Phi đao Lưu Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi vô liêm sỉ! Thần Sáng Thế tạo ra cả vùng Đại Lục, cho dù ngươi không có ý kính trọng gì cũng không thể hại huyết mạch của người. Ám Dạ Đế Quốc chưa cho ta chỗ tốt, là bản thân ta muốn cùng đấu một trận, ta muốn đánh bại ngươi, tốt nhất là có thể giết ngươi!" Vẻ mặt Lý trưởng lão lạnh xuống, quanh thân nhấc lên sát ý kinh khủng.

Thượng Quan Dương cắn răng: "Vì sao? Ta không nhớ đã từng đắc tội ngươi."

"Ngươi đã quên sao? Điện chủ Bạch Phong luôn luôn do ta khám và chữa trị, ta lại không thể cứu sống người, trơ mắt nhìn người chết ở trong kế hoạch của các ngươi." Lý trưởng lão bước tới trước một bước, khí thế dời núi lấp biển ầm ầm đè ép.

Phía sau, Giao Long (con thuồng luồng) đen tuyền dẫn theo nước lũ cuồn cuộn ngút trời vọt mạnh xuống.

Đồng tử Thượng Quan Dương co rụt lại, vội vàng lui về phía sau, một mạch gọi ba con Triệu hoán thú hệ Kim ra, cường bạo đối kháng với một kích của Lý trưởng lão.

Khí thế của hai bên trong lôi đài va chạm kịch liệt, Triệu hoán thú hung mãnh (hung dữ, mạnh mẽ) chém giết.

Triệu hoán thú của Lý trưởng có hai con hệ Mộc, chỉ có một con là hệ Thủy, tính công kích không phải rất mạnh, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.

Thượng Quan Dương bắt lấy cơ hội đuổi theo không rời, muốn một lần đánh Lý trưởng lão xuống tận đáy, khiến Lý trưởng lão không trở mình được. Nhưng mỗi một lần Lý trưởng lão đều miễn cưỡng tiếp tục chịu đựng.

Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên nhìn không rời mắt, trong lòng không yên, đừng nhìn bây giờ Thượng Quan Dương dang chiếm ưu thế, càng kéo dài sẽ càng hỏng bét.

Ầm - -

Lại va chạm kịch liệt một lần nữa, ba con Triệu hoán thú của Thượng Quan Dương đều bị thương, Giao Long của Lý trưởng lão bị thương quá nặng, nhưng hai con Triệu hoán thú hệ Mộc phía sau lập tức sử dụng linh thuật chữa khỏi, chỉ trong nháy mắt, vết thương đã hoàn toàn hồi phục.

"Đáng giận!" Thượng Quan Dương nổi giận gầm lên một tiếng, chém giết về phía Triệu hoán thú hệ Mộc của Lý trưởng lão, dieendaanleequuydoon – V.O, hai con Triệu hoán thú này không chết, ông ta cũng đừng mong đánh bại Lý trưởng lão.

Nhưng Lý trưởng lão sao để ông ta dễ dàng làm được như vậy, một kích của Giao Long hệ Thủy rất mạnh, khiến Thượng Quan Dương gần như ăn không vô.Không bao lâu, Thượng Quan Dương sắp tiêu hao hết linh khí, ba con Triệu hoán thú cũng chỉ còn lại hai con.

Khóe miệng Thượng Quan Dương chảy ra vết máu, hung hăng trừng Lý trưởng lão một cái: "Xem như ngươi lợi hại!"

Ông ta xoay người muốn rời khỏi lôi đài, trong mắt Lý trưởng lão xẹt qua sắc bén: "Chạy đi đâu? Như vậy đã muốn chạy, ngươi nằm mơ!"

"A - -" Thượng Quan Dương kêu thảm một tiếng, đã đến lôi đài bên cạnh, ngực lại bị đâm thành một cái lỗ lớn.

"Cha!" Thượng Quan Vân Trần quá sợ hãi, đập bàn nhảy lên, bay vọt xuống.

Thượng Quan Dương đã ngã xuống từ lôi đài, Thượng Quan Vân Trần đón được ông ta, lập tức đút cho ông ta Hoàn Hồn Thảo 5000 năm mới miễn cưỡng cứu được mạng ông ta.

