Tiền Trần Huyễn Kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ cũng bị chấn động đến choáng váng đầu, ngã ở bên cạnh bia ngọc, chỉ cảm thấy dưới thân không còn, cả người liền tiến vào một cái động lớn tối như mực.

Đợi cho nàng đứng lên, liền nhìn thấy một vùng không gian xanh thẳm, các loại thiên tài địa bảo kỳ kỳ quái quái, dược liệu đã ngoài ngàn năm, linh khí ly kỳ cổ quái đều giống như khí cầu lơ lửng trong không trung, có phần giống như tầng thứ nhất của Bách Bảo Lâu, nhưng những thứ kia cũng không phải những thứ ở tầng thứ nhất có thể so sánh được.

Những thứ kia đều là tất cả những thứ quý giá nhất của Ngũ Hành Thế Giới, rất nhiều bảo vật trong truyền thuyết đều có ở đây.

Nơi này là tầng thứ sáu của Bách Bảo Lâu.

Bách Bảo Lâu chân chính!

Vạn năm trước, Bạch Vũ tiến vào Bách Bảo Lâu lấy này nọ, đều tiến vào nơi này.

5000 điểm thưởng kia đổi lấy cơ hội tiến vào nơi này, nếu những người bên ngoài đó có cơ hội tiến vào liền liền biết cơ hội này đáng giá bao nhiêu.

Tùy tiện lấy những thứ bên trong, chỉ cần có thể cầm mấy thứ ra ngoài đã có thể khiến cho toàn bộ vận mệnh của đại lục xảy ra biến hóa.

Bạch Vũ đờ đẫn vội vàng kiểm tra những thứ chung quanh, không có cảm giác gì, Dạ Quân Mạc nói nàng nhất định phải tới nơi này tìm được thứ gì đó cần cho việc thăng cấp của nàng, nhưng nơi này có nhiều thứ như vậy, quý giá như vậy, sao nàng biết cái nào cần thiết, dù sao cũng không thể đóng gói toàn bộ đem đi?

Bạch Vũ nghĩ như vậy, vậy mà những thứ trên bầu trời lại thật sự tuôn về phía nàng, như là bị cái gì hấp dẫn, đến gần nhẫn Bách Vũ.

Khóe miệng Bạch Vũ hơi hơi giật giật một chút, sẽ không thật sự để cho nàng đóng gói đem đi chứ? Bỏ vào nhẫn Bách Vũ được sao?

Nhưng thật sự không bỏ vào chiếc nhẫn được, cho nên những thứ đó đều quay chung quanh nàng, nhưng không tiến vào nhẫn Bách Vũ, hình như đang chờ Bạch Vũ lựa chọn.Bạch Vũ có chút đau đầu, cứ gọi Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt và Băng Hồ ra, để cho bọn chúng đi chọn.

Bốn con Triệu Hoán Thú cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, lập tức vui vẻ chạy như điên ở trong này, lấy được đồ gì liền kéo về.

Bạch Vũ nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy đi về phía trước, các loại đồ vật vọt tới trước mặt Bạch Vũ giống như sủng vật đang chờ đợi chủ nhân, còn là ngươi chen ta lách, đồ vật không đủ tư cách đều bị gạt ra.

Cuối cùng, hạ xuống trước mặt Bạch Vũ đều là tuyệt phẩm cử thế vô song (có một không hai), diendanlequydon – V.O độc nhất vô nhị hoặc là những thứ Bạch Vũ đã từng đặc biệt thích, ví như bộ quần áo tàng hình kia.

Gặp lại bộ quần áo tàng hình này, Bạch Vũ lại xúc động vạn phần. Đây chính là bảo bối, lúc ấy nàng quá lơ là mới có thể để cho Tiểu Thanh thiêu hủy một bộ, may mà vẫn còn một bộ.

Nàng không hề suy nghĩ liền thu quần áo tàng hình vào trong nhẫn Bách Vũ.

