Rời khỏi vực sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muội có thể làm được?" Mộ Bạch có chút nghi ngờ hỏi.

Mộ Vũ gật đầu tràn đầy tự tin: "Ca ca cần phải đi cùng với muội."

Đương nhiên phải đi cùng với muội, nếu để cho một mình muội ra ngoài, lạc mất thì làm sao bây giờ? Ra khỏi thành cũng không phải là xuất cung, vừa ra Đô thành đã có thể tiến vào Vực sâu, nói không chừng có thể gặp mãnh thú và dòng chảy linh khí hỗn loạn.

Mộ Bạch xoay người trở về thu dọn đồ, nếu muốn ra khỏi thành, thứ nên mang theo thì phải mang theo.

Muội muội đã nói có thể phá kết giới, thì chắn chắn có thể phá được, hắn không nghi ngờ một chút nào.

Quả nhiên, lúc hắn quay lại, Mộ Vũ đã dẫn theo Linh Lung Kim Hồ yên lặng phá đi kết giới, chỉ là tốn hơi nhiều linh khí, bộ dạng Tiểu Hồ mệt đến không có tinh thần.

Mộ Vũ thu Linh Lung Kim Hồ về lại linh mạch của bản thân, kéo tay Mộ Bạch: "Ca ca, chúng ta đi thôi. Nếu muộn sẽ bị phát hiện."

Đợi đến ăn lúc cơm tối, người đưa cơm lên sẽ phát hiện bọn họ đã chạy. Bọn họ chỉ có chưa đến bốn tiếng, chỉ là vậy cũng đủ rồi.

Hai tiểu gia hỏa lén chạy ra cung điện, đến trên đường phố, vui vẻ mua một ít thứ ăn vặt, sau đó tìm một ngõ nhỏ không người, Dạ Mộ Bạch gọi Hắc Ám Ma Long ra.

Hắc Ám Ma Long của Mộ Bạch là Triệu hoán thú tuyệt phẩm mãn tư chất, khác Triệu hoán thú bình thường, cấp 1 đã có thể khống chế hình thể to hay nhỏ, nhỏ nhất là có thể biến thành một con rắn nhỏ, lớn nhất đại khái có thể cuốn được một ngọn núi, theo cấp bậc của nó tăng lên, hình thể của nó còn có thể trở nên lớn hơn nữa.

Hắc Ám Ma Long biến thành hình thể thích hợp, cho Mộ Bạch và Mộ Vũ ngồi ở trên người nó, nâng bọn họ bay về phía ngoài thành.Đợi đến lúc cơm tối, dieendaanleequyydoon – V.O, lúc hạ nhân trong cung phát hiện không thấy hai tiểu tổ tông, Hắc Ám Ma Long đã sớm bay ra hơn mười dặm ngoài thành, Vương Cung Ám Dạ Đế Quốc nháy mắt rối loạn, mà giờ phút này Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ còn không ở đây.

Sau khi Dạ Quân Mạc cho Ám Lân dẫn hai hài tử về tẩm cung, Tề trưởng lão đã phát tin tức khẩn cấp đến, đột nhiên Vạn Trượng Sơn Trang lại chia binh thành hai đường tấn công Bình Tây Thành và Vân Kiếm Tông.

Hai thế lực lớn này đều ở gần Vạn Trượng Sơn Trang, ở ngay tiền phương của cuộc chiến.

Vị trí địa lý của Vạn trượng Sơn Trang coi như là trung ương của toàn bộ Đại Lục, là một thế lực vô cùng quan trọng của Thần Điện, thâu tóm tin tức của thiên hạ, thời kì cường thịnh nhất được xưng là không có tin tức nào mà không biết, chỉ cần trả giá đủ cao là có thể nhận được tin tức muốn biết, thậm chí là rất nhiều bí văn.

Đương nhiên, về phần bộ phận tin tức quan trọng trong Sáng Thế Thần Điện, bọn họ chưa bao giờ bán ra bên ngoài.

Đoạt được Vạn Trượng Sơn Trang chẳng khác nào khiến Sáng Thế Thần Điện biến thành người mù, kẻ điếc, mất đi sự nắm giữ Ngũ Hành Đại Lục.

