Thức ăn của tiểu thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ đối với Thương trưởng lão ấn tượng cũng không tệ lắm, nguyện ý tin tưởng hắn. Đương nhiên, nếu hắn tiết lộ ra ngoài, Bạch Vũ cũng không sợ, cùng lắm thì ứng phó với một chút phiền toái.

Hai người ở trong phòng thí nghiệm hàn huyên hồi lâu mới đi ra ngoài, Thương trưởng lão vỗ đầu: "Thiếu chút nữa đã quên đưa cái này cho ngươi. Đây là huy chương Triệu hoán sư của ngươi, có nó ngươi có thể đi đến các nơi của công hội Triệu hoán sư mua bán vật phẩm, mau chóng lấy máu nhận chủ đi."

Bạch Vũ tiếp nhận, đây là một cái huy chương nhỏ bằng kim loại màu đồng cổ, mặt trên điêu khắc hoa văn một đóa hỏa diễm, thập phần tinh tế. Nàng nhỏ một giọt máu lên mặt trên, nháy mắt đã bị hấp thu.

Bạch Vũ đem huy chương cất vào, lập tức lên lầu hai, tiểu Thanh đã sớm không còn kiên nhẫn, gào thét phải có đồ ăn.

Thương trưởng lão tươi cười đưa Bạch Vũ lên lầu, Hành Tuấn Sơn buồn bực đứng phía sau Thương trưởng lão: "Trưởng lão, người cần gì phải đối với nàng ta khách khí như vậy? Không thể nào tư chất Triệu hoán thú của nàng ta thật sự đạt tới 9 điểm?"

"Nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi đã gặp Cực phẩm Triệu hoán thú như vậy chưa? Thủy tinh chịu ảnh hưởng, xảy ra chút vấn đề mà thôi." Thương trưởng lão phụng phịu, nghiêm trang quát lớn.

"Kia nàng ta....."

"Triệu hoán thú của nàng là tư chất hiếm thấy, sắp đạt tới Cực phẩm, đã là cực hiếm thấy." Thương trưởng lão trợn tròn mắt nói dối, mặt cũng không hồng một chút.

Hành Tuấn Sơn bĩu môi, vẻ mặt trái lại khinh thường. Chỉ là một cái hiếm thấy mà thôi, tư chất đạt tới 7 điểm, đáng giá phải coi trọng như vậy sao?

Thương trưởng lão lười quản Hành Tuấn Sơn suy nghĩ cái gì, tùy tiện công đạo vài câu liền vội vội vàng vàng ly khai. Tình cờ gặp được một Triệu hoán thú Cực phẩm trong cực phẩm, hắn đương nhiên phải nhanh chóng trở về hướng cung chủ bẩm báo.

Bạch Vũ đi lên lầu hai lập tức bị hàng hóa phẩm cấp rực rỡ muôn màu làm cho say mê. Linh thuật, linh khí, thức ăn của Triệu hoán thú, cái gì cần cũng đều có. Tiểu Thanh lúc này nhìn thấy thức ăn đã bắt đầu chảy nước miếng.Thức ăn của Triệu hoán thú cũng không phải để lấp đầy bụng, trên thực tế nó không dùng giống như ăn cơm, thức ăn của Triệu hoán thú có hiệu quả đặc thù. Ví dụ tăng lên một chút xác suất lực công kích, hoặc là làm cho Triệu hoán thú có thể tu luyện các loại linh thuật nhanh hơn.....

Bởi vậy giá cả xa xỉ, quý nhất phải kể tới thức ăn tăng tư chất của Triệu hoán thú. Loại thức ăn này có xác suất đề cao tư chất Triệu hoán thú, ai cũng biết tư chất của Triệu hoán thú có ảnh hưởng lớn bao nhiêu, nhưng tăng thêm một chút, tương lai lớn dần lên sẽ hòan toàn không giống như trước nữa.

Bạch Vũ dạo qua một vòng, một loại muốn mua cũng đều không có. Nàng muốn cho tiểu Thanh tăng lên tư chất, tuy rằng tư chất hiện tại của tiểu Thanh đã không thấp, nhưng mãn (max) tư chất mới là thứ nàng muốn.

Đáng tiếc thức ăn tăng lên tư chất ở đây xác suất thành công cực thấp, 10% cũng không đến, còn đắt tiền muốn chết, không có mấy trăm vạn tinh thể thứ phẩm thì không thể mua được.

