Lệnh Hồ Hùng ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Tôn Ưởng kỳ lạ nhìn Bạch Vũ: "Vực chủ không tính quan tâm sao?"

"Kỳ Hải và Phục Mãn cũng không nói chuyện này cho ta biết, nhất định là bọn họ có thể giải quyết, chúng ta cũng không cần đi làm loạn thêm." Bạch Vũ vô cùng thoải mái khoát khoát tay: "Không bằng dùng thời gian của các ngươi tu luyện cho tốt đi. Các ngươi là người Trưởng lão cố ý chọn lựa ra đưa tới cho ta, cũng đừng khiến cho ta mất thể diện!"

"Vâng!" Sống ở nơi này với Bạch Vũ chưa tới mười ngày, tài nguyên bọn họ đạt được so với ba tháng trước kia của bọn họ nhiều hơn rất nhiều!

Thời gian chung đụng cùng với Bạch Vũ càng nhiều, thì càng phát hiện bọn họ không thể so sánh được với tầm mắt và kiến thức của Bạch Vũ, thỉnh thoảng mấy câu chỉ điểm là có thể khiến cho bọn họ có được lợi ích không nhỏ, lúc nghỉ ngơi còn có thể luyện tập cùng với Tử Như, danh tiếng thiên tài của Tử Như cũng không phải là khoác lác.

Dĩ nhiên có điều kiện tốt như vậy thì phải nắm lấy cơ hội, vội vàng tu luyện, bây giờ bọn họ đã có chút không nỡ rời khỏi nơi này của Bạch Vũ.

Bạch Vũ tự nhiên dẫn dắt đám người Tử Như luyện, không bước chân ra khỏi nhà, khiến cho người ta gần như đều quên hết bọn họ.

Nhưng hai vị Trưởng lão cũng không quên trong phủ còn có một vị Vực Chủ mới, mặc dù tuổi của vị Vực Chủ này có chút nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là Vực Chủ được Thánh Quân phong.

"Chúng ta cũng nên báo cáo chuyện này cho Vực Chủ, người ngã bệnh càng ngày càng nhiều, hiển nhiên điều này không phải là chuyện bình thường." Phục Mãn cau mày, ưu sầu vuốt râu.

Khuôn mặt của Kỳ Hải vẫn là khinh thường: "Nào có nghiêm trọng như ngươi nói chứ? Chỉ là chừng mười đệ tử bị lây phong hàn thôi. Nói với Bạch Vũ thì thế nào? Trông cậy vào nàng ta đến chữa trị cho các đệ tử sao?"

"Thế này còn không nghiêm trọng? Từ năm ngày trước đã bắt đầu có đệ tử ngã bệnh, tới hôm nay mỗi ngày người ngã bệnh càng gia tăng, mặc dù gia tăng không nhiều lắm, nhưng nhất định đây không phải là bệnh phong hàn bình thường!"

"Không phải ta đã cách ly người bệnh rồi sao? Y Sư ở Vực Thanh Linh cũng không phải là ăn cơm trắng, ta tin sẽ tìm ra được nguyên nhân rất nhanh thôi. Chuyện này để ta xử lý là được rồi, còn chưa cần phải làm phiền đến Vực Chủ." Kỳ Hải vòng tay lại, hai chữ Vực Chủ trong lời nói cắn rất chặt, tràn đầy châm chọc.Phục Mãn thở dài, chỉ đành phải thôi.

Cách ly người bệnh, các vị Y Sư lại cùng nhau thương lượng tìm ra phương thuốc, đệ tử mắc bệnh đã bắt đầu có chuyển biến tốt, số người mắc bệnh cũng không gia tăng thêm nữa.

Vậy mà không tới hai ngày, số người ngã bệnh đột nhiên tăng lên mười mấy, bệnh tình của những người ban đầu có chuyển biến tốt lại nặng thêm, thậm chí có người bắt đầu hôn mê.

Lòng người ở Vực Thanh Linh không yên, thỉnh thoảng Bạch Vũ ở trong Phủ Vực Chủ yên tĩnh cũng nghe được mấy tin tức này, nhưng Kỳ Hải vẫn không báo cáo chuyện này cho Bạch Vũ.