Chính là bởi vì sự quan trọng của Vạn Trượng Sơn Trang, lúc đó Ngọc Ưu Liên mới tự thân xuất mã cứu viện.

Ám Dạ Đế Quốc không thể hăng hái bắt lấy Vạn Trượng Sơn Trang, Dạ Quân Mạc cũng không quá thất vọng.

Sau đó, Sáng Thế Thần Điện lấy Vạn Trượng Sơn Trang làm cứ điểm, bắt đầu phản kích Ám Dạ Đế Quốc, khu vực gần Vạn Trượng Sơn Trang biến thành tiền phương của cuộc chiến.

Lần này đột nhiên Sáng Thế Thần Điện làm khó dễ, còn chia binh làm hai đường, hiển nhiên mưu tính đã lâu, ngay cả Tề trưởng lão cũng không đối phó được với người được phái ra, rất có thể Ngọc Ưu Liên tự thân xuất mã, đã quyết tâm muốn bắt lấy Bình Tây Thành và Vân Kiếm Tông.

Tự nhiên Dạ Quân Mạc sẽ không khinh thường, tự mình đến Bình Tây Thành cứu viện. Bạch Vũ lại đến giúp đỡ Vân Kiếm Tông, đã lâu rồi nàng chưa ra cửa, chỉ thiếu chút nữa đã đột phá khoảng cách Thần Hoàng, có bế quan thế nào cũng vô dụng, cần phải có một cơ hội, còn không bằng đi ra ngoài hoạt động.

Hai người hoàn toàn không biết hai tiểu bảo bối nhà mình đã lặng lẽ chạy vào bên trong Vực sâu.

"Ca ca, đây là Vực sâu sao? Thật lớn! Còn lớn hơn Vương thành Ám Dạ!" Hai mắt Mộ Vũ vụt sáng lên, nhìn hoang mạc mênh mông vô bờ, mặt trời nóng rực nướng mặt đất, dường như muốn nướng khô tất cả mọi thứ trên mặt đất.

"Ừ." Mộ Bạch gật đầu, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy toàn cảnh Vực sâu, cảm thấy trong lòng rộng mở, thông suốt, chỉ là hơi lớn một chút, bọn họ đã đi hơn ba giờ, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, giống như vùng Vực sâu hoang vu không có bờ cuối.

"Ca ca, chúng ta đi về hướng này, không sai đó chứ?" Mộ Vũ ôm Tiểu Hồ, mềm mại hỏi.

"Hẳn là không sai, ca có bản đồ lộ tuyến ở Vực sâu, bên kia là một thành lớn của Đế Quốc, Dạ Giang Thành. Chỉ là ít nhất chúng ta còn phải đi hai ngày nữa." Mộ Bạch nói.

"Lâu như vậy à?" Mộ Vũ buồn bực nói thầm, tựa vào người Mộ Bạch, lấy một cái ô lớn giống như các đình nghỉ mát từ vòng tay trữ vật ra che trên, rót linh lực vào thân Linh Lung Kim Hồ, bắt đầu thăng cấp cho nó.

Đợi đến khi Linh Lung Kim Hồ sắp hoàn thành thăng cấp, bọn họ cũng đã đến Dạ Giang Thành.

Dạ Giang Thành giống như Vương Thành phồn hoa náo nhiệt, người người lui tới trước cửa thành, rất nhiều xe kéo chờ vào thành.

Tuy rằng rất ít người ngoài có thể đi vào Vực sâu, nhưng giữa các thành lớn của Ám Dạ Đế Quốc giao thương mua bán vô cùng thường xuyên, thương nhân và Triệu hoán sư nhiều vô số.

Đến gần cửa thành, Mộ Bạch thu Hắc Ám Ma Long lại, Hắc Ám Ma Long là Triệu hoán thú hệ Hỏa có tính chất hủy diệt hắc ám vô cùng hiếm thấy, càng không cần nói còn là tuyệt phẩm, nếu để cho người thấy, đoán cũng đoán ra là đào thải.

Mộ Bạch gắt gao kéo tay Mộ Vũ, lặng lẽ lẫn vào trong đám người di chuyển vào trong thành.

