Mỹ nữ đến, ăn dấm chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ trở mặt xem thường, ta vì trả thù ngươi nên dính trên người Dạ Quân Mạc? Có gì quan trọng sao? Tự mình đa tình cũng phải có mức độ, chẳng lẽ ngươi nghĩ thâm tình thổ lộ một phen, ta sẽ hồi tâm chuyển ý, bị ngươi lừa bịp một lần nữa, ta nhìn giống kẻ ngu lắm sao?

"Thư ở đâu? Nếu không lấy ra thì ta đi đây." Bạch Vũ không kiên nhẫn rút tay về.

Bắc Thần Phong đành phải lấy ra một phong thư, "Thư ở đây."

Bạch Vũ mở ra, đúng là bút tích của sư phụ nàng Bạch Tử Quỳnh, mặt trên chỉ có vài nét chữ ít ỏi. Bạch Tử quỳnh nói gần đây bà tu luyện đến lúc mấu chốt, muốn bế quan ở Bắc La thư các, bởi vậy không thể lập tức gặp Bạch Vũ, bảo Bạch Vũ chờ thêm một thời gian ngắn.

Bạch Vũ xem lại vài lần, nội dung thư đơn giản rõ ràng, lý do cũng nói thông suốt, nhưng Bạch Vũ lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.

"Thấy chưa, sư phụ của nàng không có chuyện gì, lúc nàng không ở đây ta vẫn chiếu cố bà ấy. Bà ấy luôn nhớ thương nàng, mặc kệ nàng vì cái gì, cũng không cần phải dây dưa với Mạc Điện, hắn rất nguy hiểm. Một khi chọc giận hắn, người chịu thiệt sẽ là nàng." Bắc Thần Phong nói lời thấm thía tiếp tục khuyên bảo, mỗi chữ mỗi câu đều vì lo lắng cho Bạch Vũ, nếu không phải Bạch Vũ đã sớm biết hắn là hạng người gì, cũng sẽ cảm thấy là hắn thật tình.

Nàng thu hồi phong thư, cũng không thèm để ý Bắc Thần Phong, quay đầu bước đi.

Biểu tình thâm tình của Bắc Thần Phong nháy mắt vỡ nát, nhìn bóng lưng Bạch Vũ cắn chặt răng, "Ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy. Nếu đã trở về Bắc La, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ có thể rời đi lần nữa."

Bạch Vũ trở lại đại điện, Dạ Quân Mạc đang nhắm mắt dưỡng thần, hàn ý cự tuyệt tỏa ra ngàn dặm trên người khiến cho những người muốn mời rượu không dám tiến lên, có cảm giác đánh thức vị này quả thực có thể sẽ bị đánh chết, do dự nửa ngày cuối cùng cũng chỉ dám tìm Ám Ưng.

Bạch Vũ ngồi lại bên cạnh hắn, Dạ Quân Mạc đạm mạc mở to mắt, "Ngại phiền toái thì giết."

Khóe miệng Bạch Vũ co rút, hiện tại xử lý Bắc Thần Phong, ngươi xác định chúng ta còn có thể sống sót mà rời đi Bắc La Quận Quốc sao? Tốt xấu gì nơi này cũng là địa bàn của người ta, ngươi có lợi hại hơn nữa thì có thể một hơi xử lý một quốc gia tinh anh sao?

"Đừng, ta lần này chỉ muốn mang sư phụ rời đi, không cần phức tạp." Bạch Vũ nhanh chóng cự tuyệt, nếu nàng gật đầu, Dạ Quân Mạc quả thật sẽ xử lý Bắc Thần Phong.Bạch Vũ lấy ra lá thư, nói nội dung trong thư cho Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua, "Sư phụ nàng biết nàng trở về Bắc La khi nào?"

Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, cuối cùng cũng hiểu được vì sao là lạ.

Giọng điệu trên phong thư này rõ ràng là sau khi Bạch Tử Quỳnh biết nàng đến Bắc La mới lưu lại, Triệu hoán đại hội đã chấm dứt ba ngày, phong thư này chỉ có thể là viết vào hai ngày trước.