Tử Như và Công Tôn Ưởng đi điều tra sự việc, bẩm báo cho Bạch Vũ: "Vực Chủ, hình như bọn họ không phải bị phong hàn. Càng giống như là ôn dịch nào đó."

"Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có linh khí hộ thể, ôn dịch gì cũng không lây nhiễm được đến các ngươi. Chẳng qua bọn họ chỉ bị trúng độc mà thôi." Bạch Vũ bình thản giống như hôm nay đã ăn uống no nê.

Hai người ngạc nhiên: "Trúng độc? Độc gì? Từ đâu tới?"

"Chuyện này phải nhờ các ngươi đi thăm dò." Bạch Vũ vuốt Tiểu Bạch, nói thầm một mình: "Hiệu quả của loại độc không phải rất tốt, chúng ta đã phát hiện lâu như vậy, một người cũng chưa chết. Nếu là ta, sẽ không hạ loại độc dược kém cỏi như vậy."

Mọi người: "..."

Bạch Vũ lấy ra một chai giải độc hoàn (loại thuốc viên) giao cho Tử Như: "Mỗi người các ngươi một viên, đề phòng trúng độc, đi tra rõ nguồn gốc độc dược rồi lại tới tìm ta. Mấy ngày nay ta muốn bế quan."

"Bây giờ đi bế quan?" Tử Như vô cùng yên lặng đối với việc lựa chọn lúc bế quan của Bạch Vũ, lòng người ở Vực Thanh Linh đã bàng hoàng, Bạch Vũ lại yên tâm, thoải mái đi bế quan. Vực Chủ không chịu trách nhiệm như vậy, hai vị Trưởng lão biết được có thể xỉu vì tức giận hay không?

Sự thật chứng minh, hai vị Trưởng lão hoàn toàn không nghĩ đi quan tâm đến chuyện bế quan của Bạch Vũ, bọn họ đang bề bộn để ý đến chuyện đệ tử ngã bệnh ở khắp nơi.

Bây giờ, mỗi ngày đều có rất nhiều đệ tử ngã xuống, mặc dù có Y Sư tận lực trị liệu, không xảy ra án mạng, nhưng lực chiến đấu của Vực Thanh Linh đã bị giảm xuống trên diện rộng.

Đến lúc này, hai vị Trưởng lão có ngốc đi nữa thì cũng hiểu được không phải các đệ tử ngã bệnh mà là bị trúng độc, lập tức phái người tra tìm nguồn gốc chất độc, đồng thời kêu gọi bảy Thành chủ cùng nhau phòng ngự tập kích của Vực Thanh Phong.

Về phần Bạch Vũ, nàng chỉ là một Triệu Hoán Sư, cứ đợi ở Phủ Vực Chủ, đừng gây thêm phiền phức gì là được.

Bạch Vũ cũng không cố ý muốn chọn lúc sắp đại chiến này để bế quan, chẳng qua là nàng muốn đột phá. Hôm nay, linh lực nàng ngưng tụ đã gần tới cực hạn của linh mạch, linh mạch đã đến mép đột phá.

Chuyện đột phá không phải có người nghĩ muốn đột phá thì có thể đột phá được, giống như đến lúc cần phải đột phá, cũng không kiềm lại được.

Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch ra khỏi Phủ Vực Chủ, tìm một ngôi nhà lá bỏ hoang ở trên một ngọn núi ngoài thành, để cho Tiểu Bạch và Tiểu Thanh hộ pháp, uống hết hai bình Phương Tình, sau đó bắt đầu đột phá.

Linh tửu phát ra phần lớn linh khí, Bạch Vũ bắt đầu khởi động bên trong linh mạch, ánh sáng ngũ sắc quanh quẩn ở trong linh mạch của Bạch Vũ, bắt đầu từ từ tăng trưởng.

Linh mạch lớn lên với xu thế chậm chạp, linh khí lại tiêu hao rất nhanh, Bạch Vũ bất đắc dĩ lại uống thêm một bình Phương Tình. Không bao lâu, linh khí đã tiêu hao hết, nàng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục uống linh tửu Phương Tình, cung cấp phần lớn linh khí để đột phá linh mạch.