Thượng Quan Vân Trần âm trầm nhìn về phía Lý trưởng lão trên đài: "Ám Dạ Đế Quốc, đúng là rất tốt!"

"Ông ta thua, là do ông ta không đủ thực lực, chẳng lẽ Thượng Quan Điện chủ tính trả thù?" Lý trưởng lão thu Triệu hoán thú của bản thân lại, từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan Vân Trần.

"Ngươi!" Thượng Quan Vân Trần giận tím mặt. Bạch Vũ đi lên lôi đài: "Thượng Quan Vân Trần, nếu không phục như vậy thì lên đi, ta đối chiến với ngươi."

Ngọc Ưu Liên đang xem cuộc chiến trên đài cao cũng nhảy xuống, kiều mị cười nói: "Đừng lãng phí thời gian, cùng nhau dứt khoát mới tốt, ta đã chờ mong đường đường chính chính tỷ thí cùng Ám Dạ Quân Vương một trận từ lâu rồi."

Bạch Vũ nghi ngờ liếc nhìn nàng ta. Đường đường chính chính? Sao ngươi có thể nói ra miệng được? Nếu có thể, chỉ sợ quỷ kế gì ngươi cũng sẽ dùng. Đột nhiên muốn đồng thời chiến đấu, là không hy vọng giữa đường có người nhúng tay cứu viện? Các ngươi có tự tin giết được ta và Dạ Quân Mạc như vậy sao?

Thượng Quan Vân Trần sắp xếp cho Thượng Quan Dương xong, lập tức nhảy lên lôi đài.

Bạch Vũ đối chiến với Thượng Quan Vân Trần, Dạ Quân Mạc đối chiến với Ngọc Ưu Liên, hai trận đại chiến đồng thời bắt đầu.

Mọi người kích động nhìn bốn người trong lôi đài, bọn họ đều là nhân vật có thực lực kinh thiên, đặc biệt Ngọc Ưu Liên và Dạ Quân Mạc, Thần Hoàng đối chiến, cũng không phải tùy tiện là có thể xem được.

Ngay từ đầu trận chiến, Dạ Quân Mạc và Ngọc Ưu Liên đã trực tiếp tiến vào đọ sức sinh tử, bốn con Triệu hoán thú của Dạ Quân Mạc trực tiếp đối mặt với năm con Triệu hoán thú của Ngọc Ưu Liên. Lực lượng hủy thiên diệt địa không kiêng nể gì phóng ra ở khắp hoang mạc.

Mọi người bất giác lui xa một chút, Thần Hoàng chiến đấu, dường như lôi đài đã có chút chịu không nổi, không cẩn thận một cái là có thể khuếch tán ra, gây hại cho người vô tội.

Bạch Vũ và Thượng Quan Vân Trần bên này lại yên tĩnh hơn.

"Bạch Vũ, bây giờ muội theo ta trở về còn kịp." Thượng Quan Vân Trần ngầm bi thương nói.

"Không còn kịp rồi. Hơn nữa ta cũng không muốn trở về với ngươi."

"Muội thật sự muốn chết ở đây sao? Ám Dạ Đế Quốc là tử địch của Sáng Thế Thần Điện chúng ta, sao muội có thể gia nhập với bọn họ? Muội đã quên muội là công chúa của Sáng Thế Thần Điện sao? Muội lại phản bội Sáng Thế Thần Điện!" Thượng Quan Vân Trần một bộ chính trực nghiêm nghị, nói lời hiên ngang lẫm liệt, Bạch Vũ nghe được rất muốn trợn mắt.

"Ngươi nghĩ sai rồi." Khóe miệng Bạch Vũ gợi lên một chút độ cong, trong mắt lộ ra ngạo khí sắc bén, khí thế khinh thường ép người: "Không phải ta vì Sáng Thế Thần Điện mà tồn tại, mà Sáng Thế Thần Điện vì ta mà tồn tại, ta ở đâu, Sáng Thế Thần Điện sẽ ở đó, ta không cần nữa, Sáng Thế Thần Điện nên bị hủy diệt!"

