Luyện khí sư, kẻ phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến cứ điểm ở Đại lục Hiên Thổ của Ám Dạ Đế Quốc, một tông môn tên là Ám Dạ Môn, Bạch Vũ mới xác định, đúng là Ám Ưng đã dối gạt nàng.

Dạ Quân Mạc đã tỉnh lại, vẫn xử lý công việc như bình thường ở trong thư phòng, nhưng Bạch Vũ liếc thấy sắc mặt hắn thật sự không tốt, tư thái ung dung đều là giả bộ.

Hắn nghiêng người dựa trên sập mềm, một bộ nhàn nhã đạm mạc, một tay cầm sách, lạnh nhạt đọc, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của hắn, hiếm khi tỏa ra vẻ lười biếng mà cao quý.

Hắn nhìn thấy Bạch Vũ đứng ở cửa, tà tứ cười, vẫy tay: "Đến đây."

Bạch Vũ chạy tới, rất không rụt rè nhảy lên sập, đè ở trên thân hắn, một tay cướp đi sách trong tay hắn, đôi mắt to ngập nước nén giận trừng hắn: "Đừng giả bộ, rõ ràng thân thể không thoải mái."

Nhìn kỹ ở khoảng cách gần, có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn trắng bệch như thế nào, mặt mày lạnh lùng có thêm một phần yếu ớt của bệnh trạng, khiến cho Bạch Vũ vừa thấy liền đau lòng khủng khiếp.

Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, nhấc tay sửa sửa sợi tóc rối tung trên trán Bạch Vũ: "Ta không sao."

"Không sao mà chàng không đi đón ta?" Bạch Vũ tiếp tục trừng mắt.

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Sao nàng biết chắc chắn ta sẽ đi đón nàng? Biết đâu là ta cố tình không đi?"

Bạch Vũ híp mắt, bỗng nhiên cầm cánh tay hắn đặt lên vai nàng, hoàn toàn nằm bò lên người Dạ Quân Mạc, nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn: "Chàng theo đuổi ta một vạn năm, điểm tự tin ấy ta vẫn có. Hơn nữa, mạch tượng của chàng thật sự rất tệ."

Dạ Quân Mạc không nói gì rút tay về, lúc bị Bạch Vũ cầm cổ tay hắn liền biết giấu diếm không xong rồi.Bạch Vũ đứng dậy, ai oán nhìn hắn: "Ta nhớ đã từng nói với các chàng, trong lúc cuộc chiến Thần Vực xảy ra là có khế ước hòa bình, chàng còn là Thần Hoàng, rốt cuộc sao chàng lại làm cho chính mình bị thương thành như vậy?"

Dạ Quân Mạc vội ho một tiếng: "Bởi vì khế ước bảo vệ Thượng Quan Vân Trần."

"Chàng trêu chọc hắn ta vào lúc này làm gì hả?" Bạch Vũ nhíu mày, diendanlequydon – V.O, chống lại đôi mắt sáng dịu dàng, che giấu của Dạ Quân Mạc, bỗng nhiên hiểu rõ.

Chỉ sợ là Dạ Quân Mạc biết tình cảnh của nàng trong Tháp Thiên Ky, mới tức giận đi gây phiền phức cho Thượng Quan Vân Trần.

"Chàng cần gì phải làm như vậy?" Bạch Vũ dựa vào ngực hắn, thở dài: "Cho dù chàng đánh chết hắn ta cũng không cứu ta được, bị thương cũng là chính bản thân chàng."

Dạ Quân Mạc sờ sờ lưng nàng một chút: "Nàng cần gì phải tiến vào Tháp Thiên Ky? Chuyện gì cũng không biết liền đi vào, nàng cũng biết nguy hiểm bao nhiêu?"

"Đi vào một lần, mới biết lần thứ hai cần phải chuẩn bị cái gì." Bạch Vũ ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt đen thâm thúy của Dạ Quân Mạc: "Lúc ta bị vây ở không gian lãng phí, có phải chàng giúp ta không?"

Dạ Quân Mạc không nói chuyện, ngón tay thon dài quấn quanh sợi tóc mềm mại của Bạch Vũ, giống như chỉ là một cái nhấc tay, không đáng nhắc tới.