Bộ bảo bối thứ hai chạy đến trước mặt nàng nhưng nàng không lấy đi, Tụ Linh Bảo Tuyền, có thể không ngừng sinh ra linh khí, trực tiếp cung cấp cho Triệu Hoán Sư và Triệu Hoán Thú cung cấp, nhưng Linh Chủ giống như Bạch Vũ, muốn thăng cấp chỉ dựa vào Tụ Linh Bảo Tuyền sinh ra linh khí thì không đủ, chỉ có thể lấy này nọ để đổi.

Nói đúng ra là đưa này nọ vào trong Tụ Linh Bảo Tuyền, nó có thể trực tiếp chuyển những thứ đó thành linh khí, cung cấp cho Triệu Hoán Sư.

Chỉ là những thứ được đưa vào phải được coi trọng, Triệu Hoán Sư thăng cấp thì phải đưa tinh thể vào, Triệu Hoán Thú thăng cấp, bản thân cần phải đưa thiên tài địa bảo thăng cấp vào.

Tụ Linh Bảo Tuyền là bảo bối không gian Thần Sáng Thế trải qua nghìn vạn năm sản sinh ra, một khi ra khỏi không gian liền không có tác dụng.

Bạch Vũ cũng không muốn bỏ đi cơ hội thăng cấp tốt như vậy, dứt khoát ngồi xuống, bỏ vào trong 20 khối tinh thể thượng phẩm, cảm nhận được linh khí dày đặc xuyên trong người, tuôn vào linh mạch, nàng cảm thấy hết sức thoải mái.

Lúc này, bốn con Triệu Hoán Thú cũng trở lại, mỗi con kéo về một bộ thiên tài địa bảo.

Bạch Vũ nhìn lên, Tiểu Thanh chọn Vạn Lôi Hỏa, Tiểu Bạch chọn tinh huyết (máu tươi) mãnh thú Bá Vương, Trảm Nguyệt chọn thần dược cứu mạng - Hoàn Hồn Thảo, Cửu Huyền Băng Hồ lại chọn Tuyệt Mệnh - một trong Thiên Hạ Chí Độc.

Bạch Vũ cực kỳ không biết nói gì, Triệu Hoán Thú của nàng thật đúng là... Mỗi con đều có cá tính.

Ngoại trừ Trảm Nguyệt, đồ vật được chọn toàn bộ đều dùng để thăng cấp linh thuật bị động, mà Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt cũng còn chưa mãn cấp.

Bốn con thú cưng xếp hàng ngồi chung quanh bốn phía Tụ Linh Bảo Tuyền.

Bỏ đồ vật bọn nó chọn vào, sau đó trừng to mắt, chờ thăng cấp.

Bạch Vũ nhìn bộ dạng trông mong của bọn nó, thật sự là không đành lòng nói với bọn nó, chỉ bỏ những thứ này vào là hoàn toàn không đủ, muốn thăng cấp linh thuật, vẫn phải bỏ vào thứ gì đó chuyên dùng để thăng cấp linh thuật.

Những thứ linh tinh chung quanh có rất nhiều, tạm thời cũng không tìm ra được.

Bạch Vũ dứt khoát bày ra Đá không gian có thể thăng cấp linh thuật bị động lần trước triệu hoán ra được, tảng đá này vẫn rất hữu dụng, chỉ là bọn Tiểu Thanh thăng cấp cần quá nhiều linh khí, tạm thời không có hiệu quả, linh thuật bị động của bọn nó đến nay vẫn chưa thăng cấp.

Bạch Vũ dứt khoát ném tảng đá vào trong Tụ Linh Bảo Tuyền, thoáng chốc nước suối bắt đầu sôi trào ùng ục.

Bốn con Triệu Hoán Thú vui mừng chớp đôi mắt to, bắt đầu hưởng thụ thăng cấp.

Bởi vì Băng Hồ vẫn chưa từng được học qua bất kỳ linh thuật gì, Bạch Vũ thấy nó lấy độc dược đến liền biết nó muốn học tập loại linh thuật độc, Bạch Vũ liền đưa cho nó một linh thuật bị động Sáng Thế, Tử Huyết.

Thương tổn đến kẻ địch, khiến cho kẻ địch trúng độc, trình tự tu luyện càng cao, hiệu quả độc dược càng tốt, thời gian duy trì càng dài.