Đột nhiên, lòng Thượng Quan Vân Trần run lên, cảm giác sợ hãi dâng lên, thật bá đạo! Thật cuồng vọng! Đây mới là Bạch Vũ, là công chúa của Sáng Thế Thần Điện, là chủ nhân của các vị Thần!

Bọn họ tính kế nàng, ám hại nàng, chẳng qua là vì khinh nàng đơn thuần, không hiểu thế sự thôi. Bây giờ, nàng không muốn để cho bọn họ lừa gạt nữa, bọn họ nên trả giả thật nhiều rồi!

Ầm - -

Tiểu Bạch của Bạch Vũ xuất hiện, khiến lôi đài chấn động kịch liệt, lao thẳng tới Thượng Quan Vân Trần.Thượng Quan Vân Trần phục hồi tinh thần lại, dieendaanleequuydoon – V.O, vội vàng gọi ba con Kỳ Lân ra.

Chỉ đối mặt một cái, một con Kỳ Lân đỡ một chưởng Phách Thiên Liệt của Tiểu Bạch, nháy mắt tan thành mây khói!

Ngũ Hành Bạch Hổ cấp 8, lực công kích cao tới 80 điểm, lực công kích của Phách Thiên Liệt có thể đạt tới 160 điểm, càng kỳ lạ hơn là đánh rất hung bạo. Đừng nói là Kỳ Lân, chỉ một ngọn núi cũng sẽ bị một chưởng vừa rồi san bằng.

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần có chút xanh xao, lập tức ngăn cản Kỳ Lân phản kích, nhưng Tiểu Thanh, Tiểu Hôi và Trảm Nguyệt của Bạch Vũ đều lục tục xuất hiện, toàn bộ đều là cấp 8. Ngạc nhiên là Bạch Vũ đã đạt tới cấp bậc, hơn nữa sau khi vừa đột phá đã lập tức củng cố thực lực, đã thăng cấp cho cả năm con Triệu hoán thú rồi.

Nếu đối phó với Đại Đế bình thường, Thượng Quan Vân Trần còn có chút tin tưởng, dù sao hắn ta nỗ lực một chút là có thể đạt tới lực công kích của Thần Hoàng, nhưng đối phó với Bạch Vũ, hắn ta thật nghi ngờ mình có cơ hội bộc phát ra lực chiến đấu càng cao không.

Ầm ầm ầm - -

Thượng Quan Vân Trần luôn luôn chống cự, nhưng hắn ta chỉ bị động bị đánh, hoàn toàn không có sức đánh trả.

Ba con Kỳ Lân chết hết chỉ còn lại một con, Thượng Quan Vân Trần cảm thấy khả năng chống đỡ của mình không còn lâu nữa rồi.

"Bạch Vũ, ngươi đừng ép ta!" Thượng Quan Vân Trần rống giận.

Bạch Vũ nhíu mày: "Ta cứ ép ngươi, thì thế nào, không phải ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi đó chứ?"

Lời nói này vừa dứt, một con Kỳ Lân cuối cùng cũng chết dưới tay Tiểu Bạch.

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, phun ra một ngụm máu, bất đắc dĩ lấy phi đao ra.

Phi đao hiện lên vẻ sắc bén dưới ánh mặt trời, đột nhiên bắn ra, trực tiếp ép Tiểu Bạch. Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, chân bị cắt ra một miệng vết thương thật sâu.

Bạch Vũ biến sắc, da Tiểu Bạch có thể so với Kim Cương, chỉ có kim khí cứng rắn nhất mới có thể cắt rách, phi đao này lại có thể cắt rách da Tiểu Bạch, thậm chí khiến Tiểu Bạch bị thương, đây là phi đao gì vậy?

Thượng Quan Vân Trần mỉm cười, vươn tay đón lấy, phi đao lại về tới trong tay hắn ta.

Tiểu Bạch nổi giận, đột nhiên xông lên trước.