Vấn đề là Bạch Tử Quỳnh hiểu rõ nàng nhất, biết nàng khi về đến chỉ tâm tâm niệm niệm ngóng trông, làm sao có thể đột nhiên chạy đi bế quan? Trừ phi là đến thời điểm đột phá, phải bế quan.

Đồng ý là vì đột phá mà bế quan, nếu không qua vài ngày thì không thể xuất quan, lại cố ý viết một phong lưu lại cho nàng sao?

"Phong thư này là giả?"

"Bằng không thì chính là do sư phụ nàng gặp phiền toái khi đang đột phá." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.

Bạch Vũ siết chặt môi, mặc kệ là loại tình huống nào cũng quá kỳ diệu, trong lòng nàng không nhịn được lo lắng.

Dạ Quân Mạc đột nhiên xoa xoa đầu nàng, kéo nàng đến bên người, "Sư phụ nàng không có việc gì."

Bạch Vũ ngây ngốc một chút, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, tim đập bất an dần dần bình tĩnh trở lại.

Một tiếng sáo du dương bỗng nhiên vang lên, ánh sáng trong đại điện tối sầm, năm thiếu nữ bạch y giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, duyên dáng dừng ở giữa đại sảnh.

Thiếu nữ khiêu vũ cùng với tiếng sáo thanh thúy, duyên dáng, xinh đẹp nhiều vẻ. Mọi người an tĩnh lại, nhìn vũ đạo của năm nữ tử, chậc chậc khen ngợi.

Một điệu vũ lại tiếp tục, tất cả mọi người xem đến ngây người, ánh mắt mải mê gắt gao dính ở trên người năm mỹ nữ, không tự chủ được nuốt nước miếng.

Bắc Thần Phong cười giơ ly rượu lên, nói với Dạ Quân Mạc: "Năm người này là vũ cơ tốt nhất Bắc La Quận Quốc ta, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở thâm cung, dịu dàng động lòng người, càng tuyệt diệu hơn là các nàng đều là Triệu hoán sĩ. Mạc Điện có cảm thấy vừa lòng với kỹ thuật nhảy của các nàng?"

Dạ Quân Mạc nhấp một ngụm rượu, cũng không nói chuyện.

Bắc Thần Phong nhìn về phía người xinh đẹp nhất trong năm nữ tử, "Cầm Y, còn không tiến lên mời rượu cho Mạc Điện."

CầmY nghe lời đi đến trước mặt Dạ Quân Mạc, mềm mại bưng ly rượu lên, "Sớm đã nghe nói đại danh của Mạc Điện, Cầm Y quý mến đã lâu, hôm nay nhìn thấy, đúng là vận may ba đời, không biết Mạc Điện có thể nhận một ly này hay không?"

Thanh âm của Cầm Y mang theo nồng đậm kiều mỵ, nghe qua như là đang làm nũng, người nghe được xương cốt đều tê dại. Một đôi mắt hồ ly hơi hơi nhếch lên giống như có ma lực, làm người ta không tự chủ được rơi vào bẫy.

Bạch Vũ nhìn vào ánh mắt của nàng ta liền ngẩn ngơ, có loại kích thích muốn tiếp nhận ly rượu.

Ánh mắt lạnh như băng của Dạ Quân Mạc nhìn qua nàng ta, nhưng lại lạnh như băng phun ra một chữ: "Cút!"

Một chữ đơn giản mang theo lực lượng như sấm sét, đánh thật mạnh vào ngực Cầm Y. Cầm Y phun ra một búng máu, lảo đảo té trên mặt đất.

Bạch Vũ nhất thời liền tỉnh táo lại, Cầm Y này không biết tu luyện loại Linh thuật gì, có thể khiến cho người khác lạc mất tâm trí.

Đáng tiếc Dạ Quân Mạc một chút cũng không bị ảnh hưởng, Bạch Vũ nhìn Cẩm Y ôm ngực không còn một chút sức lực, nhưng chưa đến mức hôn mê bất tỉnh, không nói gì nhìn Dạ Quân Mạc, người này thật sự là rất không biết thương hương tiếc ngọc.Bắc Thần Phong cũng không ngờ Dạ Quân Mạc lại không nể mặt như vậy, xanh cả mặt, nhưng rất nhanh lại bỏ qua mà tươi cười, "Mạc Điện không thích Cầm Y cũng không sao, còn có mấy vũ cơ khác, nếu Mạc Điện thích, có thể dẫn toàn bộ đi."

