Thần Vực, chìa khóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Nam Môn Tư thả lỏng, thản nhiên gật đầu: "Đa tạ."

"Tạ nàng ta làm gì? Nàng ta vậy mà hạ độc ta, vô liêm sỉ!" Nam Môn Tĩnh đã tỉnh lại, giận tím mặt, một tay đẩy Nam Môn Tư ra, đôi mắt trừng Bạch Vũ muốn phun ra lửa.

Bạch Vũ xoay người rời đi, dù sao nàng cũng đã chắc chắn tiến vào Thần Vực, cuộc tỷ thí còn lại đã không có liên quan gì tới nàng nữa.

Nàng đến lôi đài số năm quan sát biểu hiện của Tử Như, đúng lúc Tử Như đang tỷ thí ở trên lôi đài.

Chiến tích trước mắt tương đối tốt, chín thắng hai thua, Tử Như cương quyết dùng thực lực của chính mình để tỷ thí, không đến phút cuối không dùng thuốc độc, thật ra đối thủ mà Tử Như đánh không thắng đều đã hoàn toàn bị Tử Như lặng lẽ dùng thuốc độc giải quyết rồi.

Hai trận thua là do thực lực chênh lệch quá lớn, ngay cả dùng thuốc độc cũng không kịp thì đã bị đánh bại.

"Cứ duy trì liên tục chiến tích này, hẳn là có thể đạt được tư cách tiến vào Thần Vực." Bạch Vũ nhìn lên Tử Như kiên cường ở trên lôi đài, yên lặng suy nghĩ.

Cho dù nói như thế nào, Tử Như cũng là Triệu Hoán Sư song hệ, có thể được xưng là thiếu nữ thiên tài ở Đại lục Thanh Mộc, cho dù là thực lực hay là thiên phú cũng đều nổi bật xuất chúng.

"Nàng chọn người, cũng không tệ." Giọng nói trầm thấp tà mị của Dạ Quân Mạc truyền vào lỗ tai nàng.

Bạch Vũ hoảng sợ, xoay đầu, không biết Dạ Quân Mạc đến bên cạnh nàng từ lúc nào, khó trách nàng cảm thấy chung quanh đột nhiên thiếu đi không ít người, thì ra đều là hàn ý lạnh buốt trên người Dạ Quân Mạc dọa chạy.

"Sao chàng biết?" Bạch Vũ tò mò hỏi.

"Thuốc độc nàng cho đủ để độc chết mọi người trên một lôi đài.""..." Đó là lý do mà thuốc độc thật sự là thần khí? Ta nên vui mừng vì thi đấu tuyển chọn cho phép sử dụng thuốc độc hả?

Nàng phục hồi tinh thần lại: "Không phải chàng nên ở phía trên xem sao? Sao lại chạy xuống đây rồi?"

"Ta xem nàng là đủ rồi, không cần xem người khác." Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thâm trầm nhìn Bạch Vũ, trong mắt phản chiếu dung nhan khuynh thế của nàng.

Bạch Vũ không nói gì, búng trán hắn một cái: "Chàng bày ra bộ dạng luyến tiếc ta làm gì? Diendanlequydon – V.O Ta muốn vào Thần Vực, cũng không phải không còn gặp mặt nữa."

"Nàng vào Thần Vực thì ít nhất năm tháng sẽ không gặp ta." Dạ Quân Mạc đen mặt, cắn răng nói.

"Ơ..." Bạch Vũ quên vụ này, nhìn thấy đầy rẫy ai oán trong mắt Dạ Quân Mạc, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của hắn nói: "Nhưng chàng có thể nhìn thấy ta từ bên ngoài, không phải rất tốt sao? Chàng không cần phải chịu nỗi khổ tương tư."

"Nhìn thấy nhưng không chạm vào được lại càng khổ." Dạ Quân Mạc trịnh trọng nói.

Mặt Bạch Vũ hơi hơi đỏ, đôi môi nõn nà, hồng hào đến gần bên tai Dạ Quân Mạc, nói nhỏ: "Ta sẽ trở về an toàn, ta biết chàng luôn luôn nhìn ta, ta sẽ nhớ chàng."