Phi đao trong tay Thượng Quan Vân Trần lại đánh ra, lần này là 12 thanh cùng bắn ra, trực tiếp đánh về những chỗ hiểm của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lập tức vung chân chụp tám ngọn phi đao bay đến, nhưng vẫn còn bốn cán chuôi không thể đánh rơi, thân thể cao lớn nháy mắt nhanh chóng lùi lại, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng những phi đao này lại giống như có sinh mệnh, vào lúc Tiểu Bạch lui ra phía sau, nháy mắt đổi hướng, tiếp tục tiến tới, vốn hẳn là sẽ công kích thất bại lại cường bạo đâm trúng hai bên thân Tiểu Bạch, đâm mạnh vào trong, chỉ còn lại chuôi đao lộ bên ngoài!

Máu tươi phun trào, Tiểu Bạch rít gào một tiếng, đôi mắt hổ phẫn nộ đỏ bừng, sức chịu đựng lại bỗng chốc giảm xuống năm thành. Phi đao nhuộm đầy máu tươi hơi hơi rung động, dường như còn đang không ngừng hấp thu linh khí trên người Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch!" Bạch Vũ nổi giận lôi đình, vội vàng nhào đến bên cạnh Tiểu Bạch, phi đao nháy mắt rút ra khỏi thân thể Tiểu Bạch, cùng với cả phi đao bị đánh rơi trên mặt đất cùng đâm về phía Bạch Vũ.

Răng rắc - -

Bóng dáng tuyết trắng của Băng Hồ chợt lóe lên, để lại một đường sông băng cưc lạnh, đông toàn bộ 12 phi đao trong không trung, một tầng băng óng ánh trong suốt đông chặt bên ngoài phi đao, giống như từng khối băng.

Chỉ nghe mấy tiếng vang thanh thúy, toàn bộ phi đao rơi xuống mặt đất.

Bạch Vũ ôm lấy Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt lập tức nhảy tới bên cạnh Tiểu Bạch, vận dụng Khô Mộc Phùng Xuân, trị thương cho Tiểu Bạch.Thượng Quan Vân Trần đã nhân cơ hội rời rất xa khỏi phạm vi công kích, dieendaanleequuydoon – V.O, cười lạnh lùng: "Bạch Vũ, ngươi nghĩ rằng phi đao của ta đơn giản như vậy sao?"

Hắn ta vung tay lên, lại có 12 thanh phi đao trôi nổi ở trước người hắn ta, mũi nhọn lạnh như băng, chớp lóe ánh sáng khát máu.

"Đi!" Thượng Quan Vân Trần mạnh mẽ quát một tiếng, 12 thanh phi đao vẽ ra từng đường sáng bạc, theo các phương hướng đâm về phía Băng Hồ, cùng lúc đó, 12 thanh phi đao bị đóng băng phát ra tiếng vang kịch liệt, mạnh mẽ chấn động nát khối băng bên ngoài, bay về hướng Băng Hồ.

Trong lòng Bạch Vũ giật mình, 24 thanh, mỗi một thanh đều sẽ chủ động công kích, mỗi một thanh đều là thứ công kích người khủng bố, linh hoạt hay thay đổi, tránh cũng không thể tránh, cái này sẽ rất khó đối phó. Bọn Tiểu Thanh có lợi hại, cũng không có cách nào hủy diệt được những phi đao này.

Hẳn là móng vuốt của Tiểu Bạch có thể hủy diệt phi đao, nhưng muốn bắt được những phi đao này lại không dễ.

Đột nhiên ánh mắt Bạch Vũ nhìn về phía Thượng Quan Vân Trần, bốn con Triệu hoán thú ngầm hiểu, lập tức điên cuồng đánh về phía Thượng Quan Vân Trần.

Nếu Thượng Quan Vân Trần có thể khống chế những phi đao này, chỉ cần xử lý hắn ta, phi đao sẽ không còn tác dụng.

Thượng Quan Vân Trần cười lạnh: "Bạch Vũ, ngươi quá ngây thơ rồi, phi đao này cũng không chỉ có 24 thanh."

Xoạt - -

Lại là 12 thanh phi đao, nghênh diện đánh về phía Tiểu Thanh và Băng Hồ nhào tới.