"Ngươi muốn tặng bọn họ cho ta?" Dạ Quân Mạc mắt lạnh đảo qua mấy vũ cơ kia, khóe môi gợi lên một tia nghiền ngẫm.

"Ha ha, từ xưa mỹ nữ xứng anh hùng, mấy vũ cơ này chỉ có nhân vật như Mạc Điện mới xứng được hưởng dụng." Bắc Thần Phong dùng ánh mắt sai khiến về phía bốn vũ cơ còn lại.

Sắc mặt mấy vũ cơ trắng bệch, bộ dạng của Cầm Y nằm ngay trước mắt, các nàng cũng không muốn tiến lên để bị mất mặt.

Tuy rằng bọn họ từ nhỏ đã được dạy phải lấy lòng nam tử như thế nào, cho dù là một khối băng, các nàng cũng có thể dùng nhiệt tình như lửa hòa tan, nhưng Dạ Quân Mạc rõ ràng chính là một núi băng! Hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị khiến người khác cảm thấy rét lạnh, đến cả máu cũng đều bị đông cứng.

Nhưng mệnh lệnh của Bắc Thần Phong các nàng lại không thể không vâng theo, chỉ có thể kiên trì, tiến đến bên cạnh Dạ Quân Mạc, sử dụng hết tất cả vốn liếng, dùng mặt quan tâm săn sóc dịu dàng nhất lấy lòng hắn.

Bạch Vũ bị gạt ra khỏi người Dạ Quân Mạc, nhìn Dạ Quân Mạc bị vài nữ tử quốc sắc thiên hương vây chung quanh nhưng không nói lời cự tuyệt, trong lòng bốc lên giấm chua, chuẩn bị tốt một cái tát đẩy tất cả bọn họ ra, cái gì thương hương tiếc ngọc, toàn bộ cút ra xa đi!

Đáng tiếc Bạch Vũ có chuẩn bị nửa ngày cũng không dám không biết xấu hổ mà động thủ, mấy vũ cơ này là dâng cho Dạ Quân Mạc, nàng cũng không phải là gì đối với Dạ Quân Mạc, không có tư cách thay hắn cự tuyệt.

Trong lòng nàng nổi lên một trận khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đau khổ, vẻ mặt rối rắm.

Khóe mắt Dạ Quân Mạc nhìn thấy biểu tình tức giận của Bạch Vũ, buồn cười gợi lên nụ cười thản nhiên.

Vài vũ cơ nhận thấy hàn ý trên người Dạ Quân Mạc đã tiêu tán không ít, trong lòng vui mừng, tưởng Dạ Quân Mạc vừa lòng với biểu hiện của các nàng, bắt đầu can đảm quấn quýt trên người Dạ Quân Mạc.

Oanh ——

Một cỗ linh khí cuồng bạo thế như chẻ tre càn quét qua, pha lẫn tức giận nặng nề, đánh bay toàn bộ bốn người ra ngoài. Cuồng phong như đao băng lướt qua mặt của mọi người, quét ngang đại điện.

Quần áo của bốn mỹ nữ bị xé rách, không chỉ hộc máu mà còn ngã ở trước mặt mọi người.

"Giết toàn bộ." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói, tựa như đang hờ hững nói thời tiết tốt lắm.

"Vâng" Ám Ưng lĩnh mệnh, lập tức tiến lên.

Mấy vũ cơ hoảng sợ trừng lớn mắt, nhìn Dạ Quân Mạc giống như đang nhìn một ác ma khủng bố, khóc hô cầu cứu Bắc Thần Phong, "Tam hoàng tử điện hạ, tha mạng!"

Bắc Thần Phong cảm thấy mặt của hắn đã hoàn toàn biến thành màu xanh, hắn tuyệt đối không cho rằng là Dạ Quân Mạc hù dọa hắn, trong giọng nói kia có một tia sát ý sắc bén giống như dao nhọn làm người ta hốt hoảng.

"Mạc Điện cần gì phải phát hỏa lớn như vậy, cho dù các nàng hầu hạ không tốt, nữ tử tuyệt sắc như vậy cũng không gặp được nhiều, giết rất đáng tiếc?" Bắc Thần Phong ngượng ngùng cười nói.