Bạch Vũ kéo tay hắn ra, đưa sát vào mặt hắn giống như con chó nhỏ, đôi mắt sáng ngời, ướt sũng viết rõ ta tức giận: "Rốt cuộc chàng đã giúp ta như thế nào? Chàng không ở trong Thần Vực, chúng ta cũng không thể dùng truyền âm ngàn dặm, chàng truyền linh khí cho ta như thế nào."

Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời ngập nước của Bạch Vũ, bỗng nhiên xoay người một cái, đè nàng ở dưới thân: "Nàng ngoan ngoãn, ta sẽ nói cho nàng biết."

Nói xong, môi mỏng lạnh lẽo liền hôn xuống, Bạch Vũ muốn đẩy ra, lại sợ dùng quá sức làm Dạ Quân Mạc bị thương, tình hình bây giờ của Dạ Quân Mạc không tốt, không thể sử dụng một chút linh khí.

Kết quả nàng bị hôn đến mơ hồ, đợi đến khi bị Dạ Quân Mạc ôm đến phòng ngủ, không biến phản kháng như thế nào đã bị hắn đạt được rồi.

Bạch Vũ mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động, nhìn mỹ nam thỏa mãn bên cạnh, hận đến trực tiếp nghiến răng. Không phải nói bị trọng thương sao? Sao vẫn còn sức làm không dịu dàng như vậy? Sớm biết vậy nên đạp hắn xuống.

"Nếu nàng đạp ta, người đau lòng chính là nàng." Dạ Quân Mạc chống đầu, nghiêng người nhìn nàng, môi mỏng tao nhã hơi hơi nhếch lên, gợi lên một chút yếu ớt mê hoặc lòng người.

"..." Sao chàng biết ta nghĩ cái gì? Bạch Vũ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua, tha thiết mong chờ nhìn Dạ Quân Mạc, đúng lý hợp tình hỏi: "Bây giờ có thể nói cho ta biết rồi chứ?"

Ngón tay Dạ Quân Mạc cọ xát đôi môi có chút sưng đỏ của Bạch Vũ, trong mắt hiện ra ý cười xảo quyệt: "Vẫn chưa được, nàng còn chưa đủ ngoan."

Bạch Vũ nhíu mày: "Vậy muốn thế nào mới tính là ngoan?"

"Ừm... sinh bảo bảo cho ta."

Hai má Bạch Vũ hiện lên một chút đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận trừng hắn: "Nói bậy bạ gì đó? Chàng không nói thì sớm hay muộn ta cũng có thể tìm ra."

"A...? Vậy ta đây cứ chờ thôi." Dạ Quân Mạc cười nhạt, nhắm mắt lại nằm yên lặng. Bạch Vũ nằm ở bên cạnh hắn, yên lặng ngắm vẻ mặt khi ngủ của hắn, bỗng nhiên có chút khó hiểu hỏi: "Sao Ma Văn ở đầu lông mày chàng không còn nữa?"

Dạ Quân Mạc cũng không mở mắt, lười biếng kéo Bạch Vũ vào trong ngực, không sao nói: "Không có thì không có, nàng thích nhìn?"

Tay Bạch Vũ sờ sờ đầu lông mày của hắn, gật gật đầu: "Ừm, Ma Văn kia trông rất đẹp."

"Vậy thì tạo ra một cái nữa.""?" Bạch Vũ khó hiểu, nhưng hiển nhiên Dạ Quân Mạc đã không muốn nhiều lời.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Bạch Vũ lập tức chữa bệnh cho Dạ Quân Mạc. Bản thân Dạ Quân Mạc đã tự viết phương thuốc rất tốt cho chính mình, nhưng Bạch Vũ lo bệnh cũ của hắn tái phát, lấy một bình máu lớn của mình, thêm vào trong phương thuốc của Dạ Quân Mạc.

Rồi sau đó mới đi tìm Ám Lân hỏi chuyện Tháp Thiên Ky, nếu Ám Dạ Đế Quốc đã bắt đầu tìm kiếm Tháp Thiên Ky từ vạn năm trước, chắc chắn cũng đã từng điều tra kỹ càng về Tháp Thiên Ky.