"Tiểu Thanh, đồ ăn ở nơi này đều quá kém, ta trở về làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn có được không?" Bạch Vũ cùng tiểu Thanh thương lượng.

Tiểu Thanh liếc mắt nhìn nàng, trong mắt rõ ràng viết: "Ngươi làm?"

"Ngươi không tin ta?" Bạch Vũ nâng mi: "Đương nhiên là ta làm. Ta tốt xấu cũng là một Y sư có được không?"

Thức ăn của Triệu hoán thú đều là do Dược thiện sư làm ra, Dược thiện sư kỳ thật là một chi nhánh của Y sư, bọn họ phối hợp hợp lý các loại dược liệu làm ra thức ăn của Triệu hoán thú cùng Linh tửu (rượu) trợ giúp đột phá linh mạch.

Bạch Vũ là Y sư, trù nghệ lại tỉ mỉ, làm một Dược thiện sư đối với nàng mà nói cực lỳ dễ dàng. Trong trí nhớ của nàng có một phương thuốc 100 % tăng lên 1 điểm tư chất, cái này là cùng với ác mộng, mạnh mẽ tiến vào đầu óc của nàng.

Tuy rằng là từ trong mộng có được, nhưng Bạch Vũ không hiểu sao lại cực kỳ tin tưởng phương pháp phối chế đó là thật.

Tiểu Thanh không tình nguyện náo loạn một hồi, mới chọt chọt vào đầu nàng.

"Lúc này mới ngoan." Bạch Vũ lập tức bắt đầu chọn mua dược liệu theo phương pháp phối chế, cũng rất nhanh liền gặp phiền toái.

Bạch Vũ không có đủ tiền.

Phương pháp phối được thức ăn của Triệu hoán thú tăng lên 100% tư chất căn bản không nên xuất hiện ở Vân Vũ Thần Châu, đó là bí phương từ thời kỳ viễn cổ Sáng Thế Thần lưu truyền đến nay, cho dù ở trên Ngũ Hành đại lục cũng cực kỳ trân quý, xuất ra có thể khiến cho cả Vân Vũ Thần Châu nghiêng trời lệch đất!

Phối phương trân quý như thế đương nhiên nếu sử dụng những dược liệu tự nhiên không có khả năng tạo thành, loại thức ăn của Triệu hoán thú này tên là bánh ngọt Du Linh, nguyên liệu chủ yếu chính là Du Linh Thảo ngoài 3000 năm. Nếu Bạch Vũ trong tay không phải có Du Linh Thảo sư phụ đưa cho, nàng căn bản sẽ phải lo lắng việc làm ra bánh ngọt Du Linh.

Theo dự đoán thì niên kỷ phải cực cao, mặt khác nguyên liệu tự nhiên khác niên đại cũng không thể thấp, nếu không có cho vào cũng không hiệu quả.

Bạch Vũ cần hai loại dược liệu, Mật Hồng cùng Dung Nha Phấn đều ít nhất phải trên 500 năm mới được. Mật Hồng cùng Dung Nha Phấn là dược liệu cực kỳ thông thường, nhưng hơn 500 năm cũng cực kỳ trân quý, cộng vào cũng phải hết 120 vạn tinh thể thứ phẩm.

Sư phụ cho nàng tiền nhìn qua rất nhiều, nhưng nếu dùng để tu luyện thì chính là như muối bỏ biển.

Bạch Vũ há hốc mồm nhìn dược liệu trên quầy hàng, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nàng vì tiền mà gặp khó khăn. Thời điểm ở Bắc La Quận quốc, nàng đi theo sư phụ chữa bệnh cho người khác, hoàn toàn không lo thiếu tiền tiêu.

Chẳng lẽ hiện tại nàng cũng phải đi làm Y sư chữa bệnh cho người hay sao? Nàng một Y sư tuổi còn trẻ như vậy, chắc sẽ bị người ta xem như kẻ lừa đảo đi? Vẫn là làm Dược thiện sư bán đồ vật này nọ nhanh chóng kiếm tiền. 100 vạn tinh thể thứ phẩm, không phải 100 tảng đá, cũng chỉ có thể bán cái gì đó mà nàng luyện ra mới có thể nhanh kiếm tiền được.

