Phi hồng chi nguyệt, cự tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng nhẫn này nàng còn chưa biết dùng như thế nào.

Nhẫn không gian trữ vật này phi thường lớn, là một tòa tháp năm tầng. Đem linh khí rót vào bên trong nhẫn có thể thấy không gian bên trong, có thể đem đồ vật ném vào hoặc lấy ra, nhưng phải đem linh lực rót vào, nàng thật đúng là không biết nên làm như thế nào.

"Chẳng lẽ phải cách một khoảng không giống như di chuyển vật đem vào bên trong sao?" Bạch Vũ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, cố gắng tự điều động linh lực của bản thân dời về phía chiếc nhẫn.

Linh lực trong linh mạch quả nhiên chuyển động, cơ hồ là trong chớp mắt đã tới cánh tay, tiến vào trong chiếc nhẫn. Không gian to như vậy chỉ có hơn một giọt linh lực căn bản không thể nhìn ra được, nhưng Bạch Vũ có thể cảm giác được linh lực dừng lại ngay tại một cái ao khô cạn ở tầng thứ nhất, cái ao kia tựa hồ chính là đặc biệt vì giữ linh lực mà chuẩn bị.

Thuận lợi đem một giọt linh lực rót vào trong nhẫn, Bạch Vũ bắt đầu chế tác Linh tửu, không bao lâu liền làm ra năm ly Phi Hồng Chi Nguyệt. Nàng đem 5 ly Linh tửu bỏ vào bên trong nhẫn, lập tức đi Công hội Triệu hoán sư.

Trong sảnh khách quý của Công hội Triệu hoán sư, một nữ tử mi thanh mục tú thản nhiên ngồi ngay ngắn, nhấm nháp Linh tửu nghiệp đoàn đưa lên. Nàng tuổi không lớn, cách ăn mặc thập phần đoan trang, một thân cẩm phục hoa lệ có vẻ cao quý không nói lên lời.

Hạ Lâu Trinh lấy lòng đi theo bên người nàng, thêm mắm thêm muối hướng nàng tố khổ: "Hoàn tỷ, Triệu hoán sĩ mới tới kia căn bản không coi người ra gì, ta đã nói ra danh hào của người, nàng ta còn đem ta đánh thành như vậy."

Hạ Lâu Trinh đau khổ chính vào vết cào cùng vết bỏng trên mặt mình: "Nàng ta hiện tại ở trong thành lâu muốn làm gì thì làm, ai cũng quản không được, người không thể để cho nàng ta kiêu ngạo như thế được!"

"Phế vật! Một tiểu Hỏa Điểu Nhất giai liền đem ngươi đánh thành như vậy, ngươi còn có ý tứ tới tìm ta giúp ngươi báo thù?" Hoàn Tố Âm khinh miệt liếc Hạ Lâu Trinh một cái.

Hạ Lâu Trinh mặt đỏ lên, oán hận khẽ cắn môi: "Là ta vô dụng, nhưng Hỏa Điểu kia của Bạch Vũ thật sự rất lợi hại, cũng chỉ có ngài mới có thể giáo huấn nàng ta....."

"Chờ một chút," thần sắc Hoàn Tố Âm đột nhiên biến đổi: "Ngươi vừa rồi nói Triệu hoán sĩ mới tới kia tên gọi là gì?""Bạch Vũ."

Hoàn Tố Âm cười lạnh một tiếng: "Bách Lý Vân Diễm đáp ứng tặng cho ta một cái Thủy Linh Qủa 500 năm, kêu ta giúp nàng ta diệt trừ một người bị lưu đày tên là Bạch Vũ, không nghĩ đến Bạch Vũ lại là một Triệu hoán sĩ. Ta còn chưa đi tìm nàng ta, nàng ta lại đến khiêu khích ta trước!"

Hạ Lâu Trinh vui mừng hớn hở: "Hoàn tỷ, ngài tính toán diệt trừ nàng ta?"

Hoàn Tố Âm hừ một tiếng, không có trả lời.

Lúc này, Hội trưởng nghiệp đoàn Hành Tuấn Sơn đi đến, vẻ mặt tươi cười đến trước mặt Hoàn Tố Âm: "Để cho Hoàn tiểu thư chờ lâu thật sự là ta thất lễ."