Ám Lân nói toàn bộ kết quả điều tra kỹ lưỡng của bọn họ cho Bạch Vũ.

Có 365 cơ quan trong Tháp Thiên Ky, diendanlequydon – V.O, bọn họ đã điều tra ra 121 cái, còn lại hoàn toàn không biết. Mặt khác, còn có điều khiển cơ quan trong Tháp Thiên Ky, các cơ quan liên quan, phân bố kỹ càng, một chút bọn họ cũng không thăm dò ra được.

Điểm này Bạch Vũ cũng cực kỳ bất đắc dĩ, bọn ta tự mình đi vào một lần, cũng không rõ tất cả phân bố của Tháp Thiên Ky, thậm chí ngay cả trung tâm cũng chưa thể tiếp cận.

Muốn biết rõ cấu tạo bên trong Tháp Thiên Ky, chỉ sợ phải tìm đến Luyện Khí Sư phụ trách đúc ra Tháp Thiên Ky lúc ấy mới được.

Nói đến mười Luyện Khí Sư đúc ra Tháp Thiên Ky năm đó, đó đều là Luyện Khí Sư lợi hại nhất của Sáng Thế Thần Điện, là Trưởng lão của Sáng Thế Thần Điện, muốn xuống tay từ trên người bọn họ, thật sự là có chút khó khăn.

Bạch Vũ buồn rầu cắn môi: "Bây giờ, mười Luyện Khí Sư này sao rồi? Không hề có một chút cửa đột phá nào sao?"

"Cũng không phải, mười Luyện Khí Sư, đã có năm người qua đời, năm người còn lại đều là Trưởng lão Pháp Thánh Điện của Sáng Thế Thần Điện. Nhưng theo điều tra, chúng ta biết được trong năm người còn lại, có một người đã phản bội Sáng Thế Thần Điện, Thần Điện vẫn đang âm thầm đuổi giết ông ta." Ám Lân nói.

Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Các ngươi có tìm thấy ông ta không?"

"Người này có đường giữa các Đại lục, để cho ông ta tạo ra linh khí mà sống, chúng ta đã đi tìm ông ta vài lần, nhưng mỗi lần ông ta đều chạy thoát." Mặt Ám Ưng trầm xuống: "Nhắc tới cũng khéo, lần trước người thăm dò trở về bẩm báo, nói lần cuối cùng thấy ông ta là ở Đại lục Hiên Thổ, thời gian cũng khoảng một tháng trước."

"Một tháng trước, vậy bây giờ hẳn là ông ta vẫn còn ở Đại lục Hiên Thổ chứ?" Bạch Vũ hỏi.

Ám Lân gật gật đầu: "Sau khi ta phát hiện hành tung của ông ta, cũng đã phái người theo dõi ông ta rồi. Chắc chắn ông ta vẫn chưa rời khỏi Đại lục Hiên Thổ, nhưng cụ thể là ông ta ở đâu, ta vẫn chưa tra được."

"Nhưng Luyện Khí Sư này cực kỳ gian xảo, đặc biệt cực kỳ thích ở Đại lục Hiên Thổ và Đại lục An Hải, thế lực ở hai Đại lục này hỗn loạn, cho dù là Ám Dạ Đế Quốc hay là Sáng Thế Thần Điện cũng đều không nắm vào tay được, cho dù tìm thấy ông ta, cũng rất khó tóm được." Ám Ưng nghiêm mặt, trong giọng nói lộ ra một chút uể oải.

Ám Ưng đã nhiều lần tìm thấy Luyện Khí Sư kia, lại trơ mắt thả người chạy. Hắn biết rõ những điều Luyện Khí Sư kia biết quan trọng với Thánh Quân bao nhiêu, nhưng lại chậm trễ không bắt được ông ta.

"Luyện Khí Sư kia tên là gì?" Bạch Vũ tò mò hỏi.

"Âu Dương Diệp."

"Là ông ta?" Bạch Vũ có chút ngạc nhiên, người này nàng có ấn tượng.