Đáy mắt Dạ Quân Mạc hiện lên như ánh sáng như những vì sao quanh ánh trăng, cúi đầu bỗng chốc hôn lên môi của nàng: "Hãy nhớ đến Bách Bảo Lâu thăng cấp, không cần phải xen vào những chỗ khác? Bên ngoài Bách Bảo Lâu đã bị mở ra, nhưng từ đầu đến cuối bên trong vẫn luôn đóng chặt, chỉ có nàng mới có thể mở ra, nàng tiến vào bên trong là có thể bế quan an toàn."

"Ừm, ta biết." Bạch Vũ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên kiên quyết, ta sẽ đến Bách Bảo Lâu, Tháp Thiên Ky cũng phải đến. Ta sẽ giúp chàng lấy lại trái tim của chàng!

Thi đấu tuyển chọn kết thúc cực kỳ nhanh, số lượng 80 người trong đám Linh Sư được chọn ra lần này cao hơn mấy lần trước kia.

Tử Như, Tư Minh và Công Tôn Ưởng vô cùng cố gắng tiến vào mười người đứng đầu trên mỗi lôi đài, miễn cưỡng đạt được tư cách tiến vào Thần Vực, có lẽ thuận lợi nhất chính là Trưởng lão Phục Mãn, ông đang buồn bực vì trở thành tuyển thủ lớn tuổi nhất được chọn ra trong lần thi đấu tuyển chọn lần này.

Chọn ra toàn bộ 80 người, Sáng Thế Thần Điện 48 người, Ám Dạ Đế Quốc 32 người. Có mười người có thể tiến vào từng cổng vào ở mỗi Đại lục, người có tư cách tiến vào Thần Vực rất nhanh đã được từng thế lực dẫn đến mỗi Đại lục khác nhau.

Bạch Vũ và Phục Mãn, Tử Như, Tư Minh, Công Tôn Ưởng thì ở lại Đại lục Hiên Thổ, mười người tiến vào Đại lục Hiên Thổ được phân đều hai bên, Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện, mỗi bên năm người.

Khoảng thời gian thi đấu tuyển chọn tương đối chuẩn, mọi người nghỉ ngơi xong, vừa đến đúng lúc từng người vào cổng, cổng vào trên không của Thần Vực ở Bát Đại Thế Giới đã hiện ra rồi.

Dạ Quân Mạc và Thượng Quan Vân Trần đều không đi, liền ở lại chỗ này, tự mình tiễn người đi vào.

Đương nhiên người có thể được bọn họ tự mình đưa vào chính là đệ tử hai bên coi trọng nhất. Bạch Vũ không khỏi quan sát năm người ở đối diện.

Trong đó có một người chính là thiếu niên tóc xanh đánh cùng với Bạch Vũ, tên là Luật Viên Kiệt. Đội trưởng là ca ca của hắn ta, Luật Viên Giang, cũng có màu tóc xanh y hệt, tính tình nghiêm túc hơn so với Luật Viên Kiệt, trong thời gian chờ cổng vào mở ra, một chút biểu cảm cũng không có.

Bạch Vũ nhìn một lúc lâu đến mức nghi ngờ Luật Viên Giang có phải là một tên mặt than (ý nói kiểu gương mặt bị tê liệt, không hề có biểu cảm) hay không, chỉ có một vẻ mặt này.

"Không được nhìn." Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của Bạch Vũ.

Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, cau mày: "Vì sao?"

"Không được nhìn nam nhân khác."

"..." Khóe miệng Bạch Vũ giật giật: "Cổng vào mở ra rồi hả?"

"Ừ, đã ném tám tòa kiến trúc vào. Thần vực giống như trước đây, không chút khách sáo, nuốt toàn bộ." Dạ Quân Mạc nhéo nhéo tay nàng: "Nhưng ta không biết sau khi nàng tiến vào Thần Vực sẽ có thể có phản ứng gì hay không, có thể khác trước kia hay không. Sau khi nàng vào phải ngàn vạn cẩn thận, bên trong không thể truyền âm ngàn dặm được, ta không thể liên lạc được với nàng."