Nàng càng nghĩ, theo trong trí nhớ tìm ra một loại Linh tửu có thể ngưng tụ linh lực, tên rất êm tai, gọi là Phi Hồng Chi Nguyệt. Nguyên liệu không quý, hiệu quả còn phi thường tốt, khẳng định có thể bán với giá tốt.

Bạch Vũ đem toàn bộ 10 khối tinh thể đổi thành tinh thể thứ phẩm, mua 10 linh quả trăm năm có thể khôi phục linh khí, còn có dược liệu 300 năm giàu linh khí, mất gần nửa ngày, cũng mua được dược liệu chế tác 5 phần Phi Hồng Chi Nguyệt.Thời điểm từ trong Công hội Triệu hoán đi ra, Bạch Vũ kỳ thật đã trở thành một kẻ nghèo hàn.

Bạch Vũ buồn bực cất túi tiền trống trơn trở lại cổng thành lâu, môt người dẫn đầu nghênh đón nàng, an bài nàng vào ở trong một Thạch phòng ở trong thành, Thạch phòng không lớn, nhưng ghế dựa, cái bàn, giường..... toàn bộ gia cụ nên có đều có, đồ ăn cũng là cung cấp cho mỗi người, còn hơn lều trại bên ngoài, quả thực có thể coi như thiên đường.

Người dẫn đầu trả sinh hoạt phí tháng này cho nàng, 500 tinh thể thứ phẩm cùng một phần thức ăn cho Triệu hoán thú cực kỳ bình thường, mặt khác còn có một ít trang sức.

"Trang sức này là Hoằng thiếu gia tặng cho ngươi, người nói nếu ngươi thích loại nào, người lần sau sẽ tặng tiếp cho ngươi."

"Hắn vì cái gì lại đưa trang sức cho ta?" Bạch Vũ khó hiểu.

"Cái này..... ta cũng không rõ lắm." Người dẫn đầu trong lòng vì Sa Hoằng mà rơi lệ một phen, tâm tư đã được biểu đạt rõ ràng như vậy, cô nương người ta vẫn là không hiểu.

Có thể lấy đi bán không? Bạch Vũ nhìn thấy chỉ biết là trang sức rất đắt tiền, nghĩ muốn nói Sa Hoằng: Lần sau có thể trực tiếp tặng tiền cho ta hay không, ta cho ngươi mắc nợ, ta gần đây thật sự thực, thiếu, tiền!

Thu thập Thạch phòng ổn thỏa, Bạch Vũ đi vào một gian phòng bếp nhỏ trong thành lâu, đem chính mình nhốt lại bên trong, tìm chút bình gốm cùng rượu đế, thử chế tác Linh tửu.

Hạ Lâu Trinh nghe nói Bạch Vũ một lời chào hỏi cũng không có liền chiếm phòng bếp nhỏ, đầy một bụng hỏa cũng không dám đi quản Bạch Vũ, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa trong lòng: "Cho ngươi kiêu ngạo vài ngày, chờ Hoàn tỷ trở lại, ta sẽ nhìn thật tốt!"

Nàng đang buồn bực suy nghĩ, phòng bếp bên kia đột nhiên phát ra một thanh âm bạo liệt.

Bạch Vũ người đầy rượu, những mảnh gốm sứ nhỏ vung vãi đầy đất trong phòng bếp. chung quanh là một đống hỗn độn.

Bạch Vũ lần đầu tiên nếm thử thất bại, một cái bình gốm giống như thùng thuốc nổ nổ tan tành, nếu không có tiểu Thanh đến giúp nàng che chắn, nàng hiện tại nói không chừng đã bị thêu hoa lên mặt.

"Ta chỉ đem linh khí rót vào, như thế nào lại nổ mạnh?" Bạch Vũ nghĩ không rõ.

Tiểu Thanh cho nàng một ánh mắt khinh thường: "Chiêm chiếp -----"

"Ngươi nói là không thể thả linh khí vào? Nhưng Linh tửu cần phải dung nhập với linh khí mới có hiệu quả."

"Chiêm chiếp -----"

"Ngươi nói ta ngốc?" Bạch Vũ khóe miệng kéo lên, nàng lớn như vậy, lần đầu tiên bị một con điểu ghét bỏ: "Được rồi, ngươi thông minh, ngươi nói phải làm như thế nào?"