"Không ngại." Hoàn Tố Âm rất tức giận phất tay: "Không biết Hành hội trưởng hôm nay cố ý tới tìm ta là có chuyện gì sao?"

"Là như vậy, Hoàn tiểu thư là nghĩa nữ Quận vương thập phần coi trọng, nơi này có phong thư hy vọng người có thể chuyển lại cho Quận vương." Hành Tuấn Sơn cung kính trình lên một phong thư có ấn ký truyền âm của Vô Trần Cung.

"Đây là thư gì?" Hoàn Tố Âm không nhận, giao thư cho Quận vương, nàng đương nhiên không thể giao tùy tiện.

"Nga, là phong thư Thương trưởng lão gửi cho Quận vương, bởi vì gần đây Quận vương đang bế quan, không có biện pháp trực tiếp gửi đi, cho nên đành phải nhờ người chuyển giúp." Về phần nội dung là cái gì, hắn vẫn không có gan lớn mở ra xem.

Hoàn Tố Âm nghe đến đây lại thấy hứng thú, Thương trưởng lão là một trong Tứ đại trưởng lão đứng đầu Vô Trần Cung, hắn gửi thư cho Quận vương, nói vậy phải là chuyện thập phần quan trọng. Hành Tuấn Sơn không có can đảm mở ra xem, nàng có!

Nàng tiếp nhận phong thư, lặng yên dùng móng tay vạch qua ấn ký bị phong kín, một trận linh khí thần không biết quỷ không hay chảy ra, trong nháy mắt nàng đọc được nội dung trên thư.

Hoàn Tố Âm đoan trang tươi cười rất nhanh cứng lại, trong mắt kiềm nén một tia tức giận.

Thương trưởng lão đặc biệt viết phong thư này chính là vì hướng Đông Nhạc Quận vương đề cử Triệu hoán sư tên là Bạch Vũ tham gia Triệu hoán đại hội.

Bạch Vũ, nàng đã lần thứ ba nghe thấy cái tên này, chỉ là một phế vật xấu xí của Bắc La Quận quốc mà thôi, thế nhưng có thể làm cho Thương trưởng lão tự mình viết thư đề cử Quận vương, dựa vào cái gì? Nàng vẫn luôn muốn trúng cử còn không được, nàng tuyệt đối sẽ không để phong thư này đến tay Đông Nhạc Quận vương!

Biểu tình của nàng rất nhanh khôi phục bình thường, ở mặt ngoài thực sảng khoái đồng ý: "Nếu đã là Thương trưởng lão ủy thác, ta nhất định sẽ làm hết sức mình."

"Được, phiền toái người." Hành Tuấn Sơn nịnh hót cười cười, song cằm trở nên càng dày.

Hắn đang cùng Hoàn Tố Âm cười nói, một đệ tử nghiệp đoàn đột nhiên đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Hội trưởng, có người muốn bán Linh tửu, người đi nhìn xem đi."

"Vị nào?" Hành Tuấn Sơn bất đắc dĩ. Bình Thạch thành quá nhỏ, quy mô Công hội Triệu hoán sư tự nhiên cũng không lớn, trong Công hội người có nhãn lực xem xét giám định đồ vật này nọ chỉ có một mình hắn, chuyện gì hắn cũng phải tự thân xuất mã.

"Chính là người lần trước đến chứng thực - Bạch Vũ cô nương."

Như thế nào lại là nàng? Cứ mỗi thời điểm ta tiếp đãi khách quý lại đến. Hành Tuấn Sơn đối với Bạch Vũ càng thêm chán ghét, hướng Hoàn Tố Âm cười cười nói: "Thực xin lỗi, ta có chuyện phải đi."

"Có người buôn bán kiếm lãi này nọ Đông Tây? Kỳ thật có vài người Hội trưởng căn bản không cần phải để ý tới, trực tiếp đuổi đi mới đúng, thời gian của ngươi cũng rất quý giá." Hoàn Tố Âm tao nhã nhấp một ngụm Linh tửu. Thanh âm nhỏ vừa rồi của đệ tử nghiệp đoàn nàng có thể nghe thấy, Bạch Vũ kia dám không biết trời cao đất rộng chạy mới nghiệp đoàn mua bán này nọ.