Trước trước sau sau, tổng cộng Bạch Vũ đã uống hết sáu bình Phương Tình, rốt cục linh mạch mới đột phá, một đạo ánh sáng êm dịu màu xanh đậm từ trên người Bạch Vũ phóng lên cao, giống như một dòng chảy, phá vỡ bầu trời.

Thực vật khô héo chung quanh nhà lá cũ rách cũng sống lại trong nháy mắt, ngay cả cỏ tranh khô héo cũng khôi phục màu sắc tươi sáng sức sống trước kia, hiện ra chồi non xanh biếc.

Bạch Vũ lại mơ mơ màng màng ợ một hơi rượu, thân thể nghiêng qua một bên, nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.Phương Tình là rượu trái cây, bình thường lúc tu luyện uống một bình thì không sao, nhưng một hơi uống hết sáu bình, Bạch Vũ trực tiếp uống đến gục xuống.

Tiểu Bạch liếc nhìn Tiểu Thanh, dùng móng vuốt lông xù vỗ vỗ mặt Bạch Vũ, cọ cọ ngực Bạch Vũ, không ngừng đi vòng quanh nàng.

Đợi đến Bạch Vũ lúc tỉnh lại, hai con tiểu tử cũng nằm ở trên người nàng, đang trừng đôi mắt to ngập nước lên nhìn nàng, một bộ vẻ mặt đáng thương tại sao chủ nhân còn chưa tỉnh.

Nhất thời, Bạch Vũ vui vẻ, bò người lên, sờ sờ Tiểu Thanh, ôm lấy Tiểu Bạch, vừa nghiêng đầu lại phát hiện ra một con mèo đang đứng ở trên cửa sổ.

Bộ lông toàn thân đen nhánh không có một chút màu hỗn tạp, giống như bóng đêm sâu xa. Một đôi mắt màu vàng kim giống như một loại bảo thạch trong suốt như nước, có vẻ lạnh lẽo như băng, làm cho người ta không rét mà run.

Mèo thấy Bạch Vũ tỉnh, thân thể nhỏ bé, mềm mại nhẹ nhàng nhảy xuống, bước từng bước đi tới bên cạnh Bạch Vũ.

Mặt Tiểu Bạch không vui nhìn Hắc Miêu chằm chằm, nhưng không đuổi nó đi.

Bạch Vũ sờ sờ Tiểu Hắc Miêu, cuối cùng đầu óc còn mơ hồ cũng hồi phục tinh thần lại, nàng đột phá trở thành Triệu Hoán Đại Sư. Con Trảm Nguyệt Hắc Miêu này là con Triệu Hoán Thú nàng triệu hoán vào lúc nàng đang say rượu!

Bạch Vũ để Tiểu Bạch xuống, cười híp mắt ôm lấy Tiểu Hắc Miêu: "Ngươi thật là nhỏ, tiểu tử đáng yêu như vậy, ta gọi ngươi là Tiểu Hắc có được không?"

"Meo meo ——" Tiểu Hắc meo meo dùng cái đuôi đập ba cái lên tay Bạch Vũ, nhảy ra từ trong ngực của nàng, lạnh nhạt kêu một tiếng.

"Không cho ta gọi ngươi là Tiểu Hắc?" Bạch Vũ vuốt mu bàn tay bị đánh, một đầu hắc tuyến, ta bị một con mèo ghét bỏ sao?

Nghe nói số lượng Trảm Nguyệt Hắc Miêu rất ít ỏi, là Triệu Hoán Thú hệ Mộc đặc biệt, không phải cứ triệu hoán ra được là có thể trở thành chủ nhân của bọn chúng. Nếu như bọn chúng không muốn, bọn chúng thà tình nguyện tự hủy đi linh hồn cũng sẽ không ở lại.

"Được rồi, Trảm Nguyệt. Ngươi cảm thấy nếu ta đã có thể Triệu Hoán được ngươi, còn không xứng làm chủ nhân của ngươi sao?" Bạch Vũ bắt Tiểu Hắc Miêu lại, chọt chọt vào cái mũi nhỏ của nó.