Vào lúc này đột nhiên Tiểu Hôi tiến lên một bước, thân hình vĩ đại đỡ lấy 12 thanh phi đao, Đại Địa Hộ Thuẫn trên người tan biến theo.

Vẻ mặt Bạch Vũ không thay đổi: "Ta đã không còn ngây thơ như vậy nữa, đã sớm biết ngươi sẽ để lại chút gì đó bảo vệ bản thân. Chỉ là, cũng là cuối cùng rồi, cái này tổng cộng chỉ có 36 ngọn phi đao đúng không?

"À, 36 chuôi phi đao Lưu Ly này đủ để đối phó ngươi!" Thượng Quan Vân Trần vênh váo cười to, vô cùng tự tin, phi đao Lưu Ly chính là linh khí cấp Thần, từng đánh chết vô số cường giả cấp bậc Đại Đế, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu con mãnh thú mãn cấp.

Bạch Vũ hít sâu một hơi, nàng cũng không nghi ngờ lời nói của Thượng Quan Vân Trần.

12 thanh phi đao đã đánh nát Đại Địa Hộ Thuẫn của Tiểu Hôi, công kích như vậy rất khủng bố.

Bây giờ lực phòng ngự của Tiểu Hôi đã cao tới 90 điểm, sức chịu đựng cũng còn 88 điểm, hơn nữa nó tu luyện Kim Cương Phách Thể, lực phòng ngự có thể tăng gấp bội, sức chịu đựng của Hộ Thuẫn cũng gần 200, đã dễ dàng bị đánh nát như vậy!

Nàng nhìn 36 ngọn phi đao điên cuồng đâm loạn trên người bốn con Triệu hoán thú.

Tiểu Thanh chỉ có thể không ngừng đánh rớt, ngọn lửa của nó không hề có chút tác dụng gì với phi đao.

Oản Lý Băng Sương của Băng Hồ có thể đông cứng phi đao lại, nhưng vô dụng, chỉ đông lại, không thể hủy diệt, cũng chỉ có thể luôn luôn tránh né không dứt.

Tiểu Bạch cũng không bắt được những phi đao này.

Trảm Nguyệt ở trong lòng Bạch Vũ, cũng không thể không đành chịu, chỉ có thể dùng Khô Mộc Phùng Xuân giúp bọn nó khôi phục ở lúc bọn nó bị thương.

Những phi đao này khéo léo linh hoạt, tốc độ nhanh như tia chớp, vô cùng cứng rắn, chúng có thể tránh né công kích từ Triệu hoán thú rất dễ dàng, tìm đúng chỗ yếu nhất để tấn công, thậm chí chúng còn có thể phối hợp lẫn nhau.

Vẻn vẹn 36 ngọn phi đao, mỗi một chuôi đều là một thứ vũ khí chém giết lợi hại.

Bạch Vũ thật không rõ sao Thượng Quan Vân Trần đồng thời khống chết được 36 phi đao, còn khống chế tốt như vậy? Từ khi nào hắn ta luyện được tuyệt kỹ như vậy?

Bạch Vũ đang suy nghĩ, bỗng nhiên Trảm Nguyệt từ trong lòng nàng nhảy ra, mạnh mẽ nhấc chân lên.

Bạch Vũ ngẩng đầu, không biết từ lúc nào phi đao lại lặng yên không một tiếng động bay tới cố ép nàng, Trảm Nguyệt phát hiện kịp thời, dieendaanleequuydoon – V.O, một chưởng đánh bay một thanh.

Vẫn còn một thanh nhanh chóng nghênh diện đâm tới Bạch Vũ.Ánh mắt như nước của Bạch Vũ dao động, thân người nhanh chóng lùi lại, gắt gao nhìn chằm chằm phi đao bay vụt đến.

Ngọn lửa khủng bố nổ tung, cùng với chưởng phong Phách Thiên Liệt ầm ầm đánh ra.

Phi đao Lưu Ly xông qua Lưu Hỏa, ngọn gió sắc bén bổ chưởng phong ra, đâm về phía Bạch Vũ với thế không thể đỡ. Lưỡi đao lóe lên mũi nhọn lạnh băng, còn dính vết máu, tiếng đao thông suốt, hưng phấn chiến đấu giống như đã nhiều năm rồi mới được thấy lại ánh mặt trời.