Hành Tuấn Sơn sờ sờ song cằm của chính mình: "Ý tứ của Hoàn tiểu thư chí phải....."

"Chỉ là một tù phạm bị sung quân đến đây tư sửa tường thành mà thôi, có được vận khí tốt thức tỉnh linh mạch, có thể có cái gì tốt mà bán? Bất quá chỉ là lừa gạt kiếm tiền tiêu thôi." Hoàn Tố Âm không chút để ý nói, giọng điệu tràn ngập hèn mọn.

Hành Tuấn Sơn lập tức hiểu được, Hoàn Tố Âm đây là muốn hắn không cần thu gì đó của Bạch Vũ. Hoàn Tố Âm là nghĩa nữ của Đông Nhạc Quận vương, là một trong những người được đề cử cho Đại hội triệu hoán lần này, thanh danh thực lực được liệt vào Vô Trần bảng. Hành Tuấn Sơn nịnh bợ nàng còn không kịp, đương nhiên sẽ không vì Bạch Vũ mà đắc tội nàng.Hơn nữa Hành Tuấn Sơn cũng không cho rằng Bạch Vũ thật sự có thể bán cho hắn cái thứ gì tốt, lập tức một ngụm đáp ứng: "Hoàn tiểu thư nói gì thì chính là thế ấy, ta hiện tại phải đem cái người không biết tự lượng sức này đuổi đi."

Hạ quyết tâm không thu đồ của Bạch Vũ, Hành Tuấn Sơn đối với Bạch Vũ qua loa có lệ, ngay cả xem đều lười liếc nhìn Linh tửu của Bạch Vũ: "Bạch Vũ cô nương, Công hội Triệu hoán sư của chúng ta trải rộng khắp Vân Vũ Thần Châu, mua bán thứ gì cũng đều là tinh phẩm, Linh tửu của ngươi hiệu quả quá kém, chúng ta không thể thu."

"Qúa kém? Phi Hồng Chi Nguyệt sau khi hấp thu có thể ngưng tụ 5-10 điểm linh lực, còn kém sao?" Bạch Vũ ngạc nhiên, không có thể nào Công hội Triệu hoán sư tạo ra được Linh tửu có thể một lần ngưng tụ ra mấy chục điểm? Đó phải là dược liệu ngoài 500 năm mới có hiệu quả như vậy.

Nàng thật sự cũng muốn kiến thức một chút, đáng tiếc Linh tửu chỉ có ở Vô Trần tửu lâu mới bán, Bình Thạch thành không có bán.

Hành Tuấn Sơn khóe miệng vừa kéo, ngươi nói dối cũng phải có mức độ! Chiêu bài Vô Trần tửu lâu tạo ra Linh tửu cũng chỉ có thể tụ được 3-5 điểm linh lực, ngươi nói một hơi có thể ngưng tụ 10 điểm, này không phải nói hươu nói vượn sao?

Hành Tuấn Sơn trong mắt không tin lời nói của Bạch Vũ: "Ngượng ngùng, ta không tính toán mua. Ngươi đã có Linh tửu tốt như vậy, chính mình giữ lại dùng đi."

"Ngươi không tin? Ta có thể cho ngươi một ly thử xem."

"Không cần."

"Ngươi đã không mua, ta có thể đem Linh tửu đi bán đấu giá không?" Bạch Vũ có thể nhượng bộ, gởi bán ở đấu giá hội tuy rằng có thể bán được không ít tiền, nhưng phải đợi.

Hành Tuấn Sơn cười lạnh: " Đấu giá hội không phải cái gì cũng có thể tùy tiện mang lên bán."

Nhìn thấy Hành Tuấn Sơn bộ dáng dầu muối không vào, Bạch Vũ hiểu được, Hành Tuấn Sơn ngay từ đầu đã không tính toán mua Linh tửu của nàng, Linh tửu của nàng dù có cho cũng uổng phí.

Một khi đã như vậy nàng cũng không có cái gì hay để nói, người ta không muốn mua chung quy cũng không thể nói người ta không phải?

Nàng đứng dậy cáo từ: "Hy vọng Hành hội trưởng sẽ không hối hận!"

Hành Tuấn Sơn khinh thường vuốt cái cằm phì phì, hắn có gì mà phải hối hận?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net