Thủy Qua và Thụ Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chữa trị thân thể Dạ Quân Mạc xong, cuối cùng một tảng đá lớn trong lòng Bạch Vũ cũng buông xuống, cả người thoáng chốc trở nên cực kỳ mệt nhọc, một hơi ngủ hai ngày.

Đợi cho nàng ngủ đủ, lúc thức dậy, một đám tiểu tử đáng yêu kia hiện ra bên cạnh.

Tiểu Bạch đang chơi đùa với Tiểu Hôi, Tiểu Thanh đang không ngừng chiêm chiếp nói chuyện phiếm với Băng Hồ, Trảm Nguyệt lười biếng dựa vào trên người nàng cùng nhau ngủ.

Bạch Vũ: "... Thương tổn đều đã tốt?"

Nghe được Bạch Vũ lên tiếng, năm con Triệu Hoán Thú lập tức lủi đến bên cạnh Bạch Vũ, năm đôi mắt to ngập nước tha thiết mong chờ nhìn nàng, làm cho lòng người ta đều mềm thành bông.

Bạch Vũ sờ từng con từng con, ôm Trảm Nguyệt vào trong ngực: "Ừ, không tệ, thật đúng là đều đã tốt."

Mấy ngày nay vội vàng nghĩ cách chữa trị thân thể Dạ Quân Mạc, đều không quan tâm tới bọn nó, tuy bọn nó ở trong linh mạch không tới một ngày sẽ khỏi hẳn, nhưng Bạch Vũ vẫn có chút áy náy.

Đáng thương đám tiểu tử kia đều vì nàng mới trọng thương, cho dù không chết, bị đánh cho tan thành mây khói cũng rất đau, không an ủi bọn nó còn bỏ mặc bọn nó mấy ngày.

Nàng tìm kiếm thức ăn ở trong nhẫn Bách Vũ, chuẩn bị khao bọn nó một bữa thật ngon, nhưng không tìm thấy.

"Sao có thể không có? Ta nhớ rõ rõ ràng vẫn còn rất nhiều!" Bạch Vũ ngạc nhiên nhìn nhẫn Bách Vũ, bỗng nhiên kịp phản ứng: "Chẳng lẽ đã bị các ngươi ăn?"

Năm tiểu gia hỏa lập tức nhìn chung quanh, giả bộ cái gì cũng không nghe thấy.

Khóe miệng Bạch Vũ rút gân, áy náy cái quỷ á! Thừa dịp nàng không chú ý, ăn vụng toàn bộ thức ăn của nàng, diendanlequydon – V.O, một đám quỷ tham ăn!

Nếu không phải thức ăn đã bị ăn sạch, chỉ sợ hôm nay bọn nó vẫn sẽ không chạy ra, lượn lờ ở trước mặt nàng?

Một đám Triệu hoán thú tuyệt phẩm cũng làm ầm ĩ, Triệu hoán thú nhà ai đói bụng sẽ tự mình ăn vụng đồ ăn, buồn bực mới chạy ra từ linh mạch chủ nhân?Nhưng, quả thật cũng nên bổ sung chút đồ ăn cho bọn nó rồi.

Sau khi đi ra từ Tháp Thiên Ky, cảnh giới của Bạch Vũ lại tăng vọt một mảng lớn, trước mắt là Vương giả đỉnh cấp, thiếu một bước thì có thể đột phá thành Đại Đế.

Vương giả có thể cùng lúc triệu hoán ra bốn con Triệu hoán thú, đồng thời đẳng cấp cao nhất của Triệu hoán thú có thể đạt tới cấp 7, đám Triệu hoán thú của nàng mới cấp 5, hiển nhiên đã tụt lại một mảng lớn, cần nhanh chóng thăng cấp bậc.

Cấp bậc linh thuật trước có thể buông thả, nhưng cấp bậc bản thân nhất định phải thăng lên nhanh một chút.