Sau khi Bạch Vũ sắp xếp xong mọi thứ, nàng dẫn theo bốn con thú cưng ngoan ngoãn bắt đầu tu luyện.

Một cái nhẫn lại bay tới trước mặt Bạch Vũ.

Nhẫn Thiên Dạ!

Trong lòng Bạch Vũ khẽ động, sao Thiên Dạ lại ở đây? Nàng đã từng hỏi Dạ Quân Mạc rằng Thiên Dạ ở đâu, hắn chỉ nói mập mờ sẽ tìm được, có phải chàng ấy đã sớm biết Thiên Dạ ở trong này hay không?Nàng nhẹ nhàng bắt lấy Thiên Dạ, nắm ở trong lòng bàn tay: "Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"

Bảo bối chung quanh lay động hoảng hốt giống như bị gió Bắc thổi qua, một cái gương khổng lồ xuất hiện ở trên trời, mặt kính tôn quý, hoa lệ như Lam Bảo Thạch, óng ánh trong suốt.

"Tiền Trần Huyễn Kính!" Bạch Vũ không vô ý thức nói ra tên của chiếc gương.

Khối gương này là trung tâm ký ức của không gian Thần Sáng Thế, bên trong không gian chứa đựng tất cả chuyện cần biết, diendanlequydon – V.O cho dù là năm đó Bạch Vũ cũng chưa từng nhìn thấy.

Bạch Vũ ngẩn ngơ nhìn gương, bên trong bày ra ký ức khiến cho nàng rất nhanh nắm chặt năm ngón tay.

Bên ngoài không gian, Dạ Quân Mạc và Thượng Quan Vân Trần không nhìn thấy được tình huống bên trong Bách Bảo Lâu, dứt khoát cũng không nhìn, kiên nhẫn chờ đợi gần nửa tháng sau, đột nhiên Bách Bảo Lâu nổ tung!

Không sai, chính là nổ tung!

Trước kia chưa từng gặp được tình huống quái dị như vậy, mỗi lần mọi người tiến vào trong Lâu là để ý trải qua thử thách, sau đó bị Bách Bảo Lâu tống ra.

Bách Bảo Lâu chính là không gian Thần Sáng Thế - nơi dùng để gửi vật phẩm quý giá, phải nói là thiên hạ đệ nhất chắc chắn và bảo đảm tuyệt đối, nhưng hiện tại nó lại nổ tung!

Thượng Quan Vân Trần nhìn mọi người trốn ra từ trong Lầu và Bách Bảo Lâu lung lay sắp đổ, cả khuôn mặt đều không biết là biểu cảm gì.

Dạ Quân Mạc vẫn một bộ lạnh nhạt như cũ, thấy Thượng Quan Vân Trần cực kỳ tức giận: "Ngươi đã sớm biết tình huống sẽ như vậy?"

"Tình huống gì?"

"Ít giả bộ đi, Lâu sập!"

Dạ Quân Mạc không chút để ý nhìn Bách Bảo Lâu trong không gian một cái: "Không phải còn chưa sập sao? Cho dù sập, cũng không đè được ngươi, ngươi căng thẳng làm gì?"

"..." Ta không lo lắng Lâu sập, ta lo lắng vì sao nó sập, nghĩ thôi cũng biết có liên quan tới Bạch Vũ. Trong mắt Thượng Quan Vân Trần thoáng hiện lên vẻ ngoan độc, trong những người chạy trốn khỏi Bách Bảo Lâu lại không có Bạch Vũ, nàng ta không chết, thì chính là có thiên đại kỳ ngộ.

Hắn ta vô cùng, vô cùng không hy vọng là cái sau!

Dạ Quân mạc nhìn Bách Bảo Lâu lung lay sắp đổ, đôi mắt thâm trầm.

Bạch Vũ trở lại không gian Thần Sáng Thế, tự nhiên trong không gian sẽ xuất hiện một chút dị dạng, cho dù xảy ra chuyện gì hắn đều sẽ không cảm thấy giật mình.