"Không cần lo lắng cho ta, không gian này là của ta, không ai càng quen thuộc nó hơn ta." Ngược lại, Bạch Vũ cầm tay hắn, dẫn theo đám người Tử Như nhảy vào cổng vào.

Bạch Vũ chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên ánh sáng trắng, năm người bọn họ liền rơi vào trong một khu rừng nhỏ. Đám người Luật Viên Giang lại biến mất, rõ ràng không rơi xuống cùng một chỗ với bọn họ. Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, nếu vừa vào tới liền đấu với đội ngũ cực mạnh của Sáng Thế Thần Điện, cho dù có thể chạy trốn cũng chắc chắn sẽ phải hao binh tổn tướng. Diendanlequydon V.O May mà Thần Vực yên lặng ném năm người trong đội bọn họ đến cùng một chỗ, năm người bọn họ không bị tách ra.

"Đây là đâu?" Tử Như vẫn nhìn ngắm chung quanh, cảnh giác gọi Hồng Nguyên Phi Yến ra, tuần tra bốn phía.

"Hẳn là ở bên ngoài Thần Vực." Bạch Vũ bĩu môi. Dựa theo trí nhớ của nàng, nơi này là khu vực sát biên giới Thần Vực nhất, trước kia nàng cũng chưa từng đến nhìn thử nơi này.

So với dải đất trung tâm, nơi này có linh khí loãng, không có bất kỳ dược liệu và mãnh thú gì đáng giá để nàng chú ý, vậy thì nàng tới nơi này để làm gì chứ?

"Nhanh nhìn kìa, là linh quả 500 năm, cả một cây đều là linh quả 500 năm!" Tư Minh ngạc nhiên chỉ vào cây linh quả bên cạnh.

"Còn có Thất Tinh Linh Chi, ít nhất 600 năm." Công Tôn Ưởng phẩy bụi cỏ, trong mắt cũng phát ra ánh sáng.

Phục Mãn cũng vui tươi hớn hở cầm một gốc cây giống như cỏ dại: "Hiếm thấy, nơi này lại có Du Linh Thảo! Không hổ là Thần Vực, nơi nơi đều là bảo bối!"

Bạch Vũ che mặt, được rồi, thì ra mảnh đất sát biên giới mà nàng khinh thường cũng có rất nhiều dược liệu, tuy nhiên niên đại có vẻ thấp.

Ầm - - -

Một trận tiếng vang tựa như sấm rền vang vọng nơi phía chân trời, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một cánh cửa khổng lồ. Ánh vàng rực rỡ, giống như mặt trời phát ra ánh sáng hừng hực.

Cùng lúc đó, không biết từ lúc nào trong tay Bạch Vũ đã xuất hiện một thanh chìa khóa màu xám.

Đám người Tử Như, mỗi người cũng có một cái.

"Chìa khóa này là có ý gì? Chẳng lẽ là dùng để mở cánh cửa trên trời kia ra?" Tử Như hơi nhíu mày, nhìn lên cánh cửa to lớn vàng son lộng lẫy trên bầu trời.

"Đúng, nhưng cũng không phải." Bạch Vũ ngắm nghía thanh chìa khóa nhẹ bay bay: "Bây giờ, có thể thanh chìa khóa này cũng không mở ra cánh cửa kia được."

"Ý của Vực Chủ là cần thăng cấp chìa khóa này?" Phục Mãn nghiên cứu chìa khóa trong tay giống như nghiên cứu bảo bối, để sát dưới mắt cẩn thận nhìn.

Bỗng nhiên, Du Linh Thảo ông cầm trên tay đã không còn thấy nữa, chìa khóa lại hiện lên một đạo kim quang, trên mặt kim khí màu xám xuất hiện một chút kim sắc (màu vàng) chỉ bằng cỡ cây kim, nhưng nó ở trên mặt màu xám lại vô cùng dễ nhận ra.