Bạch Vũ lập tức bắt đầu, làm một số lớn thức ăn tăng trưởng, trong đó thức ăn hệ Thổ, làm nhiều nhất.

Đại Địa Hôi Hùng của nàng mới vừa cấp 1, đến bây giờ cũng chưa thăng cấp.

Linh lực của nàng sung túc, trực tiếp cho Đại Địa Hôi Hùng 50 giọt linh lực, cùng đầy đủ Thổ linh quả, để cho nó thăng cấp. Về phần bốn con khác, chỉ có thể từ từ sẽ đến.

Nàng cũng cho mỗi con 100 giọt linh lực, và linh quả, cùng với thức ăn, để cho bọn nó tu dưỡng ở trong linh mạch.

Bạch Vũ cảm thấy hiện giờ mức cao nhất của linh mạch nàng đã đạt tới 20000 linh lực, không sai, chính là 20000 linh lực!

Một lượng chứa đựng cực kỳ khổng lồ, nhưng muốn lấp đầy linh mạch vẫn còn vô cùng sớm. Lần này bởi vì thu lại huyết mạch Sáng Thế, lại thuận tiện lấy được tinh thể cực phẩm, đại khái trong linh mạch Bạch Vũ có hơn 5000 điểm linh lực, cho mấy con Triệu hoán thú thăng cấp vậy là hoàn toàn đủ rồi.

Nhưng thăng cấp linh thuật vẫn còn phải cố gắng mới được, nuôi năm con Triệu hoán thú cũng không phải dễ nuôi như vậy.

Bạch Vũ vừa đưa năm tiểu tử kia trở về, bỗng nhiên trong nhẫn Bách Vũ phát ra chấn động kỳ lạ, hình như có vật sống gì đó muốn xông ra ngoài.

Bạch Vũ nhìn vào, là Thủy Qua và Thụ Tinh.

Sau khi bọn nó bị trọng thương, được Bạch Vũ thu vào trong nhẫn, bởi vì trong nhẫn tràn ngập linh khí của dược vật, vết thương cũng đang từ từ chữa trị, hiện giờ đã tỉnh lại rồi.

Bạch Vũ lập tức tìm chỗ, thả bọn nó ra.

"Ngột ngạt chết ta rồi! Bạch Vũ, sao ngươi có thể nhốt chúng ta ở trong nhẫn? Bên trong vừa nhỏ lại tối, thật ngột ngạt." Thủy Qua uất ức chọc ngón tay.

Bạch Vũ thật có lỗi: "Lúc ấy có vẻ khẩn cấp, sau khi dẫn các ngươi ra ngoài, các ngươi lại bị thương, nên đã để cho các ngươi ở trong nhẫn dưỡng thương."

"Chúng ta đã ra ngoài rồi sao?" Thủy Qua giật mình nhìn bốn phía: "Sao ta cảm giác bên ngoài và trong tháp không khác nhau lắm?"

"Đúng vậy, đều là vách tường." Thụ Tinh tò mò nhìn vách tường bốn phía.

Bạch Vũ giải thích: "Không, nơi này là mật thất, cho nên dày đặc. Sau khi ra ngoài các ngươi sẽ biết trời đất bao la."

"Là sao?" Hai con mãnh thú trí tuệ lập tức đến gần cửa ra mật thất, sau khi Bạch Vũ dặn bọn nó không được làm người Vực Ám Dạ bị thương, cũng không quan tâm bọn nó nữa.

Dù sao cũng là mãnh thú, trở về sơn dã cũng chỉ là chuyện bình thường.

Bạch Vũ thật đúng là không muốn giữ bọn nó lại, giữ lại hai con mãnh thú như vậy, quá không an toàn, cũng quá phiền phức.

Nhưng không nghĩ tới chính là, không tới hai ngày, bọn nó lại lặng lẽ chạy về.

Thủy Qua: "Bên ngoài chơi không vui, không có thức ăn ngon."