Vạn năm trước, lúc nàng còn ở Sáng Thế Thần Điện nhởn nhơ không có lý tưởng, vị Âu Dương Diệp này chính là Luyện Khí Đại Sư nổi danh nhất ở Sáng Thế Thần Điện, lúc ấy làm Đường chủ ở Luyện Khí Đường của Pháp Thánh Điện, có thể nói là trung thành một lòng với Sáng Thế Thần Điện.

Vậy mà ông ta lại phản bội, thật sự khiến cho Bạch Vũ cực kỳ giật mình.

"Vì sao ông ta phản bội Sáng Thế Thần Điện?" Bạch Vũ nhìn về phía Ám Lân.

Ám Lân bất đắc dĩ vuốt tay: "Chuyện này vẫn chưa điều tra ra, có lẽ ông ta không cẩn thận biết rõ bí mật không nên biết gì đó của Sáng Thế Thần Điện, người ta muốn giết người diệt khẩu, cũng có manh mối nói có thể là có liên quan đến thê tử Uyển Kỳ của ông ta."Không tra ra được thì có chút phiền phức rồi. Bạch Vũ xoa xoa mi tâm: "Cho dù nói như thế nào, trước tìm ra ông ta rồi nói, chúng ta chỉ có bảy ngày, trong vòng năm ngày, cố gắng tìm được chỗ ở của ông ta."

"Yên tâm, ta vẫn phái người chú ý ông ta, cho dù nhất thời không tìm thấy, cũng biết sơ sơ ông ta ở đâu. Ta đã phái đệ tử đi tìm, ta tin rất nhanh sẽ có kết quả." Ám Ưng trịnh trọng nói.

"Khởi bẩm hai vị đại nhân, Dạ Vương đến." Lúc này, diendanlequydon – V.O, một đệ tử vội vã tiến vào bẩm báo.

Hắn ta vừa mới bẩm báo xong, Dạ Vương liền nghênh ngang đi vào, còn dẫn theo hai người Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư theo sau. Nhìn thấy Bạch Vũ cũng ở đây, nhất thời sắc mặt của Dạ Vương trầm xuống, nghiêm mặt ngồi xuống, không nói được một lời.

Trước khi cuộc chiến Thần Vực bắt đầu, ông ta đã thề son sắt nói thẳng ra Bạch Vũ không giúp được Thánh Quân, nói nàng đừng quấy rối. Kết quả người ta một đường vào vòng trong, cuối cùng giành được xuất sắc, còn dẫn toàn bộ đồng đội bình yên vô sự trở lại.

Ngược lại, hai tỷ muội Nam Môn mà ông ta và Phượng Vương coi trọng tự mình giết chết ba đồng đội, lại còn thua Bạch Vũ một đoạn lớn, thấy thế nào cũng không đáng coi trọng.

Kết quả cuộc chiến Thần Vực lần này đã được truyền lại Ám Dạ Đế Quốc, bọn người Ảnh Vương, U Vương càng thêm tán thưởng Bạch Vũ, không ít Đường chủ còn đòi đưa Bạch Vũ về Đế đô bồi dưỡng.

Chỉ dựa vào cấp bậc Linh Sư đánh vào Thần Vực, lại giành lấy kỳ ngộ, một đường thăng cấp thành Tôn Chủ, ép người khác không có cách nào phản kháng, đệ tử có thiên tư như vậy bằng lòng dốc sức cho Ám Dạ Đế Quốc bọn họ, không vội vàng đem về bồi dưỡng thì còn chờ cái gì nữa?

Bây giờ, trong phố lớn ngõ nhỏ Đế đô, trong tửu lâu tiệm trà đều nói về Bạch Vũ, vốn xuất thân từ Đế đô, hoa tỷ muội thiên chi kiêu nữ tiếng tăm ngàn năm có một - Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư đều bị vứt ra sau đầu, bị bỏ qua cực kỳ triệt để.

Tuy hai nàng ta cũng giành được thứ hai, nhưng chỉ có người xuất sắc cuối cùng mới là người Thánh Quân cần, thứ hai cũng chính là thua, không khác những người khác.