"Đây là!" Mấy người vây lại đây, ánh mắt tỏa sáng, một chút kim sắc này hẳn là biểu hiện của thăng cấp, nói cách khác, chìa khóa có thể hấp thu những dược liệu này để thăng cấp. Đợi đến lúc hoàn thành thăng cấp hẳn là có thể mở ra cánh cửa kiêu ngạo trên bầu trời kia?

Bọn họ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được cánh cửa chính ở chỗ kia mới đúng là cổng vào trung tâm Thần Vực, cánh cổng mở ra kỳ ngộ chân chính.

"Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh chóng hái dược liệu thôi! Dược liệu ở đây còn nhiều mà, chắc chắn vơ vét hết tất cả từng mảng lớn, mảng lớn này là đủ rồi. Diendanlequydon – V.O Chúng ta phải làm nhanh một chút, nói không chừng có thể thăng cấp chìa khóa xong trước người khác, sau đó chúng ta có thể là người đầu tiên vào cửa chính..." Tư Minh hăng hái liến thoắng không ngừng, lại tái phát tật xấu nói nhiều.

Đám người Tử Như không đợi Tư Minh nói xong mà đã bắt đầu làm việc rồi. Chìa khóa thật sự vô cùng thích hấp thu những thứ dược liệu này, tất cả dược liệu bọn họ lấy được đều bị hấp thu hết sạch trong chớp mắt, để tăng nhanh tiến độ, mấy người dứt khoát thả Triệu Hoán Thú ra hái dược liệu.

Hành động của Triệu Hoán Thú nhanh hơn bọn họ, tùy tiện dùng một linh thuật là đã nhổ tận gốc từng mảnh, từng mảnh dược liệu, rất nhiều rất nhiều trái cây rơi đầy đất.

Bạch Vũ cũng thử hấp thu một chút, nhưng nàng hấp thu cả cây Linh quả, kim sắc trên chìa khóa vẫn chỉ có một chút xíu.

Cả cây, trên trăm quả Linh quả 500 năm, vậy mà chỉ có thể thăng cấp một chút như vậy, vậy cũng quá ít rồi, cho dù nhổ sạch sẽ cả rừng cây, có lẽ cũng không đủ để thăng cấp một cái chìa khóa, không thể tiếp tục như vậy được.

Nàng đang cau mày, bỗng nhiên Trảm Nguyệt cọ cọ chân nàng, nhắm hướng Đông bên cạnh kêu vài tiếng "Meo meo".

"Ngươi nói bên kia có thứ tốt? Có thể giúp nhanh chóng thăng cấp?" Bạch Vũ tò mò đi qua cánh rừng bên kia.

Sau đó, một con Thanh Trúc Xà cấp 5 liền chui ra như tia chớp từ trong cành lá của thảm cỏ xanh, mở mồm to như bồn máu ra, trực tiếp nhắm vào cổ Bạch Vũ.Xì xoạt - -

Trảm Nguyệt nhảy bổ lên, móng vuốt mèo chặn ngang đè đầu rắn lại, hai bên bắt đầu quần ẩu kịch liệt.

Bạch Vũ: "..."

Thứ tốt chính là con rắn này sao? Ngươi nói rõ ràng ra không được sao? Nếu vừa rồi ta bị cắn trúng thì làm sao bây giờ? Kịch độc Thanh Trúc chính là từ con Thanh Trúc Xà này tinh luyện ra đó.

"Meo meo - -" ta mới không cho người bị con rắn ngu xuẩn này cắn trúng. Trảm Nguyệt hơi khinh thường nói.

Bạch Vũ tin, dứt khoát gọi Tiểu Bạch ra, hai đấu một, rất nhanh đã giải quyết được con Thanh Trúc Xà cấp 5 này.

Không đợi Bạch Vũ thu con mồi, xác chết Thanh Trúc Xà liền biến mất, chìa khóe chợt lóe lên hào quang, kim sắc ở mặt trên tăng thêm một chút, hiệu quả còn tốt hơn so với hấp thu hơn trăm Linh quả.