"Ôi, ai không có mắt, dieendaanleequuydoon – V.O, dám đạp lão tử?" Một hán tử lưng đeo đại đao tức giận cúi đầu, nhìn Mộ Vũ bên cạnh.Có rất nhiều người vào thành, Mộ Vũ chen lách trong đám người, không cẩn thận một cái đã đạp vào chân một đại hán.

Mộ Bạch lập tức kéo muội muội ra phía sau, ngưỡng mặt nghiêm túc nhìn đại hán vẻ mặt dữ tợn, lạnh nhạt nói: "Chúng ta không cố ý."

"Không cố ý thì coi như qua hả?" Đại hán quắc mắt nhìn bọn họ trừng trừng, có chút tham lam sờ sờ cằm: "Hai tiểu gia hỏa các ngươi da mịn thịt mềm, là thiếu gia, tiểu thư nhà ai đúng không? Cha nương các ngươi đâu? Đi lạc?"

Mặt Mộ Bạch thay đổi, muốn dọa nạt? Một Triệu hoán Linh chủ lại dám hoành hành ngang ngược ở Dạ Giang Thành như vậy?

"Không, bọn họ ở trên tửu lâu bên kia." Mộ Bạch bình tĩnh nói càn.

Đại hán nheo mắt lại: "Phải không? Các ngươi đạp ta, có phải nên kêu cha mẹ các ngươi lấy chút bồi thường ra?"

Mặt Mộ Bạch lạnh xuống: "Ngươi bị ta đạp đứt chân sao, còn muốn bồi thường?"

"Khốn kiếp, hai tiểu gia hỏa không biết trời cao đất rộng, cũng dám nói chuyện như vậy với ta, muốn chết sao?" Đại hán giận tím mặt.

Người chung quanh đều tự giác rời xa chỗ này, nhìn ánh mắt đại hán tràn ngập hèn mọn, một đại nam nhân, còn là Linh chủ, lại làm khó dễ hai hài tử, thật sự là không biết liêm sỉ, nhưng bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì.

Đại hán này cũng không phải là dễ chọc, ca ca của hắn ta chính là Thành Chủ Dạ Giang Thành. Ở trong Dạ Giang Thành này, đại hán này chính là một tên ác bá, người muốn động đến hắn ta cũng phải suy nghĩ một chút có thể chọc được hay không.

"A, Dạ Cẩu Hùng, ngươi đang làm gì đó? Ngay cả người thường cũng không đánh lại, đã lưu lạc đến ăn hiếp hai hài tử rồi hả? Chậc chậc, ca ca ngươi mà biết nhất định sẽ rất đau lòng." Một giọng nói bất cần đời từ đàng xa bay đến.

"Đoạn Vô Huyết, ngươi còn dám nói một câu thử xem!" Đại hán rống giận, rõ ràng tên của hắn ta là Dạ Hồng Hùng, nhưng mỗi lần Đoạn Vô Huyết đều gọi hắn ta là Dạ Cẩu Hùng (gấu chó).

Trán mọi người chung quanh yên lặng đổ mồ hôi, quả nhiên là Đại công tử Đoàn gia, cũng chỉ có hắn mới dám can đảm mắng Dạ Hồng Hùng như vậy.

Đoàn gia, Đệ Nhất Đại Tộc ở Dạ Giang Thành, tuy rằng thực lực của gia chủ Đoạn gia kém Thành Chủ, nhưng thế lực của Đoàn gia ở Dạ Giang Thành thâm căn cố đế, tuyệt không thua kém Thành Chủ, chẳng qua Thành Chủ họ Dạ, là người của gia tộc Ảnh Vương, tự nhiên không thể lay động địa vị Thành Chủ.

"Ta cứ nói, thì thế nào? Ngươi muốn ra tay với ta?" Đoạn Vô Huyết mặc áo bào dài màu xanh ngọc, phóng khoáng bay tới bên cạnh Dạ Hồng Hùng, đôi mắt xếch nhẹ nhàng nhíu lại, hào phóng khiêu khích.

Dạ Hồng Hùng nộ khí ngút trời, nhưng không rút đại đao phía sau ra, hắn ta chỉ là Linh Chủ, đối phương đã là Tôn chủ, mãi mãi kém một cảnh giới, đương nhiên hắn ta không đánh lại.