Râu mép Trảm Nguyệt run rẩy, đôi mắt to màu vàng kim cuộn tròn xoay chuyển mấy vòng, dường như đang suy nghĩ có đáng giá không, sau đó, một giây kế tiếp đôi mắt lạnh như băng của nó liền liếc nhìn chiếc nhẫn Bách Vũ trên tay Bạch Vũ, bóng dáng chợt lóe lên liền nhảy vào trong nhẫn, trực tiếp tìm kiếm thức ăn trưởng thành Bạch Vũ đã làm xong để ăn.

Tay Bạch Vũ cứng lại tại chỗ. Được rồi, con mèo này đã suy nghĩ rõ ràng rồi, quyết định ăn thức ăn của nàng trước rồi mới nói tiếp, nàng lại gọi tới một con cật hóa rồi!

Thức ăn trưởng thành hệ Mộc trong nhẫn của nàng là do nàng tỉ mỉ làm ra, linh khí hệ Mộc ở trên Đại Lục Thanh Mộc dồi dào, Bạch Vũ đã đoán được lúc nàng đột phá Triệu Hoán Đại Sư có tỷ lệ tám phần là sẽ gọi ra một con Triệu Hoán Thú hệ Mộc, cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Chỉ ba phần, cũng đủ để cho một con Triệu Hoán Thú hệ Mộc từ cấp 1 lên tới cấp 3, tiết kiệm được Mộc Linh Quả.

Bạch Vũ lại cho rót vào thêm 15 giọt linh lực cho Trảm Nguyệt, để cho nó thăng cấp ở trong nhẫn, dẫn Tiểu Bạch và Tiểu Thanh quay về.

Lúc Bạch Vũ trở lại Phủ Vực Chủ, trong phủ đã tương đối hỗn loạn.

Duy chỉ có thư phòng của nàng là coi như yên tĩnh, nhóm người Tử Như và Công Tôn Ưởng đợi ở thư phòng, vừa thấy Bạch Vũ trở lại, cuống quít nghênh đón: "Vực chủ, Vực Thanh Phong đã tấn công vào rồi, dường như cả Vực Thanh Phong đều dốc toàn bộ lực lượng, Lệnh Hồ Hùng tự mình ra tay!"

Bạch Vũ nhếch mày: "Lệnh Hồ Hùng chính là Triệu Hoán Linh Chủ, ông ta tự mình ra tay, ông ta muốn thăng cấp chiến tranh ở Đại Lục Thanh Mộc lên sao?"Tử Như không tim không phổi ném ra một câu: "Có thể là bị mối thù giết con xông lên làm đầu óc bị hồ đồ."

Công Tôn Ưởng khinh thường: "Quan trọng hơn là, bây giờ Vực Thanh Linh không có một Linh Chủ, hơn một nửa đệ tử lại trúng độc ngủ mê man, Lệnh Hồ Hùng ra ray đúng là không có một chút sơ hở!"

"Không có một chút sơ hở sao? Không chắc chắn." Lông mày Bạch Vũ nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp, long lanh như nước nháy một cái: "Không phải hai vị Trưởng lão Kỳ Hải và Phục Mãn đã dẫn người đi ngăn chặn Lệnh Hồ Hùng lại rồi sao? Tình huống thế nào rồi?"

"Không được tốt lắm. Hai vị Trưởng lão cũng chỉ là Linh Sư, có thể miễn cưỡng chống lại Lệnh Hồ Hùng đã là không tệ. Vực Chủ, người định làm như thế nào?" Công Tôn Ưởng nhìn chằm chằm Bạch Vũ, trong ánh mắt có một chút mong đợi.

Lúc Tô Lăng Dung làm Vực Chủ đã không chút do dự dẫn dắt bọn họ ra trận giết địch. Tô Lăng Dung là Linh Chủ, không đánh liều ra tay, nhưng bọn họ còn nhớ rõ ràng cho dù bị vây vào thế yếu thì khí thế của Tô Lăng Dung cũng không hề sợ hãi một chút nào.

Lòng tin cho dù Tô Lăng Dung bỏ mình cũng muốn giữ được Vực Thanh Linh đã khắc sâu ở trong lòng của bọn họ, bọn họ hi vọng Bạch Vũ cũng là một vị Vực Chủ không hề có một chút sợ hãi nào như vậy.