Chỉ là Bạch Vũ còn chưa ra khỏi Bách Bảo Lâu, chỉ sợ đã tìm được trung tâm Bách Bảo Lâu, không biết nàng có thể thấy đồ tốt gì hay không.

Mọi người bị truyền tống ra ngoài không ngừng tranh đoạt, một đám người đang cướp đoạt cũng tuôn về phía Tháp Ngũ Hành, bí mật trong Tháp Ngũ Hành cũng là bảo vật trong thiên hạ, rất không dễ để tới được một chuyến, đương nhiên không thể bỏ qua.

Bạch Vũ nhìn lên ký ức trong bảo kính màu lam, đó là những ký ức khi nàng không có ở đây được không gian ghi chép lại.

Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên tương đối trầm tĩnh đứng ở trước bậc thang không gian Thần Sáng Thế.

Vì Bạch Vũ không có ở đó, Thượng Quan Vân Trần chuẩn bị rời đi, Ngọc Ưu Liên lại sâu xa gọi hắn ta lại: "Ngươi đến đây tìm Bạch Vũ? Ngươi lại không vào được, đến đây cũng chỉ đứng ở bên ngoài, muội ấy gọi ngươi, ngươi mới có thể đi vào, thật sự đáng thương..."

"Ngậm miệng!" Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình, lời nói của Ngọc Ưu Liên quả thật giiống nhưng đang nói hắn ta là một con chó mà Bạch Vũ nuôi dưỡng, Bạch Vũ rảnh rỗi thì chơi với hắn ta, không rảnh thì sẽ không để ý đến hắn ta.

"Đừng tức giận, ta nghe nói mấy ngày nay ngươi đang tìm Bạch Vũ, cố ý tới nói cho ngươi, mấy ngày này muội muội tốt của ta không ở Sáng Thế Thần Điện." Trên khuôn mặt búp bê dễ thương của Ngọc Ưu Liên lộ ra nụ cười đơn thuần lại vô tội, rất giống Bạch Vũ, nhưng trong nụ cười luôn luôn lộ ra một loại cảm giác khiến da đầu người ta run lên.

Lông mày Thượng Quan Vân Trần cau lại, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên: "Không ở đây? Muội ấy đi đâu hả?"

"Nói ngươi cũng đừng tức giận, nàng ta đi Vực Sâu rồi.""Cái gì?" Thượng Quan Vân Trần không che dấu được ngạc nhiên, Vực Sâu, còn có thể có Vực Sâu nào, chỉ có thể là Ám Dạ Đế Quốc!" Vì sao Bạch Vũ lại đi vào trong đó? Nếu để cho người khác phát hiện ra thì nguy hiểm rồi..."

Ngọc Ưu Liên cười nhạo một tiếng: "Đã sớm bị phát hiện, nhưng người ta vẫn rất tốt, không cần ngươi phải quan tâm."

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần trầm xuống: "Sao ngươi biết? Ngươi phái người theo dõi muội ấy?"

"Kia gọi là bảo vệ." Ngọc Ưu Liên cười đến vẻ mặt vô hại: "Muội muội này của ta nghịch ngợm như thế, luôn luôn làm cho người ta lo lắng, ta phái người bảo hộ muội ấy không phải là chuyện nên làm à? Cha ngươi cũng biết."

"Cha ta biết? Vì sao ông ấy không nói cho ta biết? Diendanlequydon – V.O Tình huống bây giờ của Bạch Vũ như thế nào?" Đôi mắt Thượng Quan Vân Trần lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên.

Ngọc Ưu Liên không chút để ý bẻ gãy một cành hoa Đào bên cạnh: "Người ta phái đi nói cho ta biết, Bạch Vũ vào Đế đô Ám Dạ Đế Quốc. Ở cùng một chỗ với Thánh Quân tân nhậm (mới nhậm chức) của Ám Dạ Đế Quốc."

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đại biến: "Không thể có điều đó!"

"Là sự thật, Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, Dạ Quân Mạc, chính là thiếu niên ngươi tìm bắt đã lâu cũng đều không bắt được, ngươi đoán hắn ta trốn ở đâu mà tránh được sự điều tra của ngươi?" Ngọc Ưu Liên cười tít mắt thưởng thức nhánh hoa, đến gần bên cạnh Thượng Quan Vân Trần.