Quan trọng hơn là nếu hắn ta thật sự bị Đoạn Vô Huyết đánh, ca ca hắn ta sẽ không giúp hắn ta lấy lại công đạo, thực lực Đoàn gia không yếu hơn ca ca hắn ta bao nhiêu. Hắn ta sẽ không tự tìm khổ, ra tay với Đoạn Vô Huyết.

Đoạn Vô Huyết liếc nhìn hắn ta: "Không ra tay đúng không? Không ra tay thì ta đi đó."

Đoạn Vô Huyết đi đến bên cạnh Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ, cười tủm tỉm nói: "Cha mẹ các ngươi ở tửu lâu bên kia đúng không? Ta dẫn các ngươi qua."

Mộ Bạch nhìn nhìn Đoạn Vô Huyết, gật đầu: "Được."

Đoạn Vô Huyết dẫn hai tiểu gia hỏa đi, Dạ Hồng Hùng thấy Đoạn Vô Huyết thoải mái rời đi, tức giận không trút ra được: "Đứng lại! Ta có nói cho ngươi dẫn bọn chúng đi sao?"

Đoạn Vô Huyết vẫn quay đầu lại: "Ngươi muốn thế nào?"

"Ngươi đã ra mặt thay chúng, dieendaanleequuydoon – V.O, thì bồi thường thay chúng đi." Dạ Hồng Hùng lạnh lùng nói.Đoạn Vô Huyết trừng mắt: "Ta trông giống người coi tiền như rác sao? Ngươi không biết xấu hổ gây phiền phức cho hai tiểu hài đã đủ mất mặt, lại còn muốn ta bồi thường cho ngươi?"

"A, nếu ngươi không bồi thường, ta phải đi tìm cha nương bọn họ, bọn họ không bồi thường khiến cho ta vừa lòng, ngươi đoán ta sẽ làm gì? Nếu ngươi không quan tâm đại khái có thể dẫn chúng đi tửu lâu, sau đó đi cho xong việc." Dạ Hồng Hùng cười lạnh.

Nụ cười trên mặt Đoạn Vô Huyết hoàn toàn biến mất, rõ ràng là Dạ Hồng Hùng nói vậy là vì Đoạn Vô Huyết nhúng tay vào chuyện này, hắn ta không định yên lặng bỏ qua chuyện này, nhất định phải gây phiền phức cho hai hài tử này.

Rõ ràng là Đoạn Vô Huyết muốn làm người tốt giúp hai hài tử này một chút, kết quả ngược lại làm cho chúng càng gặp thêm phiền phức.

"Ngươi định làm như vậy?"

"Thế nào, không được sao? Ở Dạ Giang thành, chuyện ta muốn làm, không có chuyện nào là không làm được." Dạ Hồng Hùng nhìn về phía Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ: "Không phải cha nương các ngươi ở tửu lâu sao? Dẫn ta đi đi."

Hai hài tử yên lặng không nói, hai mắt Mộ Vũ vụt sáng lên: "Ngươi thật sự muốn tìm cha nương ta đòi bồi thường sao?"

"Đương nhiên."

Mộ Vũ bĩu môi: "Được rồi. Chúng ta đến tửu lâu."

Hai hài tử đi vào tửu lâu, Dạ Hồng Hùng nghênh ngang đi theo phía sau, Đoạn Vô Huyết híp mắt, cũng không rời đi, đi theo vào tửu lâu.

Mọi người chung quanh chỉ trỏ, Đoàn gia và Thành chủ tranh đấu cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay đây là hai hài tử gặp vạ lây, thật sự là rất xui xẻo, hi vọng cha nương bọn họ có chút thực lực đi.

Không ít người cũng hiếu kỳ đi theo đến gần tửu lâu, xem náo nhiệt.

Đi vào tửu lâu, chưởng quầy vừa thấy hai vị gia Dạ Hồng Hùng và Đoạn Vô Huyết này, phía sau còn dẫn theo một đám người, lập tức tươi cười đi tới nghênh tiếp, hai vị này một vị ông cũng không thể trêu vào: "Hai vị gia, là tới dùng bữa à? Có muốn nhã gian như cũ không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net