Có thể là ánh mắt của Công Tôn Ưởng thẳng thắn, Bạch Vũ nhìn thấy được hắn đang nghĩ gì: "Nhất định phải giữ được Vực Thanh Linh, nhưng đầu tiên phải giữ được tính mạng. Nếu mạng cũng bị mất thì lấy gì để bảo vệ địa bàn? Đừng nói với ta là vì bảo vệ Vực Thanh Linh mà các ngươi đã chết một đống người."

Nhóm người Công Tôn Ưởng sửng sốt, sắc mặt cũng càng không có vẻ khá hơn. Lúc Tô Lăng Dung làm Vực Chủ, quả thực đệ tử của Vực Thanh Linh chết rất nhiều, ngược lại những Thành chủ đứng đầu sẵn sàng góp sức cho Tô Lăng Dung lại được bảo vệ rất tốt.

"Ta không nói các ngươi rất sợ chết, chẳng qua là các ngươi đừng nên đi chịu chết. Biết rõ là chết còn xông lên, ngoại trừ vứt bỏ một mạng thì cái gì cũng không chiếm được, đây tuyệt đối là cái chết ngu ngốc." Bạch Vũ không nhìn sắc mặt của bọn họ, ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn về phía Tử Như: "Ta để ngươi đi điều tra nguồn gốc chất độc, tra được chưa?"

Tử Như, rất bất đắc dĩ bẩm báo: "Độc là do gian tế của Vực Thanh Phong phái tới hạ ở trong nguồn nước. Vẫn còn chưa nghiên cứu chế tạo ra được giải dược, tạm thời độc trong nguồn nước không có cách nào để giải trừ hoàn toàn, bây giờ nước ở Vực Thanh Linh đều phải vớt ra ngoài để choY Sư tinh lọc trước mới có thể uống."

Bạch Vũ dẫn Tử Như và Công Tôn Ưởng đến đầu nguồn nguồn nước của Vực Thanh Linh, xuyên qua trung tâm dòng sông, ngoại trừ bên trong Phủ Vực Chủ là uống nước Linh thủy, các đệ tử ở Vực Thanh Linh đều uống nguồn nước từ con sông này.

Bạch Vũ nếm thử nước sông trong suốt một chút: "Quả nhiên là Ngũ Nguyệt Tán."

"Ngũ Nguyệt Tán là cái gì?" Công Tôn Ưởng tò mò hỏi.

"Chính là uống vào thì năm ngày sau sẽ ngủ suốt năm tháng, sau đó liền đi đời nhà ma." Bạch Vũ lựa ra một ít Tẩy Độc Thảo 800 năm cộng thêm một chai máu tươi của mình từ nhẫn Bách Vũ ra mài nhỏ, một phần đổ vào đầu nguồn, một phần giao cho Công Tôn Ưởng.

"Hòa tan những thứ này vào trong rượu, đút cho đệ tử bị trúng độc, chờ bọn họ tỉnh, lập tức đến chiến trường tập hợp."

Ánh mắt Công Tôn Ưởng sáng lên, không nghi ngờ chút nào, lập tức rời đi.

Bạch Vũ dẫn theo Tử Như chạy tới chiến trường, hai vị Trưởng lão liên tiếp tháo chạy, miễn cưỡng chống đỡ lại công kích tàn bạo của Lệnh Hồ Hùng.

Nhưng người của Vực Thanh Linh quá ít, mấy trăm tên đệ tử Vực Thanh Phong dẫn theo Triệu Hoán Thú giống như thú triều mãnh liệt đánh úp, đã sắp đánh tới trung tâm Vực Thanh Linh, công chiếm Phủ Vực Chủ.

"Cứ tiếp tục như vậy, sẽ phải thua rất nhanh." Tử Như rất nôn nóng, không ngừng nhìn về nơi xa xem Công Tôn Ưởng đã tới chưa.

"Không cần phải gấp, hắn chạy qua chạy lại cũng cần có thời gian." Bạch Vũ an ủi rất không có thành ý, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lệnh Hồ Hùng.

Tử Như yên lặng nhìn Bạch Vũ không có một chút nôn nóng: "Vực Chủ, người thật sự có lòng tin đối với giải dược của mình như vậy sao?"

