho mấy người chúng ta đợi không công nửa ngày, không nói một cái công đạo, còn vừa đến liền tìm lỗi trước tiên, không phải thủ tịch đệ tử Vô Trần Cung đều là đức hạnh như ngươi đó chứ? Chúng ta là đệ tử mới, nhưng không phải là dễ khi dễ."

"Các ngươi láo xược! Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn các ngươi thật tốt!" Tòng Nguyệt Cầm giận không kiềm được. Nàng ta đúng là cố ý tìm lỗi, sư phụ của nàng ta - Bách Lý trưởng lão chỉ thị rất rõ ràng, nàng ta phải đối phó với Bạch Vũ, nàng ta chỉ đến làm khó dễ một chút mà thôi.

Cũng không nghĩ đến Bạch Vũ so với nàng ta tưởng tượng còn lợi hại hơn, chẳng những đỡ được công kích còn liên hợp với đệ tử mới tới cùng nhau khiêu khích nàng ta.

Phải biết rằng đệ tử nào của Vô Trần Cung mà cũng phải cung kính với nàng ta, nam đệ tử nào mà không thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng ta, còn chưa từng có ai dám vô lễ với nàng ta như thế.

"Sử tỷ bớt giận, nhiệm vụ của ngươi hôm nay là phụ trách bố trí ổn thỏa cho đệ tử mới tới, xin mời không nên lầm chính sự." Tả Viêm đột nhiên chắn trước mặt Tòng Nguyệt Cầm, cung kính khuyên bảo.

"Câm miệng!" Tòng Nguyệt Cầm đang nổi nóng, vung một cái tát vào mặt Tả Viêm, "Ngươi là một đệ tử ngoại môn, chỉ là một hạ nhân thấp hèn, còn dám quản chuyện của ta?"

Sắc mặt đám người Bạch Vũ đều thay đổi, Tả Viêm không làm sai chuyện gì, đánh người ta một cái tát ở nơi đông người, cũng quá quá đáng.

Tả Vũ cực kỳ hoảng sợ, lập tức tiến lên, "Ca ca!"

Tả Viêm dùng ánh mắt ngăn hắn lại, quay đầu vẫn cung kính như cũ nói với Tòng Nguyệt Cầm: "Xin sư tỷ bình tĩnh một chút."

Tòng Nguyệt Cầm đánh ra một cái tát, cơn tức trong lòng cũng tiêu không ít, tỉnh táo lại cũng biết không nên làm việc quá mức. Sư phụ chọn nàng ta tới tiếp đãi đệ tử mới, nàng ta lại đắc tội tất cả mọi người, truyền đi cũng không tốt.

Nhưng nàng ta cũng không có hứng thú cho đệ tử mới tới sắc mặt tốt. Nàng ta là người Bắc La, trong hàng ngũ đệ tử lần này ngay cả một người Bắc La cũng không có, duy nhất chỉ có một mình Bắc Thần Phong nghe nói là đã bị Bạch Vũ giết chết, ngay cả Vương thành Bắc La Quận Quốc cũng bị Bạch Vũ tiêu diệt.

Nhớ tới mối hận diệt quốc, lửa giận trong lòng Tòng Nguyệt Cầm liền bốc từ dưới lên, tức giận đến mức gần như muốn hộc máu.

"Ngươi đã muốn quản như vậy, chuyện an bài cho bọn họ liền giao cho ngươi xử lý." Tòng Nguyệt Cầm cắn răng ném chuyện này cho Tả Viêm, quay sang, âm trầm nhìn Bạch Vũ, ánh mắt sắc bén tràn ngập uy hiếp.

"Bạch Vũ, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi trôi qua tốt đẹp! Nếu ai dám qua lại thân thiết với ngươi, chính là đối địch với ta! Một người ta cũng sẽ không buông tha!" Nàng ta xoay người rời khỏi quảng trường, vài nam tử vây quanh sau lưng nàng ta lập tức rời đi theo, lúc gần đi còn hung tợn trừng mắt liếc Bạch Vũ.Những đệ tử khác trên quảng trường giống như sợ đụng tới vật bẩn thối lui thật xa, không có chút nào muốn tiếp xúc với Bạch Vũ. Tiếng Tòng Nguyệt Cầm nói câu kia lúc gần đi cũng không nhỏ, bọn họ cũng không tính vì một người mới tới là Bạch Vũ mà đối địch với Tòng Nguyệt Cầm.

Ngay cả mấy đệ tử trong đám đệ tử mới cũng không tự chủ được tạo ra một khoảng cách với Bạch Vũ, vừa tới đã đắc tội một thủ tịch đệ tử, còn tiếp tục sống trong Vô Trần Cung hỗn loạn như thế nào? Bọn họ không thích Tòng Nguyệt Cầm bá đạo, nhưng không muốn dính vào Bạch Vũ dẫn đến phiền toái.

Chỉ có Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra đứng ở bên cạnh nàng.

Bạch Vũ nhìn Viêm Hạo Thiên, "Sao ngươi lại không tránh xa một chút?"

Viêm Hạo Thiên không chút để ý híp mắt, "Bản thái tử muốn qua lại với ai thì sẽ qua lại với người đó, ngươi nhìn thuận mắt hơn so với Tòng Nguyệt Cầm kia. Ngươi rốt cuộc là đắc tội nàng ta ở chỗ nào? Rõ ràng chính là nàng ta tới tìm ngươi gây phiền toái."

"Ai biết?" Bạch Vũ buồn bực trừng mắt, nàng cũng cảm thấy phản ứng của Tòng Nguyệt Cầm có chút thái quá, mới nói có hai ba câu liền phát hỏa lớn như vậy.

"Tòng Nguyệt Cầm là người Bắc La, hơn nữa còn là đệ tử thủ lĩnh của Bắc La. Ngươi phá hủy Bắc La Quận Quốc, bây giờ tất cả đệ tử Bắc La đều đang tìm lối thoát, gia nhập phe cánh của những quốc gia khác, không ai quyết tâm một lòng ủng hộ một quốc gia bị diệt, địa vị của nàng ta xuống dốc không phanh, ngươi nói ngươi có đắc tội nàng ta hay không?" Tả Viêm lạnh nhạt giải thích.

Khóe miệng Bạch Vũ co rút, "Nói như vậy chẳng phải là ta đã đắc tội tất cả đệ tử Vô Trần Cung đến từ Bắc La?"

"Vậy ngươi cho là gì. Hôm nay, những người đi theo bên cạnh Tòng Nguyệt Cầm đều là người Bắc La, tên mặt chữ điền Không Đồng Dục kia là nhi tử của Không Đồng thừa tướng Bắc La, cha hắn chết ở hoàng cung Bắc La, ánh mắt hắn nhìn ngươi hận không thể đại tá bát đồng (chém thành tám mảnh) ngươi." Tả Vũ tức giận nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net