Tiểu Thanh giống như dạy đệ tử, phất lông chim diễu võ giương oai trước mặt Bạch Vũ, líu ríu nói một hồi lâu.

Bạch Vũ nghe hiểu, chế tác Linh tửu không thể trực tiếp sử dụng linh khí, phải dùng linh lực, 1/10 giọt linh lực cũng đủ chế tác ra một ly Linh tửu.

Nhưng mà linh lực vừa ly khai linh mạch sẽ lập tức hóa thành linh khí, căn bản không thể lấy ra, cũng chỉ có thể đi mua bình linh lực mà người khác bán ra.

Bình linh lực là loại có thể thu thập linh khí, tụ lại thành linh lực vào trong cái chai, chỉ có thể sử dụng một lần.

Bình thường lúc gặp một lượng lớn linh khí tản ra ngoài, tỷ như Triệu hoán sư bị tử vong, trọng bảo xuất thế, lúc linh khí hội tụ, một ít người sẽ nhân cơ hội dùng bình linh lực thu thập linh khí, lấy ra đem bán.

Nếu không muốn mua có thể sử dụng linh lực của chính mình. Không gian chứa đựng linh khí rất trân quý, chỉ có Vương của các quốc gia cùng nhân vật cấp cao trong Vô Trần Cung mới có, cho dù có tiền cũng không mua được.

Bạch Vũ sau khi biết được lại nén giận buồn bực với tiểu Thanh: "Ngươi sao lại không nói sớm?"

Tiểu Thanh trừng mắt, ngươi cũng không hỏi sớm mà.Trong tay không có linh lực, Linh tửu đương nhiên không có cách nào chế tác được, Bạch Vũ đành phải kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi, chờ ngày mai đi mua một cái bình linh lực rẻ tiền rồi nói sau.

Ban đêm, Bạch Vũ cuộn mình ở bên trong ổ chăn ấm áp mơ màng ngủ. Bỗng một cái bóng đen thoáng qua trước mắt, Bạch Vũ giật mình, tỉnh táo lại.

Bên cạnh bàn, một nam tử tuấn mỹ vô song lẳng lặng ngồi, dáng người cao ngất tao nhã dựa vào bàn đá, khuôn mặt tuấn dật lạnh như băng không có biểu tình, dưới ánh trăng màu bạc tái nhợt mà hư ảo, khiến kẻ khác đáy lòng phát lạnh, giống như thần tiên trừ trên trời rơi xuống nhân gian, hoàn mỹ đến mức không giống thật.

Bạch Vũ sau khi nhận ra Dạ Quân Mạc, nhất thời vui vẻ: "Ngươi vào bằng cách nào? Ta nhớ rõ đã khóa cửa rồi mà."

Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua cánh cửa đã vỡ thành mảnh vụn, thản nhiên nói: "Ta đập cửa vào."

"Khi nào thì?"

"Thời điểm lần trước gặp nàng."

Ngươi lần trước chỉ nói qua sẽ đến tìm ta chữa bệnh? Kia gọi là đập cửa mà vào? Hơn nửa đêm ngay cả cửa cũng không gõ lao thẳng vào phòng ta, ngươi xem bệnh đều có thói quen như vậy sao?

Bạch Vũ không nói gì liếc mắt một cái: "Xoay người sang chỗ khác, ta cần phải mặc quần áo."

Dạ Quân Mạc động cũng không động một chút, đôi mắt màu ngọc không chuyển nhìn Bạch Vũ: "Nàng lần trước đã nhìn qua ta."

"Dạ, Quân, Mạc!" Ta lần trước không cẩn thận đem ngươi xem hết, ngươi phải xem ngược lại? Ngươi xác định mình không phải sắc lang đó chứ? Bạch Vũ tức giận cầm gối đầu ném qua.

Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng tiếp được gối đầu, đặt ở một bên, đôi mắt anh tuấn lạnh như băng nhìn bộ dạng nàng tức giận, khóe miệng không đổi xẹt qua một tia ý cười.

Bạch Vũ thấy Dạ Quân Mạc không chịu quay lại, dứt khoát đem chính mình khóa lại trong chăn, đánh chết cũng không dậy.

Dạ Quân Mạc cũng không sốt ruột, nhưng lại đứng lại chậm rãi hướng bên giường đi đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net