"Dĩ nhiên, trừ phi Tẩy Độc Thảo mà Phục Mãn đưa cho ta là thuốc giả."Dĩ nhiên, dược liệu Trưởng lão Phục Mãn đưa không thể nào là thuốc giả, nhưng Tử Như vẫn có chút lo lắng, cũng không phải các Y Sư chưa từng dùng qua Tẩy Độc Thảo, nhưng vẫn không thể nào giải độc.

Đúng lúc này, Công Tôn Ưởng dẫn theo một nhóm đông đệ tử tới, xa xa nhìn lại, một mảnh đông nghịt, nhân số tuyệt đối không hề ít hơn so với người của Vực Thanh Phong.

Rốt cuộc, Tử Như cũng thở phào nhẹ nhỏm, mặt mày hớn hở: "Vực Chủ, quả nhiên lợi hại, Công Tôn Ưởng tới rồi."

"Ừ, tới là tốt rồi, có thể để cho bọn họ rút lui rồi." Bạch Vũ tiến lên từng bước, không chút do dự ra lệnh, để cho tất cả đệ tử của Vực Thanh Linh ở trên chiến trường rút lui.

Tử Như trợn mắt há hốc mồm. Viện quân đến còn phải rút lui sao? Vực Chủ, người có biết mệnh lệnh của người rất kỳ lạ, người tùy hứng như vậy, Thánh Quân có biết không?

Các đệ tử đang chiến đấu gian khổ có không ít người đã bị thương nặng, nghe được lệnh lập tức rút lui.

Bảy vị Thành chủ đều hai mặt nhìn nhau, không hiểu nhìn về phía hai vị Trưởng lão. Đúng lúc hai vị Trưởng lão xui xẻo bị Lệnh Hồ Hùng đạp một cước bay ra ngoài, Phục Mãn nghe Bạch Vũ ra lệnh, có chút phức tạp không biết nên làm cái gì bây giờ.

Kỳ Hải cũng hộc máu, tức giận mở miệng mắng to: "Ta đã biết nàng ta chỉ là một tiểu nhi (đứa trẻ) lông vàng chưa dứt sữa, hèn yếu sợ chiến! Người như nàng ta cũng xứng làm Vực Chủ của Vực Thanh Linh chúng ta sao? Ta sẽ không nghe theo mệnh lệnh của nàng ta!"

"Ta là Vực Chủ của các ngươi! Ta không nói đùa với các ngươi. Rút lui! Đây là mệnh lệnh!" Giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng của Bạch Vũ truyền đến một lần nữa.

Lòng Phục Mãn tràn đầy căng thẳng, vung tay áo: " Ngươi muốn chiến thì ngươi chiến đi, ta không theo ngươi."

Phục Mãn vừa đi, bảy vị Thành chủ cũng cuống quít rút lui. Từng người bọn họ cứ như vậy, đối diện còn là một Linh Chủ, bọn họ không thắng được, không bằng rút lui, dù sao lệnh là do Bạch Vũ hạ, nếu Vực Thanh Linh mất đi, cũng là sai lầm của Bạch Vũ.

Thành Chủ vừa đi, toàn bộ người trên chiến trường đều rút lui, chỉ có Kỳ Hải vẫn không làm theo mệnh lệnh, tính toán tử chiến đến cùng.

Lệnh Hồ Hùng cười ha ha: "Kỳ Hải, Vực Thanh Linh của các ngươi có một Vực Chủ như vậy thì nhất định sẽ phải thua."

"Hừ, cho dù Vực Chủ không tốt, ta cũng cùng ngươi chiến đấu đến cùng, có bản lĩnh thì giết ta!" Kỳ Hải khí thế hào hùng, khí phách lẫm liệt.

"Trưởng lão Kỳ Hải thật là trung thành và tận tâm, khí phách lẫm liệt, đáng tiếc chính là không nghe theo lệnh làm việc." Giọng nói của Bạch Vũ tràn đầy lạnh lẻo truyền đến từ phía sau ông ta, không biết ném thứ gì trong tay lên khoảng không, Tiểu Thanh bay lên trời, một ngọn lửa che lấp bầu trời thiêu đốt túi đồ kia, từ trên trời giáng xuống.