Thụ Tinh: "Bên ngoài không thể ở, không có thơ ca."

Bạch Vũ: "..."

"Bạch Vũ, chúng ta ở với ngươi, có được không? Mỗi ngày, ngươi làm thức ăn ngon cho ta." Thủy Qua làm nũng kéo cánh tay nàng.

Bạch Vũ có cảm giác sắp chết, nếu thật để cho ngươi lưu lại, diendanlequydon – V.O, mỗi ngày ngoại trừ làm thức ăn cho ngươi thì chuyện gì ta cũng đừng làm.

Nàng nhìn cầu cứu về phía Ám Lân vừa vặn đến thăm Dạ Quân Mạc.Ám Lân cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn hai con mãnh thú: "Đây là hai con mãnh thú trí tuệ ngươi nói? Không tệ không tệ, đều đã cấp 9!"

"Đúng vậy, đã cấp 9!" Bạch Vũ nghiến răng. Cho nên chọc bọn nó không vui, lập tức có thể ăn chúng ta, cầu xin ngươi nhanh nghĩ cách.

Ám Lân sờ sờ đầu Thủy Qua: "Ngươi thích ăn ngon, ta vừa vặn biết một chỗ có thức ăn ngon."

Ánh mắt Thủy Qua phát sáng: "Ở đâu?"

Ám Lân cười nhạt lại nhìn về phía Thụ Tinh: "Ta cũng thích viết thơ, trong phòng đều là tập thơ, ngươi có hứng thú đi xem với ta không?"

Ánh mắt Thụ Tinh còn sáng hơn Thủy Qua: "Muốn!"

Ám Lân lại dẫn hai con mãnh thú đi.

Ngày hôm sau, một người đến tìm Bạch Vũ, nói với nàng đã sắp xếp chỗ xong, sâu trong núi hoang ở Vực Ám Dạ.

Nơi đó có rất ít người, hơn nữa cách vực khác rất xa, cho dù bị người Sáng Thế Thần Điện phát hiện, muốn đánh vào cũng phải cần thời gian rất lâu.

Về phần ba vị Vương đang ở Vực Ám Dạ, ngày đó hắn sẽ nghĩ cách quấn lấy bọn họ.

Vì để an toàn, Ám Lân cũng không tính phái đệ tử Vực Ám Dạ đi bảo vệ.

"Không phái người bảo vệ có phải quá mạo hiểm rồi không?" Bạch Vũ có chút chần chờ. Ngược lại, nàng không sợ, nàng chỉ sợ Dạ Quân Mạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Không phái người không có nghĩa là không có ai đi. Ám Ưng sẽ dẫn Thủy Qua và Thụ Tinh canh giữ ở bốn phía." Ám Lân cười tít mắt nói.

Bạch Vũ ngạc nhiên chớp mắt: "Thủy Qua và Thụ Tinh à? Sao ngươi làm cho bọn nó nghe lời được? Sẽ không phải sau khi bọn nó làm việc, cho bọn nó ăn và tập thơ chứ?"

"Chính vậy." Ám Lân rất hào phóng thừa nhận: "Ta còn tính dẫn bọn nó trở về Ám Dạ Đế Quốc."

Khóe mắt Bạch Vũ nhảy dựng: "Ngươi xác định? Hai bọn nó không khác gì bom hẹn giờ, ngộ nhỡ ngày nào đó đồ ngươi cho không đủ hấp dẫn thì làm sao bây giờ? Cũng không có thể mỗi lần ngươi sẽ phải dụ dỗ này nọ để cho bọn nó làm việc chứ?"

"Yên tâm, thứ ta cho đủ để làm cho bọn nó nghe lời. Bọn nó đồng ý đi theo ngươi một trăm năm, nếu sau một trăm năm muốn rời đi rồi nói." Ám Lân tự nhiên nói ra tin khiến cho Bạch Vũ cực kì ngạc nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net