"Ngươi không phải tặng cho ta sao? Đương nhiên tùy ta xử trí."

Sau một lúc lâu Bắc Thần Phong cũng nói không ra lời, trái tim nguội lạnh một nửa.

Hắn vốn là muốn cho Bạch Vũ nhìn thấy một mặt háo sắc của Mạc Điện, hắn không tin Mạc Điện có thể chống cự được sắc đẹp mê hoặc, kết quả Mạc Điện căn bản không để vào mắt, ngoại trừ Bạch Vũ quả thực là không gần nữ sắc.

Chẳng những không khiến cho Bạch Vũ thất vọng với Mạc Điện, còn phải chịu lỗ năm vũ cơ được bồi dưỡng tỉ mỉ, hắn tức giận đến muốn hộc máu.

Ám Ưng đã đánh ra một chưởng, chưởng phong đằng đằng sát khí càn quét qua, đánh cho mấy vũ cơ bất tỉnh, mắt thấy sẽ mất mạng.Bắc La Quận Vương cuống quít ngăn cản hắn, "Chậm đã, nếu Mạc Điện không thích thì sẽ không để lại đây chướng mắt, còn không mau kéo các nàng xuống, để cho bọn họ dạy dỗ lại một lần nữa, biểu hiện yếu kém như vậy, thật sự là mất mặt."

Một đám thị vệ cuống quít kéo năm người như kéo bao tải xuống, động tác của bọn họ rất nhanh, cuối cùng trong lúc Ám Ưng động thủ cứu đi năm người.

Bắc La Quận Vương nhẹ nhàng thở ra, mấy vũ cơ này bồi dưỡng không dễ, nếu giết đi thì sẽ thiệt thòi rất lớn.

Dạ Quân Mạc cũng không ngăn cản, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, bưng ly rượu lên chậm rãi uống.

Không khí trong đại điện lại rơi vào hầm băng, tất cả mọi người bị đối xử lạnh lùng hà khắc sợ tới mức nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Tính tình của vị Mạc Điện này thật là tàn khốc bá đạo, năm mỹ nữ nói giết liền giết, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, bọn họ còn chưa có làm gì đấy, nếu quả thật chọc tới hắn, vẫn có thể bị đại tá bát đồng? (tương tự với ngũ mã phanh thây, giết sau đó chặt đầu, tay, chân)

Bắc Thần Phong cùng Bắc La Quận Vương không dám lại liều lĩnh thử lấy lòng, những người khác ngay cả nói cũng không dám nói một câu, nơm nớp lo sợ ăn thức ăn trên yến hội, một chút tư vị cũng không thưởng thức được, một buổi Cung yến trở nên lạnh nhạt yên tĩnh, không qua bao lâu Bắc La Quận Vương liền qua loa cho xong buổi yến hội này.

Dạ Quân Mạc dẫn Bạch Vũ về cung điện mà Bắc La Quận Vương đã an bài cho hắn. Bắc La Quận Vương an bài cho Dạ Quân Mạc tẩm cung lớn nhất trong Hoàng cung, lại an bài cho Bạch Vũ một Thiên điện nhỏ, ở bên cạnh cung điện của Tam hoàng tử.

Dạ Quân Mạc không để cho Bạch Vũ đi nơi khác ở, trực tiếp dẫn Bạch Vũ về chỗ ở của hắn.

Bạch Vũ lại phạm phải sai lầm như lần trước, uống rượu. Nàng không nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại cho nàng uống loại rượu trái cây có tác dụng chậm như vậy, ở trên yến hội còn không cảm thấy gì, trở về liền bắt đầu mơ hồ.

Một đôi mắt say lờ đờ đầy sương mù nhìn Dạ Quân Mạc, làm nũng vươn hai tay về phía Dạ Quân Mạc, "Ôm ôm......"

Trong nháy mắt, Dạ Quân Mạc giống như nhìn thấy cô nương ở trên lưng hắn vạn năm trước, trái tim không an phận nhảy lên, hiện lên một tia thâm trầm nói không nên lời.

"Ngủ đi." Dạ Quân Mạc ôm lấy Bạch Vũ, đặt nàng lên giường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net