Mặt Thượng Quan Vân Trần đen đến mức gần như muốn nhỏ ra mực, trên người tỏa ra khí lạnh lạnh buốt. Cả Sáng Thế Thần Điện, có thể tránh thoát sự điều tra của hắn ta chỉ có không gian Thần Sáng Thế ở phía trên, chỉ có Bạch Vũ mới có thể để cho Dạ Quân Mạc chạy.

"Suy nghĩ cẩn thận rồi sao?" Ngọc Ưu Liên nhìn sắc mặt Thượng Quan Vân Trần thay đổi bất định liền biết hắn ta đã hiểu rõ: "Bạch Vũ thích người khác, thanh mai trúc mã như ngươi đối với muội ấy đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi. Muội ấy tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi."

Đột nhiên, Thượng Quan Vân Trần giương mắt, âm âm u u nhìn Ngọc Ưu Liên: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Bạch Vũ có thể gả cho ta hay không, không phải ngươi quyết định."

"Vậy sao? Một khi đã như vậy, vì sao đến bây giờ muội ấy vẫn chưa trở lại? Nói không chừng đã tính ở lại Ám Dạ Đế Quốc rồi." Ngọc Ưu Liên híp mắt, giọng điệu tràn đầy châm chọc.

"Không thể có điều đó, Sáng Thế Thần Điện là nơi muội ấy sống từ nhỏ đến lớn, muội ấy không thể cứ bỏ đi như vậy." Thượng Quan Vân Trần hừ lạnh một tiếng.

"Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ muội muội này của ta, đối với muội ấy mà nói, cha mẹ đều đã qua đời, Sáng Thế Thần Điện còn có cái gì tốt để lưu luyến à?" Ngọc Ưu Liên lạnh lùng hỏi.

"Không phải còn có Thạch cô cô sao?" Thượng Quan Vân Trần cắn răng nói. Hắn ta không thừa nhận cũng không được, đối với Bạch Vũ mà nói bọn họ không đáng kể chút nào, người duy nhất có thể khiến cho Bạch Vũ còn chút lưu luyến lại chỉ có Thạch cô cô.

Ngọc Ưu Liên nở nụ cười: "Ngươi nói rất đúng, nếu Bạch Vũ biết Thạch cô cô sinh bệnh, chắc chắn sẽ trở về."

"Thạch cô cô đang rất tốt, sao có thể sinh bệnh, ngươi là muốn hạ độc sao? Ngươi đừng quên, Bạch Vũ vừa là Y Sư, vừa là Độc Sư, nếu ngươi hạ độc thì muội ấy sẽ không nhìn ra được sao?"

"Ta mới không có ngu, sinh bệnh không được, dù sao bị thương cũng có thể chứ." Ngọc Ưu Liên khinh thường cầm nhánh hoa trong tay để lên người Thượng Quan Vân Trần: "Thích khách Ám Dạ Đế Quốc xông vào Thần Điện, không cẩn thận làm Thạch cô cô bị thương."

"Lý do này thật không tệ, ngươi tính nói với muội ấy như thế nào?"

"Ta đã để cho Mộc Thiên Tịch lẻn vào Ám Dạ Đế Quốc rồi."

"Mộc Thiên Tịch?" Thượng Quan Vân Trần nhíu mày: "Sao hắn ta có thể nghe lời ngươi nói? Ngươi làm hại hắn ta nhà tan cửa nát, cả gia tộc đều bị lật đổ, hắn ta không hận ngươi?"

"Sai rồi, người làm hại hắn ta nhà tan cửa nát chính là Bạch Vũ! Phụ thân phạm sai lầm, xử phạt là do Bạch Vũ hạ mệnh lệnh." Vẻ mặt Ngọc Ưu Liên nghiêm túc, ai cũng nhìn không ra nàng ta đang nói dối.

Thượng Quan Vân Trần liếc nhìn nàng ta, cười lạnh một tiếng: "Bạch Vũ từng quản việc này lúc nào, đổ lên người muội ấy, ngươi thật đúng là tỷ tỷ tốt của muội ấy."