Lúc nhắc tới Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư, phần lớn mọi người đều nói dường như hai người các nàng đã giết chết đồng đội của mình.

Tuy các nàng không ra tay giết, nhưng để cho người ta liều mạng chém giết, sau khi bị thương lại thấy chết không cứu, sau đó lại lấy đi những thứ người ta phục tùng quên mình để đổi lấy, chuyện này đã không phải là không phúc hậu, đây là lợi dụng xong rồi một chân đá văng.

Ai muốn làm đồng môn với người như vậy? Không chừng ngày nào đó sẽ bán ngươi đi.

Vì thế, thanh danh của Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư ở Ám Dạ Đế Quốc xuống dốc không phanh, sư huynh đệ trước kia ngưỡng mộ các nàng cũng không còn thiện cảm với các nàng, cho dù các nàng rất xinh đẹp, nhưng vẫn nên kính trọng từ xa thì hơn.

Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư còn chưa biết mấy chuyện này, hai người đi theo Dạ Vương tìm đến Ám Lân, muốn gặp Dạ Quân Mạc.

"Cuộc chiến Thần Vực đã kết thúc, sau đó cần phải sắp xếp chuyện tiến vào Tháp Thiên Ky. Thần Vực cho số người tiến vào Tháp Thiên Ky, ta muốn thương lượng với Thánh Quân một chút." Sắc mặt Dạ Vương trịnh trọng, nghiêm nghị.

Ám Lân nhìn Dạ Vương một cái, không nhanh không chậm mở miệng: "Số lượng năm người lại không thể thay đổi, có gì tốt mà phải thương lượng? Huống chi biểu hiện của Bạch Vũ ở cuộc chiến Thần Vực quá rõ ràng, xin Dạ Vương cứ việc yên tâm."

Dạ Vương kiềm cơn tức, ông không phải người mù, đương nhiên nhìn thấy cảnh tượng Bạch Vũ đi ra từ Tháp Thiên Ky, biết Bạch Vũ đã đi vào Tháp Thiên Ky một lần, nhưng ông cũng không phải thật sự tới thương lượng với Dạ Quân Mạc ai có thể đi vào Tháp Thiên Ky.

"Bổn vương nghe nói Thánh Quân bị bệnh?" Dạ Vương trầm giọng nói.

Ám Lân mỉm cười lạnh nhạt, nụ cười làm cho người ta như tẩm gió xuân, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt: "Không biết Dạ Vương nghe được từ đâu?"Dạ Vương hừ lạnh một tiếng: "Bổn vương vẫn chưa phải là lão hồ đồ, Thánh Quân bị bệnh, sao các ngươi có thể giấu diếm chuyện hệ trọng như vậy?"

"Dạ Vương cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?" Ám Lân thờ ơ hỏi.

"Chuyện này còn muốn ta nói sao? Lập tức tìm Y Sư nhanh chóng tới chữa bệnh cho Thánh Quân. Thân thể Thánh Quân không tốt, nên tìm vài người chăm sóc hắn." Diendanlequydon – V.O, Dạ Vương chỉ chỉ hai tỷ muội Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư ở phía sau, tự mình sắp xếp: "Đúng lúc bổn vương cũng không đưa các nàng về Đế Đô, để cho các nàng ở lại chăm sóc Thánh Quân đi."

Nụ cười của Ám Lân không đổi, đáy mắt lại lạnh giá: "Lần này Thánh Quân bị thương không nặng, bản thân người chính là Y Sư, biết nên trị như thế nào, Dạ Vương không cần quan tâm. Về phần chuyện chăm sóc Thánh Quân..."

Nụ cười của Ám Lân càng thêm ôn hòa: "Dạ Vương cảm thấy sẽ không có ai chăm sóc Thánh Quân sao? Cho dù chúng ta có sơ suất như thế nào đi nữa, chúng ta cũng chắc chắn sẽ chăm sóc Thánh Quân thật tốt, điểm này cũng không phiền người quan tâm."

"Ám Lân!"Dạ Vương tức giận vỗ bàn, nhìn thái độ tươi cười của Ám Lân, giận kinh khủng: "Bổn vương quan tâm Thánh Quân, tự nhiên chăm sóc người vẫn là nữ tử cẩn thận hơn, chỉ dựa vào các ngươi cũng không đủ."