Đương nhiên chìa khóa không chỉ không ngừng hấp thu dược liệu, mà là tất cả dược liệu, linh khí của mãnh thú trong không gian, nếu nói không sai thì còn có thể hấp thu linh khí của chìa khóa người khác.

Bạch Vũ nắm chặt chìa khóa, trở lại chỗ đám người Tử Như bên kia.

Tất cả dược liệu đã nhanh chóng được hái xong. Tư Minh lấy nhiều nhất, nhưng tiến độ thăng cấp chìa khóa lại vẫn vô cùng ít.

Bạch Vũ không nói gì, ngăn lại bọn họ đang tiếp tục hái, nói với bọn họ săn bắt mãnh thú sẽ có vẻ nhanh hơn.

Thật ra mãnh thú sát biên giới Thần Vực vẫn có rất nhiều, đẳng cấp thấp nhất cũng là cấp 4, cao nhất thì không nói chính xác được, năm người bắt đầu cùng nhau tiến hành cách thức nhanh nhất, đó là săn bắt mãnh thú.

Năm người Bạch Vũ, Tử Như, Tư Minh còn có Trưởng lão Phục Mãn có thể gọi ra đồng thời 11 con Triệu Hoán Thú, mãnh thú cấp 4, cấp 5, cấp 6 trong phạm vi bên trong đều đã bị bọn họ săn bắt, cũng miễng cưỡng có thể đối phó với cấp 7, về phần cấp cao hơn thì cũng chỉ có thể bỏ chạy trối chết thôi.

Vì để nhanh chóng thu được linh khí, Bạch Vũ để cho Trảm Nguyệt và Tiểu Bạch dẫn đường, tìm kiếm con mồi.

Hai con vật này còn quen thuộc Thần Vực hơn nàng.

Cho dù Bạch Vũ nhớ rõ toàn bộ Thần Vực thì bản thân nàng cũng không phải là tiểu Công chúa một vạn năm trước kia, nhưng Tiểu Bạch và Trảm Nguyệt thật sự đã từng sống ở trong này.

Khi đó, bọn nó đều là mãn cấp, Bạch Vũ gần như đã phân tán bọn nó ra khắp nơi trong Thần Vực để nuôi dưỡng, bọn nó chạy chung quanh, không biết có bao nhiêu quen thuộc với nơi này.

Bây giờ Bạch Vũ vô cùng xác định, Triệu Hoán Thú nàng kêu gọi kiếp này vẫn giống với vạn năm trước, ít nhất ba con Triệu Hoán Thú trước mắt đều không thay đổi.

Trảm Nguyệt cố ý đưa bọn họ đến dải đất trung tâm, dẫn đường đến chỗ cửa chính kia, dọc theo đường đi đã gặp không ít mãnh thú.

Năm người Bạch Vũ thuận lợi tấn công, nhưng linh khí đạt được cũng không chia đều cho năm người bọn họ, mà là người nào đánh con mồi một phát cuối cùng, người đó liền đạt được linh khí. Sau khi năm người chém giết một con Dã Sơn Trư (heo núi hoang dã) cấp 7, bỗng chốc chìa khóa của Tư Minh sáng lên không ít, màu vàng trên mặt tăng lên một vòng lớn.

Tư Minh có chút xấu hổ, Trưởng lão Phục Mãn phụ trách phòng ngự, Tử Như và Công Tôn Ưởng phụ trách kiềm chế, Bạch Vũ mới chính là tay tấn công chủ yếu, kêt quả lại để cho hắn nhặt được tiện nghi.

Sau đó, lại gặp mãnh thú, tất cả mọi người đều cố gắng chú ý để cho Bạch Vũ giành được một phát tấn công cuối cùng.

Bạch Vũ cũng chẳng hề gì, dù sao nàng muốn dẫn năm người bọn họ cùng nhau tiến vào dải đất trung tâm, chìa khóa của mọi người đều phải thăng cấp mới được, người nào trước người nào sau cũng không sao cả.