"Ta đương nhiên là tỷ tỷ tốt của Bạch Vũ, đáng tiếc muội muội này bắt đầu không nghe lời rồi. Tốt nhất là ngươi nói với cha ngươi, lần này Bạch Vũ trở về, không thể buông thả muội ấy nữa. Nếu muội ấy lại làm càn..." Giọng điệu Ngọc Ưu Liên thay đổi, tay lướt nhẹ qua cây Đào, hơi hơi dùng sức, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, cả cây đều ngã xuống.Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại: "Không cần ngươi phải nhắc nhở, muội ấy vừa về đến, ta sẽ nghĩ cách thành thân với muội ấy."

Bạch Vũ nhìn ánh mắt âm ngoan của hai người trong Huyễn Kính, nhớ tới lúc ấy nàng nhìn thấy Mộc Thiên Tịch ở thi đấu tuyển chọn ở Ám Dạ Đế Quốc, khó trách lúc ấy trong mắt Mộc Thiên Tịch tràn đầy căm thù.

Đáng tiếc lúc ấy nàng cũng không biết, nàng chỉ biết hắn ta hẳn là người Sáng Thế Thần Điện phái tới gọi nàng trở về, diendanlequydon – V.O nhưng nàng vẫn không muốn trở về, vì thế sau khi thi đấu tuyển chọn trôi qua liền trốn vào trong cung điện của Dạ Quân Mạc, đánh chết cũng không ra.

Dạ Quân Mạc đổi người của Dạ Vương và Ảnh Vương đi, thay toàn bộ người một nhà vào những chức vị quan trọng của Ám Dạ Đế Quốc, một hơi thay đổi cả một nhóm người, Đế Quốc có chút không yên ổn, bởi vậy khi hắn trở lại lại bận rộn nhiều việc.

Bạch Vũ thường xuyên ngủ, tìm thức ăn một mình trong cung điện.

Rất không dễ dàng để Dạ Quân Mạc không còn bận, Mộc Thiên Tịch lại lẻn vào cung điện, tìm được Bạch Vũ, nói với nàng Thạch cô cô bị thương.

Lúc ấy nàng đã tin, lập tức muốn trở về Sáng Thế Thần Điện.

Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không vui, hắn rất không dễ dàng làm xong việc để có thời gian đi với Bạch Vũ, kết quả Bạch Vũ liền đi rồi.

Bạch Vũ kéo tay hắn lắc lư: "Chàng đừng không vui, ta cũng ở đây lâu lắm rồi, cần phải trở về, huống chi Thạch cô cô nhìn ta lớn lên từ nhỏ, giống như nương ta. Cô cô bị thương, sao ta có thể không quay về nhìn xem."

"Bị thương như thế nào?"

"Nghe nói là thích khách của các chàng đâm bị thương." Bạch Vũ trợn mắt nhìn hắn.

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Ta không phái thích khách đi qua Sáng Thế Thần Điện."

"Không phải chàng, có lẽ là người khác? Dạ Vương, Ảnh Vương đều có thể?" Bạch Vũ nhún nhún vai nói.

Đáy mắt Dạ Quân Mạc đen tối không rõ, không nói gì.

Cho dù hiện tại hắn còn chưa nắm được tất cả quyền hành của Ám Dạ Đế Quốc trong tay, nhưng loại chuyện người của Ám Dạ Đế Quốc có đến Sáng Thế Thần Điện hay không, hắn vẫn biết được.

Trong khoảng thời gian này, Ám Dạ Đế Quốc bận rộn vì lễ đăng cơ của hắn. Ngay sau đó lại là thi đấu tuyển chọn, đệ tử đều đã trở lại, vậy thì có ai sẽ đến Sáng Thế Thần Điện ám sát?

Về phần Dạ Vương, hiện tại ông ta đang chính khí (quang minh chính đại) hộc máu, nào có thời gian phái thích khách gì ra ngoài?

Cô cô Bạch Vũ bị thương có chút rất đáng ngờ.