"Hỏng bét!"

"Công chúa!"

Mọi người đang xem cuộc chiến ào ào đứng dậy, trừng lớn mắt nhìn về phía Bạch Vũ. Vẻ mặt đám người Ám Lân đại biến, mọi người ở Viện Trưởng Lão càng hoảng sợ muốn bổ nhào lên lôi đài, nhưng hoàn toàn không kịp.

"Bạch Vũ, đáng tiếc, nếu ngươi bằng lòng trở về cùng ta thì sẽ không phải chết rồi." Thượng Quan Vân Trần thở dài một tiếng, trong mắt lại tràn đầy ý tiếc hận.

Ầm - -

Phi đao Lưu Ly đánh nứt băng Bạch Vũ đông kết lại, đục thủng một tầng Đại Địa Hộ Thuẫn mà Bạch Vũ thêm vào cho bản thân, mắt thấy sẽ đâm vào cổ họng Bạch Vũ.

Lôi đài bên kia, mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương, áp lực quanh thân lạnh tới cực điểm, nộ khí hủy thiên diệt địa dựng lên, bỏ Ngọc Ưu Liên lại, bóng dáng như du long đi thẳng đến chỗ Bạch Vũ.

"Đừng!" Đột nhiên Bạch Vũ mở miệng, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lại, cái chuôi cuồng ngạo khát máu này, phi đao thế không đỡ nổi lại bị Bạch Vũ nhẹ nhàng kẹp lấy.

Nhất thời, sắc mặt mọi người vừa mới sợ hãi trở nên kỳ dị.

Không phải phi đao này rất lợi hại sao? Ngay cả phòng ngự của Ngũ Hành Bạch Hổ và Đại Địa Hôi Hùng cũng có thể đục thủng, sao đến trên tay Bạch Vũ, đã bị Bạch Vũ bắt được? Chẳng lẽ phi đao này tấn công còn phải nhìn người?

Thượng Quan Vân Trần khó tin nhìn chằm chằm phi đao trong tay Bạch Vũ, phẫn nộ rống to: "Ngươi đã làm gì?"

Bạch Vũ đùa nghịch phi đao trong tay, mỉm cười: "Thì ra phi đao này đã nuôi ra sinh mệnh, có đao hồn rồi."

"Đúng thì thế nào?" Thượng Quan Vân Trần dữ tợn nhìn Bạch Vũ, rất không hiểu.

Vẻ mặt Bạch Vũ lạnh xuống, lườm Thượng Quan Vân Trần một cái: "Ngươi quên ta là người như thế nào sao? Ta là huyết mạch của Thần Sáng Thế, vùng Đại Lục này là tổ tiên của ta sáng chế ra, sinh mệnh trên cả vùng Đại Lục này cũng là tâm huyết của người mà thành."

Lòng Thượng Quan Vân Trần hơi phát run, dường như hiểu rõ gì đó, lại không nắm được: "Ngươi có ý gì?"

"Tuy phi đao của ngươi đã nuôi ra được đao hồn rất lâu, nhưng cũng chưa trưởng thành, chúng vẫn còn nhỏ." Bạch Vũ cười tủm tỉm nói.

Bỗng nhiên Tề trưởng lão hiểu ra: "Đúng rồi! Tất cả sinh mệnh trời đất tạo ra, ban đầu đều có sự tôn kính với huyết mạch Thần Sáng Thế, hồn đao này vẫn còn ở giai đoạn khởi điểm, tự nhiên sau khi nhận ra hơi thở của công chúa Bạch Vũ sẽ không tiếp tục công kích, thì ra là thế! Ha ha - - Thượng Quan Vân Trần, lần này ngươi phải thất vọng rồi."

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, cho tới bây giờ hắn ta không nghĩ tới hồn đao phi đao Lưu Ly lại sẽ nghe lời Bạch Vũ! Phải biết rằng hắn ta vì khiến phi đao Lưu Ly nghe lời, thậm chí dù không thích cũng phải dùng máu của bản thân đi nuôi, kết quả Bạch Vũ chỉ dùng hơi thở Thần Sáng Thế, phi đao Lưu Ly đã phục tùng, vì sao lại như vậy?