Ầm - - Mọi người lại xử lý một con Hắc Tinh Tinh cấp 7, không khéo lại là Thủy Đao (lưỡi dao nước) của Tư Minh chém chết nó.

"A... Ta quên mất." Vẻ mặt Tư Minh như đưa đám, hắn đánh đánh liền kích động, môt lần kích động liền quên dừng tay rồi.

"Không sao. Ai có thể nghĩ nhiều trong lúc chiến đấu như vậy? Mãnh thú cấp 7 cũng không phải dễ đối phó, không cẩn thận một cái, có thể khiến chúng nó cắn trả ngược lại, nhanh chóng giải quyết thì tốt hơn." Bạch Vũ nhàn nhạt nói.

Năm người có chút mỏi mệt, ngồi phịch ở trên mặt đất nghỉ ngơi, xử lý một con mãnh thú cấp 7, bọn họ cũng thiệt hại vài con Triệu Hoán Thú, thuận tiện hái ít Linh Thảo chung quanh, tu dưỡng linh mạch một chút.

Chìa khóa của Bạch Vũ đã sắp thăng cấp, chỉ có đầu nhọn trên chìa khóa còn thiếu một đoạn màu vàng, đây đều là hiệu quả mọi người cố ý nhường. Diendanlequydon – V.O Nhưng vận may của Tư Minh nhiệt huyết không tệ hơn nàng, không cần mọi người nhường, mấy con mãnh thú cấp 7 đều do hắn đánh chết, gần như cả chìa khóa đều là màu vàng rồi.

Sau khi Tư Minh nhổ mấy cây Chu Linh Thảo, còn chưa kịp dùng, ánh sáng vàng trên chìa khóa chớp lóe, lấy đi Linh Thảo của hắn, cả chìa khóa đều tỏa ra ánh vàng rực rỡ.

Một dòng linh khí nồng đậm vờn quanh người Tư Minh, Tư Minh ngẩn ngơ một chút: "Ta, hình như ta sắp thăng cấp rồi!"

Mặt Bạch Vũ biến sắc: "Nhanh vây lại, Tử Như, Công Tôn Ưởng bảo vệ, Trưởng lão Phục Mãn vả ta đuổi mãnh thú chung quanh đi."

Ai cũng không nghĩ tới thăng cấp chìa khóa lại còn có chỗ tốt như vậy, lúc thăng cấp nhất thiết phải ở trong hoàn cảnh an toàn, yên tĩnh, nhưng Tư Minh đã bắt đầu thăng cấp, cũng không có cách nào thay đổi vị trí, chỉ có thể thăng cấp trong bụi cỏ ngay ngoài trời.

Bọn họ nhất định phải bảo đảm chung quanh an toàn, không có mãnh thú qua lại, đuổi đi toàn bộ những khả năng dẫn tới nguy hiểm.

Hành động của Tử Như và Công Tôn Ưởng lưu loát rửa sạch sẽ vết máu của con Hắc Tinh Tinh vừa rồi để lại, xua tan mùi máu tươi.

Bạch Vũ cũng để cho Tiểu Thanh quan sát một vòng ở trên trời, trước mắt trong vòng mười dặm chung quanh đều không có dấu vết mãnh thú.

Tư Minh thăng cấp kéo dài mấy ngày, đám người Bạch Vũ và Phục Mãn thay phiên trông coi, may mắn cả khu vực không có quá nhiều mãnh thú gì, mãnh thú cấp bá chủ lợi hại duy nhất, chính là con Hắc Tinh Tinh đã bị bọn họ làm thịt.

"Xem ra, ngày mai Tư Minh có thể hoàn thành thăng cấp, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa." Tử Như nhẹ nhàng thở ra, nói.

Bạch Vũ nhìn thoáng qua Tư Minh ngồi xếp bằng ở trong bụi cỏ: "Hy vọng như thế."

Không hoàn thành thăng cấp thì không thể yên lòng, một khi thăng cấp bị cắt ngang, linh mạch sẽ bị thương nặng, nếu làm không tốt thì cả người sẽ bị phế đi.