"Dạ Vương nói rất đúng, chăm sóc người vẫn là nữ tử cẩn thận hơn, ta sẽ chăm sóc Thánh Quân thật tốt, xin Dạ Vương yên tâm." Bạch Vũ dựa vào cái bàn bên cạnh nhìn hai người ngươi tới ta đi, mỗi câu nói đều ẩn giấu mũi nhọn, bỗng nhiên mở miệng.

Vốn Dạ Vương là nét mặt già nua âm trầm, lập tức đen đến có thể chảy ra nước: "Ngươi có tư cách gì đi chăm sóc Thánh Quân? Thánh Quân vốn là bị bệnh, người bên cạnh lại càng một phần cũng không thể sai. Ám Lân, Ám Ưng, các ngươi bảo vệ Thánh Quân như vậy, cứ tùy tiện để cho người ta tiếp cận hắn như vậy?"

"Dạ Vương bớt giận." Ám Lân lập tức tạ tội, nhưng giọng điệu chậm rì rì nghe không ra hắn có một chút căng thẳng: "Là Thánh Quân cho phép, về phần người muốn đưa người đến chăm sóc Thánh Quân, hỏi Bạch Vũ là được, bây giờ thân thể Thánh Quân là do nàng ấy điều trị."

Dạ Vương tức giận đến mức một lúc lâu cũng nói không ra lời, Nam Môn Tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Vũ, gắt gao cắn môi: "Vực chủ Bạch Vũ, xin cho chúng ta đi chăm sóc Thánh Quân."

Bạch Vũ liếc nàng ta một cái, cười tít mắt trả lời: "Thánh Quân cần tĩnh dưỡng, không cần nhiều người chăm sóc như vậy, các ngươi đi chỉ sợ sẽ quấy rầy đến hắn nghỉ ngơi, một mình ta là đủ rồi."

Coi ta là kẻ ngốc sao? Chăm sóc Dạ Quân Mạc cái gì, chính là đánh nước cờ đưa nữ nhân cho Dạ Quân Mạc, hoa đào của Dạ Quân Mạc nở dồi dào như vậy, không sớm dụi tắt sao được?

Nam Môn Tĩnh bị Bạch Vũ nói ngậm miệng không trả lời được, đôi mắt xếch phẫn nộ trừng Bạch Vũ.

Bỗng nhiên, Nam Môn Tư không nhanh không chậm mở miệng: "Vực chủ Bạch Vũ cần phải chuẩn bị tiến vào Tháp Thiên Ky, chỉ sợ mấy ngày này sẽ cực kỳ bận rộn, chăm sóc Thánh Quân khó tránh khỏi có sai sót, hay là để cho hai tỷ muội chúng ta giúp một chút đi."

Bạch Vũ đang nhếch miệng tươi cười, nụ cười lại phai nhạt, ánh mắt nhìn Nam Môn Tư hiện lên một tia lãnh lẽo: "Nếu muốn giúp đỡ, không bằng giúp đỡ đi tìm Âu Dương Diệp, Thánh Quân cũng không thật sự bệnh nặng như các ngươi nghĩ, nói không chừng qua vài ngày sẽ khỏe."

Nam Môn Tư đã nhận ra đáy mắt Bạch Vũ lạnh lẽo, cười xinh đẹp: "Vực chủ Bạch Vũ nói rất đúng, chúng ta chắc chắn giúp đỡ. Thánh Quân liền phiền ngươi chăm sóc, ta ở chỗ này cám tạ ngươi trước."

Mày liễu của Bạch Vũ nhăn lại, cảm tạ ta chăm sóc Dạ Quân Mạc? Ngươi dùng thân phận gì cảm tạ ta? Thân phận của nữ chủ nhân?