Chẳng lẽ hắn ta vĩnh viễn cũng kém Bạch Vũ? Hắn ta nhất định không phải là chủ nhân của Sáng Thế Thần Điện? Dựa vào cái gì? Hắn ta và Ngọc Ưu Liên đều muốn giết Bạch Vũ, vì sao nàng còn muốn trở về!

Mặt Thượng Quan Vân Trần giận dữ, khuôn mặt đều vặn vẹo tới cực điểm.

Ầm - -

Bên cạnh lôi đài, Dạ Quân Mạc không lại đến lôi đài của Bạch Vũ cứu viện nữa, nhưng Ngọc Ưu Liên lại nhân cơ hội đánh lén Dạ Quân Mạc, Ngũ Hành Thanh Long bị Cửu Thiên Lôi Điện bổ trúng, trọng thương, dieendaanleequuydoon – V.O, sức chịu đựng gần như chỉ còn lại một thành.

Bạch Vũ nhìn thoáng qua bên kia, trong mắt xẹt qua chút vẻ giận dữ, ánh mắt sắc bén bắn về phía Thượng Quan Vân Trần, bóng dáng chuyển động, lại thoải mái đoạt được tám ngọn phi đao Băng Hồ đông cứng lại, ngay sau đó, nàng lại lấy được phi đao tập kích Tiểu Hôi.

Chỉ qua mấy hơi thở, Bạch Vũ đã thu toàn bộ ba mươi sáu thanh phi đao vào trong nhẫn Bách Vũ."Lên!" Bạch Vũ lạnh lùng chỉ vào Thượng Quan Vân Trần, năm con Triệu hoán thú lập tức phát động tấn công Thượng Quan Vân Trần.

Thượng Quan Vân Trần lập tức muốn trốn, hắn ta nhờ vào thời gian phi đao phóng ra khôi phục phần lớn linh mạch tổn thương, triệu hoán ra hai con Kỳ Lân, bản thân lại nhanh chóng bay lên nhảy xuống lôi đài bên cạnh.

"Muốn chạy? Ngươi nằm mơ!" Ánh mắt Bạch Vũ lạnh như băng, Tiểu Thanh lập tức lao xuống ngăn ở phía trước Thượng Quan Vân Trần, Bạo Liệt Lưu Hỏa nghênh diện phun ra.

Thượng Quan Vân Trần kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau.

Hai con Kỳ Lân phía sau, vừa triệu hồi ra đã bị Tiểu Bạch và Băng Hồ của Bạch Vũ tiêu diệt hết.

Bạch Vũ bước từng bước một đến chỗ Thượng Quan Vân Trần, sát ý trong mắt không che giấu chút nào, nhìn đến mức lòng Thượng Quan Vân Trần run lên: "Ngươi, ngươi dám giết ta?"

Bạch Vũ hơi híp mắt: "Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi?"

"Ta là vị hôn phu của ngươi!"

"Trí nhớ của ngươi không tốt lắm nhỉ, bây giờ ngươi là vị hôn phu của Ngọc Ưu Liên, về phần ta, đã sớm bị ngươi giết rồi. Bản thân nương ta cũng bị cha ngươi hại chết rồi. Thù này, không thể không báo! Hôm nay hãy kết thúc đi!" Bạch Vũ vung tay lên.

Năm con Triệu hoán thú lập tức tiến lên bao vây, ngay cả Trảm Nguyệt cũng lên, giết một tên ra vẻ có linh mạch Thần Hoàng, Bạch Vũ rất cẩn thận, cần phải bảo đảm xử lý được Thượng Quan Vân Trần.

Ầm ầm ầm - -

Mây sấm trên trời quay cuồng, bỗng nhiên hơn mười tia chớp từ trên trời giáng xuống, bổ xuống bên cạnh Thượng Quan Vân Trần.

Năm con Triệu hoán thú lập tức tản ra bốn phía, Ngọc Ưu Liên thừa dịp trong nháy mắt bọn nó tản ra,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net