"Meo - - " Bỗng nhiên Trảm Nguyệt lạnh lùng kêu một tiếng, con ngươi màu vàng lạnh lẽo nhìn Bạch Vũ. Trong lòng Bạch Vũ rùng mình, có loại cảm giác không ổn, lặng lẽ đi theo Trảm Nguyệt tới một mảnh đất phía sau sườn núi, nhìn thấy một đám người từ rất xa đi tới bên này.

"Chết tiệt!" Bạch Vũ thầm mắng một tiếng, thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, không có mãnh thú, trái lại là người Sáng Thế Thần Điện đến, còn là một đội Luật Viên Kiệt và Luật Viên Giang chết cũng không chết kia, đội ngũ cực mạnh của Sáng Thế Thần Điện.

Bây giờ Tư Minh không đi được, nhưng bọn họ có thể tìm tới nơi này rất nhanh.

Bạch Vũ yên lặng tính toán lấy sức chiến đấu lúc này của bọn họ có thể đối phó với năm người đối diện không?

Năm Linh chủ đỉnh cấp, Triệu Hoán Thú có được đều là cực phẩm, linh thuật tu luyện đều là Linh phẩm, hiển nhiên là không thể.

Nhưng bỏ Tư Minh lại, bốn người bọn họ rút lui, đừng nói giỡn, tuy nàng không phải là Thánh mẫu, nhưng cũng sẽ không làm loại chuyện vứt bỏ đồng đội này.

Nàng lấy ra rất nhiều sương độc giao cho Trảm Nguyệt: "Ngươi biết nên làm thế nào."Trảm Nguyệt gật đầu, ngậm sương độc lủi vào trong rừng rậm.

Bạch Vũ quay đầu về chỗ Tư Minh thăng cấp, nàng lấy ra mấy cái ly, dùng dao găm cắt cổ tay, nhỏ máu vào đầy ly.

Tử Như nhìn thấy, cực kỳ hoảng sợ: "Vực Chủ, người làm cái gì vậy?"

"Có người đến đây, chúng ta không đối phó được, chỉ có thể kéo dài thời gian thôi." Nàng chứa đầy cả ba ly, đưa cho Phục Mãn, Tử Như và Công Tôn Ưởng: "Các ngươi nhanh dùng máu của ta khoang tròn chung quanh lại, vẽ ra một hình tròn khép kín."

Bọn họ cũng không kịp hỏi lý do đã lập tức làm theo, dùng máu của Bạch Vũ khoanh tròn trên mặt đất một khu vực nhỏ khoảng mười thước chung quanh, vòng Tư Minh ở bên trong.

Bạch Vũ lập tức ở chính giữa, nhắm mắt lại lẩm nhẩm: "Ta lấy máu làm vật tế, khế ước không gian ẩn hình. Xin che giấu khu vực của ta, mãi đến khi máu tiêu tan, khế ước biến mất."

Công Tôn Ưởngvà Tử Như đứng ở bên ngoài liền nhìn thấy, Phục Mãn và Bạch Vũ đứng ở trong vòng tròn nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Hai người nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Diendanlequydon – V.O Bọn họ từng nghe nói đến rất nhiều loại khế ước, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khế ước ẩn hình, khế ước một không gian nhỏ ẩn hình trước mặt người bên ngoài, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

"Các ngươi còn sững sờ làm gì? Còn không mau tiến vào." Phục Mãn đi tới, kéo bọn họ đi vào.

Ngồi ở trong không gian ẩn hình nhìn ra ngoài, cũng không có gì khác nhau, nhưng từ bên ngoài nhìn vào bên trong, cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ nhìn thấy ở đây là một mảnh mặt cỏ giống hệt chung quanh, ngoại trừ cái này ra thì không thấy gì cả.

Bọn họ liền vô duyên vô cớ biến mất ở trong mắt người ngoài, phương pháp ẩn dấu như vậy thật sự quá thuận tiện, nếu có thể thì bọn họ đều muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net