Dạ Vương nghe được lời nói tiến lùi có độ của Nam Môn Tư, cuối cùng nét mặt già nua đen như mực cũng nở nụ cười: "Không sai, vẫn nên nhanh chóng giúp Thánh Quân tìm ra Âu Dương Diệp mới quan trọng. Về phần chuyện chăm sóc Thánh Quân, nếu Vực chủ Bạch Vũ muốn chăm sóc Thánh Quân, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không đừng trách bổn vương vô tình. Ám Lân, dẫn hai người bọn họ đi gặp Thánh Quân đi, cho dù nói như thế nào, sau này các nàng đều là người của Thánh Quân."

Bạch Vũ nắm tay lại, dùng sức siết thành quả đấm, đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch.

Nam Môn Tư giống như không phát hiện sắc mặt Bạch Vũ có hơi trắng bệch, tao nhã gật đầu, liền đi theo Ám Lân. Nam Môn Tĩnh hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Vũ, mới vênh váo tự đắc rời đi.Bạch Vũ ngồi yên bên cạnh bàn, diendanlequydon – V.O, lấy nhẫn Thiên Dạ ra ngẩn người, trong lòng kìm nén cơn tức.

Thì ra Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư đã sớm được định ra là phải gả cho Dạ Quân Mạc, nàng có loại xúc động muốn dùng tay xé hai người, nhưng xé các nàng, Dạ Vương sẽ không đưa đến nữa sao?

Dạ Quân Mạc là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, cho dù hắn không cần, thuộc hạ cũng sẽ liên tục đưa người tới không ngừng!

"Thật sự là khốn kiếp!" Bạch Vũ tức giận đến muốn ném nhẫn Thiên Dạ đi, cuối cùng vẫn không nỡ, quơ lấy một quyển sách trên bàn ném ra ngoài, sách cực kỳ khéo nện vào trên người nam tử vừa đi vào cửa.

"Sao lại tức giận?" Tiếng nói trầm thấp, mị hoặc của Dạ Quân Mạc vang lên, khiến cho tim Bạch Vũ không kiềm được đập nhanh hơn, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn còn có chút trắng, không được tự nhiên ngồi yên: "Sao chàng lại tới đây? Không phải có hai vị mỹ nữ chăm sóc chàng sao?"

"Hai vị mỹ nữ? Ai, sao ta không phát hiện?" Dạ Quân Mạc nghĩ một chút liền biết Bạch Vũ nói tới ai, cười nhạt đi qua, ôm nàng vào trong ngực: "Tiểu Vũ nhi của ta đang ghen sao?"

Bạch Vũ cọ cọ vài cái trong ngực hắn, không vui hừ hừ: "Ai kêu nữ nhân bên cạnh chàng quá nhiều."

"Nói bậy, ta chỉ có một mình nàng, một vạn năm qua đều chỉ có một mình nàng." Dạ Quân Mạc châm châm cái mũi nhỏ của nàng.

Lòng Bạch Vũ giống như một khối bông thoáng cái liền mềm nhũn, đúng vậy, Dạ Quân Mạc tìm nàng một vạn năm, đợi nàng một vạn năm, nếu còn muốn người khác, một vạn năm qua không biết có bao nhiêu người, nàng còn có gì mà lo lắng?

Nàng đứng lên, kéo bàn tay có chút lạnh của hắn, dịu dàng đeo nhẫn Thiên Dạ lên ngón áp út của hắn.

"Ta muốn gả cho chàng, làm sao bây giờ?" Đôi mắt ngập nước của Bạch Vũ giống như chó con trông mong nhìn hắn. Nàng muốn trở thành thê tử của hắn, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn.

Đôi mắt thâm thúy của Dạ Quân Mạc thoáng cái sáng lên giống như ngôi sao, cắn đôi môi phấn nộn của nàng, dùng sức hôn một phen: "Ta cũng muốn, từ vạn năm trước, ta đã muốn rồi. Ta muốn cướp nàng về từ SángThế Thần Điện, muốn thành thân với nàng, muốn cùng nàng vĩnh viễn không xa rời. Chỉ cần nàng đồng ý, ta lập tức dẫn nàng trở về Ám Dạ Đế Quốc thành thân, có được không?"

Đôi má Bạch Vũ đỏ bừng, hối hận vì đã nói câu kia, sớm biết hắn sẽ kích động như vậy, nàng mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net