Nhưng cho dù nói như thế nào thì Bạch Vũ cũng phải đi, ngay cả xe kéo đều đã chuẩn bị tốt rồi.

Dạ Quân Mạc đen mặt nhìn Bạch Vũ lên xe kéo do Ám Lân chuẩn bị, rất nhanh đã mất hút ở cửa thành, Dạ Quân Mạc đứng ở cửa thành một lúc lâu, mới lạnh băng nhìn về phía Ám Lân.

Ám Lân bị Dạ Quân Mạc nhìn đến sởn gai ốc, sờ sờ cái mũi: "Sao vậy?"

Không phải là chuẩn bị xe kéo cho Bạch Vũ để đưa nàng ấy đi sao? Có bản lĩnh thì người tiếp tục giữ người ta lại đi, không giữ lại được thì trách ta sao?

"Ám Hồ ở đâu?"

"Hắn luôn luôn giúp Ám Ưng bồi dưỡng đệ tử, sao vậy?"

"Gọi hắn tiến cung, biến thành bộ dạng của ta."

Ám Lân: "..."

Bạch Vũ ngồi xe kéo gấp rút lên đường, lòng nóng như lửa đốt, mới ra khỏi thành không bao lâu, liền gặp Mộc Thiên Tịch, để cho hắn ta lên xe kéo.

"Cô cô bị thương thật sự cực kỳ nghiệm trọng sao?" Bạch Vũ lo lắng hỏi hắn ta.

Đôi mắt hoa đào của Mộc Thiên Tịch âm trầm nhìn nàng, lạnh lùng cười: "Ngươi thật đúng là quan tâm vị Thạch cô cô kia, tính ra ta cũng là đường huynh của ngươi, sao ngươi lại không quan tâm ta một chút?"

Bạch Vũ ngạc nhiên, tò mò nháy mắt: "Đường huynh? Ta không biết. Ngươi là người trong tộc của phụ thân ta sao?"

Trong đôi mắt hoa đào của Mộc Thiên Tịch bốc lên lửa giận: "Không biết? Khó trách lại đuổi bọn ta đi, thật hay!"Hắn ta đánh một chưởng về phía Bạch Vũ, giữa khe hở chứa một ngân châm giống như sợi tóc mảnh, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo màu u lam.

Ầm - -

Bỗng nhiên xe ngựa ngừng lại, Mộc Thiên Tịch bị đạp bay ra ngoài giống như diều bị đứt dây.diendanlequydon – V.O

"Ngươi nói những điều kỳ kỳ quái quái gì mà ta nghe không hiểu, ta phải đi về tìm cô cô, tự ngươi từ từ đi đi." Bạch Vũ không vui lườm hắn ta, ý bảo phu xe nhanh đi.

Mộc Thiên Tịch tỉnh táo lại từ trong cơn tức giận, cách xa xe kéo, đáy mắt thoáng hiện lên cân nhắc.

Hắn ta có chút hối hận kích thích Bạch Vũ ra tay, hiện tại hắn ta vốn không phải là đối thủ của Bạch Vũ, nhưng hắn ta không nghĩ tới Bạch Vũ chỉ ném hắn ra ra ngoài, cũng không giết hắn ta. Bỗng nhiên, Mộc Thiên Tịch có chút nghi ngờ những lời Ngọc Ưu Liên đã nói với hắn ta.

Không thể hỏi ra được bất kỳ tình hình gì từ miệng của Mộc Thiên Tịch, Bạch Vũ đành phải ra roi thúc ngựa (ở đây không phải là ngựa nha, tại thành ngữ vốn là "ra roi thúc ngựa" ý là vội vàng ấy) chạy về.

Xe kéo Ám Lân chuẩn bị cho nàng là Triệu Hoán Thú giống loài Báo, tốc độ rất nhanh, cũng cực kỳ ổn định. Nhưng vì gấp rút lên đường mà mệt mỏi, lúc sắp đến Sáng Thế Thần Điện, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đợi cho nàng tỉnh lại, không biết trong xe ngựa đã xuất hiện thêm một người từ lúc nào.

"Chàng..."

"Không nhận ra ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net