Ngọn lửa dời non lấp biển bao phủ khắp chiến trường, nhiệt độ kinh khủng khiến cho trong lòng mọi người ở Vực Thanh Phong chuẩn bị truy kích run lên.

Đột nhiên, con ngươi của Lệnh Hồ Hùng co rụt lại: "Tản ra!"

Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh có ý đồ hướng về chỗ nhiều người, Bạch Vũ trở thành Triệu Hoán Đại Sư, lực công kích của nàng cũng gia tăng lần nữa, phạm vi nổ khuếch tán ra xa hơn, gần một nửa chiến trường cũng không thể tránh được bị Lưu Hỏa oanh tạc.

Trong nháy mắt, mọi người ở Vực Thanh Phong bị quét bay hơn một nửa, Kỳ Hải cũng xui xẻo bị hất bay ra ngoài.

Ngược lại, Lệnh Hồ Hùng nhờ sự che chở của Triệu Hoán Thú đã tránh thoát được Lưu Hỏa làm hại, ông ta nhìn một con chim Hỏa Điểu (chim lửa) và một con Bạch Hổ sau lưng Bạch Vũ, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng sợ hãi, lạnh lẽo từ sau lưng vọt thẳng lên trên.

Lúc này chỉ mới bao lâu không thấy mặt, Bạch Vũ đã là Triệu Hoán Đại Sư, sát ý trong lòng ông ta không khỏi lớn lên, chỉ muốn lập tức diệt trừ nàng!

"Tất cả đệ tử của Vực Thanh Phong, một là đầu hàng, không thì phải chết!" Dáng người nhỏ bé và yếu ớt của Bạch Vũ lạnh nhạt đứng ở trước chiến trường, đối mặt với hơn một trăm Triệu Hoán Sư của Vực Thanh Phong, đứng ngạo nghễ, dung mạo khuynh thành tuyệt thế ở dưới ánh mặt trời sáng chói làm lòng người say mê, khí thế tôn quý từ trong xương làm người ta vô ý thức nhìn lên.

Lệnh Hồ hùng cười 'xuy' một tiếng: "Cuồng vọng! Chẳng lẽ ngươi cho là ngươi trở thành Triệu Hoán Đại Sư thì sẽ có năng lực đối phó với ta sao? Vốn dĩ Vực Chủ chính là Linh Chủ! Bên cạnh có ba con Triệu Hoán Thú cấp 5! Ai trong các ngươi có thể ngăn cản?"

Lông mày Bạch Vũ nâng lên: "Có thể tính toán của Vực Chủ Lệnh Hồ sẽ không thành, dựa vào một ngươi cũng có thể giết các đệ tử của Vực Thanh Linh ta sao?""Một người?" Lệnh Hồ Hùng đang cảm thấy kỳ lạ, chợt mọi người phía sau ông ta bắt đầu phát ra tiếng kêu thê thảm, sắc mặt biến thành màu đen, rối rít ngã xuống đất không dậy nổi. Những người bị Lưu Hỏa oanh tạc làm bị thương, ngay cả Triệu Hoán Thú cũng biến mất trong nháy mắt, không có cách nào đế tiếp tục cầm cự.

"Ngươi đã làm cái gì?" Mồ hôi lạnh trên trán Lệnh Hồ Hùng toát ra, trên người cũng bắt đầu đau đớn dữ dội.

"Gậy ông đập lưng ông, ngươi biết hạ độc, còn ta thì không sao?"

Thủ pháp hạ độc của Lệnh Hồ Hùng rất vụng về, độc dược cũng chưa ra hình dạng gì. Độc dược Bạch Vũ nghiên cứu chế tạo ra cũng không chậm rì rì giống như Ngũ Nguyệt Tán, dùng ngọn lửa của Tiểu Thanh khuếch tán độc phấn trên khắp chiến trường, sau khi hít vào sẽ lập tức phát tác.

Lệnh Hồ Hùng đã không chống đỡ nổi nữa, làm cách nào ông ta cũng không nghĩ tới được, ông ta dùng độc để làm suy yếu lực chiến đấu của Vực Thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net